Trúc Mã Cực Sủng
Chương 29: Mẹ Vĩ Đại
Dương Yên một bên nhiệt tình kêu Lâm Nguyệt Dung ăn nhiều một chút, sau đó vừa tỉ mỉ không hề ý tưởng, đơn thuần không thôi gắp cho Kiều Đa Bảo đủ loại món ăn.Chu Mạch cũng ở một bên cùng Kiều Đa Bảo vừa nói vừa cười, còn thỉnh thoảng còn tróc vài con tôm cho cô ăn, liền ngay cả cha Chu cũng là từ ái mỉm cười, đùa với nàng nói chuyện.Lâm Nguyệt Dung chỉ cảm thấy cả nhà đối với Kiều Đa Bảo thật đúng là yêu chiều, chẳng lẽ là từ nhỏ ở Chu gia lớn lên sao. Bên cạnh Chu Tích Tiệp mặc dù gương mặt lạnh lùng không nói lời nào, chỉ là ăn cơm, nhưng tỉ mỉ lưu ý lời nói, vẫn là có thể nhìn ra được ánh mắt của cậu thường xuyên thiên vị nhìn Kiều Đa Bảo.Lâm Nguyệt Dung thực ghen ghét, còn là một cái mười mấy tuổi tiểu nữ sinh, từ nhỏ lại được yêu chiều, vô luận lòng tự trọng cùng lòng hư vinh đều rất mạnh, nói lần này không thể nghi ngờ là có chút bị đả kích.Cô có chút ít khó khăn duỗi ra chiếc đũa chẳng may kẹp vào đũa của Kiều Đa Bảo trước mặt, cùng nhau gắp thịt kho tàu, Chu Mạch lập tức chú ý tới vội vàng đụng một cái vào cánh tay em trai, ý bảo: "Này, em xem người ta gắp thức ăn như vậy không có tiện, còn không mau hỗ trợ gắp một tý!"Chu Tích Tiệp đang cúi đầu bới cơm, nghe vậy ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú lãnh nhất, sát khí mười phần nhìn chằm chằm Chu Mạch. Chu Mạch hơi nghiêng đầu nhìn thẳng hắn mấy giây, một lúc sau đột nhiên quay đầu hướng tớiDương Yên chỗ đó la ầm lên: "Mẹ xem nó. . ."Tiếng nói còn chưa kịp vọng, Chu Tích Tiệp liền đưa tay đem tới trước mặt Kiều Đa Bảo một bát thức ăn, trước Lâm Nguyệt Dung có chút ít ánh mắt kinh ngạc, đặt ở phía trước cô.Chu Mạch trợn to hai mắt, sững sờ ở một bên, Chu Tích Tiệp quét mắt nhìn anh một cái, mặt không thay đổi nói: "Như vậy không vệ sinh."Lâm Nguyệt Dung trong lòng bịch bịch nhảy, kích động không thôi, kia một tay thật sự là quá đẹp trai, bởi vì lúc ấy Kiều Đa Bảo đúng lúc duỗi chiếc đũa muốn đi kẹp nhất khối thịt kho tàu , kết quả còn không có kẹp đến liền bị Chu Tích Tiệp mang bưng đi.Lâm Nguyệt Dung nụ cười phấn hồng, nhìn Kiều Đa Bảo duỗi dài chiếc đũa, vẻ mặt còn không có kịp phản ứng, trong nội tâm đắc ý, mặt ngoài hơi có chút ngượng ngùng nhìn Chu Tích Tiệp một cái, sau đó gắp một phần thịt nhỏ vào trong miệng mặt từ từ gặm, kỳ thật cô cũng không thích ăn món ăn dầu mỡ như vậy.Một giây sau, cô liền nhai bất động.Bởi vì Chu Tích Tiệp đem kia bát thịt kho tàu bưng lại, đặt ở trước mặt nàng sau, đột nhiên lại gắp khối thịt kho tàu rất lớn đặt ở trong chén Kiều Đa Bảo, hơn nữa sau khi vô ý thức ăn xong, cậu lại gắp mấy khối cho cô, cho đến khi cô không ăn được tiếp mới thôi.Chẳng lẽ gắp như vậy cũng sẽ vệ sinh sao?Lâm Nguyệt Dung đột nhiên cảm thấy thịt trong miệng mình không chút mùi vị, tâm tình kích động giống như là bị dội một chậu nước lạnh xuống.Được nghỉ hè trong khoảng thời gian này, Lâm Nguyệt Dung đến Chu gia số lần có chút nhiều, có đôi khi ngay cả cũng không cần báo cho Kiều Đa Bảo, trực tiếp cầm lấy lễ vật liền đến.Bởi vì không phải nhàmình, người khác như Kiều Đa Bảo cũng không nên nói cái gì.Nhưng là vừa nhìn thấy Lâm Nguyệt Dung thỉnh thoảng treo ngược ở đằng sau Chu Tích Tiệp, vô tình hay cố ý đến gần cậu cùng với cậu nói chuyện với nhau, nũng nịu quấn quít lấy Dương Yên nói chuyện, làm việc nhà, kêu gọi Chu Tích Tiệp cùng cha Chu ăn cơm,còn than với bọn họ hơn cả cô.Phản ứng trì độn nhưng trực giác nhạy cảm, Kiều Đa Bảo cuối cùng cảm thấy trong lòng rất không thư thái, như vật sở hữu của chính mình bị chiếm, nhưng cụ thể cũng không biết là vì sao có thể như vậy, chỉ có thể mạnh mẽ vùi đầu chơi trò chơi, lúc ăn cơm đều có chút vô tình.Sau bữa cơm chiều Lâm Nguyệt Dung liền bị xe nhà mình đón về, Kiều Đa Bảo và Chu Mạch còn đang xem ti vi, Dương Yên thần sắc không rõ bắt được cơ hội, kéo Chu Tích Tiệp vào phòng của cậu."Mẹ, lén lén lút lút làm gì." Chu Tích Tiệp trong lúc nhất thời không hiểu.Dương Yên trừng mắt liếc cậu một cái, nhìn trước mắt con trai nhỏ cũng đã lớn lên cao hơn bà một cái đầu, tuấn tú lịch sự, giàu có tuấn lãng, ngũ quan so với Chu Huyền, Chu Mạch tinh xảo hơn một chút, thế nhưng còn trẻ nhưng toàn thân tản ra khí chất chững chạc lạnh lùng, càng như có chút đồng dạng với Chu Đồng lúc tuổi còn trẻ."Ta hỏi con, hôm nay con đối với cô gái kia có ý tứ sao?" Dương Yên phi thường trực tiếp hỏi.Chu Tích Tiệp nghe vậy mặt không thay đổi ngẩng đầu nhìn Dương Yên một cái, một bên phủi đi dép hướng bên giường đi đến, một bên nhàn nhạt hồi đáp: "Làm sao có thể." Tựa hồ vấn đề này căn bản dẫn không dậy nổi trong cậu một tia tâm tình không ổn định.Dương Yên hài lòng gật gật đầu, ngay sau đó hỏi, "Vậy con đối với Đa Bảo có ý tứ nhiều hơn sao?"Ầm!Chu Tích Tiệp chân trái đá đến chân phải, lảo đảo vài bước đụng ngã ở bên giường.Bình thường khí thế phong khinh vân đạm, kiên trì, mưa gió cũng không tổn hao gì đến mặt than, giờ phút này mặt hồng như mông, con mắt vô ý thức đảo đảo cũng không dám nhìn Dương Yên, trong lúc nhất thời ngã ngồi ở trên giường, tay chân có chút ít luống cuống lại không biết rõ nên nói như thế nào.Dương Yên trong mắt tràn đầy vui vẻ, nhưng trên mặt còn là một bộ hết sức nghiêm túc, bà gật đầu nói: "Ừ, xem biểu hiện của con nhất định là có ý tứ, mẹ an tâm."Chu Tích Tiệp nghe vậy lập tức có chút ít ngạc nhiên nhìn Dương Yên, miệng ngập ngừng vài cái muốn nói cái gì lại nói không nên lời.Dương Yên đi tới, vỗ vai cậu thập phần nghiêm túc nói: "Con là con ta, trong lòng con đang suy nghĩ gì, từ lúc vẫn còn ở trong bụng ta thời điểm đã biết hết! Cho nên, mẹ ủng hộ, cũng tuyệt đối sẽ không nói các con yêu sớm hay không còn sớm yêu gì gì đó."Từ lúc trong bụng đã biết, lời nói này, cậu liền bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi có ý tưởng?"Mẹ. . . Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều, con chỉ là coi Đa Bảo là em gái. . . Xem đâu." Chu Tích Tiệp buồn buồn nói, ánh mắt lóe lên, trên mặt màu đỏ bừng không ít. Đây là bí mật đáy lòng sâu nhất, vội vàng không kịp chuẩn bị lại bị trưởng bối chọc thủng, cậu lúng túng được hận không thể tránh né đứng lên.Dương Yên đầu tiên là trừng to mắt, sau đó lại khôi phục bình tĩnh.Đều nói đến mức này còn không thừa nhận, quả nhiên là rối loạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương