Trọng Sinh Chi Như Thử Ảnh Đế

Chương 30: Đêm Giáng sinh chết tiệt



Chớp mắt một cái mà đã mười ngày trôi qua.

Ngày mai là lễ Giáng sinh, mà hôm nay chính là ngày giỗ của Hạ Phong. Một người chết vào đêm Giáng sinh, quả thực dễ làm cho người ta nhớ kĩ. Từ sáng sớm, Hạ Phong đã bị Thần Nhung lôi ra từ trong chăn.

Ngồi trên giường, Hạ Phong nghe anh giải thích cả buổi tối mới biết được là buổi gặp mặt của gia tộc. Nói trắng ra là hắc đạo gặp mặt…

Liên tục ngáp mấy cái, Hạ Phong vò vò tóc mình nói: “Em ngủ tiếp một lát”. Đêm qua quay đến nửa đêm, gần sáng mới về, cậu mới ngủ được hai tiếng…

Nhưng Thần Nhung nói một tràng lý do khiến Hạ Phong chỉ có cách ngoan ngoãn đứng dậy.

Đạo diễn Hứa rất có nhân tính, nói hôm nay là lễ Giáng sinh liền tạm thời cho nghỉ lễ. Nhân viên nghe vậy ai nấy đều vô cùng vui vẻ, nhưng đạo diễn Hứa gian trá bổ sung một câu: Sau lễ Noel, tôi sẽ đòi lại…

Bất kể như thế nào, có thể có được hai ngày nhàn rỗi Hạ Phong vẫn rất cao hứng. Nhìn qua cửa sổ cậu nghĩ tới Hàn Lăng. Năm nay, ngày giỗ của cậu, không biết Hàn Lăng có đi bái tế không. Lý Khả Nhạc tựa như quản giáo trại giam, lúc nào cũng trông chừng sao có thể để Hàn Lăng có cơ hội đi chứ?

Thần Hách đã trở lại.

Vừa nhìn thấy đứa con phải nghịch, sắc mặt ông tự nhiên là không thể tốt được. Ngoại trừ người cha này, Thần Truy cũng trở về.

Phòng khách đầy ắp người. Hạ Phong nhìn một lượt, phát hiện những người này cơ hồ đều là người nhà lần trước cậu đã gặp qua. Nhưng có một người cậu mới nhìn thấy lần đầu tiên, Thần Hi, tân lão đại hắc bang.

“Tiểu Việt, đây là chú ba”. Thần Nhung lôi kéo Hạ Phong đi đến trước mặt chú ba giới thiệu.

Cả gia tộc này đều là từ một khuôn đúc ra, đây là phản ứng đầu tiên của Hạ Phong. Thần Hi cùng Thần Việt xem không giống hai chú cháu mà giống anh em hơn. Bất đồng với Thần Việt chính là mắt Thần Hi màu xanh lam. Hạ Phong xoay đầu nhìn bức tranh của Anna, bà cũng có đôi mắt màu xanh lam cực kì xinh đẹp.

Trên ngón giữa của Thần Hi đeo một chiếc nhẫn kim cương đỏ, tương tự với chiếc nhẫn kim cương của Thần Dục.

Thần Hi ngồi trên ghế, tay đặt ra sofa sau lưng, hai chân tự nhiên giao nhau. Thấy Hạ Phong ông mỉm cười nói: “Thần Việt, nhiều năm không gặp cảm giác như vẫn không thay đổi a”.

Thần Nhung lấy khuỷu tay chọc Hạ Phong, gọi cậu trả lời.

“Thật không?” Hạ Phong hỏi, cảm thấy tăng thêm một người thân cũng tốt, liền hô một tiếng: “chú ba”.

Rất rõ ràng, lão đại hắc bang sửng sốt một chút, nhìn Hạ Phong sau nói: “Thần Việt, chú nhớ trong ấn tượng của mình cháu chưa bao giờ gọi chú ba”. Thần Việt tiểu tử này trước giờ đều gọi thẳng tên họ, khi nào thì kêu chú ba?

Thần Nhung chỉ chỉ Hạ Phong, bổ sung một câu: “Di chứng sau tai nạn xe cộ”.

Hạ Phong nhìn lướt qua Thần Nhung, vừa định nói, điện thoại liền vang lên. Nhìn màn hình là Tô Ôn gọi. Câu nói một câu: “Xin lỗi, cháu đi nghe điện thoại”, sau đó bỏ chạy lên lầu.

“Xem ra, nó thực sự không có chút trí nhớ nào”. Thần Hi giương mắt nhìn bóng lưng Hạ Phong vội vàng lên lầu, nói đầy cảm khái. Năm đó chính là ông tự mình đem Thần Việt từ Nam Mĩ về nước.

Thần Hi chưa quên ngày này bốn năm trước, Thần Việt ôm lấy thi thể của Quý Trọng, trên mặt là tuyệt vọng, khiến người ta có cảm giác nếu không có Quý Trọng cậu cũng không sống nổi.

“Không có cũng tốt” Thần Nhung ngồi bên cạnh Thần Hi, cầm lấy chai rượu đỏ tự mình rót một chén, “chuyện trước kia, với nó mà nói trừ thống khổ thì cũng chỉ có thống khổ”.

“Chuyện cháu nhờ ta đã làm tốt”. Thần Hi nhấp một ngụm rượu, “có nên nói cho nó biết không”.

Thần Nhung lắc đầu: “Qua một thời gian ngắn nữa lại nói cho nó đi” Ba tháng trước anh nhờ Thần Hi đem hài cốt Quý Trọng từ Nam Mĩ trở về. Chết ở nước ngoài, đây có lẽ là điều Quý Trọng khi còn sống không nghĩ tới. Nhưng Thần Nhung nghĩ, có lẽ bản thân Quý Trọng cũng hy vọng chính mình sau khi chết có thể gần Thần Việt hơn…

Hạ Phong đóng cửa phòng, nghe điện thoại của Tô Ôn.

“Thần Việt, Hàn Lăng có tới tìm cậu không?”

Hạ Phong cười khổ một tiếng, bình thường muốn nói một câu với Hàn Lăng cũng gian nan muốn chết, anh ta sao có thể chủ động tìm đến mình? Trừ phi là đến đánh mình một trận. Hạ Phong đơn giản nói hai chữ “Không có”. Sau đó liền hỏi: “Anh ta làm sao vậy?”

“Hàn Lăng mất tích. Buổi sáng Lý Khả Nhạc phát hiện điện thoại di động của anh ta không liên lạc được, đến nhà cũng không có ai…”

Hạ Phong cầm chặt điện thoại, thẳng đến khi vang lên tiếng tút tút cậu mới bỏ điện thoại xuống. Tựa trên ghế, cậu chậm rãi nhét di động vào túi quần. Sau một khắc đi thẳng đến gara…

Đêm giáng sinh đường phố vô cùng náo nhiệt, những cặp tình nhân đi bộ trên đường, cười cười nói nói.

Hạ Phong cầm tay lái, hai con mắt không ngừng nhìn hai bên. Cậu đi đến tất cả những nơi có khả năng nhìn thấy Hàn Lăng, rạp chiếu phim, viện bảo tàng, công viên, sân chơi…, thậm chí cả nghĩa trang cũng đến nhưng không nhìn thấy bóng dáng Hàn Lăng…

Hiện giờ cậu chỉ có thể dọc theo phố lớn, ngõ nhỏ tìm lung tung hi vọng có thể thấy người.

Hạ Phong nhìn người đi lại tấp nập trên đường, trong nội tâm không ngừng thét gào: Hàn Lăng, anh ở chỗ nào?

Đột nhiên, Hạ Phong nghĩ tới một chỗ Hàn Lăng có khả năng đi – nhà của cậu và Hàn Lăng.

Nghĩ đến đây cậu lập tức quay đầu xe, thẳng đến mục tiêu.

Đứng ở cửa ra vào, Hạ Phong chậm chạp không dám bấm chuông cửa. Tay vươn ra nhiều lần đều rụt trở về, cậu sở dĩ không dám bấm vì sợ mở cửa là một người lạ mà không phải người cậu hi vọng.

Rốt cuộc, cậu bấm chuông.

Qua thật lâu, không có ai trả lời. Hạ Phong liên tục bấm mấy lần nhưng không có người ra mở cửa. Nhưng cậu vẫn không từ bỏ ý định, thẳng đến tiếng pháo vang lên.

Bên ngoài đang đốt pháo hoa. Xuyên qua cửa sổ hành lang, ánh sáng từ pháo hoa chiếu lên khuôn mặt cậu, hiện ra sự cô đơn…

Có lẽ, Hàn Lăng thật sự không ở bên trong.

***

Hàn Lăng ngồi trên ghế salon, nghe tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, thẳng đến tiếng pháo hoa nổ… rốt cuộc tiếng chuông cửa cũng ngừng lại.

Màn hình tinh thể lỏng đang chiếu bộ phim điện ảnh đầu tiên cậu đóng vai chính [Cuồng sa]. Tuổi trẻ khinh cuồng ương ngạnh, đến ánh mắt cũng toát ra kiêu ngạo, chỉ là âm thanh nói chuyện có vẻ vô lực…

Lúc [Cuồng sa] vừa chiếu, anh không thể chờ đợi được liền lôi kéo Hạ Phong đế rạp chiếu phim. Một bên xem còn không ngừng hỏi Hạ Phong mình diễn như thế nào… Lúc ấy, Hạ Phong cười, không ngừng trả lời rất tốt, rất tốt…

Về sau, anh dứt khoát mua dàn DVD về nhà, lúc rảnh rỗi lại lôi kéo Hạ Phong cùng xem.

Trên ghế salon là hai cái gối ôm có in hình hoạt họa, còn ghi tên: Hạ Phong, Hàn Lăng…

Gió đêm có chút lạnh, trên đường cái đầy vắng vẻ, đối lập với mấy tiếng trước. Cầm tay lái, Hạ Phong cũng không nghĩ trở về.

Ban đêm như vậy, Hàn Lăng sẽ đi đâu, Hạ Phong hoàn toàn không có đầu mối.

Dọc theo con ngõ nhỏ bốc lên mùi rượu nồng nặc. Cậu muốn tìm một chỗ yên lặng uống mấy chén, quên đi Hàn Lăng. Trong pub truyền gia âm thanh huyên náo, tốp người say rượu cười hi hi ha ha, một bên lảo đảo đi ra.

Hạ Phong đem xe đỗ một bên, bỏ chìa khóa vào túi quần.

Một đôi con mắt chán chường nhìn tới. Tựa mình vào cột đèn, ánh mắt Nhậm Mộ có vẻ tịch mịch, nhưng tầm mắt rơi vào một người đã khuya mà không trở về nhà.

Hạ Phong nhìn Nhậm Mộ, đang nghĩ có nên đổi pub khác không, Nhậm Mộ liền xoay người. Nghe tiếng nôn mửa, Hạ Phong cũng biết hắn đã uống rất nhiều rượu rồi.

Tửu lượng của Nhậm Mộ rất tốt, trước kia Tam gia mở party hắn luôn là người trụ được đến cuối cùng. Phun cả buổi sau, Nhậm Mộ lưng tựa cột đèn ngồi xuống, bộ dáng buồn ngủ.

Vỗ vỗ đầu, Hạ Phong đi tới.

“Nhậm Mộ”, Hạ Phong gọi hắn một tiếng.

Nhậm Mộ ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái sau đó gầm lên: “Cút”

Vốn Hạ Phong muốn hỏi thăm có cần đi nhờ một đoạn này nọ không nhưng bị rống như vậy, cái gì ý niệm giúp đỡ người khác trong đầu liền biến mất trong nháy mắt.

Nhậm Mộ ngơ ngác nhìn bước chân cậu rời đi, lông mi rũ xuống.

Đi được hai bước, Hạ Phong khẽ cắn môi, lại quay trở về. Nhìn Nhậm Mộ thành ra thế này, cậu biết rõ không thể đối cứng được. Vì vậy kéo Nhậm Mộ lên xe của mình.

Kì quái là Nhậm Mộ không hề phản kháng.

“Nhà anh ở chỗ nào?” Hạ Phong nhìn thoáng qua kính chiếu hậu thấy Nhậm Mộ như đang ngủ gà gật, hỏi, cậu chưa bao giờ biết rõ Nhậm Mộ là ở đâu. Chỉ cần trước kia Hạ Phong gọi điện muốn tìm hắn nhất định sẽ chạy đến, hoàn toàn không cần biết là đang ở chỗ nào.

Nhậm Mộ mở mắt ra, lại nhắm mắt lại, trong miệng nhổ ra hai chữ: “Đỗ xe”.

Hạ Phong nghĩ là hắn muốn nôn liền vội vàng dừng xe lại. Nhưng mãi không thấy Nhậm Mộ xuống xe nôn, cậu liền hoài nghi người này có phải là đang muốn đùa giỡn mình. Đang muốn tiếp tục lái xe, Nhậm Mộ liền đưa tay ra, một phát bắt lấy cổ tay cậu.

“Cậu rốt cuộc là ai?” Hai mắt Nhậm Mộ nhìn chằm chằm khuôn mặt Hạ Phong như muốn tìm ra được đáp án.

Hạ Phong không nghĩ tới hắn đột nhiên như vậy, bị túm lấy một lúc lâu mới kịp phản ứng. Đối với vấn đề của Nhậm Mộ, cậu cảm thấy mạc danh kì diệu, cái gì mà rốt cuộc là ai ?

Cậu là Hạ Phong, cũng là Thần Việt, còn nói cậu là ai ?

“Cái gì rốt cuộc là ai? Ông chủ Nhậm, anh uống nhiều quá rồi”. Hạ Phong giãy ra khỏi tay của hắn, nhưng lực đạo bỗng mạnh hơn khiến cậu không có cách nào thoát được.

Nhậm Mộ đến gần, thấp giọng bên tai cậu: “Em là Hạ Phong đúng không?”

