Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 83



Mưa tầm tã kéo dài đến tối vẫn không có dấu hiệu dứt, đối với Phó Tuyệt Ca đây thật sự là một chuyện tốt. Hôm nay trời mưa lớn nhưng không hề xảy ra vụ hành thích trong quá khứ, tứ nhân tra sẽ không phong quang đắc sủng và bát gia cũng sẽ không bị Hoàng thượng trách phạt cứu giá chậm trễ.

Lo liệu đám thỏ nghỉ ngơi trước mới quay về giường, bát gia chờ nàng đến mệt mỏi liền phàn nàn: “Người còn bỏ mặc ta không lo ta sẽ đem bọn chúng ném hết ra ngoài.”

Phó Tuyệt Ca xấu hổ cười trừ hai tiếng, ngoan ngoãn đem giày đặt lên bục rồi xoay người nằm xuống: “Bên ngoài mưa lớn thố thố dễ nhiễm lạnh.”

“Ta cũng dễ nhiễm lạnh.” Đông Phương Tầm Tuyết lưu loát kéo chăn đắp kín người tiểu ngốc, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh: “Mi Cát xem ra còn tận tâm hơn cả ngươi.”

“Làm sao có thể? Mi Cát có tận tâm thế nào cũng không hầu đến tận giường như nô tỳ nha.”

“Càng ngày càng lớn mật.”

Phó Tuyệt Ca khúc khích cười, học theo bát gia xoay người quay mặt nhìn nhau, dường như tất cả âm thanh ồn ào bên ngoài đều tan biến.

Mưa rơi tí tách trên mái trướng lưu lại những vệt nước, mặc dù không thể thấm ướt nhưng nếu gió quá lớn có thể thổi bay. Lúc đi vội vã không kịp tính trước thời tiết sẽ đột ngột biến xấu, hơn nữa giữa xuân đổ mưa là chuyện hiếm gặp mọi người đều không kịp phòng bị. Nước chảy vào những lu đồng đặt ở sân sau trường săn, khu vực đó bình thường đặc biệt nhiều muỗi nhất là lúc đổ mưa muỗi không ngừng bay vo ve quấy nhiễu an tĩnh.

Đông Phương Tầm Tuyết khó khăn trở mình, mồ hôi chảy ra như tắm thấm ướt cả sàn đan dưới thân. Không biết có phải tiểu ngốc sắp đến kì phát tình hay không mà trên người luôn toả ra mùi hương quân quý đặc biệt ngọt ngào, chỉ cần ngửi một chút mà tâm tình đã loạn cào cào. Sau lần xem xuân cung đồ Đông Phương Tầm Tuyết hạn chế hết mức có thể tiếp xúc với cơ thể tiểu ngốc, cứ nghĩ hôm nay mọi thứ đều đã ổn nào ngờ tình trạng vẫn không cải thiện.

Nằm bên cạnh dĩ nhiên sẽ phát hiện động tĩnh của Đông Phương Tầm Tuyết, Phó Tuyệt Ca trong giấc ngủ mệt mỏi lẩm bẩm: “Bát gia đừng xoay qua xoay lại nữa, nô tỳ mệt…”

Dùng tay áo lau đi mồ hôi ướt sũng trên thái dương, cố sức hít một ngụm không khí lạnh lẽo vào đêm hoà hoãn tâm tình: “Ta qua nhuyễn tháp ngủ, ngươi ngủ đi.”

“Nhuyễn tháp?” Phó Tuyệt Ca gượng mở mắt nhìn gương mặt đỏ bừng tràn ngập mồ hôi của bát gia: “Lại đến nữa sao? Không phải ngài lén nô tỳ xem mấy thứ loạn thất bát táo đó chứ?”

“Ta không có xem, chỉ là…” Đông Phương Tầm Tuyết nuốt khan nước bọt, đè thấp giọng thì thầm: “Ngươi hình như sắp phát tình rồi, mùi rất thơm.”

Lần này đến được Phó Tuyệt Ca xấu hổ đỏ bừng mặt, hoảng thủ hoảng cước quấn chăn che chắn thân thể: “S-Sao có thể?”

“Mùi của ngươi rất ngọt, ta thật sự chịu không nổi.”

“Vậy phải làm sao đây?”

“Ta ra nhuyễn tháp ngủ, ngươi ở trên giường ngủ đi.”

“Nhưng mà…”

Đông Phương Tầm Tuyết nhanh nhẹn ôm gối ôm chăn bước xuống giường: “Ngươi là quân quý ngủ trên tháp không tiện, ta ngủ một hai đêm không thành vấn đề. Trời cũng khuya rồi ngươi mau mau ngủ đi đừng để ý đến ta.”

Làm sao có chuyện Phó Tuyệt Ca không để ý bát gia, một mực ngồi trên giường quan sát đối phương sắp chăn gối nằm lên tháp. Trong lòng ngàn vạn lần tự trách, nếu không phải do nàng phát ra tin tức tố bát gia cũng không cần ngủ trên tháp.

Hai người trằn trọc suốt cả đêm, ngoài tiếng mưa rơi còn có tiếng tim đập bất chấp nhịp điệu trong lồng ngực.

Buổi sáng Phó Tuyệt Ca bị tiếng trống đì đùng gọi dậy, mơ hồ nhìn về phía nhuyễn tháp, nửa điểm bóng dáng của bát gia cũng không thấy. Chậm chạp xuống giường mang giày, phát hiện nước rửa mặt và nước muối đã được chuẩn bị sẵn, mười phần hết chín là do Mi Cát. Nhanh chóng rửa mặt súc miệng rồi chạy ra ngoài trướng xem thử, từ đằng xa một nhóm hoàng tước bồi Hoàng thượng trở về từ trường săn.

Không biết mới sáng sớm Hoàng thượng gọi các hoàng tước đi đâu hơn nữa còn trang bị cung tiễn trịnh trọng như vậy?

Mi Cát mang tảo thiện thấy nàng thập thò ngoài cửa nhịn không được châm chọc mấy câu: “Cô nương nhà chúng ta đang muốn rình xem ai tắm hả?”

“Ngươi nói lung tung cái gì vậy?” Phó Tuyệt Ca che miệng ho khan hai tiếng, trừng mắt mắng: “Để bát gia nghe được sẽ lột da ta xuống!”

“Bát gia cũng không nỡ ngươi lo cái gì?”

Mi Cát lách người tiến vào trong trướng thuận tiện đặt tảo thiện xuống bàn: “Bát gia dặn ta chuẩn bị cho ngươi mau ăn đi, à quên nữa, bát gia nói phải trường săn luyện cung tiễn nên không thể bồi ngươi.”

“Hoá ra là luyện cung tiễn.”

Phó Tuyệt Ca chậm chạp quay về bàn ngồi xuống: “Đúng rồi, ta thấy Hoàng thượng trở về, có phải luyện xong rồi không?”

“Hình như là vậy, để ta giúp người đi xem.”

Nói xong Mi Cát liền đứng dậy ra ngoài thám thính tình hình, so với nàng còn nhiệt tình hơn.

Phó Tuyệt Ca cầm chén cháo uống mấy hớp lót dạ, tảo thiện ở trường săn tương đối đạm bạc nhưng có còn hơn không. Mỗi lần đi săn nàng đều mang theo lương khô, lần này xui xẻo hành lí bị rơi giữa đường tất cả lương khô đều mất hết.

Đương vui vẻ dùng tảo thiện của mình thì đột nhiên cửa trướng bị đẩy ra, những tưởng bát gia trở về liền bỏ chén cháo chạy ra đón tiếp.

“Bát…”

Người bên ngoài không phải bát gia mà là tứ nhân tra.

Đông Phương Tầm Liên một thân y phục săn bắn gọn gàng sạch y, tóc dài được kim quan cố định nhưng trong lúc săn bắn vận động quá mạnh khiến kim quan lỏng lẻo làm rơi một ít tóc sau tai.

Phó Tuyệt Ca cảnh giác lùi lại vài bước: “Ngài muốn tìm bát gia?”

“Ta tìm lão bát làm gì?” Đông Phương Tầm Liên từ trong tay áo lấy ra một đoàn lông trắng muốt: “Nghe nói ngươi đang tìm nó?”

