Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả

Chương 88: C88: Chương 88



Editor: trucxinh0505

Lê Uyển thật cẩn thận mà lộ ra nửa khuôn mặt, liếc đến thẻ bài bên hông công công, khóe miệng mỉm cười, “Bảo công công có chuyện gì tới sao?”

Bảo công công đến gần, hơi hơi cúi người, “Hiện hầu gia hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng, sợ là không rảnh thấy ngài, trước Hoàng Hậu nương nương gặp qua ngài, nói có chuyện cần truyền đạt có thể nói cùng Hoàng Hậu nương nương.”

Bảo công công là công công hầu hạ bên người Hoàng Hậu, tuổi không đến năm mươi, mặt mày hiền từ, lời nói ra giống như mang theo một cổ ma lực, Hoàng Hậu ở trong cung uy vọng không phải một sớm một ngày mà có, định ra Bảo công công không hiền lành như vẻ ngoài, mi sắc Lê Uyển vừa động, hiện tại Tần Mục Ẩn cùng Trương đại phu hầu hạ bên người Hoàng Thượng, rời Hoàng Thượng có bất trắc gì ai cũng đảm đương không nổi, cân nhắc rõ ràng, Lê Uyển cười nói, “Đa tạ bảo công công nhắc nhở, đợi lát nữa liền đi thỉnh an cùng Hoàng Hậu.”

Hoàng Hậu cùng nàng thân thiết, Lê Uyển nghĩ nghĩ, đều đã đến không đi thỉnh an không tốt, đi tẩm cung Hoàng Hậu thuận tiện đi Vân cẩm cung thăm Cẩm phi, thế cục trong cung khẩn trương, nàng nghĩ nói chút chuyện với Cẩm phi nương nương cùng Hoàng Hậu, nhắc nhở nàng chú ý chút, Bảo công công xoay người đi rồi, Lê Uyển xuống xe ngựa nhìn đến Bảo công công nói cái gì cùng thái giám thủ vệ cửa cung, thời điểm Lê Uyển đi qua, bọn thái giám cúi đầu không có ngăn trở, Lê Uyển đi hai bước không thấy thân ảnh Bảo công công, nàng hơi hơi trầm ngâm, đi một nửa đột nhiên bừng tỉnh, xoay người, thái giám cửa cung nếu không có việc gì sẽ không đứng, tâm Lê Uyển lộp bộp, xoay người liền chạy.

Nàng thiếu chút nữa đã quên, Hoàng Hậu nương nương được tin tức, khẳng định Tần Mục Ẩn cũng sẽ biết, nàng tới đưa quần áo vốn là ngụy trang, Tần Mục Ẩn vừa nghe liền minh bạch nàng tới là có việc, trở lại cửa cung, thái giám kỳ quái trừng mắt liếc nàng một cái, Lê Uyển bước ra cửa cung nhìn lên bên cạnh, không thấy bóng dáng Nhị Chín, nếu không có chuyện gì Nhị Chín sẽ không rời đi, vị kia công công không thích hợp, hai bên là thái giám, nàng không dám rời đi, vị công công kia là người của ai nàng đều không rõ ràng lắm, nếu là người bên cạnh trưởng công chúa cùng Đức phi, thân mình nhịn không được run run.

Thái giám thấy nàng đứng vẫn không nhúc nhích cho rằng nàng có việc, tiến lên dò hỏi, “Tần phu nhân, ngài có việc yêu cầu hỗ trợ sao?”

Lê Uyển cười trầm tư một lát, ngẩng đầu, cười nói, “Làm phiền công công truyền cái tin Chiêu Dương Điện, sắc trời lạnh, ta tới tặng hai kiện quần áo cho hầu gia…”

Móc ra một túi tiền từ trong lòng ngực đưa qua, thái giám sau chối từ một phen cảm kích mà nhận lấy.

Túi tiền Lê Uyển chuẩn bị cả đều là bạc trắng, Tử Lan nói chuẩn bị trên người để ngừa thỉnh thoảng cần, không nghĩ tới hôm nay có công dụng, vừa rồi không có hoài nghi công công nói, Tử Lan không được vào hoàng cung lưu tại trong xe, sợ là Nhị Chín cùng Tử Lan không nghĩ nàng thiếu chút nữa mắc mưu.

Cảnh sắc ngày mùa thu ở cửa cung không hề đáng nói, tường cung dày nặng, không biết lá từ chỗ nào bay tới rụng tăng vài phần hiu quạnh, hồi lâu, trên đường xuất hiện một hình bóng quen thuộc, trong lòng Lê Uyển nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện, lòng bàn tay nàng đều là mồ hôi.

Mấy ngày không thấy, Tần Mục Ẩn có chút gầy ốm, Lê Uyển cố nén mũi lên men, nỗ lực giơ lên một nụ cười, đám người đến gần, mạnh mẽ nuốt xuống hàm ngọt lan tràn trong miệng, đang muốn mở miệng nói chuyện, Tần Mục Ẩn nhìn cung nhân bên cạnh nói hai câu, bước nhanh đi tới.

“Hoàng Hậu nương nương ở Chiêu Dương Điện, ta trước đưa nàng trở về.”

Hoàng Thượng không có nửa phần khởi sắc, tương phản, sắc mặt ngày càng tái nhợt, tinh thần có vài phần suy sụp, Hoàng Hậu minh bạch cái gì, Trương đại phu cắn chặt răng không nói, mặc kệ Hoàng Hậu có tâm tư gì, chuyện Hoàng Thượng trúng độc hôn mê đều không thể làm những người khác biết.

Lê Uyển gật gật đầu, duỗi tay nắm tay áo Tần Mục Ẩn, chú ý cung nhân hai bên nhìn nàng, ngượng ngùng cúi đầu, lỗ tai một mảnh đỏ bừng.

Chỉ chốc lát sau, Nhị Chín giá xe ngựa tới, Tử Lan vén rèm lên, xuống xe ngựa kính cẩn hành lễ cho Lê Uyển, Tần Mục Ẩn nhàn nhạt thoáng nhìn, “Các ngươi sao lại đi?”

Biểu tình Nhị Chín cứng đờ, hiểu được, thành thật nói, “Vừa rồi có cung nhân tới nói vị trí xe ngựa ngừng không đúng, phân phó nô tài đem xe ngựa chạy đến một tòa trong viện…”

Tần Mục Ẩn gật đầu, Tử Lan đem ghế nhỏ dọn xong, duỗi tay nâng Lê Uyển.

Trong xe ngựa còn tàn lưu hương vị huân hương, hít sâu hai hơi, tâm tình Lê Uyển thả lỏng lại, lúc này mới tinh tế đánh giá Tần Mục Ẩn, mặt mảnh khảnh, không quan hệ hình dáng càng thêm rõ ràng, quanh thân khí chất đạm mạc càng thêm dày đặc, Lê Uyển chần chờ mà vươn tay, dắt Tần Mục Ẩn tay, “Có phải rất mệt hay không?”

Tần Mục Ẩn nắm lấy tay nàng, thanh âm khó được nhu hòa xuống, “Không mệt, ta chủ yếu thủ, thân mình Hoàng Thượng có Trương đại phu cùng các thái y chiếu cố, có phải hầu phủ xảy ra chuyện hay không?” Đã nhiều ngày Thừa Vương tra xét trong ngoài Tĩnh Khang Vương trong phủ cũng không phát hiện Tĩnh Khang Vương có cái gì khả nghi, An Vương cũng thật sự thành thật, nếu không phải Hoàng Thượng thật sự trúng độc, hết thảy đều bình thường.

Thanh âm Tần Mục Ẩn mang theo quan tâm ấm lòng, trong lòng Lê Uyển ấm áp, đẩy ra mành, xe ngựa mới chạy tới đường cái, người đi đường lui tới hoặc nhanh chóng hoặc tản mạn, không phải nơi tiện nói chuyện, bởi vậy Lê Uyển ra vẻ nói, “Hầu gia, đợi lát nữa hồi phủ thiếp thân chỉnh kích cỡ cho ngài, quần áo sợ là lớn rồi.”

Tần Mục Ẩn trầm ngâm một lát, duỗi tay nhéo kéo mành lên một chút, người nhiều, trong lòng nàng có điều cố kỵ, “Không cần, qua mấy ngày Hoàng Thượng tỉnh, hồi phủ dưỡng hai ngày liền bình thường.”

Hai người nhàn thoại việc nhà, trở lại Họa Nhàn Viện, Lê Uyển phân phó Tử Lan đem cửa phòng đóng lại, đem chuyện hôm nay ở cửa cung một năm một mười nói.

Ánh mắt Tần Mục Ẩn ngày càng thâm trầm, “Hôm nay Bảo công công vẫn luôn ở Chiêu Dương Điện, Hoàng Hậu nương nương đến chỗ nào hắn sẽ không rời đi nửa bước, nàng nhìn thấy vị công công kia có đặc thù gì khác không?”

Lê Uyển lắc đầu, nàng không có chính diện gặp qua Bảo công công, thời điểm đi tẩm cung Hoàng Hậu Bảo công công ở một bên, Lê Uyển chưa từng chú ý qua, hôm nay bên hông người nọ treo tiêu chí cung điện Hoàng Hậu, lại có một cái chữ Bảo, tâm Lê Uyển trầm xuống, “Nói như vậy, người ta gặp không phải Bảo công công?”

Lúc ấy nàng nghĩ là Bảo công công, ra tiếng kêu một tiếng hắn cũng không phản bác, nếu không phải đi đến nửa đường phục hồi tinh thần lại, hôm nay thật là dữ nhiều lành ít.

“Về sau lại có chuyện gì, nàng gọi Toàn Hỉ tới, là ta sơ sót, ngày mai liền đem Toàn Hỉ kêu trở về, lúc sau có cái gì không tiện nói, nàng đều nói cho hắn.” Tần Mục Ẩn ngồi xuống trước bàn, trên rổ trong ngăn tủ bên giá thêu, lộ ra nhan sắc quần áo bên trong, khóe mắt Tần Mục Ẩn có ý cười, nhắc nhở Lê Uyển, “Ban đêm nghỉ ngơi sớm một chút, trời tối đến sớm, buổi tối thêu thùa may vá đôi mắt không tốt.”

Lê Uyển cao hứng đáp, mỗi ngày nàng làm đều chỉ một hai canh giờ, tính ngày, vừa vào đông, Tần Mục Ẩn liền có quần áo mặc.

“Hầu gia, tìm người hạ độc Hoàng Thượng được rồi sao?”

Lê Uyển không phải thường ngày vào cung chính là vì quan tâm thân thể Hoàng Thượng, định là phát hiện ra cái gì, Tần Mục Ẩn ngưng mi, “Thừa Vương đi tra Tĩnh Khang Vương rồi, chính là không có tra ra cái dấu vết gì để lại, An Vương cũng vậy.”

Quả thực, Lê Uyển ngồi xuống bên cạnh người Tần Mục Ẩn, ánh mắt nóng bỏng, “Hầu gia, thiếp thân cảm thấy trưởng công chúa thật sự khả nghi…” Lê Uyển đem chuyện ngày ấy ở Tĩnh Khang Vương phủ phát sinh cùng trưởng công chúa tinh tế nói, “Đại Đường tẩu tới một lần cũng nói lên ngày ấy trưởng công chúa thật sự khác thường, hầu gia, ngài nói qua, Hoàng Thượng chọn ngày trưởng công chúa ra cung đối phó nàng, ngày thứ hai Tĩnh Khang Vương nạp phi liền sẽ vào cung thỉnh an cho Đức phi nương nương, trưởng công chúa thật tò mò bộ dáng Kiều Phỉ Phỉ cùng Hạ Thanh Thanh thì ngày thứ hai cũng có thể thấy, vì sao phải đi Tĩnh Khang Vương phủ”

Thật lâu sau, Tần Mục Ẩn không nói gì, Nhân Hòa Đế đối với trưởng công chúa thống hận ở trong mắt, ngày thường Nhân Hòa Đế cũng không thiếu nhắc mãi những chuyện đó, Thái Hậu xem đến lâu dài, sợ là sớm đoán ra tâm tư Hoàng Thượng nói cùng trưởng công chúa, huống hồ, Thái Hậu để lại người bên người giúp trưởng công chúa, trưởng công chúa cho dù muốn làm bậy, cung nhân bên người cũng sẽ khuyên, suy nghĩ cẩn thận, biểu tình trên mặt Tần Mục Ẩn thư hoãn không ít, đã nhiều ngày trầm trọng đè ở trong lòng tức khắc tiêu tán, Lê Uyển nhìn đến đáy mắt hắn xẹt qua một mạt túc sát, “Hầu gia, chuyện hôm nay, vị công công tìm ta thì thế nào?”

Tâm tư vị công công kia tồn cái gì, bắt tới hỏi liền rõ ràng.

“Nàng ở trong phủ, mặc kệ ai tìm đều đừng ra cửa, Toàn Hỉ sợ phải ngày mai mới có thể trở về.” Có người dám ở trong cung xuống tay với Lê Uyển, tất đã làm xong chuẩn bị, vị công công kia phỏng chừng là sống không được, hắn không động thủ tự nhiên sẽ có người sẽ không để hắn sống.

Lê Uyển luôn luôn nghe lời hắn, ngoan ngoãn ôn nhu, Tần Mục Ẩn lôi kéo tay nàng, ngón tay giật giật, dặn dò nói, “Ta không ở trong phủ nàng chú ý nhiều một chút, chuyện không thể làm chủ gác ở một bên hoặc là theo tâm ý của ngươi tới, chỗ lão phu nhân nếu giấu không nổi nữa cứ việc nói thật đi.”

Hồi lâu không thấy khẳng định lão phu nhân sẽ hoài nghi hỏi nàng.

Lê Uyển đang muốn gật đầu, thân mình hơi chúi về phía trước rơi vào trong lòng ngực hắn, Lê Uyển ngồi ở trên đùi hắn, tay miết miết lông mày thô dài của hắn, nói “Thiếp thân đều nhớ kỹ, hầu gia nhớ chiếu cố chính mình là được.” Hôn nhẹ trên trán hắn một cái, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, “Không biết mấy ngày ngài mới trở lại.”

Thân thể nàng tốt rồi, Trương đại phu nói không ảnh hưởng mang thai, hắn trở về, nàng nghĩ thời cơ đã đến, lại nghĩ đến đủ loại chuyện sau đó, sắc mặt Lê Uyển đỏ bừng, Tần Mục Ẩn chơi chỉ tay nàng, nàng nói chuyện ngữ khí mềm mại, không biết vì sao nghĩ đến sắc mặt nàng ửng hồng động tình, trong lòng vừa động, “Đúng vậy, còn có vài ngày…”

Lê Uyển nhìn mắt đồng hồ cát, “Hầu gia, nếu không ăn cơm chiều lại tiến cung?” Canh giờ không còn sớm, Lê Uyển đứng dậy phân phó Tử Lan truyền thiện, vừa kêu một tiếng, Tần Mục Ẩn đã đè cái ót nàng lại cuối xuống hôn.

Lời còn lại của Lê Uyển bị nuốt vào trong bụng, tay vô lực mà đáp ở đầu vai hắn…

Hô hấp Lê Uyển dồn dập, tâm giống bị người nhắc lên thật mạnh, khi tách ra, toàn thân Lê Uyển mệt mỏi mà dựa vào đầu vai Tần Mục Ẩn.

“Trong phủ có việc nói nhớ rõ nói cho Toàn Hỉ, qua chút thời gian thì tốt rồi.” Hoàng Thượng tỉnh lại sợ còn có một hồi bão táp, đã nhiều ngày cũng chưa có tốt lên, trưởng công chúa lặng yên hạ độc Hoàng Thượng không một tiếng động, có phần Tĩnh Khang Vương hay không thì không rõ, nếu Tĩnh Khang Vương tham dự trong đó, Tần Mục Ẩn hơi hơi nhướng mày, vậy thật bớt việc.

Lê Uyển thuận tiện đem chuyện Tần Hoài chết nói, nhắc tới một phong thơ viết cho Thừa Vương phi.

Thân mình Tần Mục Ẩn cứng đờ, ánh sáng đáy mắt như tối lại, “Có người đã chết so tồn tại tốt hơn, tồn tại bị người xem thường, lên án, sau khi chết cái gì cũng không biết, tình hình nhị thúc chúng ta đều minh bạch, lá thư kia nàng trước cất đi, qua khoảng thời gian này lại đi nói cùng Thừa Vương phi.”

Thừa Vương phi mang theo tiểu vương gia, ngày thường không thể ra cửa, thêm trong khoảng thời gian này mẫn cảm, tận lực ít đi lại thỏa đáng hơn, “Đợi lát nữa ta làm Toàn Phó đi một chuyến Thừa Vương phủ nói một tiếng cùng Thừa Vương phi.”

Dù sao cũng là cha con, Tần Hoài đã chết, Thừa Vương phi muốn giữ đạo hiếu ba năm, thanh danh Tần Hoài hỏng rồi, hai cha con đều xé rách da mặt, Thừa Vương phi không nhận ông ta người khác cũng sẽ không nói cái gì, cũng mặc kệ nói như thế nào, giữ đạo hiếu là được.

Nói xong, Tần Mục Ẩn nhìn qua Lê Uyển, môi đỏ nàng hơi hơi sưng, trong suốt sáng trong, kiều diễm ướt át, Tần Mục Ẩn cố nén lại xúc động, quay mặt đi, đem Lê Uyển đặt đứng xuống đất, “Ta trước vào cung, nàng chờ thêm mấy ngày…”

Sắc mặt Lê Uyển thẹn thùng hồng thêm một mảnh, cảm thấy một câu cuối cùng không có ý tốt.

“Đi đây.” Tần Mục Ẩn đứng dậy, tay cầm tay nải Lê Uyển đã thu thập tốt, đi tới cửa, xoay người liếc mắt nhìn lại Lê Uyển một cái, nàng đứng ở trong phòng, muốn nói lại thôi mà nhìn hắn, khóe môi Tần Mục Ẩn hơi cong lên, không hề chần chờ mà đi ra ngoài.

Định nói cùng Tần Mục Ẩn, chuyện trưởng công chúa hại Hoàng Thượng một khi bại lộ, rốt cuộc Hoàng Thượng không dung được trưởng công chúa, vốn là như nước với lửa, cục diện hiện tại, chờ Hoàng Thượng tỉnh mới biết được.

Lần đầu tiên thấy mặt Toàn Hỉ, tâm tình Lê Uyển phức tạp, Toàn Hỉ là nhị quản gia trong phủ, trọng sinh trở về vẫn luôn không thấy bóng dáng hắn, đời trước, toàn bộ hạ nhân hầu phủ đều chết, trong đó, không có Toàn Hỉ.

Toàn Hỉ kính cẩn nghe xong xoay người liền đi rồi, sóng gió sợ hãi đáy lòng Lê Uyển thật lâu không thể bình ổn.

Đời trước, ngày đó nàng cùng Tần Mục Ẩn thành thân, Tần Mục Ẩn chết ở trong phòng, nàng mơ màng đi ra phòng ngoài cũng bị người giết hại, nàng không thấy rõ diện mạo người kia, chính là, thân hình mơ mơ hồ hồ, cùng Toàn Hỉ quá mức tương tự, đáy mắt trào ra nước mắt, tâm một trận tê dại, Toàn Hỉ, đời trước, đời này nàng là người nàng đều không hiểu biết…

Lúc này vùng ngoại ô, Tĩnh Khang Vương nghe xong gã sai vặt hồi bẩm, khóe miệng giơ lên một mạt cười, bệnh Hoàng Thượng quả thực có kỳ quặc, Thừa Vương kéo người đem hắn dẫn ra kinh thành phỏng chừng chính là vì tìm kiếm giải dược, đáng tiếc, hắn cũng không biết là ai hạ độc.

“Hồi một chuyến kinh thành, đem Thạch đại nhân cùng Diệp đại nhân kêu lên tới.” Thạch Chân là quân cờ chôn ở Ngự Sử Đài, không biết vì sao bị người phát hiện, Thạch Chân là Diệp Tô đi lại gần, Diệp Tô tự nhiên cũng bại lộ, một khi đã như vậy, cũng không cần che giấu, Trương đại phu là người Bắc Duyên Hầu phủ, giấu chuyện này tất nhiên có nguyên nhân, nếu Hoàng Thượng trúng độc, đầu tiên có hiềm nghi chính là Thư Nham, một câu Trương đại phu liền đem hiềm nghi Thư Nham bớt đi hơn phân nửa, Thư Nham, là người Bắc Duyên Hầu phủ, nghĩ kỹ mấu chốt trong đó, thần sắc Tĩnh Khang Vương âm ngoan, Thừa Vương thế nhưng mượn sức Thư Nham.

Thạch Chân thu được tin tức không nghĩ đi, mấy ngày nay Thừa Vương hoài nghi hắn, Mộc Tử Ngôn ngày càng đắc thế, hiện tại giữa ba Vương gia, An Vương phỏng chừng không có khả năng, dư lại chính là Thừa Vương cùng Tĩnh Khang Vương, hắn không nghĩ bại lộ quá sớm, về sau không có đường lui, chính là, hắn có thể không đi sao?

Khi ra khỏi thành gặp được xe ngựa Diệp gia, Thạch Chân phân phó, “Đuổi theo chiếc xe ngựa phía trước kia…”

Xe ngựa chạy song song cùng Diệp gia, Thạch Chân vén rèm lên, trầm giọng nói, “Diệp đại nhân cũng ra khỏi thành làm việc sao?”

Đối diện màn xe nhanh chóng vén lên, Diệp Tô lộ cái đầu ra, vui vẻ nói, “Thạch đại nhân sao?”

Bọn họ đều đầu phục Tĩnh Khang Vương phủ, ngoài mặt hai người ít giao tiếp, nhưng công vụ lại thập phần ăn ý, trên cơ bản Thạch Chân buộc tội ai, Diệp Tô liền sẽ theo sát sau đó, người khác không rõ ràng lắm trạng huống trong đó, Diệp Tô cùng Thạch Chân chỉ ở trước mặt Tĩnh Khang Vương mới nói chuyện thật vui với nhau, bên ngoài không hề giao lưu, Thừa Vương hoài nghi Thạch Chân, đối Diệp Tô còn không có khả nghi.

“Đều đã gặp gỡ, không bằng Diệp đại nhân tới chỗ ta bên này.”

Hai người liếc nhau, Diệp Tô gật gật đầu, “Dừng lại, các ngươi đi theo phía sau, ta cùng Thạch đại nhân trò chuyện chút!”

Trên xe ngựa Thạch Chân tràn ngập nồng đậm hương son phấn, Diệp Tô nhớ tới từ chỗ khác nghe tới lời đồn về Thạch phu nhân, ý vị không rõ cười, “Thạch đại nhân thật là hảo phúc khí…”

Thạch Chân phản ứng lại đây, mặt lộ vẻ xấu hổ, nói lên chuyện chính sự, “Vài ngày Hoàng Thượng bất tảo triều, nói là thương nhớ Thái Hậu, ta thấy mấy ngày gần đây Thừa Vương phủ động tĩnh lớn, sợ không giống nói như vậy.”

Diệp Tô cũng minh bạch, mấy ngày gần đây không thượng triều, trên triều đình ẩn ẩn có người hoài nghi, Diệp Như Văn tiến cung tìm hiểu qua, Cẩm phi nói Hoàng Hậu truyền ra tin tức không được ra vào, nhưng như vậy mới cảm thấy kỳ quái, trước kia Diệp Như Văn tiến cung, Cẩm phi cũng sẽ nói chút chuyện trong cung, Diệp Như Văn thích đào bới đến tận cùng, không có chuyện Cẩm phi sẽ mịt mờ mà tiếp nhận, Diệp Như Văn sẽ không giấu hắn, chuyện trong cung lộ ra chút quỷ dị.

Cho nên, Diệp Tô tán thành cách nói Thạch Chân, cảm khái nói, “Tình huống cụ thể chỉ có hôm nay hỏi qua Tĩnh Khang Vương mới rõ ràng.”

Ngô gia là nhà ngoại Thừa Vương, ở kinh thành không duy trì bất luận một vị Vương gia nào, Diệp gia cũng không tỏ thái độ, Diệp Tô duy trì Tĩnh Khang Vương cũng là nghĩ mưu một phần tiền đồ cho bản thân, Diệp gia ở kinh thành căn cơ thâm hậu, chính là nữ tử Diệp gia không có vào cung làm phi, nói như thế, chính là thiếu một phần ân sủng hoàng gia, Diệp Như Văn gả vào Ngô gia, ngày thường đi lại cùng Cẩm phi còn tính là gần, Cẩm phi đối với Ngô gia không duy trì Thừa Vương cũng không để ý, cho nên, hắn trong tối ngoài sáng hướng Diệp Như Văn hỏi thăm không ít tình huống trong cung, Cẩm phi tại hậu cung vài thập niên, tâm phòng người mạnh, đối với thân nhân phòng bị lại không mạnh.

Tới thôn trang Tĩnh Khang Vương phủ rồi, Thạch Chân trước đi xuống một bước, Diệp Tô theo sau, Tĩnh Khang Vương một thân áo gấm màu đen đứng ở cửa, dáng người kiêu căng, Thạch Chân vội vàng tiến lên khom người thi lễ, Diệp Tô đi theo Thạch Chân, lại là chậm một phách.

“Hai vị đại nhân không cần đa lễ như vậy, hôm nay thỉnh hai vị đại nhân tới cũng là bổn vương đã biết một ít việc, mời hai vị đại nhân đi bên trong.” Tĩnh Khang Vương chỉ chỉ thư phòng, Thạch Chân cung thân mình, làm Tĩnh Khang Vương đi trước.

Tĩnh Khang Vương đem tình hình trong cung nói, Thạch Chân cùng Diệp Tô đều ngẩn ra, Hoàng Thượng trúng độc hôn mê chuyện quan trọng như vậy sao có thể giấu đi, hiện tại chưa có sắc phong Thái Tử, chuyện này một khi nói ra, triều cục chấn động không nói, văn võ bá quan như rắn mất đầu, có thể nghĩ sẽ loạn thành cái bộ dáng gì.

Thạch Chân ngưng thần, nghe vậy, nhíu nhíu mày, “Không biết hiện tại Vương gia có tính toán gì không?”

Tĩnh Khang Vương mời bọn họ đến thôn trang, tất là có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói.

“Bổn vương nghĩ mời nhị vị đại nhân đem chuyện này nói ra ngoài, Hoàng Thượng bệnh nặng, người hạ độc bụng dạ khó lường, mà Thư Nham cùng Tần Mục Ẩn tính lừa gạt cả Thái Y Viện, nói không chừng hành vi bọn họ có quan hệ cùng chuyện Hoàng Thượng trúng độc.” Nhân Hòa Đế trúng độc không phải Tĩnh Khang Vương hạ tay, tuy rằng hắn đối với cái vị trí kia nhất định phải được, chính là sẽ không mạo hiểm lớn như vậy, hắn hoài nghi là An Vương, Thừa Vương nơi nơi tra tìm là vì tìm ra chân tướng Nhân Hòa Đế trúng độc, nên hắn không phải là người hạ độc, đương nhiên cũng có khả năng là hắn chột dạ giả bộ dẫn dắt mọi người hoài nghi, rốt cuộc, chuyện này, mặc dù là hoàng tử, cũng sẽ bởi vậy mất đi tính mạng.

Diệp Tô cảm thấy cái biện pháp này không được, nháo lớn làm Hoàng Thượng hoài nghi, chân tướng vạch trần, Thư Nham cùng Bắc Duyên Hầu phủ liền xong rồi.

Thạch Chân chần chờ một cái chớp mắt, Tĩnh Khang Vương lập tức phát hiện, hắn vội vàng thu liễm suy nghĩ, “Vương gia, vi thần cảm thấy hiện tại còn không phải thời điểm, bất luận y thuật Trương đại phu, bệnh tình Hoàng Thượng cũng là cách nói thái y Thái Y Viện đều như vậy, không bằng chờ một chút, qua mười ngày lại đem tin tức để lộ ra cũng không muộn…”

Thạch Chân tuy duy trì Tĩnh Khang Vương, hiện tại còn không muốn cùng Thừa Vương xé rách da mặt, Thừa Vương làm việc trầm ổn có thể đảm đương, tiếng gió từ trong miệng hắn phát ra, nửa phần Thừa Vương đều sẽ không chấp nhận được hắn.

Diệp Tô hồ nghi mà xem xét Thạch Chân, loại này thời điểm đúng là tỏ lúc lòng trung thành, vì sao Thạch Chân lại giống bà bà mụ mụ rồi, hắn không tán đồng nói, “Qua mười ngày không cần chúng ta phải nói, trên triều đình không phải đều là nhân tinh sao? Đến lúc đó Vương gia liền mất tiên cơ rồi.”

Diệp Tô nói đúng suy nghĩ Tĩnh Khang Vương, vì sao kêu Thạch Chân cùng Diệp Tô, trên triều đình, biết hai người là quan viên ít dựa vào Tĩnh Khang Vương phủ, từ trong miệng bọn họ nói ra, hắn lại làm Vĩnh Bình Hầu phủ phụ tá châm ngòi thổi gió, chuyện Hoàng Thượng trúng độc hôn mê giấu không nổi nữa, mười ngày, hắn sẽ không cho Thừa Vương cơ hội xoay người.

“Diệp đại nhân nói đúng, Thạch đại nhân chính là trong lòng có cố kỵ cái gì?” Tĩnh Khang Vương nhìn chằm chằm vào Thạch Chân, hắn ở Ngự Sử Đài nhiều năm, cùng đi lại cùng những quan viên khác cực nhỏ, Thạch Chân xem như đại thần hắn vừa lòng, lúc này hắn đổi ý, sắc mặt Tĩnh Khang Vương trầm xuống, nếu như vậy, Thạch Chân không thể lưu được.

Thạch Chân nhìn ra sát khí từ trong mắt Tĩnh Khang Vương, bất động thanh sắc mà lắc lắc đầu, “Vi thần cũng không phải cố kỵ cái gì, mà là lo lắng sẽ bị Bắc Duyên Hầu phủ cắn ngược lại một cái, huống hồ, Thư Nham tiếp quản Hình Bộ tới nay, ở trong lòng bá tánh thanh danh hiển hách, sợ làm cho dân oán sôi trào thôi…”

Diệp Tô trầm tư, đáy mắt Thạch Chân chần chờ cũng không phải bởi vì cái này, bất quá hắn nói cũng đúng, Hình Bộ ở kinh thành địa vị trong lòng bá tánh ngày càng cao, tất cả đều là công lao Thư Nham, hắn xảy ra chuyện, Thừa Vương hơi chút lợi dụng đối với những người đó, bọn họ khó chu toàn.

“Chuyện này bổn vương sẽ tự suy xét, các ngươi dựa vào bổn vương nói làm là được.” Bảo bối Thư Nham không phải phu nhân hắn sao, một chuyện Thư phu nhân rơi xuống nước Hoàng Thượng cũng là thiên vị thư phủ, Thư Nham hộ thê, nếu danh tiết Thư phu nhân bị tổn hại không mặt mũi nào sống mà tự sát chết, Thư Nham còn phân lý trí có thể duy trì chuyện này nữa hay không?

Dư quang Thạch Chân quét đến sắc mặt âm lãnh Tĩnh Khang Vương, đáy lòng càng thêm trầm trọng.

Tính tình Tĩnh Khang Vương hung ác, nếu không phải có Vĩnh Bình Hầu phủ lão hầu gia khuyên, không biết sẽ chết bao nhiêu người, thân là đế vương, sát phạt quả quyết là chuyện tốt, nhưng quá mức sẽ chỉ làm người phía dưới sợ hãi bất an, đến giờ khắc này Thạch Chân mới hoài nghi lúc trước hắn lựa chọn Tĩnh Khang là có đúng hay không, chính là, hiện hắn không có đường lui rồi.

“Vi thần minh bạch, không biết lão hầu gia có nghĩ như Vương gia không?” Thạch Chân không biết Tĩnh Khang Vương muốn đối phó ai, hắn có sát ý, lòng kinh sợ không yên.

Tĩnh Khang Vương vừa định ra chuyện này, còn không kịp nói cùng lão hầu gia, xua xua tay, “Chuyện này bổn vương đều có chủ trương, các ngươi làm theo là được, đúng rồi, các ngươi ở Ngự Sử Đài, ngày thường có giao tế cùng Bắc Duyên Hầu phủ hay không?” Trước Hạ Thanh Thanh có nói một chút sự tình về Tần phu nhân, hiện tại đúng là thời cơ chèn ép Bắc Duyên Hầu phủ.

Thạch Chân nghe nương tử hắn nói qua, đối với Lê Uyển lời ít mà ý nhiều đánh giá, “Không gì sánh được, có bề ngoài cùng đầu óc…”

Có thể làm Hoàng Thượng đối với Đức phi nương nương có hiềm khích, Tần phu nhân không thể xem thường, Thạch Chân không chút do dự đem mấy lần Thạch phu nhân cùng Lê Uyển giao tế một năm một mười nói, “Nội tử nói tâm tư Tần phu nhân thông thấu, không bằng mặt ngoài nhìn qua đơn giản, hầu gia chính là có cái ý tưởng gì?”

Nói Tần phu nhân đẹp như thiên tiên, Thạch Chân không để bụng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Tần Mục Ẩn cũng không ngoại lệ, chính là nữ nhân thông minh lại mỹ lệ lại là hiếm thấy, hắn gặp qua Lê Uyển hai lần, đích xác xinh đẹp, khó được chính là khí chất quanh thân, dịu dàng động lòng người, trong giơ tay nhấc chân đều có phong vận nói không nên lời, bất đồng với Thạch phu nhân vũ mị nhiều vẻ, Tần phu nhân càng có nhiều hơn chính là trầm ổn, nhã nhặn lịch sự, không phải cái loại tử khí trầm trầm, trong ánh mắt lưu chuyển lộ ra một loại hồn nhiên, xác thật có vài phần tư thái thiên tiên.

Hạ Thanh Thanh té ngã trong tay Lê Uyển, nữ nhân kia không được xem thường, chính là, tử huyệt Tần Mục Ẩn trừ bỏ lão phu nhân Bắc Duyên Hầu phủ chính là phu nhân hắn, lão phu nhân không động đậy đến, trừ phi chứng thực tội danh Bắc Duyên Hầu phủ, nếu không… Khi Nhân Hòa Đế nói lên chuyện Bắc Duyên Hầu phủ cùng hắn, An Vương cùng Thừa Vương biểu tình đầy nghiêm nghị.

“Bắc Duyên Hầu phủ đối với tiên hoàng đối trẫm có ân, tiên hoàng trước khi chết cùng trẫm nói phải đối xử tử tế với Bắc Duyên Hầu phủ, sự tình lão hầu gia cùng tình nghĩa năm đó trẫm càng không cần phải nói, Bắc Duyên Hầu phủ, trừ phi tội ác thật sự tày trời, nếu không, nếu ai động Bắc Duyên Hầu phủ chính là chống đối tiên hoàng, bất kính đối với trẫm.”

Ngữ thanh Nhân Hòa Đế ngưng trọng, sự tình rất nhiều năm trước, có lúc, Nhân Hòa Đế gọi Tần Mục Ẩn tới trong cung chơi cho có việc làm hay Tần Mục Ẩn đi Ngự Hoa Viên chơi, gặp không ít thái giám không có mắt khiến Tần Mục Ẩn nan kham, Tần Mục Ẩn không có cáo trạng trước mặt Nhân Hòa Đế, cung nhân phía dưới tự lộ ra dấu vết, Nhân Hòa Đế vừa hỏi đã biết nguyên do trong đó, lập tức đánh chết vài tên cung nhân, hắn, An Vương, Thừa Vương vừa vặn cũng ở.

“Tước vị Bắc Duyên Hầu phủ là hoàng gia cấp, đối với hắn bất kính chính là coi rẻ hoàng gia, kéo xuống, toàn bộ đánh chết, ở đây có bao nhiêu người liền đánh chết bấy nhiêu, thấy hầu gia chịu ủy khuất bỏ mặc. Làm người quạnh quẽ đạm mạc, nô tài như vậy muốn dùng làm gì…”

Đó là lần đầu tiên Nhân Hòa Đế đánh chết nhiều người như vậy, lòng An Vương có sợ hãi, miệng run run muốn vì bọn họ cầu tình, còn không có mở miệng, Nhân Hòa Đế liền nói lời kia.

Đối phó Bắc Duyên Hầu phủ, Tần phu nhân xem như một cái chỗ hổng, “Án tử Lê Trung Khanh tham ô nhận hối lộ đã có kết quả chưa?”

Thạch Chân minh bạch dụng ý Tĩnh Khang Vương, kính cẩn nghe nói, “Lê đại nhân là oan uổng, Thư đại nhân đã trình chứng cứ, Hoàng Thượng giống như còn không có hạ chỉ.”

Tĩnh Khang Vương nghĩ nghĩ, “Bổn vương minh bạch, các ngươi về trước đi.”

Đối phó chuyện Lê phủ còn phải cần Vĩnh Bình Hầu phủ ra mặt.

Thạch Chân cùng Diệp Tô cáo từ đi rồi, gã sai vặt canh giữ ở cửa, liếc thân ảnh hai người biến mất ở chỗ ngoặt, hắn mới đi vào, “Vương gia, cần phải hồi kinh sao?”

Thừa Vương làm cái ngụy trang bị lừa tới đến tận đây, chỗ thôn trang này bên cạnh có người, Tĩnh Khang Vương căn bản vào không được.

Tĩnh Khang Vương đứng ở cửa, mắt xem xét nhà cửa bên cạnh, chỉ thấy được gác mái cao cao, Vương phi chết thật là hắn làm, cho rằng quỷ thần không hay biết, không nghĩ tới để sót một người, người nọ hiện tại ở bên cạnh thôn trang, “Người chúng ta vẫn vào không được sao?”

Dụng ý Thừa Vương là cái gì hắn đã đoán được.

Gã sai vặt lắc lắc đầu, đối diện thôn trang có người Tĩnh Khang Vương phủ thủ, “Vương gia, nha hoàn ngày đó bên người Vương phi không còn thở, nô tài kiểm tra qua.”

