Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh

Chương 36



EDIT: Kiều

*******************

Đỗ Vân Tu lái xe, thành thị về đêm được đèn thắp sáng, dòng xe như nước chảy, dòng người đông như mắc cửi.

Ánh đèn chói lọi, ánh sáng trong suốt mà vô tình, những nghệ sĩ như bọn hắn cũng cần những ánh đèn như vậy để thành danh, nhưng miệng vết thương của bọn hắn cũng bị màn ảnh và ánh đèn đẹp đẽ này đối đãi càng thêm tàn nhẫn.

Đỗ Vân Tu không rõ cảm giác của mình đối với Phong Cảnh là cảm giác gì.

Có lẽ Phong Cảnh chỉ xem hắn là nghệ sĩ dưới trướng mình, có lẽ ngay cả tiêu chuẩn để làm bạn bè cũng không đạt tới, nhưng...

Kiếp trước, cũng vào năm này, hắn và Phong Cảnh không quen biết, nhưng là đứng nhìn nhau như những người xa lạ khác, chính mắt hắn chứng kiến Phong Cảnh từ một người mới nho nhỏ trở nên nổi tiếng, là ngôi sao duy nhất có thể đối đầu với Tạ Di, rồi lại vào thời điểm hoàng kim lui về phía sau trở thành người đại diện át chủ bài, giúp Lệ Duệ đoạt quyền điều hành ESE, cũng vì vậy mà bị Lệ Thần trả thù...

Hết thảy tất cả chỉ dùng mấy câu nói để khái quát nhưng Đỗ Vân Tu biết rất rõ cái giá mà Phong Cảnh phải trả cũng không chỉ như thế này. Đỗ Vân Tu đã từng so sánh bản thân với Phong Cảnh, Phong Cảnh không giống hắn, Phong Cảnh quyết đoán, có cá tính, mị lực cho nên cũng tiến được xa hơn. Nhưng Phong Cảnh và hắn đều không có bối cảnh, không có người phía sau giúp đỡ, nhưng đều thích nghề diễn, đều vì người mình yêu trả giá quá nhiều.....

Ít ra hắn còn có cơ hội lần nữa làm lại từ đầu.

Mà Phong Cảnh..... Chỉ sợ là chỉ có thân phận là một ngôi sao.

Nếu không phải muốn vào ESE giúp quản lý các nghệ sĩ khác, vì Lệ Duệ mà tranh thủ càng nhiều lợi thế, Đỗ Vân Tu thật sự nghĩ không ra, có nghệ sĩ nào yêu nghề diễn mà bỏ lại sự nghiệp đang thăng tiến, vào độ tuổi tốt nhất của sinh mệnh mình, lui về phía sau mà không phải hoạt động ở trên màn ảnh lớn.

Đỗ Vân Tu kiếp trước chính là một nghệ sĩ hạng hai, nhưng cũng đã cảm nhận được cái cảm giác vui sướng khi biểu diễn, nó giống như bị nghiện, chỉ cần thử qua một lần liền không thể dứt ra. Ngay cả Tạ Di đều tình nguyện buông bỏ hắn cũng chịu buông tha -- mà Phong Cảnh cũng vào lúc ấy lại dễ dàng buông bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình.

Trên thế giới này, chỉ có tình yêu mới có tư cách áp đảo hết tất cả. Cũng chỉ có tình yêu mới có thể khiến cho lòng người tình nguyện buông bỏ những thứ khác.

Nhưng mà không phải mỗi người đều nguyện ý vì tình cảm mà hi sinh.

Mà hiện tại, sau khi trọng sinh tiếp xúc với Phong Cảnh, tuy rằng lúc đầu không thể quen với phong cách làm việc của Phong Cảnh nhưng sau cùng lại phát sinh chuyện này, nếu không có Phong Cảnh đề nghị, không có Phong Cảnh chỉ điểm, hắn chỉ sợ tâm tính của hắn vẫn như thế này, không thật sự xem kỹ khuyết điểm trong tính cách mình, không biết từ phương diện nào để hoàn thiện tính cách của mình.Đúng là bởi vì Phong Cảnh, trọng sinh mới là chân chính sống lại, không chỉ có ở diễn nghệ mà còn là ở trên nhân sinh của chính mình.

*********

Đỗ Vân Tu từ nhà, cho đến các quán bar, vội vàng đi khắp nơi tìm Phong Cảnh.....

Không có.

Những nơi Phong Cảnh từng đi, toàn bộ đều không thấy được bóng dáng của hắn.

Trời đầy sao, từng cơn gió đêm thổi tới trên mặt chỉ còn một mảnh lạnh lẽo.

