Trọng Nham

Chương 35: Ngoan



Hôm đó, thời gian Lý Duyên Lân về nhà sớm hơn bình thường một chút, bởi vì trong tiết thể dục cậu bị ngã, bả vai bị rách một miếng da, tuy rằng đã được bôi thuốc băng lại, nhưng vẫn đau rát không thoải mái. Cho nên cậu từ chối lời mời của đám thiếu gia tiểu thư kia trực tiếp về nhà.

Sau này nhớ lại chi tiết này, Lý Duyên Lân đặc biệt hối hận. cậu hẳn nên đi cùng bọn họ ra ngoài uống một chén hoặc tìm một chỗ giết thời gian rồi mới về nhà mới phải, nếu thế thì có lẽ chuyện gì cũng sẽ không phát sinh.

Lý Duyên Lân mang theo túi sách đi vào phòng khách, chợt nghe thấy từ trên lầu truyền tới tiếng cãi nhau ầm ĩ, quản gia cùng đám hầu gái trong nhà đều đã tránh hết ra ngoài, nên căn phòng trống rỗng hiệu quả truyền âm càng phóng đại, tiếng cãi nhau nghe vào tai giống như mang theo điềm xấu đáng lo ngại.

Lý Duyên Lân cũng đã quá phiền chán cha mẹ cậu bao năm qua thường xuyên khắc khẩu, chiến tranh lạnh, nên cũng chả quan tâm lắm định vác túi sách trở về phòng mình. Cậu vừa mới đi tới trước cửa phòng ngủ của mình, chợt nghe tiếng mẹ mình sắc nhọn truyền qua khe cửa khép hờ vang ra: “Anh không nghĩ tới A Kỳ và A Lân sao? chẳng lẽ chúng nó không phải là con anh?”

Lý Duyên Lân dừng bước, khẽ nhíu mày. Trước đây mỗi khi bọn họ cãi vã, nội dung đều xoay quanh tiểu yêu tinh hay nữ minh tinh nào đó, lúc này cư nhiên đã trở thành…

Lý Thừa Vận không còn kiên nhẫn đáp: “Cô đang mê sảng cái gì thế hả, chúng nó đều là con tôi, tôi có bất công với đứa nào hả?”

Trình Du cười lạnh: “Có bất công hay không anh tự hỏi chính mình đi, anh có từng nói giúp A Kỳ một câu nào không? Phải, ông ta là người già, tôi không thể nói ông ta không đúng, nhưng còn anh thì sao? làm cha, anh không thể nói đỡ cho A Kỳ sao? anh lại vì kẻ khác mà làm ảnh hưởng tới thanh danh của nó?!”

Lý Duyên Lân nghe được hai chữ “Thanh danh”, tim bỗng nhảy dựng, cả người cứng đờ.

Lý Thừa Vận mắng: “Trình Du, cô có điên thì cũng có chừng mực đi. A Kỳ, A Lân đều là hậu bối, người lớn không thể nói bọn nó sao? chuyện này có cái gì mà phải giải thích? Bọn nó làm gì chả lẽ cha không nhìn thấy?”

“Ông ta có thể nhìn thấy cái gì? ông ta chỉ nhìn thấy đồ ông ta muốn thấy! bất công lệch tới tận bắc cực rồi… Lý Thừa Vận, anh đừng giả bộ ngớ ngẩn đều lừa tôi, anh tự nói xem biểu hiện của A Kỳ tại công ty thế nào?”

“Nó là con tôi, đương nhiên làm rất tốt.”

Trình Du nổi giận: “Anh đã nói nó làm tốt, vậy vì sao không cản ông ta lại?!”

“Ông ấy là cha tôi, ông ấy đã quyết định chuyện gì cô bảo tôi phải ngăn cản thế nào? Chẳng lẽ Lý thị đã giao vào tay tôi thì không còn liên quan gì tới ông ấy sao? ngay cả ý kiến của ông ấy cũng không để ý?”

