Trúc Mã Cực Sủng

Chương 39: Hành Hung



Kiều Đa Bảo thấy không có người nói chuyện, lạnh lùng thoáng nhìn các cô một cái sau đó liền không để ý tới nữa, trực tiếp đi vào phòng diễn tấu.

Hai năm qua tính tình của cô càng phát ra có chút ít nóng nảy, cao trung trước kia còn có người có thể giúp cô bình phục, nhưng bây giờ, giống như vừa xem không vừa mắt, liền lập tức nghĩ nhảy qua bạo đánh một trận, mặc kệ nó là đúng hay sai.

Lôi Tư vô tội nhìn nhìn hai vị bạn tốt, hấp tấp đi theo, Ôn Thịnh nhún vai, Dụ Đàm sắc mặt khó coi cũng tiến vào.

Lần này trường cao đẳng quan hệ hữu nghị tiệc tối, ban nhạc của Lôi Tư rất nổi tiếng, hắn là tay ghi-ta, Dụ Đàm là gõ trống, mà Ôn Thịnh còn lại là hát chính, hắn không riêng bộ dạng đẹo trai hơn nữa ca hát cũng rất êm tai, thanh âm có từ tính mà thanh thấu, quả thực có thể sánh ngang những ca sĩ chuyên nghiệp. Tam đại hot boy đẹp trai tập trung ở một ban nhạc, cũng khó trách những thứ kia như Cao Tâm Nhã chèn phá đầu cũng muốn vào.

Ban đầu mấy người bọn họ đều không ủng hộ năng lực của Kiều Đa Bảo, cho rằng là Lôi Tư phóng đại. Khi bọn họ trông thấy Kiều Đa Bảo thản nhiên ngồi xuống ở đàn dương cầm, tiếng đàn dương cầm vang lên, lập tức tất cả cũng thay đổi.

Tiểu yêu nữ tính tình vội vàng xao động, động một chút là muốn đánh người, bạo lực thoáng cái trở nên bình tĩnh trở lại, giống như cô gái nhà bên cạnh yên tĩnh nhu thuận, mềm mại tóc đen bóng đơn giản buộc dài đuôi ngựa rủ xuống ở sau người, lông mi thật dài, gò má tinh xảo thanh thuần, ánh sáng lờ mờ, cái cổ như thiên nga tuyết trắng tươi đẹp. Cùng với tiếng đàn kia êm tai du dương, khiến người liếc mắt nhìn đều sẽ cảm giác được tim đập thình thịch, muốn nhìn cô bé này càng nhiều.

Đảo mắt lại nửa tháng trôi qua, Kiều Đa Bảo chưa bao giờ tính thời gian bắt đầu trở nên càng ngày càng bực bội, người nào đó ước định lúc này trở lại, lại thủy chung không có tin tức, hiện tại ngay cả điện thoại cũng liên lạc không được. Nếu như không phải là theo tiệc tối quan hệ hữu nghị đến gần, cô sẽ không thèm chú ý liền nổi trận lôi đình đến giết quân doanh.

Hơn nữa gần nhất cũng không biết làm sao vậy, không riêng gì Ôn Thịnh sư huynh trên mặt ấm áp như ánh mặt trời mà mỉm cười, còn là Dụ Đàm thời gian qua xem không vừa mắt, cùng với Lôi Tư gào to hô, lúc nào cũng thỉnh thoảng làm bạn xuất hiện ở bên người cô lúc ẩn lúc hiện.

Ở nhà ăn tượng gỗ gặp được, bọn họ liền mời ăn cơm, ở sân trường tản bộ bắt gặp, liền bị gọi đi xem bọn họ chơi bóng, có đôi khi còn không giải thích được mời đi tham gia sinh nhật của bọn họ party hoặc tụ hội, lại hoặc là ở ban nhạc trong đại bản doanh, chậm rì rì bị bắt lại tập luyện nhiều. . .