Đỗ Vân Tu nhìn di động, đã gần sáng, nhưng vẫn không bỏ cuộc, lại tiếp tục gọi điện thoại mặc dù biết rằng khả năng đối phương nghe máy cực kỳ nhỏ nhưng vẫn ôm một tia hy vọng như vậy.

Buồn chán bấm số điện thoại dài dòng, đang lúc Đỗ Vân Tu nghĩ sẽ lại nghe được:"Số điện thoại ngài gọi không nhấc máy" thì điện thoại lại thông!

Gọi rất nhiều lần nhưng lúc đường dây thực sự được nối lại không thể tin được, may mắn tiếng ồn ào bên kia điện thoại, hàng thật giá thật cho thấy -- cú điện thoại này có người nghe máy!

"Anh ở đâu?! Anh có khỏe không?!" Đỗ Vân Tu không kịp suy nghĩ, buột miệng nói ra câu này, giọng nói tràn đầy sự quan tâm.

"Cũng không tệ lắm."

Xuyên qua di động truyền đến tiếng nói sau khi say rượu của Phong Cảnh cùng với từng trận tiếng cười, "....Cưng nói có phải vậy không, baby~"

Đỗ Vân Tu nao nao, rồi sau đó mới phản ứng lại, giọng nói ngả ngớn cùng tiếng cười của Phong Cảnh là đang tán tỉnh người bên cạnh.

"Anh ở đâu? Tôi đi đón anh!" Đỗ Vân Tu nắm thời cơ nói.

"A, thực nhàm chán! Gọi 58 cuộc gọi chỉ vì chuyện này a. Treo, tôi đã "an bài" sẵn chuyện đêm khuya." Phong Cảnh cười đến phóng đãng, câu cuối lại ái muội.

Đỗ Vân Tu vừa nghe liền hiểu được đối phương muốn gì. Tình một đêm......

"Không cho phép!" Đỗ Vân Tu quyết đoán ra lệnh.

".....Nghe lời tôi, Phong Cảnh, tôi biết trong lòng anh rất khó chịu." Giọng nói Đỗ Vân Tu dịu đi một chút, chậm rãi nói, hắn thật ra không biết an ủi Phong Cảnh như thế nào.

Phong Cảnh là người có lòng tự trọng rất cao, gặp chuyện như thế này, thà tự mình chịu đựng cũng không muốn bị người khác thương hại. Nhưng lại vào lúc này, Đỗ Vân Tu càng muốn nói cái gì đó, tựa như lúc trước khuynh hướng giới tính bị sáng tỏ.....

Cũng có thể, Tạ Di chỉ cần nói một câu, một câu gì đó, "Tôi sẽ ở bên cạnh cậu", "Đừng sợ", "Dừng lại" thì lúc đó đau đớn trong thâm tâm cũng sẽ giảm bớt rất nhiều, sẽ phần nào cảm thấy dễ chịu hơn.

Dù cố giả vờ tâm của chính mình cứng rắn như thế nào, sẽ không bị thương, nhưng vẫn có lúc đau khổ nhất, khó chịu nhất mà chỉ có một mình bất lực......

"Cậu thương hại tôi? Kỳ thật thấy tôi bị như thế này..... Mấy người đều rất vui vẻ đi!" Giọng của đối phương lạnh đi vài phần, "Ha ha, xem đi, Phong Cảnh luôn dương dương tự đắc mà cũng có ngày thảm như thế này! Hắn cũng có hôm nay sao!""Không!" Đỗ Vân Tu lập tức phủ nhận, "Không phải như vậy!", Đỗ Vân Tu nắm chặt di động, điều chỉnh hô hấp của mình.

"....Thực ra, cho tới bây giờ, tôi rất hâm mộ anh. Cho dù là diễn viên, người đại diện, hay là ở bất cứ phương diện nào, anh đều làm rât tốt. Anh thích khiêu chiến, tích cực chủ động, dù có phải mạo hiểm rất lớn anh cũng tình nguyện nếm thử!"

"Không phải ai cũng có thể làm được những chuyện như vậy, cho dù là người trọng sinh, làm lại từ đầu, nếu không có sự tích cực của anh, tính cách có gan, biết tranh thủ như anh, coi như là được trời ban hoặc có năng lực, cũng chưa chắc có thể làm rất tốt được....."

"Thật sự, có vài người không thích anh, điều này không miễn cưỡng được. Nhưng thật ra là người hâm mộ anh, thích anh lại càng nhiều hơn! Bọn họ thích anh, thích tính cách của anh.... Bây giờ, chuyện này xảy ra, bọn họ tất nhiên sẽ quan tâm, mà đó ---- cũng không phải là thương hại, cũng không phải là cười nhạo anh!"

