Trọng Sinh Chi Bùi Vũ

Chương 37



Ngày thứ ba, Viên Gia Thăng ở phòng VIP trong khách sạn Ngự Hải gặp được Bùi Vũ, đối với việc nơi này thuê một ngày tám ngàn sáu, Bùi Vũ không chút để ý, mà ở luôn mười ngày. Khi mới vào ở, tiểu thư tiếp tân liếc mắt một cái liền nhận ra người từng là đồng sự này, ai cũng không nghĩ đến cái bộ bảo an nhỏ kia lại ẩn dấu nhiều đại nhân vật như vậy. Một Viên Gia Thăng biến thành thái tử gia còn chưa đủ, lúc này lại tới một Bùi Vũ, rồi sau đó khi nhìn thấy một Lâm Kiệt bước ra từ chiếc xe hơi cao cấp, tâm lý cảm thấy vô cùng hối hận, như thế nào lúc đó không câu dẫn một người, bằng không lúc này đã sớm bay lên cành cao làm phượng hoàng.

Viên Gia Thăng đến khi Bùi Vũ vừa mới tắm rửa xong, vốn tưởng rằng người đến là Lâm Kiệt, đi qua mở cửa mới nhìn rõ người tới, Bùi Vũ sắc mặt đang tốt nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.

“Tiểu Vũ !”

Bùi Vũ lung tung lau tóc vài cái, xoay người ngồi ở trên sô pha điểm điếu thuốc: “Có việc sao, Viên thiếu gia?”

Chỉ gặp qua vài lần, Viên Gia Thăng liền phát hiện Bùi Vũ nghiện thuốc lá tựa hồ rất nặng, không khỏi bắt đầu lo lắng cho thân thể hắn: “Hút thuốc đối thân thể không tốt.”

Bùi Vũ đưa cho hắn một ánh mắt cười nhạo, trong lòng càng khinh bỉ hắn giả nhân giả nghĩa: “Có chuyện nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.”

Viên Gia Thăng âm thầm thở dài, đành phải đi thẳng vào vấn đề, thuyết minh ý đồ đến: “Khối đất kia, ta muốn. Dựa theo mức giá của ngươi.”

Hết thảy đều nằm trong dự tính, Bùi Vũ chỉ để lại một câu: “Vậy làm thủ tục đi!” Nói xong đã đi bước một lên lầu, lưu lại một mình Viên Gia Thăng nhìn theo bóng dáng hắn ngẩn người.

Sự tình thực thuận lợi tiến hành xong, chỉ dùng hai ngày ngắn ngủn hai bên đã làm tốt toàn bộ thủ tục. Bùi Vũ không để cho Lâm Kiệt ra mặt, mà là nhượng tâm phúc Trương Văn của mình cùng đi theo. Người gọi là Trương Văn này, chính là người lần trước ở buổi đấu giá, khi còn ở nước ngoài bởi vì Bùi Vũ cứu hắn một mạng, đến tận đây khăng khăng một mực đi theo hắn, coi như là người được Bùi Vũ tín nhiệm nhất.

Thủ tục trao đổi làm tốt, sau Viên Gia Thăng đưa tay kéo lại Bùi Vũ đang tính rời đi, một câu cũng chưa nói, cứ như vậy lôi kéo tay hắn không buông.

Trương Văn có chút đề phòng nhìn Viên Gia Thăng, tay thậm chí đã bỏ vào trong lòng. Bùi Vũ nhìn hắn một cái: “Viên thiếu gia, còn có việc sao?”

“Tiểu Vũ, ta, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Bùi Vũ cầm văn kiện giao cho thủ hạ, mệnh bọn họ đến dưới lầu chờ. Phòng khôi phục yên tĩnh, Bùi Vũ rút tay về lẳng lặng đứng ở trước mặt hắn: “Nói đi!”

Viên Gia Thăng thở dài một hơi, thật lâu cũng khó có thể mở miệng: “Tiểu Vũ, ngươi, ngươi còn yêu ta không?” Những lời này hỏi ra, đến cả chính hắn đều cảm thấy đáng cười, cúi đầu không dám đối mặt Bùi Vũ lúc này.

“Yêu!” Một chữ không do dự phun ra, khiến Viên Gia Thăng nước mắt thoáng một chút liền chảy xuống dưới, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hắn quả thực không thể tin vào lỗ tai mình: “Tiểu Vũ ~~”

Bùi Vũ dùng ngón cái sờ soạng khóe miệng, sau đó dùng khẩu khí thập phần ác liệt bỏ thêm một câu: “Còn khả năng sao?”

Viên Gia Thăng đương trường đông cứng tại chỗ, dường như bị người từ trên không trung mười vạn dặm hung hăng đạp xuống, bởi vì tư vị kia rất đau, trừ bỏ rơi lệ hắn đã không thể làm ra bất cứ phản ứng gì.

Đối mặt với nước mắt của Viên Gia Thăng, Bùi Vũ vẫn bình tĩnh như trước. Nếu đổi thành vài năm trước đây, như thế nào nhẫn tâm thấy hắn rơi lệ, nhưng lúc này Bùi Vũ xem vào trong mắt, lại cảm thấy chất lỏng kia lại dối trá như thế.

Có nghe nói qua hay không, một truyền thuyết Tây phương cổ đại, loài cá sấu có một mặt hung mãnh tàn nhẫn, lại có một mặt giảo hoạt gian trá. Thời điểm nó nhìn trộm con mồi, thường thường sẽ chảy ra một ít nước mắt trước, một bộ dáng từ bi đáng thương, khiến ngươi bị biểu hiện giả dối đó làm mê muội mà mất đi cảnh giác, dưới trạng thái không hề phòng bị, sẽ bị nó hung bạo cắn nuốt. Một người khác nói, là sau khi loài cá sấu đem con mồi bắt tới tay, trong khi tham lam cắn nuốt, đồng thời giả mù sa mưa rơi lệ không ngừng. Tóm lại, nước mắt cá sấu là nước mắt giả dối, ngụy trang để được đồng tình.

Tựa như hình tượng của Viên Gia Thăng lúc này ở trong lòng Bùi Vũ, thương tổn người khác còn muốn chảy nước mắt cá sấu, thái độ giả bộ thương xót thiện lương thập phần âm hiểm giả dối xảo quyệt.

“Tiểu Vũ, thực xin lỗi!”

Bùi Vũ cảm thấy buồn cười, trên thực tế hắn thật sự cười ra tiếng, một bên cười, một bên giúp Viên Gia Thăng sửa sang lại một chút cà vạt, động tác thế nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác ái muội: “Nga, đúng rồi, có thời gian thay ta hỏi thăm chị dâu một tiếng, hảo — ca ca!”

Bùi Vũ nhẹ nhàng mở cánh cửa, không chút lưu luyến tiêu sái ra ngoài, Viên Gia Thăng thống khổ nhắm hai mắt lại, lại như trước ngăn cản không được nước mắt mãnh liệt chảy ra! Lại đồng thời càng thêm khinh bỉ hết thảy việc làm từ trước đến nay của mình, thậm chí mắng to bản thân, Viên Gia Thăng, ngươi không phải nam nhân, không, ngươi căn bản không phải là người!

Hôm nay từ biệt, Bùi Vũ lần thứ hai mất đi tung tích, tựa như khoảng thời gian vừa rồi, hết thảy đều là một giấc mộng. Bất đồng chính là, sau khi tỉnh mộng, toàn bộ mọi thứ cũng vẫn không có thay đổi. Mà sinh hoạt của Viên Gia Thăng lại triệt để bị cải biến.

Suốt nửa năm, Viên Gia Thăng đều không ngừng tìm kiếm Bùi Vũ, nhưng người kia vẫn như trước, giống như quỷ mị, nửa điểm tung tích cũng tìm không được. Viên Gia Thăng biết Bùi Vũ đã khôi phục trí nhớ, hắn đã nhớ tới tất cả sự tình năm đó, cũng đã biết mình chính là ca ca cùng cha khác mẹ với hắn. Đương nhiên, bao gồm lần ám sát không thành, hắn nhất định cũng đã nhớ lại.

Tìm được hắn thì sao, cầu được hắn tha thứ sao? Căn bản không có khả năng! Chữ “yêu” kia càng như là một loại xiềng xích, đem Viên Gia Thăng gắt gao trói chặt trong đó, loại tra tấn này quả thực so với chết còn khó chịu hơn.