“Nhưng A Kỳ đã làm rất tốt mà, anh để thằng tiện loại kia chen một chân vào là muốn làm gì?! anh bảo A Kỳ sẽ nghĩ thế nào? Đến A Lân còn chưa vào công ty làm việc! ông ta làm như vậy thì người trong công ty sẽ dị nghị A Kỳ như thế nào, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới sao?!”

“Đâu có nghiêm trọng như vậy?” Lý Thừa Vận không kiên nhẫn, “Cha chỉ nói để Ngạn Thanh tới công ty với ông, làm một thực tập sinh, kỳ thật chỉ là tới làm bạn với ông thôi, chân chạy gì đó, nó chỉ là một đứa trẻ con thì có thể làm cái gì?”

“Nói thì nói như vậy!” thanh âm Trình Du càng ngày càng kích động: “A Kỳ hiện tại đã đủ khó khăn rồi, ông ta mỗi ngày còn dẫn cái thằng tiện loại kia bên người đi ra đi vào. Một thời gian sau, chẳng lẽ người ta sẽ không hoài nghi ông ta muốn trải thảm hoa cho thằng tiện loại kia? Ông ta làm như vậy là muốn đẩy A Kỳ tới chỗ nào?!”

“Cô đừng có chuyện bé xé ra to!”

“Có phải chuyện bé xé ra to hay không trong lòng anh tự biết rõ!” giọng Trình Du phát ra tiếng nức nở sắc nhọn: “Tôi tuyệt đối không đồng ý anh chia cổ phần công ty cho mẹ con thằng đó!”

Ngữ khí Lý Thừa Vận thoáng có chút hòa hoãn: “Cô không cần như vậy, A Kỳ là người thừa kế do gia tộc bồi dưỡng, tôi sao có thể không quan tâm tới nó?”

“Vậy anh đuổi cái thằng tiện loại đó đi!”

“Cô một câu tiếp một câu cứ tiện loại tiện loại là có ý gì? đó cũng là con tôi…”

Trong phòng ngủ vang lên một tiếng bạt tai chát chúa.

“Lý Thừa Vận, anh ở bên ngoài trái ôm phải ấp tôi mặc kệ, nhưng sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn thôi, anh không quan tâm con trai, tôi cũng nhẫn! nhưng hôm nay nếu anh không đuổi thằng tiện loại kia đi, tôi sẽ sai người giết chết con tiện nhân kia!”

“Cô quả thực là kẻ điên…”

“Được, được lắm, tôi là kẻ điên, tôi là bị ai bức điên?!”

“…”

Túi sách của Lý Duyên Lân không biết từ khi nào đã bị rơi xuống sàn, cậu nắm chặt hai tay, trong ngực dâng lên một cỗ đau xót đan xen phẫn nộ. cậu chưa bao giờ biết mẹ mình ở Lý gia lại sống trong tình cảnh khổ sở như thế, bà vẫn luôn tự cho mình là quý phụ phu nhân, vì đảm bảo lợi ích của con trai, bà lại có thể dùng phương thức kịch liệt như vậy để uy hiếp chồng, nhưng cho dù như vậy, bà vẫn như cũ không nhận được một cái hứa hẹn như mong muốn.

Lý Duyên Lân nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ đằng sau, vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Lý Ngạn Thanh được hai người hầu hộ tống lên lầu. hai người nhìn nhau một chốc, trong mắt Lý Duyên Lân hiện lên tia căm hận không chút che dấu.

Lý Ngạn Thanh thản nhiên nhìn lướt qua Lý Duyên Lân, không hé răng. Hai vị gia chủ khắc khẩu quá lớn tiếng, cậu ta đương nhiên cũng nghe thấy Trình Du uy hiếp muốn giết Trương Minh Nghiên, nên khi nhìn thấy Lý Duyên Lân sắc mặt có vẻ thực âm trầm.