"Bởi vì thích anh, quan tâm anh! Cho nên không muốn nhìn thấy anh không vui!"

"...."

Bên kia điện thật lâu không có lên tiếng. Yên tĩnh một lúc lâu, cũng chỉ nghe thấy tiếng trêu đùa và nói chuyện với nhau của những người bên cạnh.

"Cho tôi địa chỉ, tôi đi đón anh." Đỗ Vân Tu hít thở hai cái, lại nói, giọng điệu trầm ổn làm đối phương không thể cự tuyệt.

"....Noble." Phong Cảnh chần chừ một lát mới mở miệng nói.

"Nobel ở phố Đông, là một chỗ trai bao."

"........ Tôi đã biết, ngoan ngoãn ở đó chờ, đừng đi đâu, tôi tới đón anh."

Lúc Đỗ Vân Tu tới Noble đã là hai giờ khuya. Đây là một quán ăn đêm rất có cấp bậc, được trang hoàng vô cùng sang trọng. Đại sảnh tráng lệ, cửa lớn bằng thủy tinh được đánh bóng, mạ vàng, chữ Noble được dùng kiểu chữ của phương Tây để miêu tả, hoa lệ mà tao nhã. Vừa vào cửa, có rất nhiều nhóm Ngưu lang* anh tuấn, soái khí mặc âu phục đặc chế thuần một màu, đồng loạt xoay người chào đón mình.

(*Ngưu Lang là cách gọi những người trong đội ngũ "trai đẹp" tiếp rượu tại các quán bar, sàn nhảy tại Nhật, hoặc là trai bao.)

Nếu là bình thường, Đỗ Vân Tu có thể còn cảm thán, dung mạo của những Ngưu lang ở quán ăn đêm này đều có thể so sánh với những ngôi sao, nhưng bây giờ trong lòng hắn toàn bộ chỉ có một mình Phong Cảnh. Có lẽ vì nguyên nhân trong cả đầu óc đều là Phong Cảnh nên Đỗ Vân Tu liếc mắt một cái liền thấy được người mình muốn tìm, đang nằm trên ghế sô pha bằng da thật ở trong góc trái của đại sảnh....

Dung mạo vẫn yêu nghiệt như trước, bởi vì đã uống rượu, hai má tỏa ra một tầng ánh sáng mê hoặc, ánh mắt tinh tế, đen như mực, không có như ngày thường uốn lên một độ cong tựa tiếu phi tiếu, tựa như mang theo một chút ý lạnh. Khóe miệng nhếch lên một đường cong lạnh lùng hoàn mỹ, vô tình còn có một cỗ trào phúng, một tia đắc ý.....

Ly đế cao còn đặt trên bàn trà hình tròn, Phong Cảnh cũng không dùng ly rượu mà cầm chai rượu lên uống trực tiếp. Bên cạnh còn có hai Ngưu lang, một người cao lớn tuấn mỹ, một người mỹ mạo đáng yêu, hai người liên tục chuốc rượu, cắn vành tai của Phong Cảnh, thổi hơi, vuốt ve, làm động tác ái muội.Phong Cảnh không như trong điện thoại lúc nãy, chủ động tán tỉnh đối phương, nhưng mà ai đến cũng không từ chối, miễn cưỡng uống rượu, cười phóng đãng đáp lại.

"Chúng ta trở về." Đỗ Vân Tu đi đến, xem nhẹ ánh mắt mất hứng vì hắn đã đến của hai Ngưu lang.

Phong Cảnh còn đang uống rượu, sửng sốt.

"...... Cậu? Thật sự đến đây... "

"Không phải vừa nãy trong điện thoại đã nói sẽ đến sao?" Đỗ Vân Tu vừa trả lời vừa lấy tay vòng qua bả vai của Phong Cảnh, bởi vì uống rượu, Phong Cảnh đứng không được, cả người mềm nhũn, có thể cảm nhận được cơ thể mềm dẻo qua lớp vải, trên người còn mang theo mùi rượu, đứng gần trong lúc đó có hương rượu nồng đậm tinh khiết.

Lúc Đỗ Vân Tu nhấc tay lên, mới phát hiện Phong Cảnh dù là bả vai của mỗi người mẫu giống như móc áo nhưng của Phong Cảnh lại ngoài ý muốn đơn bạc. Không biết vì sao, đột nhiên hắn nhớ lại cảnh tượng Phó Tử Hãn vòng qua bả vai của mình...... Bờ vai của Phó Tử Hãn rộng lớn, an toàn, mà Phong Cảnh lại không giống, Phong Cảnh là loại..... làm cho người ta cảm thấy kiên cường mà đau lòng.

Phong Cảnh xụi lơ dựa vào trên thân Đỗ Vân Tu, ngẩng đầu lên, ánh mắt hẹp dài nhìn thấy Đỗ Vân Tu, giống như là suy nghĩ, giống như đang lo lắng, cứ chăm chú nhìn như vậy một lúc lâu xong, mới nói.

"Thẻ của tôi đã hết tiền!"

"Tôi trả!"

Đỗ Vân Tu muốn đem Phong Cảnh đưa về nhà, nhưng Phong Cảnh lại khăng khăng muốn đến nhà của Đỗ Vân Tu, tuy rằng cảm thấy như vậy rất không thỏa đáng, nhưng là lúc tính tiền, thấy Phong Cảnh đã uống hết hai chai rượu mạnh! Đỗ Vân Tu cũng sợ Phong Cảnh buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế mang về nhà trọ của mình là lựa chọn tốt nhất, như vậy nếu có chuyện gì, hắn cũng có thể chiếu cố Phong Cảnh.

Quả nhiên, trong xe độ ấm cao, mùi rượu trong cơ thể tỏa ra, lúc sau xuống xuống xe bị gió đêm lạnh lẽo thổi đến, nóng lạnh trộn lẫn, làm cho tác dụng của rượu mạnh hoàn toàn bạo phát.

Phong Cảnh không chỉ đi lảo đảo, còn bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, còn mấy lần vung nắm tay.

"Hắn nghĩ như vậy là có thể đuổi tôi đi! Ha ha ha, đi con mẹ nó giấc mộng xuân thu!"

"Tôi vì hắn, vì ESE trả giá nhiều như vậy, dựa vào cái gì đuổi tôi đi!"

"Nghệ sĩ ở ESE, hơn phân nửa là do tôi tự mình chọn, tự tôi chọn! Nuôi dưỡng một người nghệ sĩ cần bao nhiêu năm? Một năm, hai năm, năm năm.... Tâm huyết suốt mười mấy năm của tôi, tất cả đều ném tại đây!"

"Hắn nghĩ chỉ vì chuyện này có thể đuổi tôi đi, cũng quá khinh thường Phong Cảnh này! ---- Trong tay tôi còn có con át chủ bài cuối cùng! ... Ha ha, nhưng mà tôi sẽ không nói cho hắn biết..."

"Hắn bất nhân, tôi bất nghĩa. Nếu tôi phải chết cũng sẽ kéo hắn chết cùng, mất hết danh dự, cá chết lưới rách, tôi cũng muốn hắn - Lệ Duệ, nếm thử cảm giác của tôi! Cho hắn biết Phong Cảnh tôi cũng không tốt như vậy! Không phải muốn đá liền đá! Có phải hay không! Hả? Cậu nói xem có phải hay không?...."

Phong Cảnh níu lấy cổ áo của Đỗ Vân Tu, trong ánh mắt dài nhỏ hiện lên quang mang ngoan lệ, phẫn nộ giống như lửa nóng, nhưng mà giây tiếp theo, hào quang này dần dần ảm đạm, ngữ khí sắc bén lúc trước.... cũng yếu đi.

Như là toàn bộ sức mạnh khiến mọi người kinh diễm trên người đối phương bị người khác rút đi hết vậy, chỉ để lại vết thương.

Phong Cảnh dần dần trượt xuống, Đỗ Vân Tu không đỡ lấy, nhìn Phong Cảnh trượt chân ngồi trên mặt đất lạnh băng, trên quần áo cao quý dính bụi, như là con sói cô độc bị vứt bỏ dưới ánh trăng....

Ánh trăng nhợt nhạt, Phong Cảnh lúc này, giống như không biết phải làm sao, ngồi dưới đất, bị bóng tối dày đặc bao trùm.

Tựa hồ qua thật lâu, một thanh âm suy yếu, ám ách truyền đến lỗ tai Đỗ Vân Tu.

"...... Vì sao hắn lại kết hôn cùng người phụ nữ kia?"

"Lúc trước không phải nói là chỉ vì ổn định cổ phần ở ESE thôi sao? Vì sao .... làm theo ý của người đàn bà kia, đem tôi đuổi ra ESE."

Giọng của Phong Cảnh không còn mãnh liệt xúc động như trước, chính là từng câu, từng chữ thản nhiên, suy yếu đến vô lực.

Nhưng là Đỗ Vân Tu cảm nhận được, gió đêm ở xung quanh cũng đang nhẹ nhàng nức nở....

*******************
Chương trước Chương tiếp
Loading...