Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 43: Bãi Miễn Phong Hào



Lập tức, có người tiến lên muốn mang nàng rời đi, Cung Dĩ Mạt quýnh lên, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định!

"Phụ hoàng! Nhi thần muốn cùng Phụ hoàng làm một giao dịch!"

Thật đúng là gan to bằng trời!

Cung Thịnh nộ cùng chi tiếu, lạnh nhạt nhìn nàng. " Nói xem, ngươi có thể cùng trẫm làm cái giao dịch gì?"

P/s: nộ cùng chi tiếu: tức giận đến tột cùng mà bật cười. Chỉ sự cực kỳ tức giận.

Cung Dĩ Mạt nghe vậy, tâm tư xoay chuyển, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

"Phụ hoàng, mấy năm nay, nhi thần cải tiến kĩ thuật tạo giấy, thuật in ấn, phát minh ra phương pháp lọc nước, lại xây dựng nên hệ thống ống ngầm dẫn nước khắp kinh thành. Cách đây chưa lâu, nhi thần còn vì hạn hán ở Tây Châu, dâng lên người kế sách nhất lao vĩnh dật. Nhi thần cho rằng, nhi thần có công với xã tắc! Thậm chí còn là đại công đâu!"

Hoàng đế vừa nghe, cười lạnh. "Cho nên?"

Cung Dĩ Mạt bị hắn nhìn đến trái tim băng giá, những vẫn là cưỡng bách chính mình không thể lùi bước!

"Phụ hoàng nhiều năm đã ban thưởng cho nhi thần thật nhiều Hoàng ân, nhi thần vô cùng cảm kích. Nay, nhi thần nguyện ý đem toàn bộ đồ ban thưởng hiến cho công cuộc khắc phục hạn hán ở Tây Châu. Hi vọng rằng Phụ hoàng có thể đau lòng nhi thần có công với xã tắc, buông tha cho Lưu gia!"

Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!

Một nữ nhân, còn muốn bàn luận với hắn công trạng sao?

Hoàng đế cười to. "Có công? Ngươi thân là Công chúa, vì nước xuất lực là trách nhiệm của ngươi! Ngươi muốn dùng công lao này đổi cho Lưu gia một con đường sống? Đúng là làm càn! Không biết Lưu gia đã cho ngươi cái gì tốt, khiến ngươi có thể đứng ở đây, ba lần bốn lượt chống lại trẫm!"

Toàn bộ đại điện im ắng như ve sầu mùa đông! Thiên tử giận dữ, máu chảy thành sông!

Nhưng Cung Dĩ Mạt đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, chỉ có một cách tiếp tục đánh cuộc!

"Phụ hoàng......" Nàng thanh âm run rẩy, biểu tình đau khổ.

"Nhi thần...... Từ nhỏ lớn lên ở lãnh cung, khao khát duy nhất, chính là tình thân cùng tình bạn." Nàng nhìn về phía Thái tử còn đang thất thần. "Thái Tử ca ca đối với nhi thần rất tốt, nhi thần tất nhiên phải toàn lực báo đáp ca ca! Phụ hoàng, nhi thần không muốn Người bị kẻ gian xui khiến, làm ra điều không thể hàn gắn tình phụ tử ! Ngài chí cao vô thượng, khiển trách hay khoan thứ đều nằm trong tay Người, cầu xin Người nể tình phụ tử chí thân, buông tha cho Lưu gia!"

Nàng chưa nói hết câu, đã nghe bên tai "rầm" một tiếng! Bàn con trước Long ỷ bị Cung Thịnh một tay ném đi, chung trà lăn đầy trên đất.

"Bị kẻ gian xui khiến? Không thể hàn gắn Phụ tử thân tình?" Hắn cực kỳ lạnh nhạt nhìn Cung Dĩ Mạt, trong ánh mắt thế nhưng ẩn ẩn mang theo sát ý.

Ý nàng là, nếu hắn gϊếŧ người Lưu gia,Thái Tử sẽ cùng hắn không đội trời chung? Thật là nực cười!

Thân là đế vương, hắn ghét nhất có người ba lần bốn lượt chống lại quyết định của hắn! Đặc biệt còn dám uy hiếp hắn! Đây là nghịch lân của Hoàng đế, chạm vào là chết ngay!

