Trọng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn

Chương 55



*

Xe chạy một lát liền tới biệt thự.

Biệt thự hai tầng ven biển mấy năm trước đã được sửa sang lại, thay đổi hình thức hùng vĩ vốn có. Tổng cộng không đến ba trăm mét vuông, có một cái sân nho nhỏ, trong viện phủ kín thảm cỏ, có mọc mấy cụm hoa thấp. Bên ngoài cắm một hàng rào gỗ, phía trên còn có vài cành đăng tiêu hoa(*), nhìn ra bên ngoài, chính là bãi biển hoang dã(**) hợp với một mảnh biển xanh và trời xanh.

(*) Thuộc loại cây dây leo phát triển nhanh, nhiều cành nhánh, được gọi với nhiều tên nữa là hoa nữ uy, lăng tiêu, lan tiêu; Mỹ quốc tử vi, hậu ngạc lăng tiêu.... tên khoa học là Campsis grandiflora. Đăng tiêu xuất xứ từ phía Bắc Châu Mỹ, thuộc họ Núc nác – Bignoniaceae.

Làm nhớ tới bộ "Nịnh thần Lăng Tiêu" cùng tác giả:> ai chưa đọc thì đọc đi nha, cực lực đề cử:>>>

(**) Bãi biển hoang dã (hoang sơ) là những bãi biển mà không có sự hiện diện thường xuyên của con người hoặc các thiết bị, nhân viên cứu hộ hoặc các phương tiện hiện đại gần đó, chẳng hạn như và, đó là những bãi biển chưa khai phá, phát triển hoặc chưa được khám phá.

Lục Khôn Đức ôm đám chó con xuống xe, trong ngực còn một con không chịu đi xuống, ngốc ngốc nhìn biển rộng bên ngoài hàng hàng rào gỗ.

"Xem tới ngơ ngẩn rồi?" Lục Quân Cường đăng ký ở chỗ nhân viên phục vụ rồi dặn dò bọn họ vài câu, xoay người trở về liền nhìn thấy Lục Khôn Đức và mấy nhóc con ngây ngốc nhìn ra bên ngoài.

Lục Khôn Đức không quay đầu lại, lẩm bẩm nói: "Mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở."

"Phi." Lục Quân Cường trừng mắt liếc anh, trầm giọng hỏi, "Lời trăn trối của người khác thì liên quan gì đến chúng ta?!"

(*) Bài thơ được viết vào tháng 2/1989, hai tháng trước khi nhà thơ Hải Tử tự sát ở tuổi 25. Tiêu đề của nó miêu tả một vị trí lý tưởng của một ngôi nhà: có thể nhìn ra biển và vào mùa xuân thì thời tiết đủ ấm để hoa nở.

Lục Khôn Đức biết Lục Quân Cường kiêng kị anh nói tới mấy chuyện tự sát, biết mình nói lỡ, nở nụ cười dựa vào Lục Quân Cường nói: "Không phải, ý anh là... thật sự rất đẹp." Lục Quân Cường gỡ mấy con chó con dính trong lồng ngực Lục Khôn Đức để xuống đất, nhẹ nhàng ôm lấy anh mỉm cười: "Thôi được rồi, bọn họ sẽ cất đồ cho mình, còn có rất nhiều thứ cần mua, em mới vừa kêu họ thuê một chiếc xe, hai ta vào thành phố nhìn một chút."

"Vậy chúng nó thì sao..." Lục Khôn Đức cúi đầu nhìn, đám nhóc ngu ngơ bị Lục Quân Cường ném xuống đất đang cố sức níu chân Lục Khôn Đức muốn bò lên. Lục Khôn Đức cẩn thận kéo nó xuống thả lại trên đất, chó nhỏ lập tức ôm lấy chân anh nhìn như đang ấp trứng, bị Công Chúa Nhỏ chạy tới tha đi.

Lục Quân Cường cúi xuống xoa xoa cổ Công Chúa Nhỏ, cười nói: "Có người chuyên môn chăm sóc rồi, không sao đâu, chỗ này ngoại trừ trong phòng còn lại đều có camera theo dõi không góc chết, không sợ xảy ra chuyện gì đâu."

Lục Khôn Đức vẫn không yên tâm, lấy tô nhỏ ra đổ thêm thức ăn cho chó, lại kêu người phục vụ chuẩn bị nước sôi để nguội, mới có chút không yên tâm lên xe.

Lục Quân Cường cũng lên xe, đưa kính râm cho Lục Khôn Đức, ánh mặt trời lúc giữa trưa trên đảo Bát Phúc vẫn rất gay gắt, Lục Quân Cường hạ tấm che nắng trên xe xuống, rơi ra một quyển hướng dẫn du lịch, Lục Khôn Đức vui vẻ lật xem, thảo luận với Lục Quân Cường đi nơi nào mua đồ.

Lục Quân Cường cười: "Trước tiên chúng ta đi mua chút quần áo, mua thêm kem chống nắng cho anh hai nữa, anh mà ra nắng chút là da lại đỏ lên... Lại đi vòng vòng coi một chút, cuối cùng mua một ít hải sản về để buổi tối nướng ăn."

Lục Khôn Đức quay đầu trừng mắt Lục Quân Cường: "Không phải nói chúng ta tự mình câu cá ăn à? Sao lại còn muốn mua? Không câu nữa sao?"

Lục Quân Cường bật cười: "Em nói giỡn chút thôi, sao có thể tự câu được? Anh nhìn bờ cát phía trước biệt thự đi, đi ra xa trên dưới một trăm mét nước còn không qua khỏi đùi, sao có thể có cá."

Lục Khôn Đức thất vọng thở dài: "Anh còn hứa với Đồng Kha sẽ đem tôm hùm về cho cậu ấy đó, cậu ấy nói muốn ăn..."

"Tôm hùm?!" Lục Quân Cường thiếu chút nữa bị sặc, chỉnh lại kính râm, cười nói, "Được rồi, nếu anh hai muốn câu cá thì để em đi hỏi một chút, ngày mai khi nào có thể theo thuyền ra biển, coi thử coi... Ha hả coi thử coi có thể câu được tôm hùm không, nếu anh mà câu được thì từ nay về sau tôm hùm của Đức Mỹ gia đều để anh cung cấp."

Mặt Lục Khôn Đức đỏ lên, ngượng ngùng cười nói: "Không cần vội... Anh cũng không biết tôm hùm sống ở đâu... Vậy thì chúng ta về rồi khi nào ra biển có thể đi lặn, ngắm san hô gì đó."

"Được." Lục Quân Cường đáp, nghĩ nghĩ nói, "Về rồi em sẽ thuê một cái máy ảnh kỹ thuật số dưới nước, đến lúc đó cho anh chụp cảnh dưới nước."

Lục Khôn Đức đáp lời, càng nghĩ càng hưng phấn, lật qua lật lại quyển sách hướng dẫn du lịch, chỉ huy Lục Quân Cường vào nội thành.

Thành phố xưa cũ vẫn duy trì quy mô như mấy năm trước, mấy cửa hàng đều ở trong ngõ hẻm, Lục Quân Cường dừng xe rồi theo Lục Khôn Đức đi dạo từng cái hẻm, luôn có thể phát hiện một vài thứ khiến người ta bất ngờ.

Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường vòng đi vòng lại, lại vào một tiệm quần áo, quần áo trong tiệm đều là do chủ tiệm tự mình làm, hoàn toàn thuần thủ công.

Lục Khôn Đức nhìn từng cái quần đi biển cười nói: "Tiểu Quân, nhìn nè, em thích màu nào, chúng ta mua mấy cái về mặc đi."

"Không được." Lục Quân Cường mỉm cười, "Anh thích thì mua đi, em xin kiếu."

Lục Khôn Đức nhìn Lục Quân Cường một cái, không rõ tại sao cậu lại không thích mấy cái quần đùi muôn hồng nghìn tía này, tự mình mỉm cười, hết chọn rồi lựa, chọn một cái màu xanh - vàng, lại chọn thêm một cái đỏ - trắng, đưa cho chủ tiệm nói lấy kích cỡ của mình và Lục Quân Cường, mỗi màu hai cái.

Chủ tiệm là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, nhanh nhẹn lấy bốn cái quần đi biển bỏ vào túi đưa cho Lục Khôn Đức, lại liếc mắt nhìn Lục Quân Cường đứng ở cửa tiệm, cười nói: "Ánh mắt của ngài thật tốt, hai màu này bán đắt nhất, ngài và vị này là anh em phải không? Tình cảm thật là tốt..."

Lục Khôn Đức nhận quần áo, hướng về phía cô gái cười một cái, nói: "Là anh em... Cũng là người yêu."

Nói xong không màng ánh mắt kinh ngạc của cô, kéo tay Lục Quân Cường ra khỏi cửa.

Lên tới xe rồi mà khóe miệng cong lên của Lục Quân Cường vẫn chưa hạ xuống, Lục Khôn Đức cười: "Không nhịn được thì cứ cười đi..."

