Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 61: Vạn An tự nội ngộ cố nhân



Ngựa xe lóc cóc, một đường xóc nảy phong trần, ngày đêm chạy không ngừng nghỉ. Ngày đó ta bị đưa lên xe ngựa, không kịp giải hết huyệt vị bị điểm, Triệu Mẫn đã sai Phạm Dao cho ta uống Thập Hương Nhuyễn Cân Tán rồi mới giải huyệt đạo cho ta. Sau một lúc lâu ta liền được hưởng thụ dược hiệu của Thập Hương Nhuyễn Cân Tán.

Thuốc độc này không giống như ta tưởng tượng rằng chỉ cấm trụ võ công, mà dược hiệu còn khiến cho toàn thân uể oải không còn chút sức lực, không khác lắm so với tác dụng của Bi Tô Thanh Phong, khó trách mấy người đệ tử Nga Mi ngay cả kiếm cũng không cầm nổi. Tuy nội công của ta có thể hóa giải dược hiệu của Bi Tô Thanh Phong nhưng lại không có tác dụng gì với Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, nội lực của ta còn quá ít để sử dụng, chỉ có thể mỗi ngày bức ra một chút độc tính, hóa giải độc dược, cố gắng miễn cưỡng để có thể lực tự bảo.

Qua mấy ngày, ta lại phát hiện dược hiệu Thập Hương Nhuyễn Cân Tán bắt đầu có chuyển biến, toàn thân tứ chi uể oải bắt đầu cảm giác có khí lực, trừ nội lực chưa thể sử dụng thì còn lại đều giống như người bình thường. Lòng ta kinh hỉ, như vậy cho dù trong khoảng thời gian ngắn ta không sử dụng được nội lực, có thể dùng phương pháp kích phát tiềm lực thân thể tác động vào huyệt vị, tuy không thể sớm sử dụng được võ công nhưng miễn cưỡng có thể tự bảo, huống chi thể chất của ta hơn xa so với người học võ bình thường.

Lại qua hai ngày, buổi sáng, mắt ta tuy bị bịt kín nhưng tai vẫn nghe được, thấy đội ngũ người ngựa bên ngoài có thay đổi, Triệu Mẫn mang theo tám tên giả thợ săn lợi hại, cao thủ Kim Cương môn, Huyền Minh nhị lão, Phạm Dao và hơn mười phiên tăng võ công cao cường đột nhiên rời đi, để lại một số phiên tăng và Nguyên binh áp tải chúng ta đi. Đến chiều trước sau lại hội tụ thêm ba nhóm khác, xe ngựa tổng cộng có đến ba mươi mấy cái, trừ Nga Mi ta còn có thể nghe ngóng được mới đến có không ít các tù binh phái khác.

Hai vợ chồng Hà Thái Xung phái Côn Lôn, Tiên Vu Thông ti bỉ vô sỉ phái Hoa Sơn cũng gặp may chưa chết, bị Triệu Mẫn bắt cùng Hoa Sơn nhị lão, năm trưởng lão Không Động cũng rơi vào tay Triệu Mẫn. Ta cẩn thận lắng nghe mấy ngày mới nghe được mấy tiếng than thở ảm đạm, rằng các phái tiến công lên Quang Minh đỉnh lần này đều bị Triệu Mẫn phục kích, các đệ tử bình thường đều bị giết, bị áp tải về bằng xe ngựa chỉ có các chưởng môn, trưởng lão cùng nội môn, thân truyền đệ tử. Phái Nga Mi tính ra coi như may mắn, không ai chết trong tay Triệu Mẫn.

Trong nguyên tác có viết Trương Vô Kỵ trong sa mạc phát hiện ra hai mươi mấy xác chết của các đệ tử phái Côn Lôn, khi đó còn mơ hồ không biết chuyện gì. Phạm Dao từng nói qua, lúc ấy sáu đại phái bị Triệu Mẫn dùng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán hạ độc, chỉ có phái Thiếu Lâm Không Tính đại sư phát hiện ra sơ hở, cuối cùng động thủ, Không Tính bị A Tam của Kim Cương môn giết, những người còn lại không địch nổi Huyền Minh nhị lão, tám tên thần tiễn giả thợ săn và đám A Đại, A Nhị, A Tam, chết hơn mười người, còn lại đều bị bắt. Triệu Mẫn bởi vì cảm thấy Thiếu Lâm thực lực quá mạnh, muốn diệt Thiếu Lâm nhưng lại sợ không đủ người, cho nên mới truyền tin cao thủ đều bảo vệ Nhữ Dương Vương, không ai biết rằng kế hoạch của Triệu Mẫn có Phạm Dao dẫn theo một đám phiên tăng đến trợ giúp.

Phái Côn Lôn không phát hiện ra điều gì nhưng lại chết rất nhiều người, nguyên là Triệu Mẫn cảm thấy các đệ tử tầm thường này võ công kém, không có giá trị lợi dụng, bắt theo chỉ mất công nên đem giết hết. Nhưng khi Phạm Dao dẫn theo cao thủ phục kích chúng ta, phái Thiếu Lâm trên đường về hẳn là đều bị bắt rồi, vì sao nơi này chỉ có người bốn phái Nga Mi, Không Động, Hoa Sơn, Côn Lôn, không thấy người phái Thiếu Lâm, còn có Thất thúc cùng mấy người của Võ Đang thế nào rồi? Các đệ tử bình thường hẳn là không sao chứ? Thật khiến cho người ta lo lắng, ta hướng trời xanh khẩn cầu, chỉ mong Thất thúc bọn họ có thể thoát một kiếp này. Triệu Mẫn quả nhiên khiến cho người ta không thể coi thường. Nếu nàng ta không có tình yêu với Trương Vô Kỵ kiềm chế thì quả thực chính là một con mãnh hổ hung ác, sói già xảo trá, mưu sâu kế hiểm của nàng ta không phải là loại người thường có thể tưởng tượng ra.

Một đường này Triệu Mẫn không trở về đội xe, người của bốn phái bị bắt lại đã bị áp giải qua mười ngày, lúc nào cũng bị bịt mắt, nhân buổi đêm tiến vào trong thành, ta chỉ có thể nghe tiếng dân cư buôn bán bên ngoài mà đoán ra địa điểm. Hết ở trên xe ngựa xóc nảy chán chê, ta cùng những người khác lần lượt bị đưa lên Vạn An tự đỉnh đỉnh đại danh. Tuy rằng hai mắt bị che kín không nhìn thấy gì nhưng tính toán theo các bậc thang, ta phỏng đoán nơi mình tiến vào đúng là bảo tháp mười tầng cao trên trăm thước của Vạn An tự.

Tiến vào trong tháp, mọi người đều được tháo vải đen che mắt xuống. Cổ đại không được như thời hiện đại, đương nhiên không dùng thủy tinh trong suốt, cửa sổ đều bằng gỗ kín mít nên trong tháp rất tối tăm, dù dọc lối đi đều có treo đèn, thắp nến nhưng vẫn thực u ám. Ta cảm giác được nơi này canh gác đặc biệt thâm nghiêm, lúc mới vào tháp còn có phiên tăng đứng gác dùng tiếng Mông Cổ để tra hỏi, hai ba người áp giải trình bày một hồi, xong xuôi bọn canh gác cũng không khách khí, thô lỗ đẩy mọi người đi hướng lên tháp.

Dọc theo lối đi, mỗi tầng đều có phiên tăng hoặc võ sĩ qua lại tuần tra, mỗi tầng có tám người canh giữ, tầng sáu trở xuống là nơi nhốt các nội môn đệ tử các môn phái, ba người bị nhốt chung một phòng kín. Mà ta lại được Triệu Mẫn đặc biệt ưu đãi, không bị nhốt cùng mọi người phái Nga Mi mà bị dồn lên tầng thứ bảy cùng các chưởng môn, trưởng lão các phái. Một tầng này các trưởng lão bị giữ lại, mỗi người bị nhốt riêng một phòng.

Ta tiếp tục bị đưa đi, lên tận tầng thứ tám, lúc này cùng chưởng môn bốn phái bị tách ra áp giải riêng, mỗi người một phòng giam. Ta chẳng lòng dạ nào để ý đến người khác nữa, vào phòng giam, chỉ thấy nội thất tuy không hoàn toàn sang quý nhưng cũng không quá thô sơ, giường gỗ khắc hoa, màn lụa mỏng màu xanh, đồ ăn còn mới, bàn trà, chén trà, nến thắp, giấy và bút mực, sách, mỗi thứ đều có đầy đủ, thậm chí cả nơi vệ sinh sạch sẽ cũng có, trong hòm còn có mấy bộ y phục thanh nhã, ta cười khổ một chút, thầm nghĩ Vạn An tự chỗ nào cũng như thế này hay là ta được Triệu Mẫn đặc biệt hậu đãi đây? Ta thật là may mắn nha, bị bắt giam còn có đãi ngộ thật tốt, không biết mấy tầng dưới thì có bộ dáng gì đây?

Tuy mười ngày này ta đã đem Thập Hương Nhuyễn Cân Tán bức ra ba phần, nhưng nội công cũng không khôi phục lại bao nhiêu, loại thuốc này thật kỳ quái, chỉ cần còn lại một chút xíu trong cơ thể cũng vẫn có tác dụng phong bế nội lực người ta, mấy ngày liền gân cốt rã rời mềm oặt liền giống như người thường không có võ công, nếu muốn khôi phục lại, trừ cách ăn giải dược thì chỉ có đem toàn bộ nội lực bức ra hết mới được. Đáng tiếc thứ thuốc duy nhất có thể làm giảm bớt dược tính ta đã đưa hết cho Diệt Tuyệt, mà giải dược của Bi Tô Thanh Phong lại không dùng được, thật là phiền a!

Phòng không có cửa sổ, cửa ra vào đã khóa chặt, trong phòng tối tăm u ám, ta liền cầm lấy hỏa chiết tử trên bàn thắp một ngọn nến, tìm ấm trà, bên trong có nước còn ấm, liền tự rót cho mình một chén, uống mấy ngụm, cầm một cuốn sách lên xem. Ban đêm, ta nằm trên chiếc giường xa lạ, nghĩ ngợi. Ta phải ở lại đây qua ba tháng, không có tự do, không thấy ánh mặt trời, không gặp ai quen biết, không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi.

Bỗng nhiên ta thấy cả kinh, lỗ tai dỏng lên lắng nghe. Vách tường có giường kê sát ngay bên cạnh phía sau hình như có phòng giam khác, có người đang gõ nhẹ mấy tiếng, lòng ta thoắt nhiên mừng rỡ, bên đó có người. Bị nhốt ở tầng tám đều là chưởng môn các phái, nhưng vừa rồi bốn phái chưởng môn đều bị dẫn đi phương hướng khác, vậy người bên kia là ai? Không Tính phái Thiếu Lâm đã chết, xét thời gian thì Triệu Mẫn giờ này hẳn là ở tại Lục Liễu sơn trang bày kế mai phục Trương Vô Kỵ. Cho dù có ta tham dự vào, thay đổi diễn biến đi ít nhiều, nhưng vô luận xét lộ trình hay thực lực thì chưởng môn Thiếu Lâm không thể nào bị bắt đến đây trước ta được.

Vậy sáu đại phái chỉ còn lại Võ Đang. Người phái Võ Đang cũng bị bắt, vậy người bên kia là ai? Tống đại bá sao? Nghĩ đến đây ta phủ thêm áo choàng, nhẹ nhàng ngồi sát đến vách tường đang phát ra tiếng gõ lốc cốc, cũng gõ đáp lại mấy tiếng. Bên kia yên lặng một chút, một tiếng nói trầm ấm thấp giọng vang lên:

“Tại hạ Mạc Thanh Cốc phái Võ Đang, xin được thỉnh giáo các hạ là cao nhân phái nào?”

“Thất thúc, Thất thúc, là cháu, Chỉ Nhược đây!”

Ta nghe được giọng nói quen thuộc kia, kích động thiếu chút nữa thì khóc òa, là Thất thúc! Ta vội nén lại kích động trong lòng, thấp giọng trả lời. Lúc này bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân tuần tra đang tiến lại, ta và Thất thúc vội bế khí ngừng thở, không dám phát ra tiếng động nào.

Cảm giác như một hồi rất lâu, tiếng bước chân kia đã đi xa, Mạc Thanh Cốc mới lo lắng hỏi:

“Chỉ Nhược, phái Nga Mi cũng bị những kẻ thần bí này bắt đi sao? Cháu thế nào rồi? Không bị thương chứ? Bọn chúng có làm gì cháu không?” Thanh âm càng đến cuối càng có chút cao giọng kích động, hiển nhiên là giận dữ khó có thể kiềm chế.

“Thất thúc nói nhỏ thôi, chẳng những Nga Mi gặp độc thủ, theo cháu thì còn có cả Hoa Sơn, Không Động, Côn Lôn ba phái, cả chưởng môn lẫn các đệ tử thân truyền của bọn họ nữa.” Ta có cảm giác như muốn khóc, áp lực hơn mười ngày ảm đạm khiến cho cho ta xúc động nói thêm: “Nghe bọn chúng nói chuyện, các đệ tử bình thường của ba phái đều bị giết hết. Trước mấy ngày bọn họ vừa mới giết nhiều người Minh giáo như vậy, đảo mắt lại lại chính mình bị giết, thật không hiểu qua mấy ngày nữa bọn phiên tăng này cùng mấy nhân vật thần bí kia có thể hay không cũng bị người ta giết? Thất thúc, giang hồ là phải vậy sao? Ngươi giết ta, ta giết ngươi, thậm chí ngay cả ngày nào đó mình bị giết, chết thế nào cũng không biết.” Ta nói, toàn thân vô lực ngả người dựa hẳn vào tường.

Mạc Thanh Cốc trầm mặc một lát, giọng nói thanh lãng cố nén xuống, thấp giọng:

“Giang hồ vốn chính là thế. Ta từ nhỏ lưu lạc giang hồ, được sư phụ thu lưu, truyền cho võ nghệ, dạy cho ta hiểu được thế nào là đạo lý đối nhân xử thế, sau lớn lên lại đi theo các sư huynh hành tẩu giang hồ, vì hiệp nghĩa mà trợ giúp người ta đánh đánh giết giết, mới bắt đầu cũng không quen nhưng sau cũng dần trở thành bình thường. Nếu muốn sống thì phải giết người, chứ không để người ta giết mình, ngươi chết ta sống, đơn giản vậy thôi. Cháu quả thực là không hợp với giang hồ.”

Mạc Thanh Cốc nói xong, cười mấy tiếng, nhẹ nhàng mà tịch mịch.

“Thất thúc, cháu xin lỗi, sau này cháu sẽ không than vãn như vậy nữa. Kỳ thật thúc cũng không muốn sống những ngày tháng như vậy phải không?” Ta tựa trán vào vách tường, nhỏ giọng giải thích.

Mạc Thanh Cốc cười khẽ hai tiếng:

“Nha đầu cần gì đúng hay không đúng, ta đã quen như vậy rồi, không có gì áy náy cả, cháu không cần xin lỗi, những ngày này ở đây, ta vẫn không thể quen được. Đúng rồi, phái Nga Mi làm sao lại trúng phục kích? Không có gì tổn thất chứ?”

“Tất cả mọi người bị hạ một loại thuốc phong bế hết nội lực, ngay cả kiếm cũng không cầm nổi, chỉ có Diệt… à, sư phụ trốn thoát, may mắn mọi người đều không việc gì, bị nhốt ở tầng sáu cùng với các đệ tử ba phái. Thất thúc, sao thúc cũng ở trong này? Tống bá bá, Du Nhị thúc và mọi người đâu? Cũng không sao chứ ạ?”

Ta nhất thời nói nhanh, suýt nữa buột miệng gọi thẳng ra tên Diệt Tuyệt sư thái, vội nói sang chuyện khác, hy vọng Thất thúc không chú ý đến điểm không cung kính nho nhỏ này.

Mạc Thanh Cốc chẳng có vẻ gì là buồn bực hay suy sụp , ngữ khí bình thản nói:

“Ta cùng các sư huynh khi ở một nhà nông gia trong núi Côn Lôn nghỉ chân trúng phải ám toán, cũng là loại độc dược có thể phong bế nội lực, vô sắc vô vị này. Trước khi trúng độc dù dùng châm bạc để thử cũng không có tác dụng, ta cùng mấy sư huynh còn phải cảm tạ cháu, không ngờ bộ tâm pháp cháu tặng trước kia lại có hiệu lực kháng lại loại độc này.”

“A! Không thể nào!” Ta kinh ngạc, nội công Tiêu Dao phái tuy thần kỳ nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy, Đại Vô Tướng Công có thể trợ giúp thân thể kháng độc, nội lực của ta có thể chống đỡ lại một chút độc tố, ta còn tưởng là tác dụng của Bất lão Trường xuân công như thế đã là kỳ diệu rồi, không ngờ Đại Vô Tướng Công còn lợi hại hơn.

Mạc Thanh Cốc lại thấp giọng nói tiếp:

“Chúng ta năm người nội lực chỉ còn đến năm sáu thành, cao thủ trong bọn chúng cũng không ít, chừng ba mươi mấy người, nhưng ba mươi mấy đệ tử cùng với Thanh Thư toàn bộ không đứng dậy nổi, ta cùng Tam sư huynh, Tứ sư huynh đấu với bọn chúng, Đại sư huynh, Nhị sư huynh âm thầm lấy thuốc giải độc đặc biệt do sư phụ điều chế cho bọn Thanh Thư uống, tuy độc không giải được hết nhưng đã có thể đứng lên đi lại được như người thường, Đại sư huynh dặn chúng ta chặn sau, chờ cho các đệ tử lui hết, sau này dựa theo ám hiệu của phái Võ Đang tụ họp lại cùng trở về. Không ngờ trong khi giao thủ, Tam sư huynh lại phát hiện ra trong số đối phương có người năm đó đánh trọng thương huynh ấy, chúng ta âm thầm truyền âm thương nghị, quyết định giả bại, xem rốt cuộc bọn chúng là ai? Điều tra rõ ràng năm đó ai sai khiến bọn chúng cướp Đồ Long đao, khiến cho Tam sư huynh phải chịu trăm ngàn tra tấn.”

“A! Vậy là mọi người không phải bị bắt vào, Tống bá bá, bọn Thanh Thư cũng không sao rồi. Thất thúc, mọi người sao lại mạo hiểm như vậy, nơi này ba bước một người gác, năm bước một kẻ tuần tra, nơi nơi đều là cao thủ, chẳng khác gì so với đầm rồng hang hổ, mọi người tiến vào thì dễ dàng nhưng muốn ra lại vô cùng khó đó!”

Ta nghe rõ sự tình chân tướng, lần này điều đầu tiên hiện ra trong đầu ta không phải là kịch tình lại biến đổi thế nào, mà ngược lại, vì Thất thúc cùng mọi người xông vào mạo hiểm mà phát giận.

“Không sao đâu, mấy ngày nay ta đã bức toàn bộ độc hết ra ngoài rồi, nội lực đã khôi phục, cho dù có nguy hiểm nhưng lấy khinh công của Võ Đang ta muốn thoát đi thì không ai có thể giữ ba huynh đệ chúng ta lại.” Mạc Thanh Cốc hiếm khi không giữ khiêm tốn, ngạo nghễ nói.

Đêm nay ta đã sợ hãi đủ, tuy không đoán ra được việc Thất thúc khôi phục nội lực, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ:

“Mọi người thật là lợi hại a! Cháu thì lại không được, hơn mười ngày nay mới bức ra được một chút, muốn bức hết độc ra ngoài không biết mất bao nhiêu thời gian nữa a!”

Lúc này, ta cũng không che giấu sự thật về võ công của mình, thói quen đang có nội lực bỗng dưng mất đi thực khiến người ta thấy mất mát khó chịu.

“Nếu không có bức tường này, ta có thể giúp cháu bức nội lực ra, đáng tiếc khi chúng ta vờ thua, vũ khí đều bị thu hết, bằng không một bức tường bằng đất đá mỏng thế này chẳng làm khó được ta.” Mạc Thanh Cốc với chuyện võ công của ta cũng không giật mình, bởi vì không thể giúp được ta mà thanh âm có chút trầm xuống.

Ta khó hiểu:

“Thất thúc, Miên chưởng của Võ Đang ra chiêu ngưng trọng thong thả, yên tĩnh không tiếng động, muốn phá bức tường này cũng đâu có khó?”

“Cháu cũng biết chúng ta đang ở nơi cao nhất trong tháp, mặt tường này bên trong dùng đá tạp để xây nên, dùng hồ vữa cực dính, đá và hồ đều dung hợp, nếu ta đánh ra một chưởng chỉ có thể chấn vỡ cả bốn phía quanh lòng bàn tay, bên ngoài canh gác dĩ nhiên sẽ nghe thấy và biết việc võ công ta đã khôi phục. Nếu có kiếm ở đây, Nhu kình của Võ Đang ta có thể không tiếng động mà cắt bức tường ra mấy mảnh nhỏ.” Mạc Thanh Cốc thấp giọng giải thích.

Nghe đến đó, ta bỗng nhớ tới Cửu Âm chân kinh từng nói: năm ngón tay phát kình, vô kiên không phá, tồi địch thủ lãnh, như xuyên bùn nhão, trong lòng bỗng nhiên nghĩ, nếu để Thất thúc dùng Tồi Kiên Thần Trảo cũng có thể coi vách tường cứng như thế này xuyên qua như đất bùn, lại nghĩ đến cảnh nhiều nhất là một tháng ta đã có thể đem độc bức ra hết, chờ Thất thúc luyện thành Tồi Kiên Thần Trảo thì độc của ta cũng đã sớm bức ra. Thêm nữa là Cửu Âm chân kinh lai lịch không tường, nếu để Thất thúc luyện sợ rằng sau này biết được thúc ấy có giận không nhỉ?

Bất quá hiện giờ diễn biến đã có chút thay đổi nhỏ, nhưng dựa theo kịch tình như trong truyện thì Thất thúc vẫn còn một tử kiếp, nếu muốn thoát khỏi bẫy của Thành Côn và Trần Hữu Lượng giăng ra, Thất thúc vẫn nên tăng cường thực lực của mình, tốt nhất là thủ đoạn người ta không thể tra ra được. Dù sao bị nhốt trong này không biết bao lâu, không biết lần này không có Du Tam hiệp, Ân Lục hiệp lại ở lại phái, Trương Vô Kỵ không biết bao lâu nữa mới tới, lại không biết Triệu Mẫn thông minh như vậy không có cơ hội tặng thuốc cho người tình, làm thế nào để Trương Vô Kỵ đáp ứng ba điều kiện của nàng đây?

Nhiều sự phiền quá, ta ngồi tựa lưng vào tường, giống như hồi xưa đi học ở bên cạnh Thất thúc, nghe hắn giải thích ý nghĩa của câu chữ trong sách. Trầm mặc một lát, ta thấp giọng:

“Thất thúc, sao thúc không hỏi cháu vì sao lại có võ công tâm pháp như vậy? Trong chốn giang hồ võ công bí tịch mà có thể khiến người ta tranh đoạt ác liệt cũng hiếm có mà!”

“Ta biết cháu không muốn nói là do có khó xử của mình, ta nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, biết cháu tuyệt đối không có ác ý cho nên không cần hỏi.” Mạc Thanh Cốc nói không do dự.

Có lẽ đêm tối khiến người ta dễ dàng mở rộng lòng mình, tưởng tượng ra Thất thúc cũng như ta cùng ngồi trên giường, cùng dựa vào tường, ta mỉm cười, trong lòng thầm nói với mình, có gì phải do dự? Võ Đang thất hiệp là người thế nào ngươi không phải sớm đã rõ hay sao? Ngươi còn không tin tưởng bọn họ như tin tưởng chính mình? Hơn nữa lại là Thất thúc thương ngươi nhất nữa. Nghĩ vậy, ta lặng lẽ nói:

“Thất thúc, phụ thân cháu hiện giờ không phải là cha ruột của cháu, ông ấy vì báo đáp ân đức của cha mẹ cháu trước đây mới thu dưỡng cháu. Cha ruột cháu họ Tiết, tổ tiên cháu thời Tống Triết Tông từng nổi danh trong giang hồ, là thần y Diêm Vương Địch Tiết Mộ Hoa. Tổ tiên cháu khi đó bái sư làm môn hạ một môn phái lánh đời, phái Tiêu Dao, một thân y thuật không ai không kính ngưỡng. Trong di thư mẹ cháu để lại có nói, phái Tiêu Dao mỗi người đều là kỳ tài không xuất thế, thiên văn địa lý, y bặc tinh tượng, cầm kỳ thư họa không gì không biết. Thuốc mà cháu chế ra cho Du Tam thúc cũng là từ trong y thư tổ tiên lưu lại, có thể thấy được bọn họ khi đó thành tựu rực rỡ vô cùng. Nhất là võ công của Tiêu Dao môn, bác đại tinh thâm võ lâm hiện giờ không gì có thể sánh bằng. Trong di thư mẹ cháu để lại có nói cho cháu biết: Bắc Minh Thần Công có thể hấp thu nội lực của người khác cho mình, Tiểu Vô Tướng Công có thể bắt chước chiêu thức võ học khắp thiên hạ, Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công có thể khiến người ta phản lão hoàn đồng, vĩnh viễn thanh xuân… và hơn mười môn tuyệt học nữa, tâm pháp cháu đưa cho Thất thúc chính là Đại Vô Tướng Công. Thất thúc, thúc có hiểu được hai chữ Tiêu Dao có hàm nghĩa sao không?”

 

Mạc Thanh Cốc nghe tiết lộ của Chỉ Nhược, vô cùng kinh sợ, rất nhiều điều đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn, nghe vấn đề Chỉ Nhược hỏi, vô thức gật đầu, chợt nhớ ra nàng nhìn không được, mới hồi phục tinh thần lại, thở dài:

“Là thiên thứ nhất trong ba mươi ba thiên trong sách Trang Tử, Tiêu Dao Du sao?”

“Đúng vậy! Thuận theo tự nhiên, hoàn toàn tự do, hướng tới tự tại, ba vị sư tổ rời xa chốn thị phi giang hồ, có người ẩn cư giấu mình bên cạnh núi Vô Lượng nước Đại Lý, có người trú thân ở Linh Thứu cung trên Thiên Sơn Phiêu Miểu, nhưng như thế nào, vẫn không thoát khỏi cừu hận ân oán của bản thân. Năm đó phái Tiêu Dao có bốn đệ tử: Vô Nhai Tử, Lý Thu Thủy, Vu Hành Vân, Tề Ngự Phong.. Tiêu Dao môn có người làm thống lĩnh Linh Thứu cung cùng ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo mấy ngàn người, giết người không tốn quá hai chiêu, nhưng y thuật cũng vô cùng cao minh, không người có thể so sánh. Môn phái cường thịnh như vậy, nhưng không hiểu sao lại xuống dốc, hậu nhân Mộ Hoa công về sau cũng mai danh ẩn tích, trở thành thế gia họ Tiết trong thành Tương Dương, bởi vì giặc Nguyên tham tàn, nhà tan cửa nát, chỉ có mẹ cháu được cha nuôi cứu thoát, lưu lại di thư cùng một ít di vật còn lại của Tiêu Dao phái, còn muốn cháu cẩn thận lưu ý chuyện tai họa năm xưa bị kẻ thù đuổi giết, duy nhất một thứ giống như võ công chính là Bất lão Trường xuân công mà tổ tiên ngày xưa phái Tiêu Dao cũng không phá giải nổi. Như lúc trước cháu nói mấy môn công phu chính là tâm pháp do các tổ sư sáng tạo ra, Đại Vô Tướng Công cũng vậy, đây cũng chỉ là tâm pháp nhưng không có chiêu thức, pháp môn vận dụng. Thất thúc, thực xin lỗi, cháu đã giấu nhiều chuyện như vậy, những điều này ngay cả cha cháu cũng không biết đâu.”

 

 

Ta một hơi đem hết mọi chuyện nói ra, thật thoải mái, cảm giác áp lực đè nặng rốt cuộc biến mất.

Mạc Thanh Cốc nghe ta nói, tưởng tượng khi đó phái Tiêu Dao thần bí sóng gió nổi lên, cảm thán:

“Tiêu Dao môn, nhưng không được Tiêu Dao! Chỉ Nhược, cháu vẫn làm một Chỉ Nhược không có gì đặc biệt thì tốt hơn. Chuyện cũ này cháu không nên đeo nặng trên mình mãi, ta chỉ hy vọng cháu có thể vĩnh viễn được giống như khi ở Võ Đang, ngày ngày sống vui vẻ yên bình, cho dù không cần sống ẩn dật kham khổ cũng vẫn có thể có một cuộc sống tiêu dao vui vẻ.”

“Thất thúc, cám ơn thúc!” Ta nói ra những điều bí mật này, trong lòng thấy tĩnh lặng, tưởng chừng muốn nói ra rất nhiều nhưng rốt cuộc một câu cũng không nên lời.

Mạc Thanh Cốc thấp giọng:

“Không cần nói cám ơn, việc này cũng đừng nói cho người khác nghe, sợ rằng hiện giờ vẫn còn hậu nhân kẻ thù thì không hay.”

“Hẳn là không đâu. Mẹ cháu nói trong di thư rằng từ khi ẩn cư ở Tương Dương liền không gặp ai đuổi giết, hiện giờ đã hơn một trăm hai mươi mấy năm, oán thù gì hẳn cũng có thể tiêu tán.” Ta nói từ hy vọng của chính mình.

“Nha đầu ngốc, đôi khi có những việc cha truyền con, con truyền cháu… đời đời không dứt, cháu vẫn cẩn thận thì tốt hơn.” Mạc Thanh Cốc nghe ta nói một đoạn chuyện xưa kinh thiên, trong lòng cũng bất giác gợn sóng phập phồng.

“Dạ!” Ta cảm thụ đêm tối tĩnh lặng nhưng yên ả vô cùng, bởi vì bên cạnh có Thất thúc, cho nên không cần lo lắng, không cần sợ hãi.

Mạc Thanh Cốc cầm chiếc sáo trúc cài bên hông, thấp giọng:

“Chỉ Nhược, không còn sớm nữa, mau ngủ đi! Thất thúc thổi sáo cho cháu nghe.”

Nói xong, không chờ ta trả lời, cũng không quan tâm đến bọn phiên tăng đang canh gác tuần tra bên ngoài chú ý, nhẹ nhàng thổi lên một khúc nhạc dịu dàng. Ta ôm chăn ngồi dựa tường chìm vào giấc ngủ say lúc nào không biết, thanh âm trong vắt êm đềm vẫn lượn quanh hai gian phòng, theo cả vào giấc mơ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...