Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 158



☆ Chương 158: Quyết tâm phấn đấu

Hiện tại thì thế nào?

Lantis nhiệm vụ có độ bảo mật cao, cũng vì vậy Nam Kính dễ dàng suy đoán ra nhiệm vụ của anh có thể rất nguy hiểm.

Còn muốn chờ chết sao?

Còn muốn chỉ ở nơi không nhìn thấy Lantis, sốt ruột bất an lo lắng, lại không thể cùng anh sóng vai chiến đấu sao?

Loại dày vò này diễn ra trong một tuần lễ, Nam Kính rốt cục nghĩ thông suốt.

Cậu không thể dùng thân thể yếu ớt này mà mong muốn có được bình yên cùng an ổn, coi đây là lý do không cần tiến tới, nếu như vậy, cậu cùng Lantis sẽ cách càng ngày càng xa.

Nhìn lại vấn đề Mục Hoài An cùng Sidya, cũng rất có thể sẽ lại một lần nữa cho cậu một đòn mất mạng.

Cho nên, Nam Kính từ cái ngõ cụt lạnh lẽo, bi quan đáng thương hề hề mà đi ra.

Cậu lần đầu tiên bình tĩnh như vậy, những thấp thỏm bất an, lo lắng sợ hãi, toàn bộ đều hóa thành bọt biển, dưới ánh mặt trời mà tan biến.

Chỉ có thể biến bản thân trở nên vô cùng mạnh mẽ, mới có thể chân chính mà thoát khỏi bóng tối đời trước, thoát thai hoán cốt trở thành một Nam Kính mới tinh.

Từ đó, ảo tưởng cuộc sống an nhàn yên tĩnh, đối với cậu bây giờ mà nói, căn bản không khả năng thực hiện.

Mà trí năng một hào trốn bên trong kho tài liệu bí ẩn, tìm thấy một đoạn văn như này.

"Nếu kí chủ hoặc là chủ nhân gặp phải nguy hiểm cấp SSS (cũng chính là tử vong), trí tuệ nhân tạo có thể dùng năng lực của nó, lựa chọn đưa chủ nhân của nó trở về lại lúc còn sống, hoặc là thời gian hồi tưởng, giúp kí chủ trở lại thời điểm bước ngoặc xảy ra, dẫn đến trọng sinh.

Trí tuệ nhân tạo phải thận trọng khi sử dụng hai loại công năng này, bất kể là sống lại thì cũng là trở lại quá khứ, mỗi trí tuệ nhân tạo cấp XXX chỉ có thể sử dụng công năng một lần trong đời, mỗi lần vận dụng đều sẽ làm cho thực thể biến mất, kí gửi vào bên trong thiết bị đầu cuối, chờ đợi ký chủ trở nên mạnh mẽ, mới từ từ một lần nữa tự chữa trị thương tổn, nắm giữ thực thể.

Nếu như cưỡng chế ba lần sử dụng công năng chữa trị, trí tuệ nhân tạo sẽ tự động bị tiêu hủy.

Mặt khác, trọng sinh trở lại thời điểm xảy ra bước ngoặc có hai loại hàm nghĩa, trí tuệ nhân tạo phải giúp kí chủ thực hiện hai điều mới có thể trọng sinh —— thứ nhất là trên thân thể giành lấy cuộc sống mới, loại thứ hai là mang cả linh hồn trọng sinh.

Hai điều thiếu một thứ cũng không được.

Tại thời điểm ràng buộc chưa hoàn thành mà điều thứ hai không làm được —— linh hồn trọng sinh, vận mệnh của kí chủ sẽ như trước không bị thay đổi, ở tương lai cũng sẽ không xảy ra biến động gì. (*Là kiểu không có linh hồn trọng sinh thì sẽ không nhận thức được điều mình nên làm, như Nam Kính là cứ không tự chủ được vô tư, không chịu luyện tập để mình mạnh mẽ mà an nhàn sống thì trước sau gì cũng bị gϊếŧ như kiếp trước, không có gì thay đổi)

Tại lần thứ hai kí chủ tử vong, trí tuệ nhân tạo nếu chưa hoàn thành việc sống lại —— trợ giúp nhân loại, sẽ bị chịu hình phạt, theo ý thức căn nguyên của kí chủ mà biến mất, đánh mất bản thân, ý thức cùng năng lực, trở thành quang não phổ thông."