“Cút.” Lý Duyên Lân nhìn hai người hầu ở sau lưng Lý Ngạn Thanh, ánh mắt tối tăm như muốn giết người.

Hai người hầu liếc nhìn nhau, xám xịt bỏ túi sách của Lý Ngạn Thanh xuống, nhanh chóng chạy xuống lầu. Lý Ngạn Thanh nhìn Lý Duyên Lân ước chừng cao hơn cậu ta một cái đầu, ánh mắt có chút khẩn trương: “Anh muốn làm gì?”

Khuất phục và phẫn nộ trong lòng Lý Duyên Lân dâng trào đến khi nhìn thấy Lý Ngạn Thanh rốt cục tìm được chỗ phát tiết, đều tại nó, đều là do thằng tiện loại này xuất hiện, mới khiến trong nhà biến thành loại trạng thái khó hiểu này, ông nội không chú ý tới mình và đại ca, cha cũng dời lực chú ý lên người nó, giờ nó lại còn muốn cướp đoạt quyền thế, địa vị của đại ca trong công ty.

Lý Duyên Lân tức giận dùng sức một phen đẩy mạnh vai Lý Ngạn Thanh: “Cút khỏi nhà tao.”

Lý Ngạn Thanh chật vật đứng vững, đôi mắt hạnh giống y hệt Trương Minh Nghiên hung trợn trừng Lý Duyên Lân: “Mày là cái thá gì? đây cũng không phải nhà của một mình mày.”

Lý Duyên Lân vung tay cho một bạt tai: “Mày nói xem là nhà ai?”

Lý Ngạn Thanh chói tai hét lên: “Á! Ba ba!”

Lửa giận của Lý Duyên Lân bị tiếng thét chói tai này triệt để châm ngòi, bực dọc nhấc chân đạp xuống tới tấp, thân thể Lý Ngạn Thanh đơn bạc bị đá mấy cái lảo đảo vài bước, té dập mông xuống đất, thân thể ngả về phía sau lại trùng hợp ngã sấp xuống ngay đầu cầu thang, sau đó tựa như nảy ra một mưu kế đáng sợ, một đường la hét thảm thiết cứ thế lăn lông lốc xuống cầu thang.

Một màn này vừa vặn lọt vào tầm mắt Lý Thừa Vận mới vọt ra từ trong phòng, chọc hai mắt ông đều đỏ ngầu, không kịp nghĩ nhiều, cho ngay Lý Duyên Lân một cái bạt tai đau đớn: “Đó là em trai mày mà!”

Lý Duyên Lân không nghĩ tới Lý Ngạn Thanh sẽ ngã xuống cầu thang, nhìn tới ngây ngời, một cái bạt tai này của Lý Thừa Vận khiến cậu nhất thời tỉnh mộng.

Lý Thừa Vận không để ý tới cậu nữa, vội vàng la hét gọi người tới, vừa lao xuống kiểm tra tình hình Lý Ngạn Thanh. Trình Du cũng bị tình huống ngoài ý muốn này dọa sợ ngây người, đuổi theo Lý Thừa Vận chạy xuống lầu. Lý Ngạn Thanh được đưa tới bệnh viện kiểm tra, được chuẩn đoán chính xác là chỉ bị chút chầy xước và não chấn động nhẹ. Nhưng dưới sự truy vấn của Lý Duyên Kỳ, một nhà lộn xộn mới phát hiện không nhìn thấy Lý Duyên Lân đâu.

Trọng Nham vừa tỉnh dậy liền quên sạch sẽ tin bát quái tối qua được nghe, cậu lôi Lý Ngạn Thanh ra mục đích chính là làm một tấm chắn cho mình, hiện giờ mục đích đã đạt được, cậu chỉ cần dưới tình huống không ảnh hưởng tới bản thân thì cứ đứng một bên xem náo nhiệt là được rồi, cần gì quan tâm nhiều tiếu tiết tới vậy? nhiều nhất cũng chỉ là khi xuống lầu nhìn xem trong gara có xe mình ở đó không. Nếu xe đã trở lại thì gọi điện cho Ôn Hạo, còn không thì thôi.

Việc đầu tiên Trọng Nham xuống lầu là vào gara, trong đó quả nhiên trống không, Lý Nam, Lý Bắc cùng xe của cậu còn chưa trở lại. xem ra phiền toái nhỏ này của Lý gia còn chưa được giải quyết.

Lý gia có phiền toái, Trọng Nham càng thoải mái, tâm tình sung sướng ngậm bịch sữa đi ra ngoài — không có biện pháp, dì bảo mẫu nói bóng nói gió nhắc nhở cậu, uống nhiều sữa một chút sẽ càng cao lớn hơn. Trọng Nham đang ở tuổi 17, nếu không hảo hảo tẩm bổ, thân người chỉ sợ không dài ra được nữa. nam nhân Lý gia bình thường đa phần đều rất cao, Lý Duyên Kỳ so với Trọng Nham ít nhất cũng cao hơn 10cm, hoặc như Lý Duyên Lân dù tầm tuổi như cậu nhưng so với cậu trông càng khỏe mạnh rắn chắc. Trọng Nham kỳ thật cũng không thấp, chỉ là trước kia dinh dưỡng không đầy đủ, dáng người có chút mảnh khảnh gầy gò, khiến cho người ta có cảm giác chưa bắt đầu trổ mã mà thôi.

Khi Trọng Nham đang định khóa cửa, nhịn không được lại quét mắt một lần quanh cái gara, không biết là do cậu đa nghi hay không mà vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. nơi này thường là do Lý Nam Lý Bắc thu dọn, Trọng Nham kỳ chưa xuống đây được mấy lần, vội vàng đảo mắt liếc qua một cái, tầm mắt Trọng Nham dừng ở trên cái túi plastic đặt bên cạnh sô pha, cau mày đi qua gẩy gẩy một chút.

Đây chỉ là một cái túi plastic bình thường của siêu thị, bên trong đựng hai chai nước, một chai còn chưa mở, còn một chai chỉ còn cái vỏ không, hai cây chân giò hun khói, nửa cái bánh mì, còn có một hộp pizza đã hết bị vo viên nhăn nhúm. Trọng Nham lại gần ngửi ngửi, hình như để chưa lâu. Trọng Nham nhíu mày, cảm thấy hai tên Lý Nam Lý Bắc này thật sự quá phận, ở đây ăn uống còn chưa nói cư nhiên rác rưởi còn không đem đi vứt, cũng không sợ kéo bọ, chuột, gián gì đó tới ăn cùng à.

Trọng Nham bỏ chai nước chưa mở cùng hai cây chân giò hun khói ra để sang một bên, còn đống rác còn lại cho vào túi buộc chặt xách ra ngoài. Khi nào phải tìm cơ hội hảo hảo nói chuyện với hai tên Lý Nam Lý Bắc này mới được, luộm thuộm không thể tả.

Nếu không tìm cơ hội, đổi cả khóa cửa gara luôn. Trọng Nham thầm nghĩ, có người ở trong lãnh địa của mình túy ý ra vào thật sự khiến cậu thấy rất bất an.

Trọng Nham còn chưa đi tới cổng trường, liền nhìn thấy hai anh em Tần gia đứng ở trước bồn hoa cổng trường nói chuyện, balo của Tần Đông An bị Tần Đông Nhạc xách trong tay, còn hai tay cậu ta đang cầm hộp sữa đậu nành hút, xem ra còn chưa uống xong. Tần Đông Nhạc cài cái kính râm trên đỉnh đầu, chỉ tùy ý đứng đó, nhưng cũng hấp dẫn rất nhiều tầm mắt người xem.