Không nói lời này còn tốt, lúc ấy hắn chỉ nghĩ muốn Vương phi chết bệnh, lại bị nha hoàn bên người nàng ta phát hiện, Tĩnh Khang Vương nóng nảy, nắm kéo lên đâm tới ở giữa ngực, ai ngờ, Thừa Vương có bản lĩnh hoài nghi đến trên người hắn.

“Thi thể người nọ đâu rồi?”

Gã sai vặt không nói, sự kiện kia là bọn họ không cẩn thận, nếu nha hoàn kia đem chân tướng vạch trần ra, thanh danh Vương gia liền hủy.

Trong phòng trầm mặc một lát, gã sai vặt thủ không dám rời đi, eo cong đến phát đau mới nghe được Tĩnh Khang Vương nói, “Hồi kinh đi.”

Thừa Vương bất quá là muốn dẫn hắn rời đi, nếu nha hoàn kia thật sự tồn tại, Thừa Vương sẽ không lưu đến bây giờ, nói không chừng là thử hắn, suy nghĩ cẩn thận, Tĩnh Khang Vương hừ lạnh một tiếng, Thừa Vương nghĩ đến thật đúng là cao minh.

Thời điểm rời đi hắn cố ý đi qua cửa thôn trang đó, thủ vệ thị vệ là người bên cạnh Thừa Vương, cũng là vì như vậy Tĩnh Khang Vương mới không có hoài nghi.

Lý Vạn thấy xe ngựa Tĩnh Khang Vương phủ hướng đi trong kinh, xoay người lên ngựa, dặn dò người ở cửa, “Qua hai ngày các ngươi cũng chuẩn bị rời đi, nhớ rõ không cần lộ ra dấu vết.”

Nói xong, Lý Vạn giơ roi mà đi.

Ngày thứ hai, về chuyện Hoàng Thượng bị người hạ độc ở truyền đến ồn ào huyên náo trong kinh, Tĩnh Khang Vương phái người đối phó Thư phu nhân, nhưng không thành, Thư phu nhân không ở trong phủ.

Lúc này, Lê Uyển cùng Thư phu nhân ngồi ở chính sảnh, Lê Uyển đối với Thư phu nhân ấn tượng tốt, dung mạo đầy đặn, thanh âm nói chuyện thanh thúy, Lê Uyển còn nhớ rõ tình hình hai người lần đầu tiên gặp mặt vì trốn tránh trưởng công chúa, cũng không dám cách vị trí gần bàn chủ, tuy không nói gì, chính là có người, lần đầu tiên gặp mặt liền nhịn không được sinh ra hảo cảm.

“Còn nhờ Tần phu nhân thu lưu ta mấy ngày, lão gia không ở trong phủ, cảm thấy không an toàn.”

Hôm qua, có người đưa tin cho nàng làm nàng chú ý chút có người sẽ đối phó nàng, Thư Nham vào ngục, nguyên nhân không rõ, có Bắc Duyên Hầu phủ làm chủ nàng đừng có gấp, trong lòng Thư phu nhân làm sao không vội, đã sớm nghĩ đến Bắc Duyên Hầu phủ, quan hệ Thư Nham cùng Tần Mục Ẩn như thế nào đều không có gạt nàng, cho nên, lần đầu tiên thời điểm thấy Lê Uyển mới có thể hiểu rõ mà cười với nàng.

Thư phu nhân làm người sảng khoái, đem chuyện hôm qua có người đệ tin nói ra.

Tâm tư Lê Uyển ngưng trọng, thời điểm này đối phó Thư phu nhân, trừ bỏ Tĩnh Khang Vương còn có thể có ai, cười nói, “Vừa lúc hầu gia tiến cung ta ở trong phủ cũng nặng nề, có ngươi làm bạn đương nhiên thật tốt.”

Hai người càng nói càng hợp ý, trong lòng Lê Uyển nghi hoặc, sau trọng sinh, nàng cùng cùng người lớn tuổi nói chuyện thật hợp, tỷ như Kiều Nhị phu nhân, Tiết phu nhân, Chu Lộ, Thừa Vương phi, cùng với hiện tại là Thư phu nhân, Lê Uyển thiệt tình cười nói, “Chờ Thư đại nhân ra tới người lại trở về đi, người đừng ngại hầu phủ sinh hoạt nặng nề là tốt rồi, người có mang theo kim chỉ không, ta đang khâu vá quần áo cho hầu gia, người cảm thấy hứng thú cũng làm một kiện cho Thư đại nhân…”

Thư phu nhân đi gấp, nào có nhàn tản như Lê Uyển nói như vậy, tâm tình bởi vì có Lê Uyển mà tốt hơn rất nhiều.

“Trong phòng ta còn có mấy con bố, người nhìn xem có thích hợp hay không, có nói với ta chọn thêm hoa văn, mấy ngày sau cũng sẽ không nặng nề.”

Thư phu nhân thoải mái, trên mặt cười nở hoa, “Ta trước đa tạ.”

Thời điểm buổi chiều, Lê Uyển phân phó Tử Lan đem vải vóc ra, nhìn Thư phu nhân nói, “Người trước chọn, ta đi Tĩnh An Viện bồi lão phu nhân trò chuyện liền trở về.”

Hai ngày này Lão phu nhân mê sao kinh thư, không giống trước kia, lần này kinh thư dùng chính là Phạn văn, Lê Uyển không quen, trước lão phu nhân sao chép kinh thư sẽ ngồi tọa nửa canh giờ trước, đợi lòng yên tĩnh mới có thể động bút, lần đầu tiên, lão phu nhân làm Lê Uyển mỗi ngày đi Tĩnh An Viện giúp bà mài mực, Lê Uyển không rõ dụng ý lão phu nhân, nhưng đều làm theo.

Mỗi ngày Lão phu nhân sao một canh giờ, nàng muốn qua đi sớm chút.

Lê Uyển ngồi ở một bên, nắm thỏi mực, thất thần đến lợi hại, tâm tư lão phu nhân nhạy bén, sớm từ phát hiện thần sắc Lê Uyển không thích hợp, Lê Uyển che giấu thực tốt, ngẫu nhiên lộ ra lo lắng không lừa được người.

Lão phu nhân đang sao kinh thư, Lê Uyển thân thể tốt, trong lòng bà cũng cao hứng, muốn vì cầu phúc cho hài tử chưa tới, coi như cầu Phật Tổ phù hộ.

Sao xong một tờ, Lê Uyển thất thần, thỏi mực trong tay cũng ngừng lại.

