Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta

Chương 39: Ứng Phó.



Xuân Bảo đã hai sáu chưa gả cho người là vì không thể làm việc nhà nông khiến người ta ghét bỏ. Cô là con gái ở trong núi, làm sao có thể có khả năng quyết định, bình thường phụ nữ kiếm tiền đều có chút khó khăn, đừng nói chi là cô, đàn ông con trai bình thường người nào lại nguyện ý cưới người như cô đây? Chính cô vừa không muốn gả người tàn tật, vừa không muốn gả cho loại đàn ông hai mặt, vì vậy liền thành gái lỡ thì.

Đến Thành phố Y, Xuân Bảo rất quý trọng cơ hội lần này, giúp Lý Tuệ trông coi cửa hàng vô cùng tận tâm, học hỏi cũng rất nhanh, hơn nữa ăn mặc lên liền không nhân ra là cô gái từ trong núi ra. Xuân Bảo mặt tròn mắt to, da dẻ trắng nõn, thu dọn gọn gàng liền ngối xuống sau quầy, khách hàng đầu tiên được giới thiệu đã đồng ý giao dịch. Lan Hương dạy cô làm thế nào trao đổi với khách hàng, làm sao để đẩy mạnh tiêu thụ, cô vừa học liền hiểu, hơn nữa còn vô cùng cố gắng, buôn bán của Lý Tuệ không những không giảm mà còn tăng, Lâm Yến và Lan Hương cũng khen cô làm rất tốt, làm cô cảm nhận được giá trịn của mình.

Buổi tối, Xuân Bảo trở lại, một chân có tật khập khà khập khiễng, còn muốn làm việc nhà, Lan Hương đều không cản được. Cô thật sự cảm kích Lâm Yến, muốn dùng cách này để biểu đạt tâm ý của mình. Hiện tại Lâm Yến không có chuyện làm, chút việc nhà này làm sao có thể phiền Xuân Bảo, cô biết Xuân Bảo sợ Bình Bình hết bệnh rồi, Lý Tuệ quay lại cửa hàng, cô ấy không tìm được công việc mới phải trở về trong núi, Lâm Yến tốt bụng đề nghị: “Em có biết sử dụng máy may không?”

“Biết, em còn biết may quần áo nữa, quần áo của người trong nhà đều là em làm, có đôi khi còn có người trong thôn nhờ em làm giúp.”

“Vậy, chờ chị Lý rảnh rồi em có thể đến làm việc cùng Hoan Hoan, rảnh rỗi để Hoan Hoan dẫn em đi phỏng vấn xem, thử một lẫn xem được không.”

“Cám ơn chị!” Xuân Bảo hết sức vui mừng, đi theo Lâm Hoan một lần, trở lại hưng phấn nói cho Lâm Yến, bà chủ chỗ đó đồng ý nhận cô.

Xuân Bảo không sợ hãi giống như trước nữa, tự tin đem công việc của mình làm tốt hơn, qua một tháng, so với Lý Tuệ trông coi kiếm nhiều hơn sáu trăm, Lý Tuệ liền cho cô sáu trăm tiền lương, ba trăm tiền hoa hồng, Xuân Bảo kích động không thôi.

Gió bắc nổi lên, tuyết bay bay, ngày đông giá rét lặng lẽ bao phủ, Lâm Yến thấy mình không việc làm, ngày ngày trông giữ nhà, liền làm thủ tục cho Hoàng Bằng Tường học ngoại trú, mẹ chồng cũng trở lại thành phố, người trong nhà lập tức nhiều lên, tiếng nói cười mỗi ngày rất náo nhiệt. Lan Hương và Lâm Giai Bình giúp đỡ Xuân Bảo thuê một phòng ngủ, hai người các cô mỗi ngày cùng ngồi xe buýt đi làm.

Tiếng Anh của Hoàng Bằng Tường đã có thể dùng nói chuyện, bây giờ, cậu mặc kệ người khác có nghe hiểu hay không, rất thích dùng tiếng Anh nói chuyện, thường xuyên làm bà nội không hiểu đầu đuôi. Hơn nữa, chỉ cần cậu ở phòng khách, nhất định chuyển TV đến đài trung ương số 9, không biết có nghe hiểu hay không, dù sao cậu cũng rất kiên trì.

Bà Hoàng thấy cháu trai có thể nghe hiểu tiếng ngoại quốc, cười không khép miệng, bước đi cũng rón rén, sợ làm lỡ việc học của cháu trai.

“Mẹ, con được xếp vào lớp, bọn họ đều nói Anh ngữ, con không theo được, Tôn Ấu Bân còn chê cười con, bây giờ con là học giỏi nhất lớp.”

“Oa, Tiểu Tường thật giỏi!” Lâm Yến giơ ngón tay cái với con trai, Hoàng Bằng Tường kiêu ngạo hếch cằm thẳng sống lưng.

“Oa, Tiểu Tường thật giỏi!” Lâm Yến giơ ngón tay cái với con trai, Hoàng Bằng Tường kiêu ngạo hếch cằm thẳng sống lưng.

“Hừ, học kỳ sau con muốn cạnh tranh làm đại biểu lớp Anh ngữ, đem Tôn Ấu Bân kéo xuống.”

Lâm Yến sửng sốt, suy nghĩ một chút nói: “Tiểu Tường, điểm số ngữ văn với toán học của con không phải cũng tốt sao?”

“Đúng vậy, sao thế mẹ?”

“Vậy sao con không tranh cử lớp phó học tập? Mẹ nghe thầy giáo nói, con là học sinh giỏi toàn diện, vốn không cần chỉ chăm chú vào Anh ngữ.” Lâm Yến hi vọng con trai có thể mở lòng một chút, nhưng cô không thể nói thẳng như vậy.

Hoàng Bằng Tường không nói chuyện một lúc lâu, mới gật đầu một cái với mẹ.

Chưa đến hai ngày, Hoàng Bằng Tường tan học về nhà, vừa vào cửa liền kích động lớn tiếng nói: “Mẹ, tháng sau có người ngoại quốc muốn đến trường con, Hiệu trưởng chọn ra hai mươi học sinh giỏi tiếp đãi các bạn ngoại quốc, trong đó có con.”

Lâm Yến và bà Hoàng đang ở trong bếp nấu cơm, nghe tiếng cùng nhau chạy đến: “Tiểu Tường thật lợi hại!”

“Mẹ, người nói đúng, cũng không phải Anh ngữ tốt là được, thầy giáo nói lần này tuyển chọn chính là xem tổng hợp các tố chất, con thích đọc sách, kiến thức nhiều, bình thường biểu hiện cũng tốt, ha ha, con phát âm cũng tốt, cho nên lần này chọn người, bạn bè trong lớp nhất trí đồng ý con đi.”

Lâm Yến cũng không nấu cơm nữa, tắt bếp ngồi trước mặt con trai, nghe cậu mặt mày hớn hở kể chuyện ở trường, cho đến khi nghe thấy bụng con trai kêu mới vội vàng chạy vào phòng bếp, mẹ chồng đã làm xong cơm.

“Hì hì, mẹ.....” Cô có chút xấu hổ.

“Tiểu Tường so với cha nó còn có tiền đồ hơn.” Làm bà nội thấy cháu trai vinh quang vui mừng đến mê man, làm sao còn để ý đến khuyết điểm nhỏ của con dâu.

Ngày hôm sau, Lâm Yến gọi điện thoại kêu mọi người đến ăn cơm tối. Lúc Lâm Giai Bình và Lan Hương tới còn xách theo một túi trái cây, Xuân Bảo mang theo khoai tây, khoai lang, bí đỏ các loại, là anh cô giúp đỡ đem đến cửa.

Ngày hôm sau, Lâm Yến gọi điện thoại kêu mọi người đến ăn cơm tối. Lúc Lâm Giai Bình và Lan Hương tới còn xách theo một túi trái cây, Xuân Bảo mang theo khoai tây, khoai lang, bí đỏ các loại, là anh cô giúp đỡ đem đến cửa.

“Xuân Bảo, làm sao lại để anh em đi như vậy? Trời lạnh như vậy, ít nhiều cũng phải ở lại ăn cơm nha.”

“Anh em ở cửa Bắc trong công trường xây dựng làm việc, ở đó bao cơm.” Anh trai Xuân Bảo đại khái so với anh trai Lan Hương tốt hơn nhiều, đối với người em tàn tật này rất quan tâm.

Lý Tuệ cùng Bình Bình đến cuối cùng, Bình Bình mới ra viện, qua chủ nhật sẽ quay lại trường.

“Bình Bình, con là đại công thần, Anh ngữ cỉa Tiểu Tường đều là con chỉ dạy.” Nhìn cô bé gầy đi một vòng, sắc mặt cũng không tốt, Lâm Yến lại đau lòng một trận, dù sao, sống cùng cô bé nhiều tháng cũng sinh ra tình cảm.

“Dì, là em Tiểu Tường cố gắng mà được.” Bình Bình ngượng ngùng nói.

Lâm Yến bày một bàn lớn, cá hấp, thịt kho tàu, thịt xào tỏi, nhứng món này là Tiểu Tường và Lâm Giai Bình thích ăn nhất, rau trộn ngó sen, rau cải xào, cải thìa xào nấm hương, khổ qua xào trứng, ớt xanh mộc nhĩ xào thịt, sườn ram dứa, đậu giác xào ruột già, bày đầy một bàn lớn. Lâm Yến sợ làm quá cực, thân thể lại nặng nề, ba món sau cùng là gọi nhà hàng mang đến.

“Tiểu Tường, nói Anh ngữ với cậu hai xem.” Lâm Giai Bình thật tò mò, mặc dù ở trường anh cũng học qua Anh ngữ, nhưng trường học nông thôn học sinh không có năng lực tự nói chuyện với nhau.

Tiểu Tường muốn trêu cậu hai, bô bô nói một chuỗi, một bàn chỉ có Bình Bình mím môi cười, những người còn lại đều mang vẻ mặt mờ mịt, Lâm Yến cũng chỉ nghe hiểu một chút ít, không biết rốt cuộc con trai muốn nói gì.

“Bình Bình, Tiểu Tường nói cái gì nha?” Lý Tuệ tính tình nôn nóng, liên tục hỏi con gái.

Bình Bình ngượng ngùng nhìn mẹ mình một cái, mấp máy môi không nói.

“Nếu cậu hai không cố gắng tốt, thẹn với quan tâm yêu thương của mẹ con, cẩn thận con đó.” Hoàng bằng tường tự mình giải thích.

Lâm Giai Bình nghe không chỉ không tức giận mà còn hưng phấn nói: “Lời khó như vậy mà con cũng nói được, lợi hại, cậu hai tốt nghiệp trung học (cấp hai) cũng chỉ học được mấy câu chào tạm biệt, chào buổi sáng đây.

Lâm Giai Bình nghe không chỉ không tức giận mà còn hưng phấn nói: “Lời khó như vậy mà con cũng nói được, lợi hại, cậu hai tốt nghiệp trung học (cấp hai) cũng chỉ học được mấy câu chào tạm biệt, chào buổi sáng đây.

“Tiểu Tường học giỏi, Bình Bình nhà chị Lý học cũng giỏi nha, em cảm thấy trường học trong thành phố thật tốt, so với ở nông thôn tốt hơn nhiều.” Xuân Bảo cảm khái nói, con trai anh cô và Hoàng Bằng Tường cũng không sai biệt lắm, nhưng so với người ta ngốc hơn nhiều.

“Ha ha, vậy em cần kiếm tiền cho tốt, tương lai để con học trong thành phố.” Lý Tuệ tùy ý nói một câu, gợi lên tâm sự của mọi người đang ngồi, tất cả không nói chuyện một lúc lâu, chỉ có Bình Bình và Tiểu Tường hai ngươi huyên thuyên nói Anh ngữ.

“Hoan Hoan, qua năm, tiểu Đào liền ba tuổi, em đón bọn nhỏ lên đây đi.” Lâm Yến nói với em gái.

Lâm Hoan do dự một chút, khó xử nói: “Chỉ sợ bà nội chúng không đồng ý.”

“Con của em, bà ấy dựa vào gì mà làm chủ? Em ở đây không phải cũng nhớ tụi nhỏ sao?” Lý Tuệ kinh ngạc hỏi.

Trong mắt Lâm Hoan chợt lóe ánh nước, nào có người mẹ nào không nhớ con cái?

“Qua năm, em lấy cớ đưa hai đứa nhỏ đến thành phố chơi, đưa đi rồi không dẫn về, mẹ chồng nhà em để chị đối phó.” Lâm Yến bày kế cho em gái.

Lâm Hoan đáng thương nhìn chị gái một cái: “Em dắt đi không được nha.”

“Cha tụi nhỏ có thể a, tết đến em rể cũng trở lại, lúc đi bảo cậu ta dắt theo.”

Lâm Hoan giống như quyết tâm thật lớn, cắn răng gật đầu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...