Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 11: Phiếu điểm



Sau kì nghỉ tết Nguyên đán, Vạn Phương không còn tìm Tô Nham nói chuyện nữa, hình như cô bỗng chốc đã trưởng thành .

Nhiều năm sau, khi cô nhớ tới khoảng thời gian này, có phải cũng chỉ như mây trôi nước chảy mà nói: Năm đó tôi thật ngốc.

Tô Nham dùng trạng thái tốt nhất nghênh đón cuộc thi cuối kì mùa đông, một lúc sau rốt cục chấm dứt, vác túi sách lên nhẹ nhàng đi khỏi sân trường. Gió đông lạnh buốt, hiu hiu thổi đỏ cả gương mặt thiếu niên, trên mặt tuyết để lại dấu chân chậm rãi đi xa của y.

“Tô Nham! Cậu nha, sao lại chạy nhanh vậy! Chờ tôi một chút.”

Bước chân Tô Nham dừng lại, chậm rãi quay đầu.

Lương Khuê vội vàng chạy về phía y, gió lạnh thổi bay mái tóc hơi dài của hắn, đầy sức sống.

Trong hồi ức của Tô Nham, không có mùa đông như vậy, càng không chạm mặt hắn tại nơi đây.

“Tô Nham, thầy chủ nhiệm vừa nói ngày mốt cậu phải trở lại trường giúp phê sửa bài thi, còn có tôi, lớp trưởng và vài người khác. Đừng quên nhé, sáng ngày kia chín giờ tập hợp trong trường.”

Lương Khuê phất phất tay, vội vàng mà đến cũng vội vàng mà đi.

“Nham Nham, vì sao mỗi lần ngươi đối diện với thằng nhóc kia, tim đập đặc biệt không bình thường vậy?”

Bởi vì hắn là mối tình đầu của tôi.

Nghỉ ngày hôm sau Tô Nham trở lại trường. Trường học quạnh quẽ chỉ có giáo viên và những học sinh ưu tú của các lớp bận rộn.

Từng lớp đều gọi vài học sinh tới giúp phê sửa bài thi, nhưng bài thi là tráo nhau. Tô Nham là học lớp 10/2, bài thi phải phê chữa là lớp 10/3 .

Bạn học cùng lớp bị gọi tới như Tô Nham còn có Lâm Cường, Trần Oản Oản, Lương Khuê, cán bộ học tập Dư Thông, cùng uỷ viên văn nghệ Lôi Tinh Tinh.

Vài học sinh cùng tất cả giáo viên bộ môn cùng nhau ngồi trong phòng lớp A2, nghiêm túc so sánh đáp án phê chữa bài thi. Các học sinh chỉ cần phê chữa đáp án đề đóng, như đề đánh giá, đề lựa chọn vân vân, đề khó đề mở đằng sau thuộc về giáo viên, hoàn toàn phân công hợp tác.

Buổi sáng trôi qua, giữa trưa có giáo viên mời họ ăn cơm trưa ở căn tin, ăn cơm xong tiếp tục làm việc.

Buồn tẻ vô vị, vừa chán vừa nghiêm, hứng thú duy nhất chính là điểm thi của mình nhưng vì bài thi luân chuyển, ai cũng không biết bản thân thi được bao nhiêu.

Lương Khuê vô cùng hối hận _ lúc trước còn tưởng chơi sẽ vui, không ngờ lại tẻ ngắt. Sớm biết như thế không bằng kéo Trần Oản Oản đi du lịch.

Lương Khuê khoa trương ngáp một cái, khốn đốn dựa vào ghế thở dài. Trần Oản Oản tức giận cười lườm hắn. Lương Khuê vô tội bĩu môi, nhỏ giọng nói:“Chán chết được, cơm giữa trưa thật khó ăn, anh chưa ăn no, giờ còn đói đây này.”

“Nhịn một chút sẽ qua.” Trần Oản Oản bất đắc dĩ.

Hai người cẩn thận nói nhỏ, Lâm Cường âm thầm trừng hai người, ghé sát vào Tô Nham nói:“ Phiếu điểm năm ngày sau về trường lấy, mấy ngày nghỉ ngơi cậu có tính toán gì không? Nếu không chúng ta tìm vài người bạn đi ra ngoài chơi được chứ?”

“Thời tiết quá lạnh, không muốn chạy ra ngoài. Hơn nữa tớ có chút chuyện nhỏ, phải làm công.” Tô Nham cười nói dối, Dì Từ đã bàn xong tiệm hoa quả, y hận không thể lập tức khai trương. Cuối năm là mùa bán hoa quả đắt nhất, không thể bỏ qua.

“Làm công? Cậu còn lớp mười, có thể làm thêm sao?” Lâm Cường vừa sợ lại hiếu kỳ. Nếu quả thật có việc có thể làm, hắn cũng muốn thử xem để kiếm một chút tiền tiêu vặt, ba trăm đồng thiếu nợ Tô Nham đến nay còn chưa trả.

Tô Nham liếc nhìn một cái liền biết hắn đang nghĩ gì:“Đại khái giúp người khác trông coi quán hoa quả, thế nào? Muốn gia nhập hử? Chỉ có nghỉ đông thôi đấy.”

“Có thể sao? nếu có thể tớ lập tức làm, ha ha.” Lâm Cường hưng phấn không thôi.

“Tớ đi về hỏi một chút, chắc không có vấn đề gì đâu.”

“Thật tốt quá.”

Hai người rù rì nói nhỏ, bụng Lương Khuê thì sôi lên ùng ục. Lương Khuê thống khổ nằm dài lên bàn, lớn tiếng thở dài:“Thầy ơi~, có thể cho thêm phần cơm không ạ? Mì kiền thúy diện(干脆面) năm đồng một gói cũng được mà, em sắp đói đến chóng mặt rồi. Trời ơi, mới hai giờ rưỡi chiều hà.” Lương Khuê thống khổ kêu rên, đáng thương nhìn chằm chằm thầy giáo.

Thầy cười khẽ nói:“Đừng lầu bầu nữa, ai bảo trưa em không ăn no bụng.”

“Đồ ăn căng tin kinh quá……” Lương Khuê nhỏ giọng nói.

“Được rồi, biết đại thiếu gia em gai mắt. Các em đói bụng tự đi cửa hàng mua đồ ăn, cửa hàng có nước sôi có thể nấu mì tôm.”

“A a!” Lương Khuê như con cá chép nhảy bật ra khỏi cửa, người theo sau càng lúc càng nhiều. Đại đa số đều là các nam sinh chưa từng chịu đói.

Lâm Cường cũng kéo Tô Nham đi ra ngoài, hai người ngâm mì xong thì đi đến đại sảnh ký túc xá của giáo sư ngồi xuống ăn, phía sau vách tường này là bồn hoa.

Hai người đang ăn ngon lành, chợt nghe từ bồn hoa truyền ra tiềng cười khanh khách véo von của nữ sinh. Trong đó một người là Trần Oản Oản, người kia là Dư Thông, còn có một nữ sinh lớp khác.

“Lương Khuê vừa đẹp trai lại vừa có tiền, đối xử với cậu lại tốt.” Dư Thông hâm mộ nói.

Nữ sinh kia lại có vẻ mất hứng, không vui nói:“Lớp chúng tớ có một học sinh thấy được điểm của cậu đó. Oản Oản điểm số học của cậu sa sút lắm, lần này điểm tuyệt đối số học không ít, nhưng Oản Oản cậu giống như bị trừ hơn mười điểm.”

Trần Oản Oản sắc mặt tái nhợt:“Có nhìn lầm không ? Tớ so sánh đáp án rồi, phía trước tớ đều không bị trừ.”

“Đúng vậy, nhưng đại đề phía sau bị trừ rất nhiều.”

Trần Oản Oản cắn răng không nói, nữ sinh kia đổ thêm dầu vào lửa : “ Chủ nhiệm các cậu và chủ nhiệm chúng tớ lúc nói chuyện phiếm còn nhắc tới cậu, nói hoài nghi cậu yêu sớm nên ảnh hưởng tới thành tích, học kỳ sau ban cán bộ cần tuyển lại lần nữa.”