Lục Quân Cường lắc đầu không nói gì, lái xe đi tìm cửa hàng hải sản, thực phẩm tươi sống bán bên bờ biển vừa rẻ lại tươi, Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường bất tri bất giác mua hơi nhiều, bọc kín mít đặt ở cốp xe.

Lục Khôn Đức ngồi ở trên ghế phụ không ngừng lật xem mấy thứ linh tinh hôm nay mua, lâu lâu lại cười hì hì, sau một lúc Lục Quân Cường bỗng nói: "Anh hai... nghĩ tới chuyện kết hôn à?"

Lục Khôn Đức sửng sốt một chút, khó hiểu: "Không cần, không phải em đã nói rồi sao, chúng ta ở trong một cái sổ hộ khẩu, so với cái gì cũng mạnh hơn."

Lục Quân Cường cười cười không nói chuyện nữa, quay đầu nhìn Lục Khôn Đức cuộn mình trên ghế cầm hết thứ này rồi đến thứ kia, cảm thấy đặc biệt ấm áp.

Thời điểm trở lại biệt thự đã là ba giờ chiều, hai người đi dạo đến độ có chút mệt mỏi không có tâm tình nấu cơm, trực tiếp kêu người phục vụ trong biệt thự nấu, hai người ăn xong ở lầu hai ngủ một buổi trưa, đến khi trời sắp tối mới tỉnh.

Lục Quân Cường đi cùng nhân viên phục vụ mượn công cụ nướng cá, Lục Khôn Đức đi chân trần bồi đám chó con chơi trên bờ cát.

Buổi trưa nắng quá gắt, người phục vụ ôm đám chó vào khu trò chơi, chờ đến khi Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường ngủ dậy mới dám thả ra, Tiền Nhiều Hơn và Công Chúa Nhỏ thì còn được, nhưng mấy nhóc con này đã sớm được Lục Khôn Đức nuông chiều, trước nay chưa từng bị nhốt, nghẹn suốt một buổi trưa đến lúc được thả ra liền dốc hết sức cọ Lục Khôn Đức làm nũng.

Lục Khôn Đức vẫn là phong cách mặc quần áo nhất quán, bên trên là một cái áo sơ mi trắng hơi mỏng, bên dưới mặc một cái quần vàng nhạt, xa xa vừa nhìn liền tưởng là học sinh trung học.

Đám chó con nóng lòng muốn thử biển rộng cách đó không xa, một đám chui qua hàng rào gỗ vui vẻ chạy đến bờ biển, Lục Khôn Đức lúc đầu không để ý, đến khi nhìn thấy Tiền Nhiều Hơn cũng đưa đầu muốn chui qua kẽ hở hàng rào mới thấy, lập tức đại kinh thất sắc, leo qua hàng rào gỗ đuổi theo đám chó con đã chạy xa, mỗi tay cắp một con ném vào bên kia hàng rào.

Bị ném vào, đám chó nhỏ lập tức hưng phấn bừng bừng tiếp tục chui qua hàng rào gỗ chạy ra bên ngoài, Lục Khôn Đức đuổi theo một đứa lại thấy đứa khác chạy ra, hô hấp bắt đầu dồn dập, chó con không bị đuổi theo còn quay đầu lại chờ Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức dở khóc dở cười: "Không phải đang chơi với tụi mày đâu mà..."

Lục Khôn Đức dứt khoát giả chết nằm ở trên bờ cát, đám chó nhỏ lục tục vây lại, tò mò nhìn hắn, không tim không phổi bò lên trên người Lục Khôn Đức, liếm mặt và tay anh. Lục Khôn Đức bắt được một con giơ lên cao, vô lực nói: "Tụi bây kết bè kết đảng chỉnh tao đúng không... Đúng không đúng không?"

Nhóc con bị giơ lên vẻ mặt vô tội lè lưỡi, nhẹ nhàng đá chân sau, Lục Khôn Đức đặt nó ở trên bụng, tiểu gia hỏa lập tức rúc vào bên cổ anh.

Lục Quân Cường thả Tiền Nhiều Hơn và Công Chúa Nhỏ ra, nhìn Lục Khôn Đức cười nói: "Anh yên tâm, chó có bị dính chút nước cũng không sao, không phải nó sẽ bơi kiểu chó sao."

Mấy con chó nhỏ vây xung quanh Tiền Nhiều Hơn và Công Chúa Nhỏ, Lục Quân Cường đưa tay bắt chó con dính chặt trên người Lục Khôn Đức đặt lên lòng bàn tay mình, chọt chọt cái đầu nhỏ của nó: "Nghịch ngợm."

Tiểu gia hỏa ngẩng đầu liếm ngón tay thon dài của Lục Quân Cường, một đầu dụi vào ngực cậu làm nũng, thấy cậu lạnh nhạt lại quay đầu chui vào quần áo Lục Khôn Đức.

"Mượn được chưa?" Lục Khôn Đức ngồi xếp bằng ở trên bờ cát cười cười, "Anh hơi đói rồi."

Lục Quân Cường cười, duỗi tay xoa bụng anh, cười nói: "Bọn họ đi chuẩn bị, một lát nữa là có thể nướng."

Lục Khôn Đức nhìn thoáng qua biệt thự bên kia, hỏi: "Sao nguyên một ngày mà anh không thấy bọn họ, khi nào có việc liền xuất hiện, bình thường họ ở đâu?"

"Ở khu phục vụ tận cùng bên trong... Kia kìa!" Lục Quân Cường chỉ cho Lục Khôn Đức xem, giải thích nói, "Bọn họ phục vụ cũng không tệ lắm, không có chuyện gì thì sẽ không đi tới đi lui quấy rầy khách, khi nào có việc cần thì gọi điện thoại nội tuyến là họ đến."

"Ồ." Lục Khôn Đức đáp, nhìn Tiền Nhiều Hơn và Công Chúa Nhỏ còn có mấy nhóc chó con tụ lại thành thành một vòng cách đó không xa, tò mò nhìn gì đó.

Lục Khôn Đức đứng lên xách một con chó nhỏ cùng Lục Quân Cường cúi sát xuống nhìn, hóa ra là một con tôm nhỏ sau khi thuỷ triều xuống bị mắc cạn trong một hố cát, lúc này không còn nước, bắt đầu dùng sức nhảy tới nhảy lui, một đám chó đều chưa từng gặp qua thứ này, từng đôi mắt nhìn chằm chằm tôm nhỏ, tròng mắt theo động tác của nó.

Lục Khôn Đức hết sức vui vẻ nhặt nhánh cây trêu đùa râu tôm nhỏ, tôm nhỏ đột nhiên nhảy một cái, toàn bộ chó đều sợ tới mức lui ra sau một bước, chó con đứng gần nhất trực tiếp ngã rạp trên đất.

Lục Quân Cường thấy người phục vụ phía xa xa vẫy tay với cậu, cười cười: "Được rồi, về rồi chơi tiếp, họ gọi chúng ta kìa, anh không phải đói bụng sao, đi ăn gì đó trước đã."

Lục Khôn Đức quyến luyến đứng lên, gọi đám chó quay về biệt thự.

- ---------------------------------------------------------

Mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở

Bản gốc:

从明天起, 做一个幸福的人

喂马, 劈柴, 周游世界

从明天起, 关心粮食和蔬菜

我有一所房子, 面朝大海, 春暖花开

从明天起, 和每一个亲人通信

告诉他们我的幸福

那幸福的闪电告诉我的

我将告诉每一个人

给每一条河每一座山取一个温暖的名字

陌生人, 我也为你祝福

愿你有一个灿烂的前程

愿你有情人终成眷属

愿你在尘世获得幸福

我只愿面朝大海, 春暖花开

Dưới đây là bản dịch sương sương dựa theo bản dịch tiếng Anh:3

(link bản tiếng Anh: https://yorkpen.wordpress.com/2013/02/15/facing-the-sea-with-spring-blossoms-by-hai-zi/)

Từ ngày mai trở đi, tôi sẽ là một người hạnh phúc

Cho ngựa ăn, chặt củi, vòng quanh thế giới

Từ ngày mai trở đi, chăm lo cho ruộng đồng và rau cải

Tôi có một ngôi nhà, mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở

Từ ngày mai trở đi, viết thư cho từng người tôi yêu mến

Kể họ nghe về hạnh phúc của tôi

Những gì tia chớp hạnh phúc nói với tôi

Tôi sẽ kể lại hết thảy cho từng người họ

Đặt cho mỗi dòng sông, mỗi ngọn núi, một cái tên

Người lạ ơi, tôi cũng ước cho bạn niềm hạnh phúc

Tôi ước cho bạn một tiền trình rực rỡ

Tôi ước cho bạn gặp người bạn yêu, cùng tạo nên một mái nhà

Tôi ước cho bạn nhận được hạnh phúc trong thế giới này

Tôi chỉ ước cho mình, mặt hướng biển rộng, xuân về thấy hoa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...