Lúc bắt đầu, Kiều Đa Bảo còn cảm thấy là trùng hợp, không để ý lắm, dù sao đều là căn cứ có người mời ăn cơm, không ăn cũng sẽ không thái độ. Cô không thèm để ý không có nghĩa là những nữ sinh khác trong trường không thèm để ý, rất nhiều nữ sinh đều thích Ôn Thịnh, Lôi Tư bọn họ thực sự não tàn bột hoặc cá biệt là bạn gái trước của Dụ Đàm, các cô ấy gặp Kiều Đa Bảo có thể cùng trong suy nghĩ: được đi gần tam đại hot boy như vậy, miễn bàn trong lòng có nhiều ghen tị, có nhiều oán hận.

Vì vậy, Kiều Đa Bảo trong lúc vô tình, thế nhưng đưa tới công phẫn cũng không biết.

Ngày này cuối tuần, Kiều Đa Bảo cùng Long Phượng Kiều lại cùng nhau đi ra ngoài phố mỹ thực no bụng ăn một bữa. Long Phượng Kiều trước thi tốt nghiệp trung học điểm số cùng Kiều Đa Bảo không sai biệt lắm, cũng cùng Kiều Đa Bảo học cùng một trường học, đồng thời đều trúng tuyển, chỉ là hai người học chuyên nghiệp bất đồng, ở được ký túc xá lâu ngày cũng cách có chút xa, bất quá hai người còn là thường xuyên cùng một chỗ.

"Bảo, nghe nói cậu đem tam đại hot boy trường học của chúng ta đều bắt được trong tay, có phải thật vậy hay không a? Cậu cuối cùng muốn phủi thanh mai trúc mã, thay cánh rừng khác nha?" Long Phượng Kiều một đường nhắc tới không ngừng, hỏi lung tung này kia.

"Nói loạn."

Kiều Đa Bảo hút lấy đồ uống, ăn vài chuỗi BBQ, nghe vậy lườm cô một cái.

"Không phải sao, tất cả mọi người truyền như vậy nha! Còn có, trước cậu không phải là hết sức nghe lời cũng không dám ăn hàng vỉa hè sao, như thế nào vài ngày này dám ăn nhiều như vậy?" Long Phượng Kiều lẩm bẩm.

Kiều Đa Bảo hung hăng cắn cánh gà nướng, trên mặt không có vẻ gì nhưng tâm lại nghĩ tới Chu lão tam lại không trở lại liền ngày ngày ăn BBQ!

Hai người tán gẫu đông tây kéo đi ở sân trường, trên đường nhỏ, nhưng đang di chuyển liền ngừng lại.

Phía trước là mười mấy nữ sinh, cầm đầu là một vị vóc dáng cao gầy mặc trang phục teakwondo, mỗi người đều vẻ mặt ngạo khí, ánh mắt bất thiện, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Đa Bảo.

"Ngoan ngoãn, lần này có trò hay để nhìn, chao ôi đang thịnh hành kiểu tranh giành tình nhân này sao? Vì sao lại không có ai đến tìm học tỷ vậy?" Long Phượng Kiều nâng cằm lên, con mắt loạn chuyển, vẻ mặt cổ quái. Mà Kiều Đa Bảo vẫn nhe răng nhếch miệng còn gặm cánh gà, căn bản không ngẩng mắt phản ứng.

"Mỹ Nghiên, cô ta chính là Kiều Đa Bảo, nghe nói hết sức có thể đánh, gần nhất còn liên tục cùng Lôi Tư, Ôn Thịnh, bọn họ cùng nhau đánh đàn nữa, đi đến được rất gần!"

Bùi Tư Tư một bên khinh thường nhìn xem Kiều Đa Bảo, một bên nói khẽ với nữ sinh mặc quần áo teakwondo nói. Nếu như Kiều Đa Bảo còn nhớ rõ, nữ sinh này chính là ở trong rừng trúc, Dụ Đàm cùng cô ta bát nháo chia tay.

Người được gọi là Mỹ Nghiên cao gầy, mỹ nữ liên tục lạnh lùng nhìn Kiều Đa Bảo, thấy mặt cô trước một đám người còn là không chút để ý gặm đồ ăn , lập tức cười lạnh, "Ta cho là đại mỹ nhân phương nào, không nghĩ tới chỉ là học muội mà thôi. Còn nhỏ tuổi không học giỏi, lại thông đồng với vài vị nam sinh, thật sự là không biết xấu hổ nha!"