Tầm mắt Trọng Nham đảo hai vòng trên người anh, đang tự hỏi không biết có nên đi qua đó không. Trải qua chuyện tối qua, khoảng cách giữa cậu và người kia tựa hồ đã kéo gần lại không ít, nhưng loại hình thức ở chung này lại khiến cậu có chút khó chịu— cậu trước kia không nghiêm túc suy nghĩ, xem ra hoàn toàn bị người này coi là nhóc con tùy hứng mà đối đãi rồi.

Trọng Nham cố ý thả chậm cước bộ, nhưng cho dù cậu có chầm chậm chầm chậm mà đi lại gần thì hai anh em nhà kia cũng không có ý cáo biệt, ngược lại đồng thời quay sang nhìn cậu. Tần Đông An miệng ngậm ống hút vẫy vẫy tay với cậu, Tần Đông Nhạc thì hơi nhướn mày, lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu.

Trọng Nham mất tự nhiên gật đầu chào hỏi: “Chào.”

Tần Đông Nhạc chỉ chỉ cậu, rồi lại chỉ chỉ Tần Đông An, ngắn gọn nói một câu: “Sau khi tan học, hai đứa chờ anh ở đây.”

“Làm gì?” Trọng Nham cảm thấy thái độ của tên này quả thật rất có vấn đề, giống như đến cậu anh ta cũng muốn quản.

“Đón hai đứa về nhà ăn cơm.” Tần Đông Nhạc nhìn nhìn đồng hồ, nhét balo đang cầm vào tay Tần Đông An: “Thế nhé, anh có việc phải đi rồi.”

Trọng Nham vội nói: “Tối nay tôi còn có việc, không đi được.” cậu cảm thấy đại khái có thể đoán được ý tứ của Tần Đông Nhạc, anh ta hẳn là sợ mình lại chạy lung tung trên đường đây mà. Nhưng cậu đối với người này dường như không thể nào chiếm tiệm nghi nổi, đánh cũng đánh không lại, còn luôn có cảm giác bị áp chế hoàn toàn. Điều này càng khiến cậu cảm thấy khó chịu vô cùng.

Tần Đông Nhạc bước được hai bước, nghe thấy cậu nói như vậy, liền quay người lại cười cười: “Nhóc có chuyện gì?”

Trọng Nham nói quanh co: “Có việc, thật đó.”

“Có việc gì thì để chiều gặp mặt rồi nói. Tan học hai đứa cùng nhau đợi anh ở đây, đừng có chạy lung tung.” Tần Đông Nhạc vươn tay xoa nhẹ tóc cậu một phen, còn dùng ngữ khí như dỗ trẻ con nói: “Ngoan.”

Trọng Nham vẻ mặt như bị sét đánh.

Tần Đông An trợn tròn mắt, nhìn nhìn Trọng Nham lại nhìn nhìn anh hai mình, thẳng tới khi thấy Tần Đông Nhạc xuyên qua đường cái leo lên chiếc xe dừng ở ven đường bên kia rồi mới cứng cổ chỉ chỉ mái tóc Trọng Nham bị anh hai vò rối, không chắc chắn hỏi lại: “Móng vuốt của anh hai… ách, có phải đặt sai chỗ không?” sao có thể tự nhiên vò đầu Trọng Nham như vậy chứ?

Trọng Nham đờ đẫn nhìn theo anh, cậu sống qua hai kiếp người, đây là lần đầu tiên có người làm ra hành động thân mật như vậy với cậu. Trọng Nham vô pháp dùng lời nói để miêu tả được cảm giác quái dị lúc này trong người, tựa như có một dòng điện thế cường đại gào thét xẹt qua người cậu, tim đập cùng hô hấp hết thảy đều đình chỉ. Chết lặng. Chấn động mạnh mẽ qua đi sau đó là một loại cảm giác nóng rực kỳ dị.

Trọng Nham hoàn toàn không biết nên có phản ứng gì lúc này.

Tần Đông An chớp chớp mắt, hình như có gì đó không thích hợp thì phải.

Chậc, rốt cuộc là cái gì nhỉ?

Hết
Chương trước Chương tiếp
Loading...