Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha

Chương 50: Cứu Mỹ Nhân



Sở Hoài cũng uống một ngụm rồi cong môi hỏi: “Có phải tinh linh nhỏ giận tôi vì cho người đến đưa em đi không?”

Thương Mặc không nói.

Sở Hoài nhìn cậu vài lần, nói: “Xem ra quả nhiên là tức giận rồi. Nếu đã vậy, tôi cũng chỉ có thể tạ tội thôi.”

Gã vỗ tay mấy tiếng, vài người lập tức đưa lái xe khi nãy tiến vào. Tên cầm đầu đá vào đầu gối cậu ta, khiến y khuỵu xuống trước mặt hai người.

Sở Hoài thấy sắc mặt Thương Mặc chưa biến, trong lòng cười lạnh, cong môi nói với tài xế kia: “Tôi đã nói gì với cậu? Lặp lại từng chữ một.”

Tài xế kia rũ mắt, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: “Đưa Thương tiên sinh tới đây.”

“Ồ? Còn gì nữa?” – Sở Hoài nhấp một ngụm trà, nói tiếp.

Tài xế kia không trả lời, trong phòng yên tĩnh đến độ cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Thương Mặc biết Sở Hoài nói những lời này chỉ là muốn đẩy trách nhiệm cho lái xe. Cậu nhìn tài xế kia, thấy y mặt mày thanh tú, khuôn mặt trắng nõn, trên mặt không có chút hoảng hốt nào, trong lòng bỗng sinh ra vài phần hảo cảm.

Sở Hoài đứng dậy, đi đến trước mặt tài xế, dùng tay nắm cằm y, khiến y ngẩng đầu lên.

Bốn mắt đối diện, Sở Hoài cười lạnh nói: “Tôi bảo cậu đưa người đến cho tốt, cậu lại khiến người tức giận, cậu nói xem, dựa theo quy củ, tôi nên phạt cậu như thế nào?”

Mặt tài xế kia bị nâng lên, nhưng y vẫn rũ mắt không nhìn gã, nghe vậy lông mi cũng chỉ run rẩy nói: “Đánh gãy một chân.”

Sở Hoài thả tay ra, đứng dậy nhận lấy khăn lụa người bên cạnh đưa tới, vừa lau tay vừa nói: “Nếu đã nhớ rõ thế, vậy thì đánh gãy một chân đi.”

Mấy người bên cạnh chuẩn bị động thủ dẫn người đi, lại nghe thấy Thương Mặc lên tiếng: “Sở tiên sinh, tôi không có tức giận.”

Sở Hoài cong môi, xoay người sang chỗ khác, nhìn Thương Mặc nói: “Tinh linh nhỏ không cần vì một con chó thối tha mà nói ra lời trái lương tâm. Nếu không để cho nó nhớ, sau này vẫn tái phạm, cái chân kia cũng không chắc còn giữ được đâu.”

Thương Mặc nhìn Sở Hoài, mỉm cười đáp: “Tôi chỉ đang nói sự thật, không phải vì ai mà nói lời trái lương tâm. Còn về người lái xe này, tôi nghĩ sau này có giữ được chân hay không là chuyện của cậu ta, nhưng nếu hôm nay không nói rõ mọi chuyện thì là lỗi của tôi.”

Sở Hoài nhìn Thương Mặc vài lần, sau ngồi xuống đối diện Thương Mặc, uống một ngụm trà rồi nói: “Nếu tinh linh nhỏ đã nói “Sự thật”, chuyện này cứ xử lí như vậy đi. Nhưng lần sau mọi chuyện sẽ không chỉ vì tinh linh nhỏ nói “Sự thật” nữa, nếu y muốn bảo vệ cái chân thì lần sau vẫn cần phải cẩn thận nghe rõ lời tôi.”

Gã dừng một chút rồi nói: “Còn không nhanh cảm ơn tinh linh nhỏ?”

Thương Mặc lắc đầu: “Không cần… Tôi không có…”

“Cảm ơn ngài, Thương thiếu gia.” – Tài xế nọ ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười cắt lời Thương Mặc.

Thương Mặc nhất thời bị ánh sáng trong mắt y làm cho ngẩn người, đến lúc cậu hồi phục được tinh thần, mấy người kia đã đi ra ngoài.

Sở Hoài nhìn cậu, cong môi hỏi: “Trà uống ngon không?”

Thương Mặc gật đầu: “Rất ngon.”

“Nếu ngon thì uống nhiều hơn chút.” – Sở Hoài tủm tỉm cười.

Thương Mặc bị nhìn mà da đầu run lên.

Hai người uống không bao lâu, có người tiến vào nhẹ giọng nói bên tai Sở Hoài, sau khi nghe xong, gã liếc Thương Mặc một lúc rồi cười hỏi: “Thương tiên sinh muốn chơi game không?”

Thương Mặc biết game trong miệng Sở Hoài chắc chắn sẽ không phải là game bình thường, vì vậy lắc đầu đáp: “Không, tôi không biết chơi game, hơn nữa giờ cũng không còn sớm, tôi muốn về viết nhạc, hi vọng Sở tiên sinh có thể thứ lỗi.”