Như cũ còn là Kiều Đa Bảo còn chưa nói lời nói, Long Phượng Kiều liền giận tím mặt, tức sùi bọt mép, vượt lên trước giậm chân mắng: "Con mẹ nó, mày mặt như cái rễ hành? Dám nói chúng ta không biết xấu hổ, cả nhà các mày, tổ tông mười chín đời thay mặt không biết xấu hổ! Một đám tiện nhân thất đức!"

Lời này vừa nói ra, không chỉ Mỹ Nghiên sắc mặt âm trầm, phía sau cô ta một đám nữ sinh vừa sợ vừa giận, mỗi một người đều tức giận Long Phượng Kiều nước miếng vẩy ra chửi.

Long Phượng Kiều là ai cơ, cái gì thô tục sẽ không nói ư?

Bên này mắng nhau náo nhiệt, hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường. Mà bên kia Kiều Đa Bảo cuối cùng gặm hết cánh gà, ném đi que trúc dài, giơ tay dính mỡ đông, quay đầu nhìn Long Phượng Kiều chen miệng nói.

"Có khăn giấy không?"

"Phốc!" Bà ngoại a, không thấy được lão nương vì ngươi đang ở dốc hết tâm huyết tiến hành mắng chiến sao? Long Phượng Kiều nghĩ hộc máu, nhưng vẫn là lấy ra một bao khăn giấy đưa tới.

Song phương mắng chiến cũng bởi vì một câu đột ngột này mà cắt đứt.

"Hừ, nghe nói mày đánh nhau rất lợi hại, hiện tại sư tỷ liền cùng mày luận bàn, giáo huấn mày như thế nào giữ mình trong sạch! Về sau ngoan ngoãn rút khỏi ban nhạc của Lôi Tư, cố gắng học tập!"

Mỹ Nghiên lạnh lùng cười một tiếng, không chút nào đem Kiều Đa Bảo nhìn ở trong mắt, bởi vì là hiệu teakwondo đai đen! Nam sinh đều đánh không lại cô huống chi Kiều Đa Bảo này lai lịch không rõ như mèo ba chân?

"Ai nha, tôi giống như nghe nói người nào đó là người ái mộ Ôn Thịnh sư huynh a, vểnh cái mông lên theo đuổi người ta đã nhiều năm đều không nghe thấy bề trên thở ra một cái cái rắm, hiện đang ghen tỵ người ta- sư muội có thể cùng Ôn sư huynh đi được gần như vậy liền khí nhỏ đây mà, thật sự là đê tiện."

Long Phượng Kiều miệng rộng hết sức độc, cũng không biết là làm sao biết Mỹ Nghiên đuổi ngược Ôn Thịnh, dù sao lời này vừa nói ra vừa vặn chọc trúng nỗi đau lòng, Mỹ Nghiên lại lại lúng túng, giận dữ công tâm nghĩ muốn tiến lên sẽ cho một cái tát.

Kiều Đa Bảo nhàn nhạt ngẩng mắt lên, vươn tay lên liền dễ dàng bắt được cổ tay của cô ta, khiến cô ta không thể động đậy.

Mỹ Nghiên cảm giác được trên cổ tay một lực ra sức, liền dùng sức quẩy người một cái mới bỏ qua được tay Kiều Đa Bảo. Cúi đầu vừa nhìn, phát hiện cổ tay của mình không chỉ tràn đầy mỡ đông, còn có một vòng vết đỏ, đè xuống lửa giận.

"Thật sự là xem thường mày. Ở đây không có phương tiện, có dám hay không đi với tao tới phòng teakwondo, đánh nhau một trận?"

Cô tự tin tuyệt đối có thể đánh bại Kiều Đa Bảo, mới vừa rồi bị chế phục cũng là chắc do đối phương là tương đối lớn lực mà thôi.

"Dám, vội vàng dẫn đường đi."

Kiều Đa Bảo hết sức không nhịn được, gần nhất vốn là tâm tình không tốt mà không có chỗ phát tiết, hiện thời có người chủ động đến cửa cho cô đánh còn không có buồn phiền ở nhà.

