Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha

Chương 53: Theo Dõi



Thương Mặc cúp điện thoại chưa được bao lâu, di động lại vang lên. Cậu nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, cho rằng vẫn là Đỗ Thác nên không nghe.

Chuông điện thoại vang lên một hồi rồi ngắt, theo sau là một tin nhắn được gửi tới:

“Thương tiên sinh, bạn cậu đang ở bệnh viện Nhân Hòa, phòng 303, mong cậu nhanh chóng đến xem tình hình.”

Thương Mặc sửng sốt, bạn cậu? Bạn cậu ít đến thảm thương, có khi chỉ đếm trên đầu ngón tay, chẳng lẽ lại là Nghiêm Diệc?

Thương Mặc nghĩ đến khả năng này bèn nhanh chóng cầm ví chạy ra cửa. Đợi đến khi tới bệnh viện, nhìn người lái xe vừa ngã vào vũng máu khi nãy, cậu mới ngẩn người.

Cậu lái xe vẫn chưa tỉnh, giờ vẫn đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt suy yếu.

Trong phòng còn một bệnh nhân nữa, là một ông bác ước chừng hơn năm mươi tuổi. Người này thấy cậu cứ ngây ngẩn đứng im tại chỗ, lắc đầu thầm nghĩ cậu nhóc này giao du thật cẩu thả.

Thương Mặc còn chưa hết sửng sốt đã lại nghe thấy giọng nói của y tá vừa mới bước vào: “Cậu là Thương Mặc phải không? Bệnh nhân này bị thương khá nghiêm trọng, cần phải nằm viện vài ngày để quan sát. Cậu ra quầy đóng viện phí và làm thủ tục nhập viện đi.”

Thương Mặc ngơ ngác nhìn vị hộ sĩ này, lại nhìn sang cậu lái xe đang nằm trên giường bệnh. Trong đầu cậu thoáng hiện lên hình ảnh y nằm trong vũng máu. Thương Mặc nắm chặt ví, đi ra quầy làm thủ tục.

Nhưng vì sao bệnh viện lại liên hệ với cậu mà không phải người nhà hay bạn bè của cậu lái xe này?

Sau khi xử lí xong, Thương Mặc vừa trở lại phòng bệnh xem xét mặt mũi của cậu lái xe này một lát, di động lại vang lên.

Ông cụ nằm cùng phòng nghe thấy tiếng chuông vang dội, nhíu mày thấp giọng than thở vài câu.

Thương Mặc biết ông cụ không vui, chỉ có thể ngại ngùng nhìn ông rồi ôm điện thoại ra ngoài.

Người gọi đến là Viên Diệp, y hỏi cậu sao mãi vẫn chưa về.

Thương Mặc đứng ở hành lang nghe điện thoại: “Tớ sắp về rồi đây.”

Viên Diệp nghe vậy bèn dặn dò cậu đi đường cẩn thận rồi cúp máy.

Thương Mặc cầm di động về phòng bệnh ngồi nghĩ một hồi. Đây là lái xe của Sở Hoài, trước đây chính cậu bị y đưa đến biện thự của gã, như vậy trước đây chắc chắn y đã điều tra cậu, bao gồm cả hình ảnh và thông tin cá nhân. Nhưng bệnh viện lấy thông tin liên hệ với cậu từ chỗ người này bằng cách nào? Rõ ràng là không phải từ di động, điện thoại của lái xe này chắc chắn sẽ không lưu số điện thoại của cậu, cho dù có lưu đi chăng nữa, bệnh viện cũng sẽ liên hệ với người nhà của y hoặc với số điện thoại có nhiều cuộc gọi chứ không phải người chưa từng nói chuyện với y như cậu!

Như vậy thì chỉ có một khả năng, chính là trên người lái xe này khi ấy mang theo giấy tờ tài liệu về thông tin cá nhân của Thương Mặc, hơn nữa điện thoại của y cũng rơi ở trong xe.

Thương Mặc nghĩ đến đây bèn thả lỏng hơi thở. Cậu vỗ ót, nếu như vậy, cậu có thể hỗ trợ liện lạc với thân nhân hoặc bạn bè của người lái xe này.

Nhưng giờ điện thoại của lái xe chắc chắn không có ở trên người y, người duy nhất cậu có thể liên lạc giúp y lại là Sở Hoài. Thương Mặc nhíu mày, cuối cùng quyết định không gọi cho gã. Cậu không muốn giao tiếp thêm với người này.

Thương Mặc thở dài nhìn lái xe vẫn còn đang hôn mê, đứng dậy định về nhà, dù sao cậu cũng đã nói với Diệp tử là sẽ về luôn.

Ông cụ cùng phòng thấy cậu không đợi y tỉnh đã vội đi, thổi râu mép trừng mắt than: “Giới trẻ bây giờ đúng là…”

Thương Mặc nghi hoặc quay lại nhìn ông, gãi đầu hỏi: “Ông ơi ông sao vậy?”

“Tôi chẳng sao hết, chẳng qua là thấy không đáng cho cậu nhóc đang nằm trên giường bệnh này thôi.” – Ông cụ tức giận nói.

Thương Mặc nhìn ông, khó hiểu hỏi lại: “Không đáng ấy ạ?”

“Phải, không đáng! Giờ cậu ta nằm trên giường bệnh sống chết chưa rõ, cậu là bạn của cậu ấy lại không đợi người ta tỉnh đã định chuồn mất, cậu trai ơi, trái tim cậu sao lại băng giá thế!” – Ông lão thở phì phì phê bình.

Thương Mặc bất đắc dĩ đáp: “Chúng cháu không phải bạn bè. Đây mới là lần thứ ba cháu gặp cậu ấy.”

Lần đầu tiên là bị cậu ta đưa đến biệt thự của Sở Hoài, lần thứ hai là ở hiện trường tai nạn, lần thứ ba chính là lần này đây.

Ông cụ nghe vậy lại càng tức đến đỏ mặt tía tai: “Cậu ích kỉ vừa thôi. Nếu cậu không phải bạn cậu ta thì sao bệnh viện lại gọi cho cậu?”

Thương Mặc xòe hai bàn tay ra, vô tội đáp: “Cháu cũng không biết.”

Ông cụ vươn một ngón tay chỉ vào mặt cậu, giận đến mức nói không thành lời.

Thương Mặc nhìn ông lão bị mình làm cho phát cáu, có chút áy náy nói tiếp: “Cháu biết ông không tin, nhưng cháu thật sự không phải bạn cậu ấy. Về phần vì sao bệnh viện lại liên lạc với cháu, cháu cũng không biết. Ông cũng đừng tức giận, cháu vẫn sẽ trở lại thăm chứ không mặc kệ người ta như vậy, chỉ là bây giờ cháu có việc phải đi.”

Ông cụ hừ lạnh một tiếng, sau gắt gao nhìn cậu chằm chằm, tựa hồ muốn xem cậu có đang nói dối hay không, cuối cùng mới khoát tay nói: “Cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả. Cậu nhóc này sống hay chết cũng không có vấn đề gì với tôi.”

Thương Mặc biết ông cụ như vậy là đã chịu tin tưởng mình, mỉm cười không nói nữa.

Lúc ra đến cửa bệnh viện, Thương Mặc thấy có vài người trông khá quen mắt đang đi đến. Cậu cẩn thận nhớ lại, hình như đây là những người mà cậu đã từng gặp trong lần đến biệt thự của Sở Hoài. Có lẽ đây là bạn bè của cậu lái xe. Vậy cũng tốt, cậu không phải lo y không có ai chăm sóc.

Thương Mặc đi chưa được mấy bước đã thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ trước cổng bệnh viện. Cậu ngẩn người nhìn Đỗ Thác từ trên xe bước xuống, đi về phía mình.

Cậu nhíu mày, cậu không nghĩ đây chỉ là vô tình gặp được, chỉ sợ là Đỗ Thác đang theo dõi cậu.

Đỗ Thác dừng lại trước mặt Thương Mặc, thở phào nhìn cậu lông tóc vô thương: “May là em không sao.”

Thương Mặc không đáp.

“Tôi biết mình không nên quấy rầy em, nhưng tôi sợ em gặp chuyện không may nên chạy tới đây, nhìn em một chút.” – Đỗ Thác tha thiết nhìn Thương Mặc.

Thương Mặc nhìn hắn, trong mắt không có chút cảm xúc nào: “ Anh cho người theo dõi tôi?”

Đỗ Thác bị cậu hỏi, trên mặt thoáng hiện lên một tia mất tự nhiên. Bởi vì chuyện của Sở Hoài, hắn có cho vài người âm thầm đi theo bảo vệ Thương Mặc. Nhìn từ góc độ khác, đây cũng bị coi là theo dõi. Đỗ Thác không muốn nói dối cậu, vì vậy gật đầu.

Thấy hắn gật đầu, Thương Mặc cũng không kinh ngạc, bởi cậu cũng sớm đoán được chuyện này.

Đỗ Thác thấy Thương Mặc không đổi sắc nhìn mình gật đầu, có chút nôn nóng. Hắn nói: “Mặc Mặc, xin lỗi em, cho người theo dõi em là tôi không đúng, nhưng giờ Sở Hoài cũng đang theo dõi em, tôi phải tăng mạnh người bên cạnh em, nếu không với một người thủ đoạn âm hiểm như Sở Hoài, tôi thật sự lo lắng. Tôi hứa với em, khi nào Sở Hoài không để ý nữa, tôi sẽ rút người về, chắc chắn không để em phải phiền lòng!”

Thương Mặc nghĩ giờ người Đỗ Thác để bên cạnh có lẽ có thể chống cự với Sở Hoài, hơn nữa hắn cũng đồng ý sau này sẽ rút người về, vì vậy nhẹ giọng “Được” một tiếng.