Phó Tuyệt Ca nhận ra nó, đây chính là con thỏ bị Thuận Dương Nhạc cướp mất!

“Ngài không tự nhiên đối tốt với ta như vậy, có mục đích gì?”

“Ta đối tốt với ngươi lẽ nào ngươi không nhìn thấy?” Đông Phương Tầm Tuyết đưa thỏ đa đến trước mặt nàng, cong môi cười nói: “Có muốn nó không?”

“Rốt cuộc ngài muốn gì?”

Phó Tuyệt Ca càng nhìn thỏ đa càng nóng lòng, từ hôm qua đến giờ thỏ mẹ sức khoẻ không hề tốt lên nếu có thỏ đa bên cạnh nhất định sẽ cải thiện.

“Ta đơn thuần chỉ muốn đưa nó cho ngươi, thỏ mẹ mới sinh không có thỏ đa bên cạnh sẽ rất khó khăn.”

“Ngài cũng tốt như vậy?” Phó Tuyệt Ca đưa tay tiếp nhận thỏ đa, so với lần đầu nàng gặp có chút ốm hẳn là vì lo lắng cho mẫu tử thố thố: “Ngài muốn gì mau nói đi.”

“Ta nói rồi, ta không có mục đích gì, chỉ hy vọng những kẻ hữu tình có thể đến với nhau.”

Kẻ ngốc nghe cũng biết Đông Phương Tầm Liên ám chỉ cái gì, Phó Tuyệt Ca ngăn cảm giác buồn nôn trỗi dậy, có quỷ mới tin lời ngươi nói.

“Nếu ngài đã nói vậy rồi con thỏ này ta xin nhận lấy.”

Đông Phương Tầm Liên bước lên một bước đem sợi tóc rối của nàng kéo xuống: “Xem ngươi kìa, tỉnh dậy vẫn chưa chịu chải đầu.”

Phó Tuyệt Ca kinh hoảng lùi về sau, đưa tay chạm lên mái tóc mình, không phải đặt con dế lên chứ?

Xui xẻo thế nào đúng lúc bát gia trở về bắt gặp, hai chân mày thanh tú tức thì nhíu chặt: “Tiểu ngốc.”

Nghiêng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, nội tâm vụn vỡ thành tro, hỏng rồi!

“B-Bát gia…”

Đông Phương Tầm Tuyết di chuyển đến bên cạnh tiểu ngốc phát hiện trong lòng nàng đang ôm một con thỏ: “Cái gì đây?”

“L-Là thỏ đa.” Phó Tuyệt Ca mím mím môi, rụt rè giải thích: “Tứ gia biết ta đang tìm thỏ đa nên mới đưa tới.”

“Tứ hoàng tỷ nhân hậu biết chỗ ta đang giữ mẫu tử thố thố nên mới đưa thố đa đến, ta thay mặt tiểu ngốc đa tạ ngươi.”

Đông Phương Tầm Liên chấp tay ra sau lưng, nửa đùa nửa thật nói: “Ta đợi tiểu ngốc cảm ơn.”

Phó Tuyệt Ca nhìn thỏ đa rồi nhìn tứ nhân tra miễn cưỡng gật đầu: “Đa tạ tứ gia tặng thỏ.”

“Hảo hảo giữ kĩ, chiếu cố thật tốt.”

Tứ nhân tra cứ như vậy để lại một câu không đầu không đuôi rồi rời đi, Phó Tuyệt Ca nghi hoặc nhìn theo, người thực dụng như ả sao lại không đòi hỏi gì ở nàng?

“Vào trong đi.”

Ngoan ngoãn theo sau bát gia vào trướng, đến ổ thỏ cẩn dực đem thỏ đa thả bên cạnh thỏ mẹ. Quả nhiên hai con thỏ nhận ra nhau liên tục dụi dụi vào bộ lông mềm, trông thỏ mẹ tràn đầy sức sống hơn hôm qua. Phó Tuyệt Ca có chút ngưỡng mộ, nếu nàng có thể như đôi thỏ này thì tốt biết mấy, dù chỉ là động vật nhưng một lòng một dạ đối đãi ai cũng không thể chia cắt.