Hạ Phong khẽ giật mình, sau đó chậm rãi kịp phản ứng. Cậu quay đầu nhìn Nhậm Mộ, gương mặt hắn hồng lên, hai mắt như bị cồn rót vào nhiễm một tầng hơi nước.

Hắn uống rượu cho nên mới nói loại lời này.

“Ông chủ Nhậm, tôi là Thần Việt, không phải là Hạ Phong gì đó”. Hạ Phong đẩy cánh tay của Nhậm Mộ, “người kia đã chết lâu rồi”. Sao cậu có thể nói mình là Hạ Phong? Nói ra, ai sẽ tin tưởng? Loại chuyện trọng sinh này chỉ thích hợp nói cho mình và quỷ.

“Em là Hạ Phong!” Nhậm Mộ chậm rãi tiến gần, khẳng định: “Chính là em”.

“Tôi không phải, anh nhầm rồi”. Hạ Phong đẩy hắn ra, chuẩn bị lái xe tùy tiện tìm một cái khách sạn nào đó ném hắn đi.

Nhậm Mộ đem ánh mắt đặt trên người cậu, thâm trầm như bóng đem. Nhìn mặt của cậu, đột nhiên lấy tay đem mặt Hạ Phong kéo đến, hôn lên…

Sau một lát chấn kinh, Hạ Phong dùng sức đẩy hắn ra.

Sau khi đẩy Nhậm Mộ ra. Chủ xe một hồi không nói nên lời nhìn chằm chằm người đối diện.

“Anh phát bệnh hần kinh à!” Hạ Phong rống lên.

Bị cậu rống như vậy, Nhậm Mộ tựa hồ thanh tỉnh, kinh ngạc nhìn khuôn mặt Thần Việt. Hai người đối mặt một hồi, Nhậm Mộ hai tay che mặt có vẻ rất thống khổ. Một hồi qua đi, Nhậm Mộ xuống xe.

Nhậm Mộ lung lay một hồi, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Hạ Phong nhìn hắn chậm rãi biến mất trong bóng đêm, nhịn không được mà hô: “Shit!”

Bị Nhậm Mộ kích thích đến, Hạ Phong lòng vòng trên xe, phát tiết một hồi mới trở về Thần gia. Ngồi trên ghế salon, cậu đem chuyện xảy ra ngày hôm nay loại ra khỏi đầu.

Lấy điện thoại, cậu gọi Tô Ôn hỏi đã tìm được Hàn Lăng chưa.

Tô Ôn nói chưa tìm được.

Ném điện thoại di động sang một bên, Hạ Phong gối đầu ở sofa, nhìn đèm chùm thủy tinh hoa lệ trên đỉnh đầu. Rũ mắt xuống, than thở.

Tiếng bước chân vang lên ở phía sau, Hạ Phong mở mắt nhìn.

Là cha của Thần Việt.

Thấy là ông, Hạ Phong dứt khoát nhắm mắt lại. Đêm nay thực là làm cậu mệt chết đi, không nghĩ muốn nói chuyện với cái người bảo thủ này.

“Thần Việt”.

Hạ Phong mở mắt, cầm điện thoại đứng lên: “Đêm nay tôi mệt lắm, có chuyện gì để mai nói sau”. Dứt lời liền lách qua Thần Hách trực tiếp lên lầu.

Gian phòng của cậu nằm ở cuối hành lang tầng hai, đến gian phòng này phải đi qua phòng Thần Truy. Có ánh đèn chiếu ra từ gian phòng Thần Truy, Hạ Phong không khỏi dừng bước.

Xuyên qua khe cửa, Hạ Phong nhìn thấy Thần Truy ngồi trên ghế, trong tay cầm một bức ảnh. Từ góc độ của cậu lại thêm khoảng cách quá xa, người trong ảnh không nhìn rõ được.

Ngay lúc Hạ chuẩn bị đi qua, Thần Truy đột nhiên đem ảnh chụp dán trước mặt mình, tựa hồ rất đau lòng…

Giờ khắc này, Hạ Phong biết là ảnh của ai, là ảnh của Quý Trọng.

Cậu rón rén đi về phòng mình. Đến đèn cũng lười bật mà trực tiếp gục trên giường.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt Hạ Phong.

Kí ức ái tình ngọt ngào cùng Hàn Lăng hiện tại cũng thành hồi ức thống khổ. Càng hồi tưởng, tưởng niệm đối với Hàn Lăng tựa như thuốc giảm đau, thấm vào tận xương. Vì sao Hàn Lăng từng cùng chung sống ngày đêm không phát hiện mình là Hạ Phong mà Nhậm Mộ lại phát hiện? Là do hắn ta uống nhiều quá nên nói lung tung sao…

Hạ Phong kéo gối đầu, chụp lấy mặt mình.

Đêm Giáng sinh chết tiệt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...