Đỗ Thác vốn đang lo Thương Mặc sẽ tức giận, giờ thấy cậu như vậy, biết cậu không giận mới dám thả lỏng, mỉm cười hỏi: “Giờ em chuẩn bị đi đâu? Tôi đưa em đi.”

Kỳ thật Đỗ Thác biết Thương Mặc chuẩn bị về nhà, bởi hắn cài thiết bị nghe trộm trong điện thoại của cậu nên cũng nghe thấy cuộc gọi của cậu với Viên Diệp. Nhưng tất nhiên hắn không thể nói thẳng, nếu nói ra để rồi khiến Thương Mặc nghi ngờ, cậu sẽ càng thêm chán ghét hắn!

Thương Mặc nhớ lần trước khi Đỗ Thác đưa mình về Viên Diệp có vẻ không vui lắm, vậy nên cậu từ chối: “Không cần đâu.”

Nói xong bèn đi ra ven đường vẫy taxi.

Đỗ Thác tự nhiên bám theo cậu, nhưng chính vì vậy mà tài xế nào muốn đỗ xe trước mặt Thương Mặc đều bị khí thế của Đỗ đại tổng tài uy hiếp mà chạy mất.

Thương Mặc đợi mãi mà không bắt được xe nào, trong lòng bắt đầu không kiên nhẫn.

Đỗ Thác thấy vậy lập tức lựa lời nói với cậu: “Để tôi đưa em về đi. Một ngôi sao ca nhạc đứng lâu ở ven đường không tốt chút nào, bị người qua đường nhận ra cũng không sao, chỉ sợ bị phóng viên thấy rồi viết lung tung.”

Thương Mặc rũ mắt, hắn nói đúng.

Thương Mặc vừa ngồi vào xe Đỗ Thác đã ngửi thấy hương hoa quả tươi mát. Cậu có chút kinh ngạc, người như Đỗ Thác sao có thể có hương hoa quả trong xe, cho dù có dùng nước thơm cũng phải là một mùi hương sang trọng mới đúng.

Giản Anh ngồi ở ghế lái, thấy Thương Mặc ngồi vào xe, vội quay đầu chào: “Xin chào Thương tiên sinh, cậu muốn về nhà hay tới công ti?”

Thương Mặc đáp: “Chào anh, tôi về nhà.”

Đỗ Thác ngồi bên cạnh thấy thái độ của Thương Mặc đối với Giản Anh còn tốt hơn cả với mình, cảm thấy thật bất bình, ánh mắt như có dao phóng về phía Giản Anh.

Giản Anh nghi hoặc quay đầu lại lái xe, tổng tài nhà mình vừa rồi là làm sao vậy?

Bởi vì đây là xe Đỗ Thác, hắn cũng đang ngồi bên cạnh nên Thương Mặc không nhắm mắt dưỡng thần mà lôi điện thoại ra lướt Weibo xem tin tức.

Đỗ Thác thấy vậy, biết cậu không muốn nói chuyện với mình, sắc mặt cũng không có gì khác thường. Hắn thấy cậu không say xe, xem ra mùi hoa quả này có chút hiệu quả. Đỗ Thác không nói thêm gì nữa, chỉ mải mê đặt ánh mắt lên người Thương Mặc.

Cho dù ánh mắt Thương Mặc có đang đặt trên di động cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt quá mức nóng bỏng của hắn. Cậu thở dài: “Đừng nhìn.”

Đỗ Thác nghe vậy, bỗng nhiên có cảm giác như bị bắt thóp, ấp úng nói: “Được, không nhìn.”

Sau đó, Đỗ Thác quả nhiên không dám nhìn chằm chằm Thương Mặc một cách lộ liễu nữa mà chỉ dám cẩn thận ngẫu nhiên liếc mắt một cái. Bộ dáng ấy nào có chút nào giống với tổng tài tập đoàn Đỗ thị sát phạt quyết đoán trên thương trường.

Thương Mặc tất nhiên là biết, nhưng cũng chỉ thở dài không nói.

Cũng may đường về không dài, rất nhanh đã về đến nhà Thương Mặc. Lúc đến nơi, Đỗ Thác còn không vui nhìn Giản Anh, ý là cậu không biết đường đi chậm một chút à?

Đáng thương cho Giản Anh chỉ trong vòng một giờ bị sếp lườm đến hai lần. Gã có chút lo lắng mình không giữ được bát cơm, rõ ràng trước đó bản thân đã rất tích cực hoàn thành nhiệm vụ cơ mà.

Nhiệm vụ điều tra đồ vật mà Đỗ Thác phân phó!

Thương Mặc xuống xe, Đỗ Thác cũng đi xuống theo. Hắn vừa lẽo đẽo theo cậu vừa nói: “Mặc Mặc, người trong bệnh viện hôm nay là người của Sở Hoài, đây có thể là một cách gã ta dùng để tiếp cận em, em nhất định phải tỉnh táo, đừng để bị lừa.

Thương Mặc dừng lại một chút rồi nhấc chân đi vào nhà.
Chương trước Chương tiếp
Loading...