Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn
Chương 55: Nàng Thật Sự Xem Ta Là Đứa Trẻ?
Thấy Triệu Mặc Tiên vẻ mặt tối tăm rời đi, Triệu Tử Nghiễn ngước mắt nhìn xem tường rào hành quán, tựa hồ đang suy nghĩ gì, sau một hồi mới chậm rãi trở về phòng. Trong phòng không có ánh nến, lúc này đứng ở hành lang nhìn vào, bên trong một mảnh đen kịt, lộ ra cảm giác hiu quạnh khó tả. Triệu Tử Nghiễn vừa đẩy cửa vào, con mắt đột nhiên phát sáng, nàng không có lập tức đốt đèn, mà trực tiếp hướng bên bình phong đi đến, vươn tay liền đem một bóng người ôm vào trong lòng. Phó Ngôn Khanh bị nàng ôm, ánh mắt thoáng dao động, thấp giọng nói: "Như vậy tùy ý, vạn nhất không là ta, nàng cũng vậy tiến đến liền ôm?" Triệu Tử Nghiễn vừa ôm vừa cọ cọ lấy nàng: "Ta vào cửa liền biết là nàng, sẽ không nhận sai." Phó Ngôn Khanh mỉm cười, đẩy nhẹ nàng ra một chút, tay vuốt ve tóc nàng, nghiêm túc nói: "Nàng đấy, sao tối nay hành động nôn nóng như vậy? Giết người của Triệu Mặc Tiên, còn không phải trực tiếp trở mặt cùng nàng ta?" Triệu Tử Nghiễn sau khi nghe xong, có chút ủy khuất nói: "Hoàng tỷ phát hiện ra nàng rồi, nếu ta không ra tay, sợ là tối nay không thấy được nàng." Phó Ngôn Khanh có chút bất đắc dĩ, đưa tay điểm nhẹ lên giữa mi tâm nàng: "Không cho phép giả vờ đáng thương, nàng cho rằng cái gì ta cũng không biết sao? Tuy sớm hay muộn đều sẽ bị Triệu Mặc Tiên phát hiện, nhưng nàng ta cố tình điều tra ta, tâm tư như vậy thật không đơn giản, rõ ràng là đã đoán được điều gì rồi." Triệu Tử Nghiễn mân ra một tia cười nhẹ, ôn thanh nói: "Ừ, hoàng tỷ mặc dù tính cách nóng vội, nhưng từ nhỏ được Tiêu Thục Nghi giáo dưỡng, lại có thể chiếm được sủng ái của phụ hoàng, tất nhiên không ngốc. Tỷ ấy trước tiên muốn thanh lý ta, rồi mới tiến hành khai quật lăng Vĩnh Đế, bây giờ phát hiện nàng rồi, sợ là hoài nghi ta và nàng có âm mưu gì, lúc này mới tăng cường theo dõi." Phó Ngôn Khanh trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Ta có thể lý giải Triệu Mặc Tiên, nàng ta không phải loại người dễ dàng bị kẻ khác nắm điểm yếu, nàng nhiều lần chạm đến tự ái của nàng ta, dĩ nhiên nàng ta không chấp nhận thua kém, chắc chắn xem nàng là cái đinh trong mắt, nghĩ muốn tìm cách hạ sát nàng, mà Ích Châu lần này là cơ hội tốt nhất. Ta lo lắng kế hoạch của chúng ta sẽ không thuận lợi. Tuy rằng ta hiểu thấu lăng Vĩnh Đế, nhưng Triệu Mặc Tiên cũng không phải dễ mắc lừa, đối với nguy hiểm tại Vĩnh Đế bảo tàng , nàng ta hẳn là đã sớm suy nghĩ tới." Triệu Tử Nghiễn ngước mắt nhìn xem nàng, nhưng hồi lâu cũng không lên tiếng, đến lúc Phó Ngôn Khanh có chút nhịn không được, mới ủ rũ nói: "Ta hiểu được, cho nên ta không muốn hoàng tỷ phát hiện ra nàng. Hoàng tỷ mang theo toàn bộ cao thủ đến đây, lại có Tiêu Thác ở phía sau yểm trợ, nàng ở lại, rất nguy hiểm." Triệu Tử Nghiễn nói đến đây liền dừng lại, nhưng ý tứ bên trong, Phó Ngôn Khanh đương nhiên hiểu được, nàng nhíu chặt lông mày, thanh âm có chút đông