Truất Quyền Trai Đẹp

Chương 8: Nguồn Gốc (Hạ)(2)



Khoang thương gia rất yên tĩnh, có lẽ do câu hỏi đặt ra mãi lâu không được giải đáp, cô bé lại ngủ thiếp đi, tay anh khẽ chạm vào sợi tóc mảnh hai bên thái dương.

Được không? Chi Liên, hứa với bố, con hãy lớn lên khỏe mạnh hạnh phúc như những người bình thường khác nhé.

Như nghe được lời nói trong lòng anh , hàng mi dài khẽ rung rung vài cái rồi mở mắt, con ngươi đen láy trong veo phản chiếu khuôn mặt anh, mái tóc hơi dài, chiếc cằm lún phún đen, hình ảnh này thật phù hợp với hình tượng một người chồng vừa mất vợ, một mình gà trống nuôi con.

Cười cười.

“ Bố ơi, con không thích bố cười như vậy đâu, ” cô bé nói.

Hỏi tại sao, cô bé cũng không biết đáp lại.

Chẳng mấy chốc, đứa trẻ lại có câu hỏi mới: " Bố ơi, bố có yêu mẹ không? "

Lời vừa dứt, máy bay rung lắc dữ dội.

Không biết là do sự rung lắc của máy bay gây ra hay là do cái gì khác ... Triệu Thư Hàng nhắm mắt lại, chờ cơn chóng mặt qua đi, lại mở mắt ra, đứa nhỏ vẫn đang nhìn anh không nhúc nhích.

Yêu? Anh đã từng yêu người phụ nữ tên Chúc Bảo Nhi đó chưa?

Có thể, họ cũng từng có thời gian tình nồng ý mật.

Triệu Thư Hàng cũng thực sự rất vui mừng, vì khi đứa nhỏ đến với họ, cha mẹ cô bé, cũng giống như tất cả đàn ông và phụ nữ đang yêu nhau trên thế giới, đều đã yêu nhau say đắm, cô đợi anh hàng giờ ngoài giảng đường, anh dùng tiền thưởng nghiên cứu khoa học đầu tiên trong đời mua cho cô một đôi bông tai, giữa mùa đông lạnh giá, cô chế giễu hệ thống sưởi ấm trên xeanh nhưng lại vui vẻ trốn trong áo khoác của anh đứng xếp hàng hàng giờ đi mua sắm cùng anh, còn anh cũng đã bất chấp cái lạnh khắc nghiệt chỉ để tái hiện lại những cảnh phim điện ảnh yêu thích của cô.

Đúng vậy, có yêu.

Gật đầu.

Một nụ cười nở trên khóe miệng cô bé lan lên đến khóe mắt.

" Bố ơi, tình yêu có tốt không? So với khi được cầm trong tay một chiếc chìa khóa vạn năng duy nhất trên đời có thể mở ra được cổng của tất cả các công viên giải trí, có sung sướng hơn không? Có kích thích không? Có ngon không? Có dễ thương không? Có vui sướng không?". Đôi mắt rạng rỡ cười hỏi.

Có lẽ, trong nhận thức của đứa trẻ này, tình yêu là một loại cảm xúc đối với các sự vật liên quan, có thể là một cú húc đầu vào đối phương, có thể giống như đang ở trên đỉnh của một chiếc tàu lượn siêu tốc, và tình yêu có thể thay đổi theo hoàn cảnh tâm trạng.

Tình yêu có tốt không?

Suy nghĩ một chút, Triệu Thư Hàng đáp: " Không tốt lắm, cũng không tệ lắm. "

Đây là câu trả lời thiết thực nhất mà Triệu Thư Hàng có thể nghĩ ra cho đến lúc này.

Không tốt lắm vì anh phải từ bỏ công việc mình yêu thích, từ bỏ tâm huyết nghiên cứu của bản thân để lao đến một tương lai không xác định; cũng không tệ lắm, vì trên đời này có thêm một đứa nhỏ tên Triệu Chi Liên.

Triệu Thư Hàng không cách nào ca ngợi tình yêu, có những tổn thương mà sẽ không thể vì sự ra đi của một người mà biến mất.

Vài tháng trước, Triệu Thư Hàng đã chuyển số tiền 500.000 đô la Mỹ vào tài khoản của một người đàn ông.

" Người nhận những bức ảnh đó đáng lẽ là cha của Bảo Nhi, nhưng tôi không thể lấy được thông tin liên lạc của ông ta. Giá cả có thể thương lượng. Hiện tại tôi đang thiếu tiền." Đây là lời dạo đầu của người đàn ông kia .

Sau khi chuyển tiền, Triệu Thư Hàng nói với người đàn ông: Lần đầu và cũng là lần duy nhất, không phải trên danh nghĩa một người chồng mà là trên danh nghĩa cha của đứa trẻ, tôi không phải là một người chồng keo kiệt , dáng vóc Bảo Nhi thực không tồi, nhưng nếu vẫn thấy tiếc nuối, cứ tùy ý chia sẻ.

Nhìn xem, Chúc Bảo Nhi đã để lại cho anh mớ hỗn độn nào đây.

" Tình yêu không tốt cũng không xấu. " Đứa trẻ không hài lòng với câu trả lời, mím chặt môi, vì vậy nó nói với anh: " Khi Chi Liên lớn lên, con sẽ tự tìm câu trả lời. "

---

Khi đến thủ đô Peru, trời đã xế chiều.

Rất đông các nhà báo đã tập trung tại sân bay quốc tế Lima, bao gồm cả các phương tiện truyền thông chính thống ở Nam Mỹ, đây là điều thực sự hiếm thấy ở Peru.

Thông qua tivi đang phát sóng tại sân bay, Triệu Thư Hàng đại khái đoán ra nguyên nhân của sự việc.

Có thể nói, cả đất nước Peru đang chờ đợi chuyến bay từ Bolivia đó.

Hai mươi phút sau, chuyến bay chở nhà vô địch sắc đẹp người Peru mất tích 3.300 ngày Joan Higurashi sẽ đến sân bay Lima, trở về Lima cùng Joan Higurashi còn có hai đứa con.

Ba nghìn ba trăm ngày, gần chín năm.

Nếu bạn xem qua các tờ báo cũ vào năm 1988, chắc chắn bạn sẽ đọc được rất nhiều tin tức về vụ mất tích bí ẩn của Joan, tân quán quân cuộc thi sắc đẹp người Peru, mất tích tại Venezuela.

Joan là cô con gái lai Nhật-Âu duy nhất trong một gia đình có gia cảnh tốt và có học vấn rất xuất sắc, cô đến với cuộc thi sắc đẹp chỉ đơn thuần là vì muốn tìm việc gì đó để làm trong kỳ nghỉ hè, ai biết được rằng, cô ấy đi liền một mạch và đến cuối cùng, với sự thiện lương, tinh thần lạc quan, cầu tiến đã giành chức vô địch. Tất nhiên, còn có dung mạo xinh đẹp nữa, người ta nói rằng trong trận chung kết, Joan, người xuất hiện trong bộ váy màu mật đào, đã làm cho một trong những vị giám khảo phải rời ghế ngay lập tức đi đến phủ phục hôn lên làn váy của cô.

Joan trở thành hoa hậu đại diện Peru, tham gia Cuộc thi sắc đẹp liên lục địa như một lẽ đương nhiên, và Joan cũng không phụ sự kỳ vọng đã lọt đến vòng chung kết của cuộc thi và trở thành một trong những thí sinh được yêu thích nhất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...