Một lần lại một lần nhìn những dòng chữ này, trí năng một hào chỉ muốn kích động khóc lên —— nguyên lai liên minh trí tuệ nhân tạo nói tới điều thứ hai - linh hồn trọng sinh là ý tứ này, vậy mà trước tới nay nó vẫn cho là kí chủ đã là linh hồn chân chính a!

Suýt nữa tự đem chính mình phá huỷ, trí năng một hào vạn phần vui mừng, một bên lau nước mắt một bên vỗ tâm can, có một loại kɦoáı ƈảʍ sống sót sau tai nạn.

Nam Kính nghe tiếng trí năng một hào khi thì khóc rống khi thì cười to như gặp ma quỷ dằn vặt hơn mười phút, thật vất vả như cắt tiết gà, ý chí chiến đấu đều sắp bị mài đến còn lại cặn bã.

"Trí năng một hào, ta có thể hỏi ngươi một chút là ngươi đến tột cùng là phát điên cái gì a, ở trong đầu ta vừa khóc vừa cười?"

"Lão tử chỉ thiếu một bước chân thành thiên cổ hận, kí chủ ta lần đầu phát hiện ngươi so với ta đáng tin hơn một chút chút!"

Trí năng một hào vừa khóc, giọng trẻ con khóc rống như bị ai bắt nạt , sau đó khóc nức nở vừa nói: "Chúc mừng ngươi kí chủ, ngươi sống lại rồi!"

"..."

Hiện tại ngươi mới nói câu nói này có phải là quá muộn hay không?

Nam Kính tức giận trí năng một hào không thèm phản ứng đối với việc mình phấn đấu lại đi nói năng linh tinh.

Quả nhiên con người cùng trí năng là không thể cùng chung suy nghĩ, tư duy của trí năng một hào cậu thật không hiểu!

Bất quá, trí năng một hào tựa hồ rất vui vẻ.

Nam Kính hơi nhếch lên khóe miệng, bước nhanh ra cửa.

Cả ngày nay tinh thần Nam Kính đều sảng khoái, liên quan đến các vấn đề lão sư hỏi trong lớp, hắn đều nguyện ý thử đi trả lời —— điều này doạ sợ các bạn cùng lớp a, phải biết Nam Kính bình thường tuy nói không phải là không nói nhưng mấy ngày nay luôn chỉ rầu rĩ ngồi nghe chứ không nói lời nào, giống như biến thành không khí chưa từng ai thấy qua.

Bọn họ thậm chí cho là Nam Kính bị cái gì kì quái quấn thân —— ngày hôm qua còn ủ rũ không sót mặt toàn là vẻ bi kịch đau đớn, làm sao mới qua một đêm lại như hít phải thuốc lắc rồi?

Tại lớp học Hohrod cùng Nam Kính có chút quen biết hướng trên bục giảng liếc nhìn, thừa dịp lão sư cúi đầu xem giáo án trên thiết bị điện tử, từ dưới lén lên ngồi bên cạnh Nam Kính.

Nam Kính mặt không đổi sắc liếc hắn mọt cái, đối với Hohrod ham muốn ngồi chỗ tán loạn trong lớp đã tập mãi thành quen.

Hohrod cười hì hì nhìn Nam Kính sắc mặt mặt đỏ thắm, mở miệng, hỏi: "Cậu đây là yêu rồi?"

Lão sư nhấc lên mí mắt liếc nhìn Hohrod, làm bộ không nhìn thấy tiếp tục giảng bài.

Hắn đã tập thành thói quen nhìn Hohrod mỗi ngày lên lớp khắp nơi chạy loạn, sửa chữa không có hiệu lực sau thẳng thắn nhắm một mắt mở một mắt thôi, ngược lại trường quân đội Sifal vốn là trường học tôn trọng phong cách tự do lãng mạn.

"Đúng a, tình yêu tạo cho ta sức mạnh, làm ta cảm thấy cả người đều tràn ngập ý chí chiến đấu."

Nam Kính nói nửa thật nửa giả, đa phần đều là đùa giỡn.

Nam Kính đã tận lực nhỏ giọng, ai biết Hohrod như là bị khiếp sợ rất lớn, dùng âm thanh tuyệt đối có thể làm cho cả lớp đều nghe thấy kêu lên: "Trời ạ! Cậu yêu rồi?"

Sát! Nam Kính xém nữa nhảy dựng lên.

Lão sư ngưng giảng bài, vèo vèo vèo mười mấy hai mươi con mắt đồng thời quét lại đây, khiến Nam Kính mặt đỏ bừng chôn ở lòng bàn tay.

Mà xét thấy cái động tác này càng ngu hơn, Nam Kính một giây sau cùng khắc chế mà giơ tay ra trước.

Nha, Hohrod xưa nay đều bình tĩnh bây giờ lại khiến người ta khóc không ra nước mắt.

"Nói chuyện yêu đương? Đối tượng là ai a?"

"Có phải là nam nhân thần bí kia không?"

"Hình như là Lan cái gì..."

Mười mấy học sinh bắt đầu sáng mắt vểnh tai lên nghe, trực tiếp đem lão sư không để mắt đến.

Muốn điên rồi muốn điên rồi!

Nam Kính đã không dám nhìn lão sư, đồng thời đầy lòng tự trách —— nhiễu loạn kỷ luật lớp học, lại làm tất cả đồng học nhốn nháo ồn ào.

Thật không biết lão sư khoa cơ sở sẽ cho cậu đánh giá cuối kì như thế nào đây.

Lão sư đối với học sinh nổi danh này trong lớp mình khắc sâu ấn tượng, cũng tương tự tràn ngập tò mò.

Hắn biết nhiều hơn đám học sinh phổ thông nhiều, nói thí dụ như Cage đại sư giữ linh kiện của Nam Kính, đến bây giờ đều ở bên ngoài bế quan nghiên cứu cái gì đó.

Bất quá, vẫn là muốn duy trì kỷ luật lớp học, lão sư ho khan một cái, nghiêm túc nói: "Hohrod, người khác nói chuyện yêu đương ngươi kích động như thế làm cái gì?"

"Gào gào..."

Các bạn học nghe lão sư nói như vậy, trong nháy mắt cười nghiêng ngả, câu chuyện xoay một cái thành xem người khác xấu mặt - Hohrod ——

"Đúng vậy Hohrod, ngươi phản ứng mãnh liệt như vậy làm gì?"

"Thương tâm?"

"Ngươi làm sao so với ta còn kích động hơn a?"

Hohrod mặt dày liếc mắt gào gào kêu lên: "Thất tình thì thế nào? Các ngươi cười trên sự đau khổ của người khác a?"

"Ngươi thất tình chẳng lẽ không phải chuyện thường như cơm bữa?"

"Quá đồng tình với ngươi a hahaha."

"Không không, một chút cũng không đáng đồng tình."

Bầu không khí nhất thời náo động mà mồm năm miệng mười mang Hohrod thành chuyện cười, lực chú ý cũng từ trên người Nam Kính rời đi.

Nam Kính lén lút thở phào nhẹ nhõm, cõi lòng đầy cảm kích ngẩng đầu nhìn lão sư, không nghĩ tới lão sư luôn luôn nghiêm túc lại hướng cậu nháy mắt một cái.

"..."

Sát, sẽ không phải là cố ý đi?

Nam Kính lau mồ hôi.

Từ phòng học khác bên cạnh đi tới lớp bảy, cách pha lê nhìn thấy bên trong đám học sinh đang không nhịn được cười nghiêng ngả, nhất thời khiếp sợ lùi lại không dám bước vào.

"Này, đây là thời gian học đi?"

Một học sinh cúi đầu nhìn thiết bị đầu cuối xem thời gian, liền nhìn bục giảng một chút.

Thật là có lão sư a!

Bên cạnh là một học sinh năm hai, liếc bên trong nhìn, nhất thời ngọa tào một tiếng cúi đầu.

"Làm sao vậy?"

"Cổ lão sư."

Học sinh năm hai cầm cuốn sách giáo khoa, đè thấp thân thể chạy đi.

Xoạt xoạt sát, nghe được câu này học sinh nhất thời trời đánh ngũ lôi, bị làm cho kinh ngạc, nhìn ra chỉ thấy như một làn khói đi xa.

Lão sư hệ lý luận chế tạo cơ giáp, chỉ dạy học sinh mới năm nhất, nhưng hắn là lão sư top một duy nhất dạy lớp bảy —— các thầy giáo khoa khác đều là chỉ dạy một lớp hoặc là hai lớp, mà quan trọng là lớp đó phải thuộc top đầu.

Mà Cổ lão sư, nghe danh khắp cả khối là lão sư luôn dùng gương mặt lạnh, vô tình, cơ hồ mỗi học sinh bị hắn dạy dỗ đều nghe tên liền biến sắc, đến mức thành bệnh - 'Nhìn thấy Cổ lão sư liền không nhịn được nhận sai'.

Không nghĩ tới Cổ lão sư sẽ mặc kệ lớp của hắn vui chơi trong giờ của mình!

Mặt trời hôm nay thật sự là mọc hướng đông sao?

Thật sự có người đứng ở bên ngoài nhà tán gẫu.

Đồng thời bọn họ không nhịn được biểu lộ cảm xúc, đều nói lớp bảy hệ chế tạo cơ giáp có mối quan hệ rất hòa hợp, bầu không khí rất hài hòa, không nghĩ tới có thể hài hòa thành như vậy, quả thật xem lớp học là nơi giải trí.

Không dễ dàng a.

Các bạn học ở lớp bảy hệ chế tạo cơ giáp, tại thời điểm bọn họ không biết, đã yên lặng bị toàn bộ học sinh lớp khác của hệ chế tạo cơ giáp xem là vườn trẻ dị biệt.

Đương nhiên cái xưng hô vườn trẻ này, ít nhiều gì cũng chứa đựng ước ao của bọn họ.

Hơn nữa từ ngày đó trở đi, từ 'Chúng ta đi vây xem Nam Kính của lớp bảy đi' biến thành 'Chúng ta đi vây xem Nam Kính tại cái bảy lớp kia đi', trở thành câu phổ biến cả hệ chế tạo cơ giáp, sau này các bạn học lớp bảy biết được đều cười phá lên.

Còn có lớn hơn đó là, vào ngày nào đó nghe nói có một vị học sinh top một cường liệt yêu cầu chuyển tới bảy lớp, bị một tốp giáo viên chủ nhiệm thay đổi sắc mặt tìm tới nhà hắn phân tích tầm quan trọng của việc học sinh top một nên học lớp top một, mới coi như thôi.

Người học sinh kia tên là Vân Cảnh Hàm.

Nghe đâu bởi vì chuyện này mà cùng ca ca hắn náo loạn.

Nam Kính nghe nói cũng là ngây người.

Đến đây, một tốp giáo viên chủ nhiệm đối với giáo viên chủ nhiệm lớp bảy như gặp đại địch, gặp mặt đều phải trào phúng lẫn nhau hai câu —— ai bảo từ xưa tới nay thiên tài cùng những người ở top cuối đều là xem thường cùng giữ khoảng cách.

Trong lớp bầu không khí càng ngày càng hài hòa, lên lớp mức độ sinh động càng ngày càng cao, cuối cùng tại lúc kết thúc năm học, thành tích tăng nhanh như gió, cùng lớp có đẳng cấp gien B so ra cũng nhiều người hơn.

Bởi vì trường quân đội Sifal rất hài lòng với sự nỗ lực này, dưới sự hậu thuẫn to lớn, được hiệu trưởng tự mình phát danh hiệu vinh dự "Đoàn thể ưu tú nhất năm".

Phải biết, dù cho tương lai có như thế nào thì nghiên cứu chế tạo cơ giáp vẫn là lĩnh vực chế tạo rất quan trọng - nó chính là thứ tạo nên nguồn lực liên kết.

Cái danh hiệu vinh dự này giống như là một tấm giấy thông hành, trùm lên người mỗi học sinh lớp bảy, vì tương lai của bọn họ mà thuận lợi mở ra một cánh cửa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...