Trọng Sinh Chi Phúc

Chương 45: Chương 44: Truy Vấn



CHƯƠNG 44: TRUY VẤN

Tác giả: Luna Huang

Mặt của Lương Tuấn Hy đông cứng lại, hắn vốn nghĩ chiếc ngoa tử này sớm rớt mất, lại không ngờ rằng nó nằm trên tay nàng. Hắn sợ nàng hiểu lầm mình biến thái lập tức khẩn cấp xua xua tay giải thích: “Không phải ta trộm của nàng đâu, tuyệt đối không phải!”

“Ta biết, bởi nó không phải của ta.” Niên Khai Điềm gật đầu nhìn hắn, âm thanh bình tĩnh đáp. Đôi mắt khép hờ quan sát rất tỉ mỉ tuấn dật chi dung của đối phương, như muốn từ đó nhìn ra thứ gì khác.

Lương Tuấn Hy lập tức bị hách không nhẹ, không phải của nàng? Tay hắn cẩn cẩn dật dật sờ soạng trên đôi hài, rõ ràng sau gót có tên của nàng a, đây là hắn không thể nhầm được. Hắn cũng không dám mở miệng nghi vấn nàng, bởi nàng nói không phải của mình chính là không phải. Nếu nàng chê hắn chạm vào không cần nàng sẽ nói đồ đó ta không lấy nữa, chứ không nói như vậy.

“Vậy ngươi lấy từ đâu?” Niên Khai Điềm đoạt lại đôi hài, dùng tay nâng lên lại chụp trở về vài lần. Đôi hài này hôm qua nàng nhìn rất kỹ rồi, hệt như kiểu hài của nàng vậy. Nàng đoán là có người cố ý dùng nó đưa cho Lương Tuấn Hy, dụ hắn cắn câu.

“Ta nhặt ngoài đường nghĩ là của nàng nên mới mang về.” Lương Tuấn Hy mím môi một lúc mở miệng nói dối. Tai hắn lúc này sớm đỏ bừng nhưng tóc dài che lại nên không thể nhìn ra được. “Nàng xem, sau gót còn thêu tên của nàng, nên ta mới. . .”

Niên Khai Điềm cắn răng bức chữ cắt ngang lời của hắn: “Ngươi nói dối, còn dám gạt ta?” Mặt cũng xề gần gò má của của, giống như chỉ cần hắn nói thêm câu nào khiền nàng phật ý nàng sẽ lập tức cắn người vậy. Đúng là bên trên có tên nàng nhưng đôi này nàng chưa từng nhìn thấy qua, ý đồ bị người hãm hại quá rõ ràng hắn còn muốn che giấu?

“Ta. . .ta nào có.” Lúc này nhìn Lương Tuấn Hy hệt một tiểu tức phụ bị mẹ chồng khi dễ vậy, đầu cúi thấp thấp, hai tay giấu dưới chăn dầy đan chặt lại với nhau. Nàng gần hắn như vậy a, hắn có thể cảm nhận rõ khí tức của nàng đã phả lên gò má của mình.

Niên Khai Điềm hung hăng túm cằm của hắn đối diện mình, lại gằng giọng hỏi: “Nói, có phải có người đưa cho ngươi gạt ngươi ra ngoài hay không?”

“Điềm Điềm, có phải sáng này này dùng hà liên trà súc miệng không, thật thơm.” Hắn vội vã chuyển sang đề tài khác. Chuyện này cũng qua rồi, lại tìm không ra tiểu hài kia làm sao mà tra ra được.

Lúc này khí tức của hai người quyện vào nhau, chỉ còn kém một chút nữa là đầu mũi đã chạm tới. Mắt của Niên Khai Điềm hạ xuống, nhìn đôi môi có chút cứng lại không có hồng sắc như bình thường của hắn lập tức giật mình hồi vị trí cũ. Tim nàng đập cực nhanh, liên tục hít thở trấn an.

Lương Tuấn Hy cũng không khá hơn nàng chút nào. Mặt của hắn vốn là vì bệnh mà tái nhợt nay lại thấu hồng nhìn chẳng như bệnh nhân tý nào. Sao hôm nay nàng chủ động gần hắn như vậy? Hắn cùng nàng còn chưa từng thân mật như vậy a.

“Điềm Điềm. . .”

Niên Khai Điềm đứng lên hét to: “Hiện ngươi có nói hay không?”

“Ta. . .”

“Có hay không?” Câu hỏi được rút đến cực gọn.

“Thực sự ta chỉ là bị ngất ở bên ngoài mà thôi.” Lương Tuấn Hy lấy một hơi khẩu khí nói cho hết lời của mình.

“Được.” Niên Khai Điềm gật gật đầu, lập tức xoay người ly khai: “Sau này ta sẽ không đến thăm ngươi nữa.”

Nếu là bình thường Lương Tuấn Hy sẽ gấp gáp gọi nàng lại hoặc chạy theo, nhưng hôm nay hắn lại không làm như vậy. Hiện hắn bị bệnh, vẫn là không nên để nàng thường xuyên đến đây. Chờ hắn khỏi bệnh, nàng không đến hắn cũng sẽ đi tìm nàng, cũng thế cả thôi.

Niên Khai Điềm đi được mấy bước cũng không thấy Lương Tuấn Hy gọi mình lại, thế là càng giận hơn bỏ đi luôn. Nàng bước ra cửa thì Lương Vân Kha mang một chén dược nóng bước vào, hơi đụng hắn một cái nàng cũng không quay đầu lại nhìn.