lạnh: "Cho nên?" Triệu Tử Nghiễn thấy nàng tức giận, nhất thời có chút hoảng, không biết nên đáp thế nào. Phó Ngôn Khanh liếc nàng: "Nếu không thể nói gì nữa, thì ngoan ngoãn nghe ta. Lăng Vĩnh Đế ta biết nhiều hơn nàng, giao cho ta liền đơn giản hơn rất nhiều. Lần này ta cũng không phải tay không mà đến, Triệu Mặc Tiên muốn đối phó ta, cũng không dễ dàng như vậy." Triệu Tử Nghiễn trầm thấp thở dài: "Ta biết nàng có chuẩn bị, nhưng ta rốt cuộc vẫn không an tâm. Nếu ở kinh thành, vô luận như thế nào, ta đều có thể bảo hộ tốt cho nàng. Nhưng ta ở đây thân bất do kỉ, mọi chuyện đều không thể khống chế." "Nàng đấy, trước giờ vẫn làm việc tùy ý, cùng Triệu Mặc Tiên trở mặt cũng không chút kiêng kỵ, vì sao bây giờ lại lo lắng nhiều như vậy?" Phó Ngôn Khanh trong mắt mang cười, đến gần thấp giọng đùa nàng. Triệu Tử Nghiễn buông xuống mi mắt, trong con ngươi thoáng hiện một tầng ánh sáng nhạt, nói khẽ: "Trước ta không kiêng kỵ, là bởi vì ta không có gì để mất, mà bây giờ ta lo lắng, là bởi vì ta không thể mất đi nàng." Phó Ngôn Khanh tuy rằng hiểu thấu tâm tư của nàng, nhưng lúc này nghe nàng chân thành bày tỏ như vậy, trái tim nhịn không được rơi đi mấy nhịp, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào ấm áp, để đôi má nàng có chút phát nhiệt, đứa trẻ kia như vậy mà cực nóng nói ra những lời yêu thương, làm cho nàng nhất thời không biết phải làm sao. Cố gắng thu lại tâm tình đang sắp tuôn ra, Phó Ngôn Khanh bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Tử Nghiễn, nàng tin tưởng ta, mọi chuyện đều giao cho ta giải quyết, ta không phải là mù quáng an ủi nàng, ta trừ đi là Tô Cẩn, ta còn là Phó Ngôn Khanh, nàng hiểu?" Triệu Tử Nghiễn hơi sững sờ, ánh mắt phức tạp, nàng cúi đầu xuống tự cường nhẫn nại đau ý trong lòng. Phó Ngôn Khanh đây là muốn nói, nàng ấy không có khả năng chỉ quan tâm đến một mình nàng, mà còn phải đảm nhận trách nhiệm lo cho Tây Nam vương phủ sao? Cắn cắn bờ môi, Triệu Tử Nghiễn có chút tự giễu, Phó Ngôn Khanh vốn chỉ một lòng muốn bảo trụ Tây Nam vương phủ, nếu không phải nàng cố tình tiến vào cuộc sống của nàng ấy, chiếm cứ một góc trái tim nàng ấy, hôm nay giữa các nàng liền chỉ là đơn thuần hợp tác. Mà bây giờ, Phó Ngôn Khanh dĩ nhiên vì nàng nhọc lòng hao tâm tổn trí, nàng làm sao có thể đành lòng nhìn nàng ấy tới lui vất vả chỉ vì muốn chiếu cố tốt cho nàng. Phó Ngôn Khanh nơi nào biết đứa trẻ kia hiểu lầm ý của mình. Nàng nói những điều này chỉ vì hy vọng Triệu Tử Nghiễn đừng quá lo lắng cho nàng, vô luận như thế nào, nàng cũng là quận chúa Tây Nam vương phủ, cũng đã bỏ bao công sức chuẩn bị nhiều năm như vậy, giờ đây đã có thể kề vai sát cánh bên Triệu Tử Nghiễn, cùng nhau đối mặt hết thảy. Chẳng qua là, nàng đã quên, Triệu Tử Nghiễn không còn là đứa trẻ đơn thuần của ngày xưa nữa, sáu năm trôi qua, dù cho nàng ấy trước mặt nàng như thế nào nhu thuận dính người, ở sâu trong nội tâm vẫn luôn thiếu đi cảm giác an toàn, tâm tư nặng