Nữ sinh lại hì hì cười:“Nhưng bạn trai cậu thoạt nhìn rất ham chơi, không ngờ thành tích tốt như vậy, cậu ta số học điểm tròn, thật lợi hại. Lớp các cậu còn có Lâm Cường, Tô Nham vài người nữa đều là điểm tối đa. Đúng rồi! Còn có điều đáng kinh ngạc hơn, chính là đại khủng long Trần Yến lớp các cậu, số học lần này của cô ta tiến rất xa. Thứ tự đạt đến vị trí top ten, thầy toán các cậu lúc ấy cao hứng đến chết, lỗ mũi cũng vểnh lên trời.”

“…… Không thể nào, thành tích của Trần Yến luôn kém hơn trung bình, số học chưa từng được 100 điểm.” Trần Oản Oản toát mồ hôi lạnh không thể tin nói. Nếu ngay cả Trần Yến cũng thi được đến top ten, chứng minh số học lần này rất đơn giản, nhưng bài thi đơn giản vậy, cô lại bị trừ hơn mười điểm…… Sấm sét giữa trời quang! Trần Oản Oản cắn răng, chết cũng không tin đây là lỗi của chuyện yêu sớm! Cho dù cô yêu sớm, nhưng rõ ràng rất chăm chỉ học tập mà.

“Thật sự mà, không tin chờ ngày phát phiếu điểm chính cậu xem. Oản Oản cậu phải cẩn thận vị trí lớp phó bị lấy lại nha.” nữ sinh xa lạ nọ ác ý cảnh báo Trần Oản Oản.

“Hừ!” Trần Oản Oản hừ lạnh, tức giận chạy đi.

Dư Thông lo lắng nói:“Viên Viên sao cậu đả kích cậu ta quá vậy.”

“Tớ cố ý đó, nhìn cô ta rất không vừa mắt. Ai bảo ba mẹ tớ mỗi ngày nói Oản Oản tốt như thế này giỏi như thế kia, muốn tớ học theo Oản Oản. Tớ nói Oản Oản yêu sớm bọn họ còn không tin, không phải nói Oản Oản là học sinh tốt chăm chỉ, cán bộ ưu tú của lớp, thành tích rất tốt rất giỏi. Trước kia cô ta còn dõng dạc nói học kỳ sau phải làm lớp trưởng, xóa chữ phó, ha ha, chỉ sợ cả lớp phó cũng không còn phần nữa rồi.”

“Oản Oản chưa từng chịu thua kém, các cậu cùng lớn lên từ nhỏ, cậu còn không hiểu cậu ta? Quậy quá không tốt.”

“Tớ mặc kệ, ai bảo cô ta sau lưng mắng tớ ngực to mà không có não. Mà cô ta đầu óc tốt tâm nhãn nhiều, biểu hiện ngay thẳng nhưng sau lưng lại thích nhất là đâm thọc người khác. Tớ nghe nói lần Tết Nguyên đán trưởng lớp Lâm Cường các cậu bị mất tiền quỹ có phải không?”

“Ừ, sau đó tìm bạn mượn tiền mua đồ.”

“Chính vậy đó, Oản Oản lại nói cho chủ nhiệm các cậu biết, lái sang nói Lâm Cường lơ là sơ suất, không xứng làm cán bộ lớp.”

Mì nước trong tay Lâm Cường đã lạnh nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.

Tô Nham trấn an nói:“Chuyện cái rắm ấy đừng để ý.”

Lâm Cường thở ra:“Cô ta có ý gì! Chuyện cô ta cùng Lương Khuê yêu sớm xin tớ giúp giữ bí mật, tớ một mực thủ giữ kín như bưng ai cũng chưa nói. Cô ta lại quay ngược lại, cắn tớ một cái.”

“Nhưng chuyện bọn họ yêu sớm rất nhiều bạn trong lớp đều biết, có lẽ cô ta hiểu lầm cậu mật báo .”

“Cút xéo, rõ ràng là hai người bọn họ quá dính quá kiêu ngạo, coi người khác là đui mù? Chuyện rõ ràng vậy cần tớ lắm miệng sao. ”

Lâm Cường ấm ức trở lại phòng, hung hăng trừng Trần Oản Oản vài lần. Nhưng hắn chỉ có thể nuốt xuống, thật không dám phát giận với Trần Oản Oản . Cha người ta là quan lớn, hắn đắc tội không nổi. Chỉ Lương Khuê trước mắt thôi hắn liền không thể trêu vào .