Tức chết nàng!

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lương Vân Kha ngay ngẩng nhìn bóng lưng Niên Khai Điềm tiêu thất khỏi nguyệt môn, rồi lại bước vào trong. Chỉ thấy đại ca hắn ngồi đó mãn diện tiếu ý, hắn càng không thể hiểu hơn.

“Đại ca, nàng có chuyện gì a?” Bình thường khi nàng bỏ đi đại ca luôn là rất lo lắng, hôm nay đại ca lại cười đến vui vẻ như thế.

Lương Tuấn Hy nghĩ lại mỗi chuyện này giờ hắn mới giật mình đem tay lên. Đáng chết, hắn quên mất lúc nãy tay này mới nắm tay nàng a, thế mà hắn lại cho vào trong chăn, nhưng nàng thực sự không có mắng hắn!

“Không có gì!”

“Vậy nên dùng dược rồi.” Lương Vân Kha có chút không tin tưởng, nhưng thấy được bàn tay để kiểu đặc biệt kia liền tự hiểu trong lòng.

Thấy Lương Tuấn Hy dùng qua dược, Lương Vân Kha lại vắt khăn trong một chậu nước ấm sạch nói: “Đại ca muốn tự lau mặt hay để ta đến giúp?” Dù sao hiện đại ca cũng là bệnh nhân, nhớ lúc hắn bị bệnh cũng là đại ca lo hết mọi thứ.

“Không lau!” Lương Tuấn Hy tựa tiếu phi tiếu nói, mặt thấu hồng vẫn chưa hề tản. Biết khi nào mới có cơ hội lại thân mật như vậy nữa.

“Đại ca. . .không lẽ thực sự muốn ba ngày không lau mặt sao?” Không lẽ nãy giờ hắn không ở có phát sinh đại sự sao? Là đại ca phi lễ Niên Khai Điềm nên nàng mới tức giận bỏ đi? Nhưng lại không giống, lần này không phải tay hay y phục, là mặt a!!! Thật gấp chết hắn, đến cùng giữa bọn họ đã…đã phát sinh qua cái gì a!!!

Lương Tuấn Hy nghĩ nghĩ cũng cảm thấy không đúng, hắn vươn tay ra nói: “Đưa đây, ta tự tới.”

Lương Vân Kha đưa khăn cho hắn, đứng ở một bên dùng ánh mắt dò xét quan sát. Ngoại trừ một bên gò má cùng nhân trung, môi là không lau, vậy lúc nãy. . .

Hắn bị tưởng tượng của mình dọa cho rùng mình một cái, sẽ không phải đâu, nàng ghét đại ca như vậy nhất định là không phải hôn đâu. Nhưng nếu như là chuyện phát sinh đột ngột như ở hoa viên Thủy phủ thì lại giải thích khác nha.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Niên Khai Điềm vừa đi vừa mắng Lương Tuấn Hy rất nhiều câu hiểm độc. Nàng trở về Điềm viên giấu ngoa tử xuống dưới gầm giường, sau đó lấy lễ vật đến viện của nhị thúc.

Nàng đến viện chỉ thấy Niên Nhạn Thanh một mình nhìn gốc cây bạch dương to sừng sững lại vì đông mà rụng hết lá. Nhìn đến nhập thần, ngẩng người để đám nha hoàn đứng ở phía sau nàng ta hành lễ xong nàng ta vẫn chưa hồi được thần.

Niễn Khai Điềm hiếu kỳ phất tay cho đám nha hoàn miễn lễ, nàng tiến đến bên cạnh Niên Nhạn Thanh, đứng ở góc nhìn của nàng ta, nhìn lên cây. Nào có cái gì a?

“Đường tỷ là đang nhìn thứ gì?”

Niên Nhạn Thanh giật mình một cái, quay sang cười gượng: “Đường muội đến từ lúc nào a! Mau vào trong ngồi tránh nhiễm lạnh.”

“Đến từ lâu lắm rồi, chỉ là người nào đó không để ý đến mà thôi.” Niên Khai Điềm theo chân nàng ta bước vào trong phòng, cũng không quên trêu một câu.

Không khí trong phòng so với ở ngoài ấm hơn rất nhiều, thế nên Niên Khai Điềm tháo áo choàng của mình ra đưa cho nha hoàn treo lên. Nàng mỉm cười hỏi: “Đường muội không ở a?”

“Ân, sáng sớm không biết đã đi đâu rồi.” Nhắc đến Niên Tuệ Nhàn, Niên Nhạn Thanh có chút buồn bã nhưng lại rất nhanh biến mất. Nàng châm cho Niên Khai Điềm một ly trà: “Đường muội đến tìm ta là vì chuyện gì a?”

Niên Khai Điềm lấy hai hộp lễ vật đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Niên Nhạn Thanh: “Tặng lễ, đây là lễ vậy muội đến kinh thành mua được, hy vọng hai người thích a!”

“A.” Tiếu ý trên mặt Niên Nhạn Thanh càng sâu hơn vài phần: “Vậy đa tạ đường muội a.”

“Cũng là nên làm mà thôi.” Niên Khai Điềm cũng cười hồi. Không biết từ lúc nào nàng cảm thấy vị đường tử này rất dễ nói chuyện, có lẽ là do nàng thay đổi nên nàng ta cũng không có ghét nàng như đời trước nữa.

Nói qua một lúc Niên Khai Điềm cũng rời đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...