P/s: Nghịch lân: vảy ngược của rồng. Theo truyền thuyết, trên mình rồng ở chỗ dưới cằm có một cái vảy mọc ngược. Đây được coi là nơi yếu ớt nhất, là chỗ tử của con rồng. Người nào nhìn vào sẽ khiến rồng nổi giận, chạm vào sẽ bị gϊếŧ chết. Từ này được dùng với ý nghĩa giống như điểm nhạy cảm, tim đen, điều cấm kị, không một ai được phép động chạm tới.

"Tốt lắm, nếu ngươi luôn mồm muốn trẫm buông tha Lưu gia, có thể! Đã vậy, tội nghiệt của Lưu gia, ngươi hãy gánh vác thay đi!"

Sét đánh giữa trời quang!

Cung Triệt hốt hoảng tỉnh từ trong mộng. "Phụ hoàng, không thể được!"

Nhưng Cung Thịnh lý không để ý đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm Cung Dĩ Mạt, mà Cung Dĩ Mạt nhìn hắn, bộ dáng thản nhiên, tựa hồ sớm đã có chuẩn bị.

Hoàng đế nhất thời không thể ngăn được cơn nóng giận!

"Cung Dĩ Mạt nghe chỉ! Ngươi ba lần bốn lượt ngỗ nghịch phạm thượng, thân là nữ tử lại can thiệp vào triều chính, tội không thể tha thứ. Lập tức, bãi miễn phong hào Công chúa, biếm làm thứ dân! Lập tức tiếp chỉ!"

Ý chỉ của Hoàng đế làm tất cả mọi người đều kinh hoàng, không dám tin tưởng, ngay cả Thường Hỉ, cũng có chút không đành lòng nhìn Cung Dĩ Mạt.

Chỉ có Cung Dĩ Mạt thở dài một tiếng, nhẹ nhàng quỳ xuống hướng Hoàng Đế khấu đầu.

"Dân nữ...... Tiếp chỉ! Tạ ơn Bệ hạ không gϊếŧ!"

Nàng thuận theo làm Cung Thịnh bốc hỏa! Hắn đùng đùng đứng lên, đi nhanh ra ngoài. Thực mau liền có người đem Cung Dĩ Mạt mang đi, Cung Triệt ngay cả cơ hội nói với nàng một câu cũng không có.

Hắn cả người kinh hoảng không thể trấn tĩnh nổi, vì cái gì, vì cái gì phải vì hắn mà ra nông nỗi như vậy?

Cung Triệt vốn dĩ đang căm hận,hận nàng bức tử ông ngoại. Nhưng chính là hắn trong lòng lại minh bạch, nếu không làm như vậy, bọn họ hôm nay, đều chạy trời không khỏi nắng.

P/s: Chạy trời không khỏi nắng: không có đường thoát thân.

Nhưng lúc này, khi đã tìm được đường sống trong chỗ chết, lại là Cung Dĩ Mạt dùng tất cả vinh quang của nàng đánh đổi lấy, Cung Triệt không thể tưởng tượng, nàng mới mười hai tuổi, mặc dù thông tuệ, nhưng suy cho cùng đều là không có kinh nghiệm, bằng cách nào tự mình sinh tồn được đây? Không có nhà ngoại nâng đỡ, nàng một thân một mình có thể đi nơi nào!

Vừa nghĩ đến, cả người hắn liền chua xót khó nhịn giống như bị người ta xẻo từng miếng thịt!

Nàng vì hắn mà không màng gì cả. Ngay cả khi hắn hoài nghi nàng, căm hận nàng, nàng đều dốc hết sức trợ giúp cho hắn, mà hắn, một câu thỉnh cầu cũng không làm được!

Cung Triệt hung hăng đấm xuống đất! Là hắn vô dụng...... hắn thực sự rất vô dụng!

(H ông ms biết à =.= )

*

Ý chỉ của Hoàng đế rất nhanh chóng liền truyền đi khắp nơi. Không nói đến hậu cung nổi lên phong ba bão táp như thế nào, vậy mà đến cùng Thái Tử cùng Hoàng Hậu, lại chỉ bị trừng phạt cấm túc.

Giơ cao đánh khẽ, người mưu họa tức đến cắn gãy cả răng! Hao tổn tâm tư đến như vậy, lại chỉ nhận được một cái kết quả nửa vời đến thế! Thật không cam lòng!

Cung Dĩ Mạt, ngươi thực giỏi, quả thực rất giỏi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...