Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử

Chương 30: Khí phách của Hạ Trĩ



Chợ sáng mùa đông, cũng như trước đầy tiếng động lớn ầm ĩ. Một vài quán ăn bên đường đã mở cửa, lồng sắt hấp bánh bao, nồi súp, đều mang theo hơi nóng hầm hập, xua tan rét lạnh mùa đông. Một vài người trẻ tuổi đi ra ngoài rèn luyện sức khỏe, hoặc là đi mua bữa sáng cho lão nhân, làm cho buổi sáng mang theo sức sống bừng bừng. Chỉ chốc lát sau, người bán rau quả cũng nhiều hơn, mọi người phải ra khỏi nhà đi làm việc, chạy tới nhà xưởng

Một chiếc màu đen xe có rèm che dừng ở đầu đường khu phố sầm uất, một cái thân ảnh màu trắng từ trên xe nhảy xuống dưới, đối với người bên trong xe sáng lạn cười, sau đó hướng bên này chạy chậm lại. Người tới là Hạ Trĩ. Buổi sáng hôm nay, đầu bếp Hạ gia đột nhiên sinh bệnh, bữa sáng liền không có chuẩn bị. Đào Dương vốn chuẩn bị đi ra ngoài mua bữa sáng, lại bị Hạ Trĩ ngăn lại, nói là muốn dẫn Hạ Linh đi nơi khác ăn sáng. Hạ Linh tự nhiên đồng ý, lái xe nghe Hạ Trĩ miêu tả liền đến khu phố xá sầm uất.

Hạ Linh thật không ngờ địa phương có nhiều thức ăn ngon trong miệng Hạ Trĩ lại là nơi này, không khỏi nhíu mày, trước không nói đến tổng tài hắn một thân tây trang ngồi ở quán ăn nho nhỏ rất là kỳ quái, nhìn  thiếu niên vẻ mặt quen thuộc xuyên qua một số quán ăn, Hạ Linh thực nghi hoặc, thiếu niên đến tột cùng vì cái gì lại hiểu biết nơi  này.

“Lão bá, ta muốn này, này, a, còn có này.” Hạ Linh ngồi ở trên xe trong chốc lát, còn không thấy thiếu niên trở về, liền xuống xe nhìn xem. Mới vừa xuống xe, thanh âm thanh thúy của thiếu niên liền truyền vào màng tai. Chỉ thấy Hạ Trĩ một tay cầm theo vài cái gói to, một tay tiếp nhận bữa sáng đóng gói tốt từ lão bá. Rốt cục cũng mua xong bữa sáng, hai tay Hạ Trĩ cầm bữa sáng chạy về bên người Hạ Linh.

“Cấp, nha, bánh bao này là ông chủ tự mình làm, ăn đặc biệt ngon, còn có, sữa đậu nành, sữa đậu nành này cũng là mới xay.” Hạ Trĩ trên tay cầm đầy bữa sáng, thật vất vả mới trống một bàn tay, đem bữa sáng được chọn tốt nhất nhét vào trong tay Hạ Linh.“Đúng rồi đúng rồi, còn có bánh trứng này, làm thật thơm.”

“Ngươi nha, mua cho ta nhiều như vậy, ta như thế nào ăn hết a.”

“Mua nhiều sao? Từ trước đến nay ca ăn buổi sáng không phải rất nhiều sao?” Hạ Trĩ vô tội nhìn về phía Hạ Linh, một câu làm cho Hạ Linh một trận buồn bực, không ngờ hắn trong mắt Hạ Linh là một người ăn hàng a.

“Tốt lắm tốt lắm, lên xe.” Tiếp nhận bữa sáng trong tay Hạ Trĩ, Hạ Linh kiềm chế nghi hoặc, ý bảo Hạ Trĩ nhanh lên xe.

“Ân.”

“Uy, đứng lại, tránh ra, ngươi đứng lại đó cho ta!” Hạ Trĩ đang muốn lên xe, chợt nghe phía sau truyền đến một trận tiếng hét phẫn nộ, tiếp theo một thân ảnh liền thẳng tắp hướng về phía chính mình.

“Cẩn thận!” Hạ Linh một phen đỡ thiếu niên sắp ngã xuống, hung hăng trừng mắt người té ngã trên mặt đất.

“Đối, thực xin lỗi.” người đó vội vàng đứng lên, đầu cũng không nâng đối với Hạ Trĩ nói thật có lỗi rồi định chạy lấy người, lại bị Hạ Linh một tay túm lấy ở.

“Đụng vào người khác phải hảo hảo giải thích!” Hạ Linh trong miệng lộ vẻ sắc bén.

“Cái kia tiên sinh, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta có việc gấp, có thể hay không……” Nam tử một bên hướng Hạ Linh giải thích, một bên không ngừng mà hướng phía sau nhìn, tựa hồ có người đuổi hắn.

Hạ Trĩ vốn là không ngại, muốn cùng Hạ Linh nói thôi đi, lại nhìn đến thời điểm nam tử ngẩng mặt lên, kinh hô một tiếng:“A Thụ!”

“Hảo tiểu tử, nhìn ngươi chạy chỗ nào, hừ hừ!” tiếng hô của Hạ Trĩ bị một giọng nam tục tằng đánh gãy, a Thụ giống như con gà con bị nam tử kia xách lên, hung tợn nói.

“Cái kia, lão đại, đúng, thực xin lỗi, ta, ta thật sự không có tiền.” A Thụ sợ hãi giãy dụa, thanh âm nói chuyện đều đang run rẩy, thân mình cũng phát run.

Người xung quanh đã vây đến xem chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng không ai tiến lên ngăn cản, mà là đều tránh đi.

“Nếu không trả tiền ta liền đem ngươi làm thịt ngươi tin hay không tin!” Nam tử nắm tay thành quyền hướng trên người a Thụ đánh tới.

“Ta thật sự không có tiền a!”

“Dừng tay!” Hạ Trĩ tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là nhìn thấy hảo hữu của mình bị khi dễ, tự nhiên muốn ra tay giúp,“Rõ ràng là ban ngày, ngươi như thế nào có thể loạn đánh người! Như vậy là phạm pháp! Ngươi mau buông a Thụ ra!” Hạ Trĩ đi nhanh đến đẩy nam tử ra.

Nam tử ngay từ đầu không có chú ý tới Hạ Trĩ cùng Hạ Linh bên cạnh, nghe được một tiếng quát của Hạ Trĩ, vừa nhấc đầu, nhìn thấy một nam sinh xinh đẹp đứng ở trước mặt, làn da trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, một bộ dáng ôn nhu nhược nhược, nhất thời ngây người. thời điểm lấy lại tinh thần đã muốn bị nam sinh đẩy ra.

“Phạm pháp? Ta phạm pháp cái gì?” Nam tử xoa xoa cổ tay, bộ dáng hung thần ác sát làm Hạ Trĩ hoảng sợ.

“A Thụ thiếu tiền ngươi?”

“Hắn thiếu lão đại chúng ta 50 vạn, nếu như không trả, hừ hừ!”

“Tiểu Trĩ, chúng ta cần phải đi, không cần lo cho bọn họ.” Hạ Linh không nghĩ đi để ý tới chuyện loạn thất bát tao này, hắn không hy vọng thiếu niên lâm vào hiểm cảnh. Chuyện của xã hội đen, tuyệt đối không thể để cho hắn tiếp xúc!

“Ca! từ từ! A Thụ là bạn tốt của ta, ta không thể nhìn hắn bị khi dễ. A Thụ, ngươi như thế nào lại thiếu bọn họ nhiều tiền như vậy?”

“Hạ, Hạ Trĩ tiên sinh.” Lúc này a Thụ mới nhận ra thiếu niên trước mắt là người thật lâu trước kia đến tìm hắn, tự xưng là bạn tốt của Phương Hiểu Duy,“Chuyện của ta, ta chính mình có thể xử lý tốt, không cần phiền toái hạ tiên sinh.”

“Phiền toái cái gì, ngươi là, ngươi là bằng hữu của Phương Hiểu Duy, cũng là bằng hữu của ta, là bằng hữu nên hỗ trợ lẫn nhau!” Hạ Trĩ nhất thời sốt ruột thiếu chút nữa đã nói sai.

Phương Hiểu Duy? Bằng hữu? Hạ Linh đứng ở một bên nắm được hai từ mấu chốt, trong lòng lại tăng thêm một tia nghi hoặc.

“Hạ tiên sinh……” A Thụ kinh ngạc nhìn Hạ Trĩ,“Ta, kỳ thật là bạn gái của ta, nàng đánh bạc, mượn vay nặng lãi còn bỏ trốn, ta, ta không biết……”

“Ít nói nhảm! Nhanh trả lại, bằng không lấy ngươi gán nợ!”

“Ngươi đây là phạm pháp! Bạn gái hắn thiếu ngươi đi tìm nàng để đòi! Sao lại muốn tìm a Thụ!”

“ Nữ nhân kia…… Ha hả…… Đã muốn đi kiếm tiền ……”

“Ngươi! Ngươi đem nàng thế nào!” A Thụ hướng về phía nam tử rít gào, không có tia sợ hãi như vừa rồi.

“A Thụ! Ngươi trước bình tỉnh một chút.” Hạ Trĩ túm lấy a Thụ, một bên đối với nam tử nói,“Ngươi muốn thế nào.”

“Như thế nào, ngươi muốn thay hắn trả nợ sao? Ngươi thế nhưng lại là tuyệt sắc, đem bán nhất định đáng giá.” Nam tử trưng vẻ mặt đáng khinh, còn muốn giơ tay sờ mặt Hạ Trĩ.

“Lấy tay bẩn thỉu của ngươi ra, hắn không phải ngươi có thể chạm.” Hạ Linh cầm cổ tay nam tử, dùng một chút lực, nam tử liền đau té trên mặt đất kêu rên.

“Chi phiếu cho ngươi, ngươi xem rồi lo liệu.” Hạ Linh không biết khi nào lấy ra chi phiếu, mặt không chút thay đổi đưa cho a Thụ, sau đó kéo Hạ Trĩ,“Đi thôi.”

“Kia, cái kia……” A Thụ tiếp nhận chi phiếu nhìn thoáng qua, lập tức kinh ngạc không biết nói cái gì cho phải.

“A Thụ, ta phải đi làm, ngươi trước cầm, đem sự tình giải quyết. Ta còn sẽ đến gặp ngươi.” Hạ Trĩ hướng tới Hạ Linh gật đầu, đi theo hắn lên xe.

“Hạ tiên sinh! Ta nhất định sẽ đem tiền trả lại ngươi!” A Thụ hướng về phía hắn hô to, trong lòng nổi lên cảm giác chua xót.

“Ca, cám ơn.”

“Không có việc gì, về sau không cần cùng những người này lui tới.” Hạ Linh áp chế nghi hoặc trong đầu, sờ sờ đầu thiếu niên, có một số việc, nên hỏi hỏi rõ ràng a.
Chương trước Chương tiếp
Loading...