Sở Hoài cười cười: “Vậy à, cũng được, để tôi cho người đưa em về.”

Theo Sở Hoài ra cửa, Thương Mặc rõ ràng cảm nhận được không khí không còn như trước.

Sở Hoài nhìn chiếc xe đỗ ở cửa, khóe môi cong lên thành một nụ cười.

Lúc này, cửa xe cũng được mở ra, Đỗ Thác từ trong xe bước xuống, thấy Thương Mặc đứng cạnh Sở Hoài, hắn nắm chặt tay bước đến.

Sở Hoài cười hỏi: “Cơn gió nào đã đưa Đỗ tổng đến đây?”

Đỗ Thác đi đến trước mặt gã, nói: “Người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, Mặc Mặc là người của tôi, hi vọng sau này Sở tiên sinh ít tới quấy rầy Mặc Mặc.”

Sở Hoài không để ý mà đáp: “Tinh linh nhỏ giờ đang độc thân, sao có thể nói là người của Đỗ tổng. Đỗ tổng đừng nói đùa.”

“Bất luận Mặc Mặc có độc thân hay không, cậu ấy đều là người của tôi.” – Đỗ Thác đáp, trong mắt hiện lên một tia bá đạo.

Sở Hoài ngẩn người rồi nâng cằm, gợi lên một nụ cười: “Đỗ tổng nói vậy tinh linh nhỏ sẽ không thích, huống hồ tinh linh nhỏ là một cá nhân tự do, không phải chỉ vì Đỗ tổng nói của ngài thì sẽ là của ngài.”

Nói xong, gã quay sang nhìn Thương Mặc đang đứng ở một bên.

Đỗ Thác cũng nhìn về phía Thương Mặc, thấy cậu mặt không đổi sắc mới cười nói: “Sở Hoài anh có lẽ không hiểu, có một người sẽ luôn ở trong lòng ta, khiến ta lúc nào cũng nghĩ về người ấy, muốn trải qua một đời với người ấy, cùng người ấy cười, cùng người ấy đi khắp nơi. Trong lòng tôi, Mặc Mặc chính là người như thế. Tôi yêu em ấy, thương em ấy, muốn ở cùng em ấy một đời, cho dù có phải tước đoạt đi tự do thân thể đi chăng nữa.”

Đỗ Thác nói xong, bốn bề tĩnh lặng.

Thật lâu sau, Sở Hoài mới cong môi đáp: “Xem ra Đỗ tổng chỉ biết mình yêu một người, nhưng lại không hề biết làm sao để yêu người ấy.”

Đỗ Thác cũng cười đáp: “Không phải là không biết, chỉ là là nếu đụng phải chuyện của Mặc Mặc, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ.”

“Ý nghĩ gì vậy.”

“Làm cho em ấy thuộc về mình, chỉ cười với mình mình.”

Sở Hoài cười, nụ cười mang theo vài phần châm chọc: “Theo như tôi biết, có khoảng thời gian Đỗ tổng không hề ghé thăm tinh linh nhỏ, vậy nên tôi mới cho là anh đã chán cậu ấy…”

“Không hề phiền chán, chỉ là sợ quấy rầy chuyện sáng tác của cậu ấy.” – Đỗ Thác nói xong nhìn về phía Thương Mặc, thấy cậu rũ mắt đứng đó không biết đang suy nghĩ gì, trong lòng dâng lên một cảm giác thật mềm mại.

“Đỗ tổng thật đúng là si tình.” – Sở Hoài lắc đầu – “Nếu đã vậy, tôi mà không giúp ngài đạt được tâm nguyện thì sẽ trở thành kẻ ác trong miệng mọi người mất rồi.”

Đỗ Thác cong môi, hắn không tin người này sẽ giữ lời, chỉ sợ là gã vẫn sẽ giống như kiếp trước, trước mặt một bộ sau lưng một bộ.

“Nhưng thật ra tôi rất thích tính tình của tinh linh nhỏ, nếu không thể tiếp tục theo đuổi, vậy thì,” – Sở Hoài nghiêng người, vươn tay phải về phía Thương Mặc – “Tôi muốn kết bạn với tinh linh nhỏ, không biết em có đồng ý không.”

Thương Mặc nhìn bàn tay đang duỗi ra trước mặt mình, biết rằng nếu bản thân không nắm lấy sau này nhất định sẽ gặp phiền toái. Nhưng cậu thật sự không muốn giao thiệp với tên Sở Hoài này, không nói đến những chuyện gã đã làm với cậu đời trước, với tính cách của tên Sở Hoài này, kết bạn với gã chẳng khác nào làm bạn với hổ, lúc nào cũng phải lo lắng đến an nguy của bản thân, hơn nữa trong lòng con hổ này cũng không hề chân chính muốn kết bạn với cậu.

Đúng lúc này, Đỗ Thác kéo Thương Mặc ra đằng sau mình, cười nói với Sở Hoài: “Làm bạn với Sở tiên sinh là vinh hạnh của Mặc Mặc.”