Thời gian phát phiếu điểm là vào năm ngày sau, vào ngày tuyết hậu sơ tình, ánh mặt trời có phần chói chang.

Một đám học sinh đều về trường xem thành tích, cùng tới còn có phụ huynh. Hôm nay có thành tích nên tiện thể mở hội phụ huynh học sinh luôn.

Tô Nham buổi sáng vừa vào phòng đã bị chủ nhiệm gọi lại, chủ nhiệm thở dài nói:“Thầy đã gọi điện thoại cho cha em, nhưng ông ấy nói bề bộn không muốn đến hội phụ huynh học sinh, em…… em bình thường có trò chuyện với cha em không”

Tô Nham mặt sa sầm nói:“Ông ta chưa bao giờ gọi điện thoại cho em.”

“…… Em có thể thử chủ động một chút.”

“ Thầy Mã, thấy không cần phí công, em không để bụng chuyện họ có đến hội phụ huynh không.” Tô Nham quay đầu bước đi.

Thầy Mã bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn bảng thành tích toàn lớp tiếc hận nói:“Đáng tiếc.”

Phòng học hôm nay đặc biệt chen chúc ồn ào, các học sinh hoặc ngoan ngoãn hoặc ngượng ngùng hoặc ảo não dẫn phụ huynh của mình tìm vị trí. Các phụ huynh ngồi, các học sinh đứng.

Các phụ huynh gặp mặt, đây đó có vài người quen, mà chưa biết cũng nhanh chóng quen, sảng khoái chào hỏi, nói chuyện con cái nhà mình.

Trong đó phụ huynh lớp trưởng, lớp phó hấp dẫn nhiều ánh mắt phụ huynh khác nhất.

Cha của Lâm Cường không chút thu hút nào, con trai là niềm vẻ vang của ông .

Mẹ Trần Oản Oản như quý phu nhân. Một người đàn bà rất đẫy đà, làn da trắng nõn, đeo vàng mang bạc, ngồi xuống trong đám người như là đến thị sát con gái chủ nhiệm.

Trần Oản Oản ngượng ngùng dính vào người mẹ, dùng ngữ khí làm nũng trước nay chưa từng có nói nhỏ với mẹ mình. Chốc lát dẩu miệng chốc lát cắn môi.

Lương Khuê ngồi trên bàn chót phòng, chống đầu hiếu kỳ nhìn quét qua phòng học, cảm thấy cao trung thành phố C thật biết điều. Cha mẹ hắn ở Thành phố A rất xa, lần này tới tham gia hội phụ huynh chính là anh họ của hắn _ Học sinh năm 3 học viện Hội họa mỹ thuật của thành phố C.

“Hóa ra hội Phụ huynh là như vậy sao.” Anh họ cảm thấy mới lạ nói.

“Phụt, rất hứng thú hả? Em lần đầu tham gia đấy.”

“Ha ha, không tệ. Ai là bạn gái của mày?”

“Ừ, người bên cạnh bà dì béo béo đó.” Lương Khuê bĩu môi.

“Rất xinh đẹp, không giống mẹ cô ta.”

“May mà không giống.” Lương Khuê thở phào.

“Chừng nào mày trở về thành phố C ăn mừng năm mới?”

“Ngày mai hoặc ngày mốt, cầm phiếu điểm là có thể đi.”

“Nhớ mua chút thổ sản mang một ít lễ vật trở về nhìn ba mẹ mày, lớn như vậy phải biết thay ba mẹ suy nghĩ. Lễ khinh tình trọng, mày tặng cái gì bọn họ đều cao hứng, sẽ cảm thấy mày trưởng thành hiểu chuyện. Điều này đều đáng vui mừng hơn so với bất cứ điều gì.”

“Dài dòng, biết rồi.”