Khi bà sao chép kinh thư lời nói không nhiều lắm, Lê Uyển bồi nàng trong chốc lát như vậy xem như khó được, ngày thường sao chép kinh thư khi Tần Mục Ẩn tới bà sẽ ngừng tay một chút nói chuyện cùng hắn, tính tình Tần Mục Ẩn trầm ổn, lời nói không nhiều lắm, nếu tới Tĩnh An Viện mà bất hòa nói chuyện, sợ cả ngày không nói được ba câu.

Tần Mục Ẩn nói nhiều lên vẫn là sau khi Lê Uyển vào cửa, nói nhiều, trên mặt cười cũng nhiều lên, khóe mắt lão phu nhân ôn hòa mà nhìn Lê Uyển, mở miệng nói, “Đơn giản không có việc gì, hôm nay liền ở trong phòng bồi ta trò chuyện đi, hài tử Mục Ẩn kia có phải rời kinh hay không?” Trong ấn tượng Lão phu nhân, chỉ có Tần Mục Ẩn cách khá xa không trở về nhà, Lê Uyển mới có thể lo lắng lên, giống lúc trước bà lo lắng cho Tần Mục Ẩn vậy.

Thần sắc Lê Uyển ngẩn ra, thời điểm lão phu nhân sao kinh thư không thích nói chuyện, nàng nhớ thương tình huống trong cung, biết chuyện trưởng công chúa phiền toái rất nhiều, Thái Hậu lưu người trong cung đều không phải thiện tra, Tần Mục Ẩn có thể ứng phó đến được sao?

Nghe lão phu nhân hỏi chuyện, Lê Uyển ngẩng đầu, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

“Ta xem con thất thần một hồi lâu, hài tử Mục Ẩn kia là cái chức quan nhàn tản, con không cần quá ưu tư.” Tần Mục Ẩn rời kinh định là ban sai cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cho chức quan Tần Mục Ẩn sẽ không lại kêu hắn vượt rào làm việc, hẳn không có nguy hiểm gì.

Lê Uyển không hề do dự, đem tình hình trong cung nói, cái sóng to gió lớn gì lão phu nhân đều trải qua qua, nghe nói chuyện này xong trên mặt không có biểu tình gì, “Ân oán Trưởng công chúa cùng Hoàng Thượng người trong cung đều rõ ràng, Thái Hậu cho nàng sinh lộ, chính nàng không cần…”

Lê Uyển cũng trầm mặc.

Trở lại Họa Nhàn Viện đã buổi tối, Thư phu nhân ở tại cách vách, Lê Uyển xem trong phòng nàng đèn tắt cho rằng nàng ngủ rồi, cho nên không có đi quấy rầy.

Vào phòng, mí mắt phải nhảy không ngừng, nàng đưa tay đè lại, hỏi Tử Lan, “Tử Lan, mí mắt phải nhảy là bởi vì cái gì tới?”

Mắt trái giựt là tài, mắt phải giựt là tai, đáy lòng Tử Lan yên lặng nghĩ, ngoài miệng cười hì hì nói, “Phu nhân, sợ là đã nhiều ngày ngài quá mức tưởng niệm hầu gia mí mắt mới có thể nhảy, hầu gia trở về thì ngài tốt rồi.”

Lê Uyển nghe có truyền thuyết trên phố, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng giựt hai cái, vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp, còn giựt mạnh hơn.

Còn một mình, Lê Uyển trở lại trong phòng trước đi tắm gội, tùy ý mặc kiện quần áo nằm ở trên giường, lật một quyển sách, nhìn một nửa binh pháp Tôn Tử, thói quen Tần Mục Ẩn cùng nàng nói hắn chú thích, chữ viết chú thích lần đầu tiên hơi lớn chút, lúc sau, chữ viết rõ ràng tinh tế, chậm rãi càng ngày càng qua loa.

Lần đầu tiên chú thích lo lắng lúc sau đọc sách quên tâm cảnh, thời điểm viết chữ liền lớn chút, lần thứ hai chữ viết rõ ràng, lúc sau, rõ ràng ý tứ, thời điểm chú thích tốc độ viết mau, sau lại, muốn bớt việc, chữ viết qua loa thiếu nét không rõ ý tứ ngay lúc đó, bộ phận qua loa Lê Uyển không rõ, chỉ có thể xem bộ phận chữ viết Đại Thanh tích, thái độ Tần Mục Ẩn gặp chuyện nghiêm cẩn, từ bộ phận chú thích liền nhìn ra được, Lê Uyển nhìn hai trang, đầu óc càng thêm thanh tỉnh.

Không biết qua bao lâu, nghe được cửa có động tĩnh, ngay sau đó là Tử Lan đè thấp thanh âm.

Tử Lan từ trong miệng Toàn Hỉ nghe nói xong việc, xoay người nhìn vào nội thất, còn châm đèn, tay chân nàng nhẹ nhàng mà đi tới cửa, nhỏ giọng nói, “Phu nhân, ngủ rồi sao?”

Lê Uyển gác tay xuống, ngồi dậy, “Tiến vào nói chuyện đi.”

Tử Lan không hề chần chờ, vén rèm lên đi vào, ánh nến tối tăm, Tử Lan thấy không rõ biểu tình Lê Uyển sau bình phong, trước lấy mồi lửa ra đem trong phòng thắp sáng lên, ngay sau đó đi đến mép giường, “Phu nhân, nhị quản gia nói trong cung truyền đến tin tức, Hoàng Thượng tỉnh lại, trưởng công chúa không còn.”

Lê Uyển kinh ngạc, còn tưởng rằng phải đợi thêm hai ngày mới có kết quả, không nghĩ tới nhanh như vậy, y thuật Trương đại phu thật là cao minh, Lê Uyển hỏi, “Toàn Hỉ có nói khi nào hầu gia hồi phủ không?”

Tử Lan lắc đầu, “Thừa Vương, Tĩnh Khang Vương, An Vương đều tiến cung, thân mình Hoàng Thượng suy yếu, hầu gia đi không thể rời…”

Khúc mắc trong lòng Lê Uyển đối với Toàn Hỉ thực sâu, sau lần gặp mặt đó hắn không xuất hiện qua trước mặt nàng, chính là, tên của hắn, thân hình in thật sâu trong đầu Lê Uyển, nhớ rõ đời trước là hắn giết người, trong lòng Lê Uyển kiên định, người nọ chính là Toàn Hỉ, giết Lưu Tấn Nguyên cùng giết nàng.

Mày Lê Uyển nhíu chặt, tay nắm sách càng chặt, “Tử Lan, ngày mai gọi nhị quản gia tới, ta có việc hỏi hắn…”
Chương trước Chương tiếp
Loading...