Thương Mặc nhẹ nhàng thở ra. Cậu không thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt tay mình của Đỗ Thác, vì cậu biết nếu bản thân mà thoát ra, Sở Hoài chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục kiên trì muốn mình nói đồng ý. Còn Đỗ Thác vừa nãy nói giúp cậu cũng không đại biểu là cậu nói, không thể hiện ý nguyện của Thương Mặc. Vậy nên nếu Đỗ Thác đã giúp cậu xử lí, cậu chỉ cần ngoan ngoãn đứng im như vậy là được.

Sở Hoài thu tay, cười như không cười mà nói: “Đỗ tổng bảo hộ tinh linh nhỏ quá đáng.”

Hiển nhiên là hành động vừa rồi của Đỗ Thác đã khiến gã buồn bực.

Đỗ Thác cười cười: “Cậu ấy là người tôi yêu, nếu không bảo vệ cẩn thận, để cậu ấy bị thương, tôi sẽ rất đau lòng và hối hận.”

“Đỗ tổng cứ nói đùa, tinh linh nhỏ sao có thể bị thương ở đây? Ai dám thương tổn đến tinh linh nhỏ?” – Sở Hoài híp mắt nhìn xung quanh.

“Thân thể không bị thương, nhưng tâm lí thì không chắc.” – Đỗ Thác giật nhẹ khóe môi, vô ý đáp.

“Về mặt tâm lý, Đỗ tổng đừng nên tổn thương tinh linh nhỏ, một người sẽ không bao giờ có tình cảm với một người cướp đi tự do thân thể của mình.”

Đỗ Thác nắm tay Thương Mặc chặt hơn, nói: “Đa ta Sở tiên sinh nhắc nhở.”

“Khách khí.”

Đỗ Thác nhìn đồng hồ đeo tay, nói tiếp: “Giờ đã không còn sớm, Mặc Mặc cũng bận viết nhạc, chúng tôi phải đi ngay, hôm nào sẽ mời Sở tiên sinh ăn cơm, hi vọng Sở tiên sinh không từ chối.”

“Lúc nào cũng chờ Đỗ tổng mời.” – Sở Hoài mỉm cười – “Hi vọng Đỗ tổng sẽ không để tôi phải chờ lâu như tinh linh nhỏ.”

Đỗ Thác xoa tay Thương Mặc, cười: “Tất nhiên rồi.”

Lên xe, Đỗ Thác nói với Giản Anh: “Đi về nhà Mặc Mặc.”

Rồi lại quay sang Thương Mặc hỏi: “Mặc Mặc, gã có làm khó em không?”

Thương Mặc lắc đầu: “Không có, vừa rồi cảm ơn anh.”

Đỗ Thác mỉm cười. Đây là lần đầu tiên sau khi nói rõ mọi chuyện với nhau Thương Mặc dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với hắn. Hắn nói: “Đừng khách khí, chuyện của em cũng là chuyện của tôi.”

Thương Mặc liếm môi không nói chuyện, vừa rồi khi Đỗ Thác nói chuyện với Sở Hoài, tuy rằng gã đã đồng ý không tiếp tục quấy rầy cậu, nhưng thủ đoạn của người này rất nhiều, không biết lời đáp ứng của gã có phải chỉ là một tấm ngân phiếu khống hay không, hơn nữa không hiểu vì sao, cậu luôn có cảm giác sau này sẽ còn phải tiếp xúc với Sở Hoài nhiều hơn nữa. Thương Mặc lắc đầu, phát hiện tay mình vẫn bị Đỗ Thác nắm, vì vậy nhanh chóng rút lại.

Đỗ Thác mặc dù có chút không muốn, nhưng cũng không dám không tha, mỉm cười tiếp chuyện: “Album mới của em thế nào rồi?”

Thương Mặc không trả lời, tuy rằng Đỗ Thác giúp cậu, nhưng chuyện này phỏng chừng cũng là do Đỗ Thác gây nên, nếu không thì vì sao một ngôi sao hạng hai như cậu lại có thể lọt vào mắt Sở Hoài? Chỉ sợ là gã thấy cậu bị Đỗ Thác theo đuổi nên sinh hứng thú, muốn chơi với Đỗ Thác một chút.

Chỉ là, một lần chơi này còn cuốn cả Thương Mặc vào, thật sự rất khó chịu!

Hết chương 50.

Lí do tự nhiên tôi năng suất vầy là vì… tôi bị ốm rồi TT.TT. Bị ốm nên không đi học được, chỉ có thể quanh quẩn trong nhà nên lôi máy ra edit chương mới cho mọi người luôn.

Btw, thật sự cảm ơn những ai đã kiên trì theo dõi bộ này đến tận bây giờ. Tui đi đọc đam mà gặp editor lười như mình thế này là tui bỏ ngang lâu rồi, vậy nên tui biết ơn những bạn vẫn luôn đọc và like cho tui lắm lắm. Yêu mọi người nhiều moahh moahh
Chương trước Chương tiếp
Loading...