Chủ nhiệm cùng Lâm Cường ôm một chồng văn kiện tiến đến, chủ nhiệm cao giọng nói:“Cảm ơn các vị phụ huynh có thể tham gia hội phụ huynh trong lúc bận rộn, tôi Mã Ân đại diện toàn bộ học sinh giáo viên toàn trường hoan nghênh các vị!” Chủ nhiệm lớp bắt đầu bài diễn thuyết dài dòng……

Một giờ trôi qua, người nghe không nhịn được, chủ nhiệm rốt cục im tiếng.

“Tốt lắm, kế tiếp phát phiếu điểm cùng bài thi. Lớp trưởng, lớp phó, tất cả khoa đại biểu lên một lượt để hỗ trợ phát phiếu điểm.”

Tô Nham lên đài nhận xấp bài thi toán thật dày, dựa vào tên mà phát.

Lương Khuê lúc này kỳ quái nói:“Hình như không thấy của phụ huynh Tô Nham thì phải?”

“Ai là Tô Nham?” Anh họ hiếu kỳ.

“Là người đó đó, học sinh ngồi bên cạnh em.”

Anh họ mỉm cười:“Mỹ nam tử.”

“Hừ, không đẹp trai như em.”

“Mày hùng[1].”

Trong phòng ồn ào náo nhiệt, mấy bàn vui mừng mấy bàn ưu sầu.

Tô Nham nhìn qua phiếu điểm không vui không buồn

Chủ nhiệm ý bảo đoàn người im lặng, cất cao giọng nói;“Chúng ta nắm chặt thời gian tổng kết cuộc thi lần này trước, đợi tí nữa còn có đại hội khen ngợi học sinh giáo viên toàn trường diễn ra tại phòng đa truyền thông. Trước tiên là nói về người có số điểm cao nhất của lớp chúng ta, em Tô Nham!”

Tô Nham đứng lên một mình, các phụ huynh khác không ngừng hâm mộ.

“Phụ huynh của em Tô Nham đều ở xa không đến được, nên vắng họp hôm nay.” Chủ nhiệm mỉm cười nói, tiếp tục nói:“Tổng điểm đứng thứ nhì, em Lâm Cường.”

Lâm Cường cùng cha đứng dậy, các phụ huynh khác đều chúc mừng cha hắn, đại thúc mặt đầy hồng quang.

“Tổng điểm đứng thứ ba, em Lương Khuê.” Chủ nhiệm nói rất khí phách, trong lòng lại cảm khái _ Lương Khuê tên học trò này rất ham chơi, không ngờ thành tích tốt như vậy. Đúng là thu hoạch ngoài dự liệu.

Lương Khuê cười hì hì đứng dậy.

“Tổng điểm đứng thứ tư, em Trần Oản Oản.”

Trần Oản Oản lúc trước dùng thành tích đứng đầu tiến vào lớn 10/2, một học kỳ rớt xuống thứ tư. Trần Oản Oản không vui, Trần mụ mụ càng không vui.

Chủ nhiệm một mực đọc hết top mười mới dừng lại, cuối cùng đặc biệt nhắc tới:“Lần này tiến bộ lớn nhất toàn lớp chính là em Trần Yến, mong rằng em Trần Yến tiếp tục cố gắng.”

Trần Yến chậm chạp đứng lên, mẹ Trần Yến bất ngờ quá đỗi, mừng rỡ nói một câu:“Đều là nhờ thầy giáo dục tốt.”

“Kế tiếp thỉnh dời bước đến phòng truyền thông, hiệu trưởng sẽ tự mình phát giấy khen và học bổng. Lần này lớp chúng ta thành tích rất tốt, các vị đồng học xin vui lòng chờ đợi.” Chủ nhiệm cười thần bí.

Đoàn người đều đi hướng về phía phòng đa truyền thông, Lâm Cường hưng phấn chụp vai Tô Nham:“Fuck Tô Nham tổng điểm của cậu hù chết anh đây, tớ lấy đầu ra mà đảm bảo cả khối lớp mười không ai hơn cậu nổi, không biết học bổng bao nhiêu.”

Đa truyền thông là phòng họp lớn nhất toàn trường, lúc này bên trong chật cứng kín người. Lâm Cường dẫn hàng tìm được vị trí lớp mình, chỉ trong chốc lát nhân số đã đến đông đủ. Hiệu trưởng bắt đầu lên đài diễn thuyết.

40 phút sau, lễ trao giải mọi người chờ mong bắt đầu.

Tổng số điểm cao nhất khối lớp 10 cao trung, lớp 10/2 _ bạn Tô Nham, học bổng một ngàn. Bạn Tô Nham, mời lên đài nhận thưởng.

Các học sinh 10A2 ra sức vỗ tay, Tô Nham vừa đứng lên như hạc giữa đàn gà, khối 10 cư nhiên lại có người đẹp trai như vậy!

Vô số nữ sinh hưng phấn thét lên khiến lỗ tai hiệu trưởng bị tra tấn, lông mày thình thịch run rẩy.

Tô Nham không chút biểu tình tiếp nhận sách vở và một ngàn tiền thưởng, hiệu trưởng nói:“ Em Tô Nham có thể nói vài bí quyết học tập của mình một chút để cổ vũ cho những bạn học khác được không ? ”

Tô Nham khẽ nhíu mày, cầm microphone lặng yên vài giây:“Ăn nhiều hoa quả và rau dưa, thân thể tốt, học giỏi.”

Ha ha ha, không ít nam sinh dưới đài nén cười không ngừng.

Hiệu trưởng sửng sốt vài giây, ho nhẹ vài tiếng vội vã đẩy Tô Nham xuống: “Tổng số điểm thứ nhì khối lớp 10 cao trung, lớp 10/3 …………..”

Học bổng thứ hai năm trăm, học bổng thứ ba hai trăm.

Hiệu trưởng tiếp tục nhắc tới:“Kế tiếp là bảy vị trí còn lại trong top mười, tổng cộng có hai mươi học sinh. Thầy đọc đến tên nào mời lên đài, học bổng mỗi người năm mươi nhân dân tệ.”

“Lâm Cường 10A2…. Lương Khuê 10A2….10A3…. Trần Oản Oản 10A2…”

Hai mươi tên học sinh đều lên đài đứng thành một hàng, mười giáo viên đem sách vở và tiền thưởng phát đến tay bọn họ.

Đến chỗ Lương Khuê, Lương Khuê ha ha bật cười, thầy giáo kỳ quái nói:“Vị đồng học này em cười cái gì?”

“Em thật vui sướng, lần đầu nhận học bổng.” học bổng năm mươi đồng, Lương Khuê nín cười đến nội thương.

Sau khi Lương Khuê xuống đài trở lại chỗ ngồi nhào vào bàn đã nhịn không được nữa, ôm bụng cười đến toàn thân run rẩy.

Anh họ bất đắc dĩ nói:“Mày ngậm cái mồm lại chút cho tao, tiền tuy ít nhưng cũng là một loại khích lệ. Rất nhiều cao trung không có chế độ học bổng, mày có để nhận là tốt rồi nghe chưa.”

“Em biết, ha ha….. . Nhưng năm mươi đồng……” Lương Khuê cầm năm mươi đồng mới tinh, cười đến chảy nước mắt.

“Mày ngại ít thì lần sau thi đứng đầu đi, nhận một ngàn sẽ không khó coi.”

“……” Lương Khuê lặng yên, nhìn về phía Tô Nham. Thành tích của Tô Nham làm hắn kinh ngạc, biết rõ Tô Nham học giỏi nhưng không ngờ lại tốt như vậy, hơn hắn rất nhiều điểm.

Khối 11 12 kế tiếp bọn họ không thèm quan tâm, Tô Nham lén trốn từ cửa sau, cưỡi xe đạp rời khỏi trường, tính trực tiếp đi đến chợ rau.

Rời nhà trường, quẹo một cái liền không nhìn thấy bóng dáng trường học, nhưng Tô Nham vừa quẹo vào, phía trước xuất hiện vài người, Tô Nham phanh ngay, chân phải đạp đất, ngừng lại.

Tổng cộng năm người, Tô Nham nhận ra bọn họ _ là mấy học sinh cá biệt nổi danh trong trường. Họ đều là lưu manh treo danh bài học sinh, loại người này mỗi trường học đều có vài tên.

“Giao một ngàn học bổng của mày ra đây, Tô Nham đại tài tử à.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...