Năm mới qua đi, Cổ Thành hướng hắn đưa tới một phần tư liệu bí ẩn, Viên Gia Thăng xem qua, sau thật sâu thở dài. Công ty mới bình tĩnh nửa năm, không nghĩ lúc này lại xảy ra dị thường.

Một đoạn thời gian gần đây, có người âm thầm thu mua cổ phiếu công ty mình, mà tra đến tra đi, thế nhưng phát hiện đó chỉ là một công ty nhỏ vừa thành lập không lâu, khiến Viên Gia Thăng nghi hoặc là, công ty nhỏ như thế, lại có thể có bản sự như vậy, có thể điều động nhiều tài chính, rõ ràng sẽ không đơn giản, mà thân phận chân thật của lão bản đứng sau bức màn lại thủy chung không tra ra được.

“Tiên sinh, cứ tiếp tục như vậy sợ là đối với công ty bất lợi, người này dường như đối với công ty chúng ta thập phần hiểu biết, toàn bộ tư liệu cổ đông hắn đều nắm rõ nhất thanh nhị sở.”

Viên Gia Thăng gật gật đầu, kỳ thật tâm lý đã sớm hoài nghi một người, chỉ là vẫn không dám khẳng định, thật sự là hắn sao? Viên Gia Thăng âm thầm suy nghĩ rất lâu, sau đó đối Cổ Thành vội vàng phân phó vài chuyện.

Buổi tối ngày thứ ba, Viên Gia Khải, đường đệ của Viên Gia Thăng, đến khách sạn ăn cơm, trên đường trở về bị vài người “thỉnh” lên một chiếc xe hơi màu đen. Xa xa, Cổ Thành đem hết thảy đều xem vào trong mắt, leo lên xe không xa không gần đi theo.

Chiếc xe kia chạy thật lâu, cuối cùng đứng ở một tòa nhà hai tầng lầu màu trắng ở ngoại ô, Cổ Thành cười lạnh một tiếng, lập tức đánh một cuộc điện thoại, tắt đèn xe ở tại chỗ ôm cây đợi thỏ.

Rất nhanh, thủ hạ của Cổ Thành toàn bộ đến đông đủ, mọi người từ một nơi bí mật gần đó đem căn nhà nhỏ vây chặt. Hồi lâu sau, có vài người mang theo Viên Gia Khải ra cửa, ngồi vào một chiếc xe hơi vội vàng phóng đi. Cổ Thành thấy thời cơ đã đến, mang theo mấy tên thủ hạ vọt vào.

Thời điểm đá văng cửa, trong phòng chỉ có một người, đứng ở bên cửa sổ, trên tay bưng một ly rượu đỏ, đối với người xâm nhập phía sau hoàn toàn không để ý tới, thậm chí cũng không có quay đầu liếc mắt một cái.

Phía dưới mặc một chiếc quần tây, mặt trên mặc một kiện áo sơmi trắng, chỉ buộc hai ba nút thắt, lộ ra phần lớn ***g ngực, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy một vẻ lười nhác.

“Bùi Vũ, quả nhiên là ngươi!”

Bùi Vũ chậm rãi nhấp chút rượu, mới quay đầu lại: “Có việc sao?”

“Viên tiên sinh muốn gặp ngươi.”

Bùi Vũ hừ lạnh một tiếng: “Nếu ta không muốn đi?”

Cổ Thành cũng cười lạnh một tiếng: “Vậy đừng trách chúng ta không khách khí.”

Bắt một mình ta thế nhưng phái ra nhiều người như vậy, ngươi thật đúng là coi trọng ta. Bùi Vũ buông chén rượu, đút tay vào trong túi nói: “Dẫn đường đi.”

Bùi Vũ thập phần phối hợp đi theo lên xe, Cổ Thành lưu lại vài tên thủ hạ lưu lại điều tra, người còn lại toàn bộ đi theo trở về nhà. Viên Gia Thăng sớm nhận được tin tức, thậm chí sai người thu thập tốt một gian khách phòng chiêu đãi Bùi Vũ.

Nhưng người kia đến đây sau một lúc lâu, Viên Gia Thăng vẫn không dám đi gặp hắn, thẳng đến đêm khuya, một chai rượu đỏ đã cạn mới giúp Viên Gia Thăng có dũng khí vào phòng Bùi Vũ. Bùi Vũ thần thái tự nhiên tựa vào trên sô pha hưởng thụ thuốc lá, thấy hắn tiến vào biểu tình vẫn như trước, không có bất cứ biến hóa gì, thản nhiên nhả một ngụm khói.

Nửa năm không gặp, Bùi Vũ tựa hồ gầy đi thật nhiều, thân thể như ẩn như hiện thậm chí có thể thấy rõ ràng xương sườn, Viên Gia Thăng nhìn chằm chằm một chỗ kia thật lâu không thể dời tầm mắt, máu toàn thân nhanh chóng hướng về một chỗ. Cho đến ngày nay, cảm giác của Viên Gia Thăng đối với hắn như cũ không thay đổi, cho dù gương mặt kia đã không còn tuấn tú, cho dù người trước mắt sẽ không đối hắn lộ ra bất cứ tươi cười phát ra từ nội tâm nào, cảm giác kia lại vẫn cường liệt như xưa.

“Tiểu Vũ, ngươi rốt cuộc muốn gì chứ?”

“Thu mua công ty của ngươi.”

Nói đơn giản như vậy, dễ dàng tựa như đang nói mua một hộp thuốc lá. Viên Gia Thăng không thể không bật cười: “Tiểu Vũ, ngươi không phải quá coi thường ta?”

“Không dám.”

Viên Gia Thăng chán nản, rầu rĩ quán chính mình một ngụm rượu, phịch một tiếng buông cái chén, cốc thủy tinh phát ra thanh âm bể vỡ, gãy thành hai đoạn: “Ngươi liền như vậy hận ta sao?”

Bùi Vũ không đáp, xem như một loại thừa nhận, Viên Gia Thăng bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Tiểu Vũ, buông tay đi, tiếp tục như vậy ngươi thất bại thực thảm !”

“Phải không? Ta xem, ngươi rất có tự tin đi?”

Viên Gia Thăng gắt gao theo dõi ánh mắt hắn, như thế định liệu trước, chẳng lẽ hắn nắm chắc như thế? Sự thật chứng minh Bùi Vũ quả nhiên không phải phô trương thanh thế, sáng sớm hôm sau, bên trong tập đoàn Ngự Hải liền xuất hiện náo động trước tới nay chưa từng có.

Lãnh đạo cấp cao của công ty lại có phân nửa người mất đi tung tích, tiếp hai ba cuộc điện thoại khiến Viên Gia Thăng càng ngày càng bất an, càng thêm nghiêm trọng là cổ phiếu công ty thế nhưng từng cổ từng cổ chuyển tới danh nghĩa công ty khác.

Viên Gia Thăng càng ngày càng kinh hãi, vọt vào phòng Bùi Vũ, khi nhìn thấy gương mặt kia, lại nói không nên lời nửa chữ, chỉ có ngón tay run rẩy chỉ vào hắn.

Bùi Vũ cười lạnh một tiếng: “Như thế nào, thiếu kiên nhẫn?”

“Ta khuyên ngươi nhanh chóng dừng tay, bằng không đời này, ngươi cũng đừng nghĩ rời khỏi đây!”

“Ta cũng không tính toán đi ra ngoài, ngược lại ta đang định ở trong này trụ cả đời.”

Viên Gia Thăng mạnh mẽ tiến lên đem Bùi Vũ trên sô pha gắt gao đặt dưới thân: “Ngươi điên rồi !”

Bùi Vũ không chút phản kháng, cười khẽ: “Ngươi sợ?”

“Sợ, ta khi nào thì biết sợ, ngươi muốn ngoạn phải không? Ta sẽ phụng bồi!” Cho dù Bùi Vũ có năng lực thu mua toàn bộ cổ phiếu trong tay cổ đông, hắn cũng không có biện pháp khống chế Ngự Hải, trong tay Viên Gia Thăng vẫn như trước vững vàng nắm hơn 50% cổ quyền, nếu thật muốn xé rách da mặt, đến cuối cùng ai thua ai thắng còn không nhất định đâu.

Viên Gia Thăng một phen vạch ra kiện áo sơmi trắng toát, đợi nhìn thấy vết thương bên trong thì dừng lại hết thảy động tác. Trên bờ vai tiêm gầy có hai vết thương do đạn bắn, trên cánh tay còn có vài vết sẹo giống như bị bức xạ.

Viên Gia Thăng khô khốc nuốt một chút, run rẩy chạm đến những vết thương này, một đạo lại một đạo thẳng tắp đâm vào trong mắt: “Vì, vì cái gì, vì cái gì lại như vậy?”

Bùi Vũ nhìn vết thương, chẳng hề để ý kéo lên quần áo, Viên Gia Thăng giận dữ lại thô lỗ kéo ra quần áo kia, rẹt một tiếng bởi vì dùng sức quá mạnh, những đường may đều bị xé rách lộ ra từng sợi chỉ: “Nói cho ta biết, nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”

Đối mặt với việc hắn rống giận, Bùi Vũ như trước không nói một chữ, Viên Gia Thăng bị tức giận cúi đầu, mạnh mẽ áp lên, thô lỗ hôn xuống.

Bùi Vũ không có phản kháng, lạnh lùng phun ra vài chữ: “HIV!”

Viên Gia Thăng nhất thời cứng lại thân thể, không thể tin được ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn người dưới thân. Bùi Vũ theo động tác hắn từng chút ngồi dậy, khiêu khích tới gần: “Muốn đến sao, sẽ chết nha!”

“Như thế nào có thể? Như thế nào có thể?” Liên tiếp đả kích đã khiến Viên Gia Thăng hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, một bên lui về sau, một bên không ngừng lắc lắc đầu. Hắn như thế nào sẽ nhiễm loại bệnh này, như thế nào sẽ, như thế nào sẽ? Mà quay xung quanh trong lòng hắn, lại không phải loại ghê tởm chán ghét căn bệnh này, mà là loại sợ hãi sắp mất đi hắn. Một khi nghĩ đến người trước mắt sẽ rất nhanh mất đi sinh mệnh, hắn liền cảm thấy thế giới của mình đều như sụp xuống.

“Tiểu Vũ, ngươi gạt ta đúng hay không?” Viên Gia Thăng ánh mắt cầu xin nhìn hắn, thầm nghĩ ở nơi đó tìm được một tia dối trá, nhưng không có, cái gì cũng không có.

“Không tin ngươi có thể thử xem!”

Không cần, không cần dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ta, hết thảy chuyện này, có phải hay không tất cả đều là ta làm hại, vì cái gì ngươi không khóc cũng không nháo, còn nhẹ nhàng bình đạm như vậy! Viên Gia Thăng thống khổ nhắm hai mắt lại, gắt gao bắt lấy tóc mình, đầu đã đau đến khiến hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được.

Bùi Vũ từng bị hắn tự tay đưa vào công quán, ở đó nơi nơi đều là nam nhân biến thái lại ghê tởm, cho dù Bùi Vũ nhiễm căn bệnh này cũng sẽ không kỳ quái. Có lẽ thời điểm lúc trước làm một bước kia, Viên Gia Thăng cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn không đành lòng giết Bùi Vũ, có lẽ là không muốn. Nhưng di ngôn của mẫu thân lại giống như xiềng xích giam cầm hắn, hơn nữa bị tài phú gia tộc hoàn toàn che mắt, dưới tình huống lưỡng nan buộc hắn cuối cùng làm ra một quyết định khiến bản thân hối hận cả đời, đem Bùi Vũ đưa vào một địa phương dơ bẩn, lấy tính cách của hắn, chắc chắn sẽ tự sát.

Chỉ là điều hắn chưa từng nghĩ đến là, hành động này ngược lại kích phát toàn bộ cừu hận áp chế đã lâu trong thân thể Bùi Vũ, có lẽ ngay từ đầu hắn vốn không có chân chính hiểu biết Bùi Vũ, ở ngay bên dưới bề ngoài nhu nhược kia, là một ngọn núi lửa đã ngủ yên hàng tỷ năm.

Mất vài giây thời gian, Viên Gia Thăng mới ngẩng đầu lên, một tay bắt lấy Bùi Vũ ôm đến trên giường, một bên xé rách quần áo của mình, một bên thật mạnh đè áp lên.

“Nếu phải chết, ta cùng ngươi chết!”

————————
Chương trước Chương tiếp
Loading...