trĩu, bằng không như thế nào có khả năng nhiều năm chịu đựng sự dày vò của mẹ con Triệu Mặc Tiên. Triệu Tử Nghiễn cúi đầu hồi lâu không nói, Phó Ngôn Khanh thấy không rõ sắc mặt của nàng, chỉ có thể ôm nàng vào lòng, ôn thanh nói: "Thời gian này Triệu Mặc Tiên cho người giám sát ta rất chặt, mà thủ vệ ở hành quán cũng tăng lên rất nhiều, ta nhất thời không cách nào đến thăm nàng, nhưng ta sẽ luôn ở phía sau trông coi nàng đấy, không cho phép nàng lại hồ đồ, nếu như Triệu Mặc Tiên có động tĩnh gì, ta lập tức báo cho nàng biết, được không?" Triệu Tử Nghiễn khẽ gật đầu, nhu thuận cọ ở trong ngực nàng: "Khanh nhi, chẳng lẽ ta một mực ngoan ngoãn nghe lời, nàng thật sự coi ta như đứa trẻ?" Phó Ngôn Khanh nâng gương mặt nàng lên, nheo mắt nhìn nàng, lại vươn tay thay nàng điều chỉnh vạt áo có chút rối loạn: "Hiện tại có thể xem là như vậy." Triệu Tử Nghiễn trầm thấp bật cười, biết rõ nàng vô pháp ở lâu, vạn nhất bị người của Triệu Mặc Tiên phát hiện, nguy hiểm khó liệu, liền đến gần hôn một chút khóe môi của nàng, nghiêm túc nói: "Nàng nhất định phải cẩn thận, những chuyện gần đây nàng cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, chờ hoàng tỷ thật sự có hành động, chúng ta lại tính tiếp, có được không?" Phó Ngôn Khanh nhẹ gật đầu, sau khi tỉ mỉ dặn dò một phen, lúc này mới rời đi. Tuy rằng nàng không cho phép Triệu Tử Nghiễn đưa, nhưng Triệu Tử Nghiễn như cũ lặng lẽ nhìn nàng rời khỏi hành quán mới trở về phòng. Triệu Tử Nghiễn nhìn nửa vầng trăng treo ngoài cửa sổ, ánh mắt càng thêm tối trầm , nếu mình là Triệu Mặc Tiên, dĩ nhiên sẽ đợi đến ngày rằm ra tay. ----------------- Nguyên bản đêm ấy Triệu Mặc Tiên tức đến sùi bọt mép, nhưng mấy ngày sau cũng không có chuyện gì phát sinh, thái độ đối Triệu Tử Nghiễn liền giống như trước, thậm chí còn cười hỏi thăm mấy câu, đôi khi nàng ta đi ra ngoài một chút, còn lại thời gian hầu như đều ở trong thư phòng. Tiêu Thác lại tăng cường tới lui hành quán rất nhiều lần, bất quá mỗi lần tới sắc mặt đều không tốt, thường là vẻ mặt lãnh khốc mà đến, đen thui mặt trở về. Triệu Tử Nghiễn mặc dù không chút nào bị ảnh hưởng, nhưng mỗi ngày đều có một đám người theo giám sát nàng, ngẫu nhiên đi dạo trong thành cũng không cảm thấy thoải mái. Mà rốt cuộc mấy ngày sau, Triệu Mặc Tiên vẻ mặt tốt lên rất nhiều, Triệu Tử Nghiễn đại khái có thể kết luận, hoàng tỷ đã tìm thấy ngọn núi trong tấm bản đồ rồi. Thế nhưng Triệu Mặc Tiên cũng không vội hành động, hiển nhiên là đang đợi thời cơ đến. Triệu Tử Nghiễn ngước mắt nhìn xem mặt trăng đã đầy hơn phân nửa, hẳn là không còn mấy ngày. Không biết đến lúc đó, hoàng tỷ sẽ dùng biện pháp gì để ép buộc mình tiến vào lăng? "Lâu chủ, tới giờ uống thuốc rồi." Đi kèm âm thanh là mùi thuốc đắng nồng nặc xông đến, Triệu Tử Nghiễn nhíu nhíu mày, nhìn Dược Tam Thông mặc y phục vải thô màu xám, hắn hiện tại cải trang thành người hầu, ngày bình thường đều ở đây chiếu cố sức khỏe Triệu Tử Nghiễn. Thấy lâu chủ tỏ vẻ ghét bỏ chén thuốc, biểu hiện kia rõ ràng là không muốn uống, Dược Tam Thông khẽ ho một tiếng: "Tô cô nương căn dặn, nhất định phải nhìn tận mắt người uống hết." Triệu Tử Nghiễn con mắt hơi mở, nguyên bản sắc mặt lạnh nhạt, giờ phút này dần thư hoãn xuống, lộ ra vài phần khả ái, khiến cho Dược Tam Thông có chút sững sờ. Nàng tiếp nhận chén thuốc, nét mặt tuy vẫn còn sầu khổ, nhưng trong mắt ẩn ẩn hiện lên tia vui vẻ không thể che giấu được. Dược Tam Thông thấy nàng đau khổ uống hết thuốc, vội đưa lên một bọc giấy nhỏ, trong đó nằm chỉnh tề bốn khối ngọc bích cao, màu sắc xanh tươi đẹp đẽ, tản ra một cỗ hương vị trong veo. Triệu Tử Nghiễn lạnh mắt nhìn Dược Tam Thông: "Ta lúc nào nói qua muốn ăn thứ ngọt dinh dính như...." "Tô cô nương làm đấy, nói là sau khi lâu chủ uống hết thuốc, liền đưa cho người." Dược Tam Thông thấy ánh mắt lâu chủ nhà mình sắc như dao, vội vàng nói tiếp, nhường Triệu Tử Nghiễn đem mấy chữ "đồ chơi nhỏ" nuốt vào trong bụng. Đoạt lấy bánh ngọt trong tay Dược Tam Thông, Triệu Tử Nghiễn liền nói: "Ta cần nghỉ ngơi rồi, ngươi lui ra." Dược Tam Thông làm như không nhìn thấy vẻ mặt lâu chủ nhà mình lúc này, ánh nến lờ mờ cũng không thể che hết hồng nhuận phơn phớt trên mặt nàng ấy, tuy nhiên hắn rất thức thời mà lui xuống. Triệu Tử Nghiễn có chút áo não thoáng dao động đầu, uy nghiêm của nàng đều bị mất sạch rồi, nhưng có thể nhìn thấy mấy khối bánh ngọt này, nàng thật sự rất vui vẻ. Đêm đó nàng còn nghĩ rằng mình khiến cho Phó Ngôn Khanh tức giận, nàng ấy sẽ không thèm để ý đến mình nữa, nhưng hôm nay liền cảm nhận được người kia vẫn rất quan tâm đến mình, Triệu Tử Nghiễn nhịn không được trong lòng nhảy nhót. Giờ phút này Phó Ngôn Khanh cũng đang đứng ngồi không yên, nàng lúc trước đã phái người đưa tin về Đại Lý, nhanh chóng đem một số ảnh vệ điều đến Ích Châu. Đại Lý cách nơi này không xa, trong bảy ngày liền có thể đến, nhưng hướng đi nhanh nhất đã bị đại quân Thổ Dục Hồn chiếm cứ, nên ảnh vệ Tây Nam vương phủ chỉ có thể đi đường vòng, rốt cuộc mất nhiều thời gian hơn dự liệu. Mà lúc này không thể đợi được nữa, ngày trăng rằm sắp đến rồi, Triệu Tử Nghiễn liền phải chịu độc phát. Phó Ngôn Khanh trong lòng co chặt, Triệu Mặc Tiên chậm chạp không chịu động thủ, tất nhiên là muốn đợi đến lúc thân thể Triệu Tử Nghiễn suy yếu nhất. Mặc dù Dược Tam Thông nói rằng thuốc của hắn có tác dụng rồi, Triệu Tử Nghiễn sẽ không còn chịu thống khổ như trước nữa, nhưng độc phát ở mức độ nào thì hắn lại không rõ, nàng làm sao có thể yên tâm đây. Phó Ngôn Khanh nhìn xem tin tức trong tay mấy lần, hít một hơi thật sâu. Không được, tuy rằng lừa Triệu Mặc Tiên đến lăng Vĩnh Đế là nước cờ hay, nhưng nàng tuyệt đối không thể đem tính mạng Triệu Tử Nghiễn ra mạo hiểm, vạn nhất.....Càng nghĩ càng bất an, nàng nhắm mắt lại, quyết định ngày mai liền đi tìm đứa trẻ kia, vô luận như thế nào, nàng cũng phải ở bên bảo hộ nàng ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương