Trọng Sinh Mạt Thế

Chương 12: Mạt Thế Bắt Đầu 2



"Ngươi nhìn xem phụ cận con đường nhỏ kia nơi nào có trạm xăng dầu." Tuy rằng xe này còn không ít xăng, nhưng khẳng định là không đủ để đi đến được thành phố A.

Nếu không phải vạn phần bất đắc dĩ, Giản Nặc chắc chắn sẽ không lấy đồ dự trữ của mình từ trong không gian ra.

"Ba trăm mét về phía Đông có một trạm xăng dầu.

Phụ cận trạm xăng dầu này chính là một khu cư dân nhỏ, nơi đó hẳn là có không ít tang thi."

Lý Hiểu Đông một bên xem bản đồ, một bên nói ra phán đoán của mình.

"Kia cũng không còn biện pháp nào khác, xe thiếu xăng thì không thể đi được, huống chi chúng ta còn cần bổ sung một chút đồ ăn, đã có trạm xăng dầu, như vậy phụ cận chắc phải có một ít cửa hàng mới đúng." Giản Nặc cảm thán.

"Các ngươi biết rõ nơi đó có tang thi vì cái gì còn muốn đi, các ngươi muốn chịu chết nhưng ta thì không a." Hoàng Nhã Lị vừa nghe thấy có rất nhiều tang thi, tức khắc mất đi lý trí, quên mất đe dọa lúc nãy, liền lên tiếng.

"Chúng ta cũng không cầu các ngươi cùng đi chịu chết a, ngươi nếu không muốn có thể xuống xe a!"

"Xuống xe liền xuống xe, dù sao ta cũng sẽ không cùng các ngươi đi." Có lẽ là giai đoạn này không có gặp phải nguy hiểm nào, làm Hoàng Nhã Lị cảm thấy nơi này rất an toàn, cho nên mới nói ra những lời này.

"Nữ nhân, chính là một phiền toái lớn." Giản Nặc ngừng xe.

Lý Hiểu Đông ngồi ở phía sau xe nghe Giản Nặc nói xong, rất muốn hỏi lại một câu, chẳng lẽ ngươi không phải là nữ nhân sao, chính là nghĩ đến tác phong làm việc của Giản Nặc, lại nuốt xuống.

Không còn cách nào, thế đạo gian nan, vì sống sót, hắn đành phải khuất phục dưới "dâm uy" của nữ nhân nào đó.

Hoàng Nhã Lị cũng không nghĩ tới Giản Nặc cư nhiên sẽ dứt khoát như vậy, nói là làm ngay, mở cửa xe ra liền đẩy ả ra ngoài.

"Hiểu Lệ ngươi cũng xuống dưới đi." Hoàng Nhã Lị suy tính rất kĩ, nếu Hoàng Hiểu Lệ cũng là một dị năng giả, vì cái gì bọn họ không thể tự mình đi đến thành phố A, một hai phải ngồi trên xe của người khác, thực khó chịu

Chỉ là, Hoàng Nhã Lị tuy rằng bàn tính không tồi, bất đắc dĩ chính là Hoàng Hiểu Lệ căn bản không muốn phối hợp.

Hoàng Hiểu Lệ mở cửa sổ xe nói một câu nói.

"Tỷ, ta muốn đi cùng bọn họ. Ngươi nếu là muốn tự mình đi, vậy chúng ta gặp lại ở thành phố A sau."

Hoàng Nhã Lị thật sự là không nghĩ tới Hoàng Hiểu Lệ cư nhiên sẽ nói như vậy.

Cho tới nay, đều là Hoàng Nhã Lị nói cái gì, Hoàng Hiểu Lệ liền sẽ làm theo, dần dà, Hoàng Nhã Lị đều quên mất Hoàng Hiểu Lệ cũng là một là một con người có tư tưởng độc lập của riêng mình.

"Hoàng Hiểu Lệ, ngươi chẳng lẽ đã quên nhà các ngươi nợ mẹ của ta?" Hoàng Nhã Lị vừa thấy bộ đang của Hoàng Hiểu Lệ, tức khắc hoảng sợ, đem cái cớ mình dùng nhiều năm liền đưa ra nói với Hoàng Hiểu Lệ.

"Cho ta thời gian năm phút, ta đi giải quyết chuyện này." Hoàng Hiểu Lệ dùng giọng nói thương lượng đối Giản Nặc nói.

Giản Nặc cũng không phải một người vô tình, nghĩ đến về sau Hoàng Hiểu Lệ sẽ có tác dụng lớn, cũng đồng ý cho cô năm phút.

Chung quanh nơi này hẳn không có gì nguy hiểm, cô có thể bổ sung một chút đồ ăn.

Như vậy nghĩ Giản Nặc từ dưới thân cầm ba lô ra, đem một túi bánh quy cùng một lọ nước đưa ra, bắt đầu ăn.

Lý Hiểu Đông vừa thấy Giản Nặc ăn, cũng có chút phát thèm.

Cũng móc ra một ít đồ bắt đầu ăn.

Mùi hương bánh quy truyền ra khắp xe, bụng Chu Tử Minh không nghe lời tức khắc kêu lên.

Chu Tử Minh không nghĩ tới bánh quy sẽ ăn ngon như vậy.

Gian nan nuốt nuốt nước miếng nói: "Các ngươi có thể hay không cho ta một ít đồ ăn.".
Chương trước Chương tiếp
Loading...