“Tứ hoàng tỷ đến từ lúc nào?”

Phó Tuyệt Ca rút một miếng cà rốt cắt lát uy cho thố đa đa: “Vừa mới đến, nói được mấy câu thì ngài trở về.”

“Nàng đưa ngươi thố thố mà không có bất kì yêu cầu nào?”

“Phải a, nô tỳ cũng cảm thấy rất kì quái, tại sao tứ gia lại dễ dàng đưa thố thố cho nô tỳ như vậy?”

Hai chân mày thanh tú khẽ nhướn, càng nghĩ càng không thông suốt, tứ hoàng tỷ rốt cuộc có âm mưu gì?

Sực nhớ đến một chút Phó Tuyệt Ca ấm ức tìm bát gia cáo trạng: “Buổi sáng ngài thức dậy không gọi nô tỳ một tiếng!”

“Ta thấy ngươi ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức.” Đông Phương Tầm Tuyết nắm lấy cằm nàng nhéo a nhéo: “Có phải vừa mới thức dậy? Tóc chưa chải đã ngồi ăn sáng, xem ra ta thật sự chiều hư ngươi rồi.”

“Hừ! Mới không có!!”

“Xem ngươi kìa, mấy năm nay càng lúc càng bướng bỉnh.”

Phó Tuyệt Ca bĩu môi oan thầm, bất quá cũng theo bát gia quay về bàn dùng thiện. Hai người đơn giản nói chuyện xảy ra trong ngày, đôi lúc sẽ nói vài câu chuyện không đầu không đuôi chọc nhau cười, ngày tháng tốt đẹp như vậy nếu có thể kéo dài vĩnh viễn thì tốt biết mấy.

Dùng xong tảo thiện hai người nhanh chóng thay đổi y phục tập trung ngoài trường săn chuẩn bị cho buổi đi săn thứ hai. Cơn mưa lớn đêm qua đem bùn đất trong rừng xáo tung hỗn loạn không gì bằng, mặc dù cung nữ nội giám ra sức quét dọn nhưng do buổi sáng các hoàng tước cưỡi ngựa luyện cung lại xáo tung lên.

Phó Tuyệt Ca chỉ mang theo một bộ y phục săn bắn vì trời mưa mà bộ y phục đó không mặc được nữa, đành phải mặc hoa phục thong dong cưỡi lừa đi theo bát gia. Sau cơn mưa toàn bộ cây cối trong rừng đều được tắm mát, hoa thảo mang theo mùi hương tươi mát của mưa xuân xộc thẳng vào mũi. Bùn đất dưới chân bị vó lừa xáo trộn lẫn với cỏ xanh, những vùng bị xáo bùn tạo thành những ổ trũng chứa đầy nước.

Kết cấu hoa phục thường khá dài, tay áo rộng, Phó Tuyệt Ca cẩn thận vén cao váy tránh bùn đất bắn trúng. Bất quá hài thêu đáng thương của nàng lại dính đầy bùn đất có giũ cũng không hết.

“Ngày mai là hồi kinh rồi?”

“Phải.” Đông Phương Tầm Tuyết kéo cương ngựa thả chậm tốc độ, quay đầu nhìn sang tiểu ngốc: “Hồi kinh ta đưa ngươi về phủ thăm tứ nương tử, xuân tiết năm nay ngươi không được gặp nàng rồi.”

“Vậy thì tốt quá, nương thân mấy ngày qua liên tục gửi thư hối thúc nô tỳ mau hồi phủ.” Phó Tuyệt Ca nghiêng ngả chìa tay về phía bát gia, đối phương từ tốn kéo nàng lẫn con lừa đi sát bên cạnh: “Bát gia không cần phải mua thêm lễ vật đâu, mỗi năm ngài đều tặng nương thân cảm thấy rất gượng gạo.”

“Không phải ngươi nói nhờ lễ vật của ta mà tứ nương tử được hậu viện xem trọng hơn sao?”

“Được hoàng tước đích thân tặng lễ vật tất nhiên là được xem trọng, bất quá vô công bất thụ lộc, lâu ngày nương thân cảm thấy không thích hợp. Nô tỳ cũng nói với nàng nhưng nàng không chịu nhận, nói là nô tỳ được sủng thành kiêu không hợp quy tắc.”

Đông Phương Tầm Tuyết ha hả cười lớn: “Đến cả tứ nương tử cũng phát hiện ngươi được sủng thành kiêu rồi.”

Phó Tuyệt Ca lớn mật phình to hai má bánh bao: “Nô tỳ hầu hạ ngài mấy năm nay không có công lao cũng có khổ lao a!”

“Hảo, hảo khổ lao, là ta sai có được không?”

“Hừ, miễn cưỡng tha cho ngài.”

Hai người nhàn nhã tiến sâu vào trong rừng, bầu trời lúc này có chút âm u dường như lại sắp mưa. Kì thật Phó Tuyệt Ca không có kí ức về chuyến đi săn năm này, phải đến tận năm sau nàng mới nhập cung làm tú, những chuyện xảy ra chỉ được nghe kể từ tú nữ trong Trữ Tú Cung. Mọi thứ thay đổi khi nàng hồi sinh bắt đầu cuộc sống từ năm bốn tuổi, từ quyết định làm cung nữ thiếp thân cho bát gia đến tình cảm của tứ nhân tra dành cho nàng.

Phó Tuyệt Ca cảnh giác nhìn bầu trời tối đen như mực, lẽ nào nàng thật sự nhớ nhầm rồi?

“Ban nãy Hoàng thượng có vào rừng không?”

Đông Phương Tầm Tuyết mạc danh kì diệu nhìn nàng: “Ngươi hỏi phụ hoàng làm gì?”

“Cũng không có gì đặc biệt chỉ là hiếu kì.”

“Hình như phụ hoàng có cùng bọn ta vào, hắn đi phía tây còn chúng ta đi phía đông.”

Trong lòng Phó Tuyệt Ca rét lạnh, hoá ra không phải tứ nhân tra không bố trí sát thủ hành thích mà ngày động thủ mới là hôm nay?!

“Bát gia chúng ta đi phía tây!”

Lời còn chưa kịp dứt phía tây đã phát ra tiếng binh khí kịch liệt va chạm, tiếp đó là tiếng la hét của Hoàng thượng. Đông Phương Tầm Tuyết còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đang yên đang lành sao lại có tiếng đánh nhau?

“Bát gia ngài mau đi xem thử đi, có thể Hoàng thượng đang gặp nguy hiểm đó!”

“Hảo, ta đi xem một chút ngươi đứng yên ở đây đừng đi lung tung.”

Đông Phương Tầm Tuyết kéo dây cương chạy về phía tây, tiếng binh khí lanh canh va chạm ngày càng lớn, hai chân mày thanh tú bất giác nhíu chặt thành đường.

Bên này Phó Tuyệt Ca leo xuống lừa dắt đến chỗ cổ thụ tuỳ tiện cột lại, đứng ở đây nàng không yên tâm. Vạn nhất thật sự xảy ra đánh nhau nàng cũng có thể giúp bát gia gọi cứu viện.

Trong lúc loay hoay dắt lừa Phó Tuyệt Ca không phát hiện trên cây xuất hiện một thân ảnh cao gầy, đôi mắt thuần đen hiển lộ tức giận khó lòng che giấu. Bàn tay chậm rãi vòng ra sau lưng rút một mũi tên cẩn thận gài vào cung, mắt trái hơi nheo lại, tay dùng sức kéo căng dây cung tạo thành một độ cong xinh đẹp.

Mưa bắt đầu rơi tí tách, Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu lên nhìn sắc trời vừa vặn phát giác thân ảnh trên cây. Còn chưa kịp nhận ra là ai thì mũi tên đã rời khỏi cung một phát ghim thẳng vào đầu vai nàng, máu lẫn với nước mưa chảy dọc trên cánh tay trắng trẻo.

“A!”

Đông Phương Tầm Tuyết ghìm mạnh dây cương, dường như nàng vừa nghe thấy tiếng hét của tiểu ngốc?
Chương trước Chương tiếp
Loading...