Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe

Chương 62



Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào bên trong phòng.

Lê Khinh Chu chậm rãi mở mắt, ý thức dần dần thanh tỉnh, ánh mắt ngắm nhìn, có chút nghi hoặc mà nhìn về phía xung quanh.

—— nơi này…… Dường như không phải phòng của cậu, có vẻ là khách sạn?

Nhìn quanh một vòng trong phòng, Lê Khinh Chu quay đầu liền thấy người đàn ông nằm ngủ ở bên cạnh, Liễu Bạc Hoài.

Tam gia?

Lê Khinh Chu biểu tình không khỏi kinh ngạc, mở to hai mắt, ngẩn người.

Bọn họ như thế nào sẽ ngủ chung?

Cậu nhìn Liễu Bạc Hoài, trong lúc nhất thời không có phản ứng.

Sau đó, mặt Lê Khinh Chu đỏ hồng.

—— bởi vì đôi chân không thể cử động tự nhiên, cậu ngủ luôn là quy quy củ củ, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, nằm thẳng, tự nhiên tỉnh lại.

Nhưng Liễu Bạc Hoài nghiêng người mặt hướng về phía cậu, chăn che đến bên hông, nửa trên lộ ra dáng người hoàn hảo nhìn không sót gì.

Nhìn gần như vậy, quả thật có chút làm người ta thẹn thùng.

Đúng rồi, đêm qua……

Lê Khinh Chu quay đầu lại nhìn, nhịn không được nhớ lại sự tình phát sinh sau bữa tiệc tối hôm qua.

—— cậu uống rượu nhiều, liền bị Liễu Bạc Hoài đẩy lên lầu nghỉ ngơi, cậu bị ôm đến trên giường, ngay sau đó cởϊ qυầи áo……

Cởϊ qυầи áo?!

Lê Khinh Chu lập tức nhỏ giọng kéo chăn ra giương mắt nhìn.

May mắn may mắn, không phải toàn • thoát • quang.

Trên người cậu mặc áo ngủ của khách sạn, chỉnh tề thoải mái, có thể thấy được sau khi say rượu được săn sóc như thế nào.

Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được lại lần nữa nhìn về phía Liễu Bạc Hoài, lại không ngờ đối diện với một đôi mắt thanh tỉnh.

“…… Tam gia, anh dậy rồi.”

“Ừ, sớm.” Liễu Bạc Hoài thanh âm khàn khàn nói.

“Sớm.” Lê Khinh Chu mặt ngoài bình tĩnh mà trả lời.

[ Má ơi, âm thanh thật gợi cảm, người cũng là…… Anh ấy nhìn mình thật có chút thẹn thùng. ]

—— bọt khí tiểu nhân bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ, tóc tai rối xù, khuôn mặt hồng hào, chính mặc áo ngủ ngồi ở trong chăn, biểu tình ngượng ngùng không thôi mà cúi đầu, chọc ngón tay.

Nếu người đều đã tỉnh, lại nằm ở trên một cái giường liền sẽ cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Lê Khinh Chu chống cánh tay muốn ngồi dậy.

Liễu Bạc Hoài lúc này trước cậu một bước đứng dậy, đỡ lấy cậu, cánh tay có lực vòng qua eo cậu, dễ dàng mà bế cậu lên, dựa ngồi ở đầu giường.

Đến khi xúc cảm ấm áp từ thân thể truyền tới tản dần đi, Lê Khinh Chu mới chậm rãi hô hấp tỏ ra bình thường.

Cậu thấp giọng nói: “Cảm ơn, Tam gia, làm phiền anh rồi.”

“Không cần khách khí như vậy.”

“Phải nói một chút, đêm qua cũng cảm ơn Tam gia chiếu cố.”

Lê Khinh Chu đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu bên trái bên phải tìm điện thoại nói: “Đúng rồi, ngày hôm qua tôi không có trở về, trong nhà……”

“Yên tâm, tối hôm qua tôi đã bảo Phương Tây Ngạn báo cho em gái và em trai của cậu một tiếng, bọn họ cũng đều biết em nghỉ ở khách sạn Cẩm Hiên Các, điện thoại ở chỗ này.”

Liễu Bạc Hoài đứng dậy đem điện thoại đặt ở trên ngăn tủ đưa cho Lê Khinh Chu.

Lê Khinh Chu nhẹ nhàng thở ra, lấy điện thoại qua nhìn, đúng là, Hạm Ngữ có gửi tin nhắn bảo cậu nghỉ ngơi tốt.

Cậu lập tức nhắn lai một cái, hôm nay nhanh chóng trở về.

Lúc cậu đang nhắn tin thì Liễu Bạc Hoài ngồi ở mép giường mặc quần áo.

Tiếng quần áo cọ xát làm Lê Khinh Chu ngẩng đầu, nhìn qua, cảm thán ——

[ Liễu tổng sau lưng cơ bắp đường cong thật tuyệt đẹp, chỉ là chợt lóe qua, không dám cẩn thận thưởng thức……]

Liễu Bạc Hoài tay đang gài cúc áo.

[ Ơ, quần áo tôi đâu? ]

Liễu Bạc Hoài xoay người nói: “Đói bụng sao? Muốn hay không ăn trước điểm tâm sáng?”

“Ngày hôm qua âu phục đều đã bị nhăn, chờ trong khoảng thời gian này, có thể cho người lại lấy tới một bộ.”

Anh nói, trực tiếp từ mép giường đứng lên.

Áo sơmi chưa gài hết nút rộng mở, lộ ra bên trong lệnh người hâm mộ cơ ngực, xương quai xanh……

Tùy ý gợi cảm, chọc người không thôi.

Mặc quần áo chỉnh tề thì nhìn gầy, cởϊ qυầи áo lại có thịt.

[ Đệt—— này ai làm lại được. ]

—— bọt khí tiểu nhân bỗng chốc một chút che lại mặt, lại lén lút tách ra mười ngón, từ khe hở ngón tay nhìn tới……

Lê Khinh Chu trên mặt lại một bộ dáng đứng đắn ổn trọng.

Liễu Bạc Hoài một lần nữa xoay người gọi điện thoại cho phục vụ kêu cơm, đôi mắt thâm thúy khó che giấu được ý cười.

Nhưng mà, xoay người lại, biểu tình liền không dấu vết mà khôi phục bình thường.

Liễu Bạc Hoài nói: “Lát nữa bữa sáng sẽ được đưa tới, trước tiên tôi ôm cậu xuống giường đi rửa mặt.”

Dứt lời, không cho Lê Khinh Chu phản ứng hay có cơ hội từ chối, cứ tự nhiên mà vậy mà liền đem cậu từ trên giường bế lên tới đặt ở trên xe lăn, động tác liền mạch lưu loát.

Chờ Lê Khinh Chu phục hồi tinh thần lại, cậu đã bị đẩy đến trong phòng vệ sinh.

Còn Liễu Bạc Hoài hiểu chuyện mà đi ra ngoài.
Chương trước Chương tiếp
Loading...