Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 5: Nhất Thị Đồng Nhân



Tiêu Thu Phong cười cười nói:

“Không phải là con chứ?”

“Ngươi...”

Khuôn mặt của Tiêu Viễn Hà không biết nên cười hay khóc.

“Tiểu Phong, ngươi thì khỏi đi. Chỉ cần ngươi an phận một chút, đừng gây chuyện nữa thì ta và mẹ ngươi đã muốn niệm a di đà phật rồi. Chuyện này không cần ngươi lo đâu”

Thật ra tam nguyện của Tiêu Viễn Hà cũng rất mong muốn con mình trở thành một vương giả trong vương quốc của Tiêu gia. Chỉ đáng tiếc những năm vừa qua, mọi thứ đã chứng mình điều này là không thể nào.

Ai kêu đứa phá gia chi tử này lại là con mình chứ. Vì vậy yêu cầu của ông ngày càng hạ xuống đến mức bây giờ chỉ cần nó yên phận là ông đã thấy nó tiến bộ lắm rồi.

“Đừng có xem thường con. Chỉ là quản lý một tập đoàn thôi mà, cha, để con thử xem?”

Tiêu Thu Phong đã mở miệng như vậy thì Tiêu Viễn Hà sao có thể từ chối. Dù sao ông cũng đã già. Mọi thứ cuối cùng cũng là của con ông cả.

“Được rồi, cha tin con. Một người chỉ cần có lòng thì không gì không làm được. Tiểu Phong, cha thật rất vui, con cuối cùng cũng bắt đầu trưởng thành rồi”

Nhìn khuôn mặt hiền hòa cùng ánh mắt như muốn khóc của lão nhân, nội tâm lạnh lẽo của Tiêu Thu Phong như thêm ấm áp. Hắn không hề muốn làm cho lão nhân này thất vọng.

Thân là thần bí cao thủ của long tổ, từ nhỏ tiếp thu các loại huấn luyện quân sự, đủ thứ trên đời, hắn cơ hồ như không gì không biết. Trong quân đội thì hắn có thể làm tướng quân. Còn trên thương trường thì hắn vẫn có thể là một vị tướng lãnh.

Nếu nói đến việc nhìn người tài thì hắn tuyệt có lòng tin.

Tiêu Thu Phong rất ít khi có mặt tại công ty vì tại đây có mấy lão gì hắn không thích. Hơn nữa mấy lão già này lại không cho phép hắn có ý gì đó với nữ nhân viên. Vì vậy khi hắn xuất hiện tại nhà ăn của tập đoàn, tức thì khiến cho rất nhiều người kinh ngạc.

Phong Chánh tập đoàn đầu tư khá rộng, vừa điện tử còn có quần áo, nhà hàng. Chỉ tính riêng tổng bộ của tập đoàn đã có hơn hai ngàn nhân viên. Thời gian làm việc sang thì chin giờ, chiều tới năm giờ. Buổi trưa thì tập đoàn bao cơm miễn phí.

Mặc dù không thể so với nhà hàng bên ngoài nhưng thức ăn cũng không đến nỗi tệ. Vì vậy trừ một số cực kỳ ít quản lý cao cấp ra thì đại bộ phận nhân viên trong tập đoàn đều ăn cơm tại đây. Khi Tiêu Thu Phong tiến vào chính là lúc mọi người dung cơm nhiều nhất.

“Tiêu tổng tới…”

Quản lý mập mạp của nhà ăn vừa nhìn thấy Tiêu Thu Phong vội tiến lên chào. Mặc dù vị Tiêu đại công tử này phong thái không được tốt nhưng cũng không vì thế mà mất đi sự tôn nghiêm.

“Tiêu tổng thị sát thật là vinh hạnh cho nhà ăn của chúng ta. Mời người vào văn phong, ta sẽ từ từ báo cáo.”

Tiêu Thu Phong cười nói:

“Lão Hà, đã lâu không gặp xem ra cái bụng của lão như bự hơn đó. Hôm nay ta không phải tới thị sát mà là tới ăn cơm. Thế nào, còn có gì ăn được không?”

Lão Hà tên là Hà Bích, hơn nữa câu cửa miệng của lão luôn là:”Ngươi hà tất phải như vậy”. Vì vậy Tiêu Thu Phong mới có thể nhờ lão trong đầu.

Lão Hà thất kinh nhìn. Vị phong lưu tổng tài này sao lại muốn tới đây ăn cơm chứ?

“Có, có, tổng tài mời. Hôm nay phòng ăn dành có quản lý có thịt nướng, còn có canh cá nữa. Nhất định sẽ hợp với khẩu vị của ngươi”

“Oh, phòng ăn quản lý?”

Dưới ngón tay chỉ của lão Hà, Tiêu Thu Phong mới phát hiện ra trong cái nhà ăn thật lớn này còn có một căn phong độc lập. Bước tới gần nhìn thì thấy rất yên tĩnh, bên trong hiện có hơn mười mấy người đang im lặng ăn. Có mấy người trong đó mà Tiêu Thu Phong có ấn tượng vì bọn họ đều là quản lý cao cấp của tập đoàn.

Hơn nữa Tiêu Thu Phong còn nhìn thấy Liễu Yên Nguyệt. Bên cạnh nàng còn có năm sáu nữ quản lý khác rất xinh đẹp nhưng hắn một người cũng không biết.

Nhìn thấy Tiêu Thu Phong, rất nhiều người đều đứng dậy. Mặc dù nhân viên biết hắn không nhiều nhưng ở đây toàn là quản lý cao cấp, có sự quan hệ mật thiết với Tiêu Viễn Hà nên đương nhiên bọn họ đều biết đứa con công tử này của Tiêu gia, ai nấy cũng đều lên tiếng chào.

Tiêu Thu Phong gật đầu đáp lễ. Những người này mặc dù hắn có ấn tượng nhưng cũng không quá quen, thần sắc cũng không cần phải niềm nở. Còn Yên Nguyệt thì cũng liếc nhìn hắn mấy lần. Ít ra so với trước kia thì không còn lạnh lùng như trước.

Lão Hà tự mình mang phần ăn tới. Một cái cạp lồng chia làm sáu ngăn vừa có cơm, rau, canh, mùi hương thơm tỏa ra thơm ngát. Chỉ cần nhìn liếc qua cũng biết thức ăn này so với nhân viên cao cấp hơn rất nhiều.

Xã hội chia giai cấp, không ngờ ngay cả cái phong ăn nho nhỏ của tập đoàn cũng chia ra nhà ăn nhân viên và quản lý. Không biết vậy nhà xí có chia không nữa. Trong lòng Tiêu Thu Phong thầm hỏi.

Cầm lấy chén đĩa, Tiêu Thu Phong một câu cũng không nói mà quay đầu bước đi. Mọi người ai nấy ngẩn người. Chỉ có lão Hà trong lòng lo lắng sợ vị công tử này có gì không hài lòng sẽ đuổi việc lão.

Trong lòng lão đang rất lo lắng. Đồ ăn trong nhà ăn này không thể bằng thức ăn ở nhà hàng bên ngoài. Ai da, nếu sớm biết hắn đến thì lão Hà nhất định sẽ làm thật ngon như ở nhà hàng rồi báo tài vụ sau.

Tiêu Thu Phong lạnh lùng ra ngoài khiến cho đám quản lý bên trong tò mò chạy ra ngoài cửa cẩn thận quan sát.

Tiêu Thu Phong bưng cơm tới một cái bàn ăn dài. Nơi này hiện đang có khoảng hơn mười nhân viên đang vừa ăn vừa nói chuyện.

“Các vị, ta có thể ngồi ở đây không”

“Tiêu….Tiêu tổng!”

Một nhân viên trung niên cũng biết Tiêu Thu Phong giật mình kêu lên. Mặc dù hắn không thường tới đây nhưng khi tập đoàn tổ chức lễ hội, Tiêu Viễn Hà ép hắn ra mặt nên nhân viên trung niên này cũng đã từng thấy qua.

“Tiêu tổng, xin mời ngồi. Đây là phong ăn nhân viên, không biết sao tổng tài lại tới đây?”

Nhân viên trung niên này xem ra rất có uy tín. Khi hắn đứng dậy thì đám thanh niên khắp nơi cũng đều đứng dậy chuận nhường chỗ.

Tiêu Thu Phong không trả lời mà để mọi người ngồi xuống hỏi:

“Mọi người ăn uống thế nào, thức ăn có ngon không?”

Một thanh niên nhìn Tiêu Thu Phong nói:

“Đương nhiên là không ngon như thức ăn của quản lý rồi….”

Người thanh niên chưa nói hết đã bị một trung niên gõ đầu nói:

“Tiểu Nhạc, tên gia hỏa nhà ngươi sao không biết điều một chút. Thức ăn trong công ty chúng ta bữa nào cũng đều có thịt cá, ngươi còn muốn gì nữa? Thật là không biết lớn nhỏ gì cả”

Người thanh niên đỏ mặt, vội nói:

“Tường thúc, thật ngại quá, là ta nói sai. Tổng tài, người đừng hiểu lầm. Thật ra đồ ăn cũng rất được, chỉ là ta muốn được ăn thử thức ăn dành cho quản lý mà thôi.”

Người trung niên tên Tường thúc cười nói:

“Cũng có gì hơn đâu, mùi vị cũng vậy thôi”

Người này đã lớn tuổi nên hiểu nhiều chuyện, nhưng đám thanh niên thì lại không hiểu.

Một thanh niên khác lên tiếng:

Cũng không thể nói vậy được, chúng ta mặc dù không phải là quản lý nhưng cũng rất nỗ lực làm việc. Công ty đem quản lý và nhân viên chia ra chỗ ăn, làm như vậy giống như là đang kỳ thị. Công ty vốn là một thể, đúng lý phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mới đúng.“

“Đúng, đúng, ta cũng nghĩ như vậy đó”

Tiểu Nhạc cũng phụ họa

Tiêu Thu Phong cất tiếng khen:

“Nói rất đúng, chỉ bằng câu nói này, chúng ta sẽ đổi cho nhau”

Dứt lời hắn lấy phần ăn còn chưa động đến của mình đẩy qua.

Tường thúc thất kinh vội nói:

“Tổng tài, ngươi đừng nghe bọn trẻ nói bậy. Bọn chúng vốn là đang hưởng phúc mà không biết mà”

Tiêu Thu Phong cười nói:

“Không có gì, ta chỉ là muốn thử thức ăn đó thôi. Tiểu Nhạc, ta với ngươi đổi. Ngươi mang hai phầnthức ăn kia lại đây. Một mình ta ăn hơi bị nhiều đấy.”

Tiểu Nhạc vốn là chỉ vui miệng nói, nghe thấy Tiêu Thu Phong nói vậy vội lên tiếng:

“Tổng tài, ngươi không phải đang nói thật chứ”

“Ngươi mang cơm lại đây sẽ biết ta nói thật hay không. Ăn uống là chuyện lớn, không nói chơi được”

Tiểu Nhạc vội đi mang tới hai phầnthức ăn cho Tiêu Thu Phong, hơn nữa còn không khách khí nhận phần cơm của quản lý rồi nói lớn:

“Mọi người, hôm nay chúng ta nhờ phúc của tổng tai nên mới được nếm thử thức ăn này xem thử coi nó có mùi vị gì đặc biệt hay không?”

Có Tiểu Nhạc dẫn đầu nên đám thanh niên cũng không khách sáo. Người nào cũng đều nhanh chân tới thử xem đãi ngộ dành cho quản lý thế nào. Tường thúc chỉ biết lắc đầu sầu não.

Lão Hà đứng bên cạnh trong long rất lo lắng. Biểu hiện của công tử khiến lão cảm thấy một nguy cơ gì đó. Nhìn thấy Tiêu Thu Phong ăn đồ ăn nhân viên, bốn phía mọi người ai nấy đều nhìn, trong long lão chợt động vội mang một phần nhân viên tiến lên phía trước.

Mấy cao cấp kinh lý trong nhà ăn nghi hoặc nhìn nhau rồi đều chia nhau lấy phần ăn nhân viên nếm thử để xem nó có giống nhau hay không.

“Ý, sao không giống a. Liễu tổng, ta thấy hình như không ngon như của quản lý”

Tiểu thư ký ăn mấy miếng lớn mới biết cũng không dễ ăn.

Lúc này ở bên ngoài, Tiêu Thu Phong dưới con mắt kinh dị của mọi người, một mình ăn hết cả hai bàn. Năm xưa khi ở trên sa mạc ba tháng, ngay cả con trùng còn là mỹ vị. Đừng nói tới thức ăn ngon như thế này, dù cho là thịt sống thì hắn cũng ăn được vài cân.

“Lão Hà, thức ăn quả không tệ. Bắt đầu từ hôm nay, bỏ ngay tấm ngăn kia, không phân biệt nhân viên hay quản lý, tất cả đều ăn giống như nhau. Còn Tiểu Nhạc ngươi, nếu còn nói ăn không ngon thì cứ nhịn đói ba ngày rồi lại đây, ta bảo đảm ngươi còn ăn nhiều hơn ta nữa đó.”

Không một tiếng cười nhạo nào vang lên. Những ngăn cách vô hình cũng từ đó biến mất
Chương trước Chương tiếp
Loading...