Mỹ Nghiên thấy cô đáp ứng như vậy liền cảm thấy sảng khoái, trong lòng có chút ít thình thịch , nhưng thoáng nhìn đến ngang hông mình màu đen đai lưng, trong lòng lại có lòng tin.

Kết quả là thực tế như vậy cùng không thể tưởng tượng nổi.

Giờ khắc này, phòng teakwondo, một chút vẫn đang luyện tập, cùng với mười mấy nữ sinh đều trợn mắt há hốc mồm, mặt mũi tràn đầy không thể tin nhìn hình ảnh trước mắt.

Chỉ thấy vóc người cao gầy, so với Kiều Đa Bảo cao hơn một chút, Mỹ Nghiên sư tỷ đai đen, giờ phút này chính là bị người ném như bao cát.

Bùm!

Lý Mỹ Nghiên nghẹn khuất cực kỳ, cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp đối thủ như vậy, ra chiêu cho tới bây giờ cũng không theo bộ sách võ thuật, trực tiếp bắt lấy nhược điểm của cô liền hướng lên ném, một chút cũng không bận tâm là sư tỷ.

Từ vừa mới bắt đầu đến bây giờ tổng cộng đã bị ngã cơ hồ có bảy tám lần, một lần so với một lần nặng hơn, một lần so với một lần đau hơn! Cô cảm giác được toàn thân mình xương cốt đều muốn rớt bể.

Ầm!

"Ách. . ."

Kiều Đa Bảo cuối cùng một quyền đem người oanh trên mặt đất, trực tiếp đem Lý Mỹ Nghiên đánh đến hôn mê bất tỉnh. Cô lắc lắc tay, như không có việc gì hướng Long Phượng Kiều bên kia đi đến.

"A! Đa Bảo thật lợi hại!" Long Phượng Kiều ở một bên cố gắng gào thét.

Phụ cận những thứ nữ sinh kia thấy cô đến gần đều rối rít lui về phía sau, kiêng kỵ không thôi. Mà trước châm ngòi thổi lửa bùi - Tư Tư lại là sắc mặt trắng bệch, ngón tay căng thẳng bóp vạt áo. Lý Mỹ Nghiên đều bị đánh thành như vậy, còn có ai có thể đối phó được? Nhưng cô vẫn còn có chút không cam lòng, khóe mắt chứng kiến teakwondo hai bóng dáng quen thuộc từ cửa phòng đi tới, lần nữa đánh cuộc một lần hướng về phía Kiều Đa Bảo lớn tiếng hỏi,

"Mày đã đánh bại Mỹ Nghiên, có phải hay không muốn cùng với Ôn Thịnh ?"

Lời này vừa ra, rất nhiều người đều rối rít nhìn về phía Kiều Đa Bảo, tin đồn chỉ biết là cô cùng tam đại hot boy lui tới quá mức gần, lại cụ thể không biết rõ đến cùng thích ai.

Sau lưng Kiều Đa Bảo, Dụ Đàm cùng Ôn Thịnh vừa mới chạy tới cũng là hơi ngẩn ra, dừng bước.

Kiều Đa Bảo ánh mắt nhìn qua, Bùi Tư Tư có chút ít mất tự nhiên cúi đầu xuống không dám cùng cô đối mặt. Kiều Đa Bảo lại quét vài lần những nữ sinh kia xem ánh mắt của mình, trong lòng giống như hiểu ra cái gì.

Hồi lâu, cô rất thẳng lưng, giọng nói bình thản lại nói năng có khí phách.

"Vậy hôm nay tôi liền nói rõ ràng, hơn nữa chỉ nói một lần, tôi cũng sớm đã có bạn trai, đối những người khác không có hứng thú, ai lại không biết tự lượng sức mình gây phiền toái cho tôi, cô ta chính là kết cục!" Kiều Đa Bảo chỉ Mỹ Nghiên trên mặt đất sâu kín tỉnh lại làm suy luận.

Lý Mỹ Nghiên vừa mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn đến cách đó không xa- Ôn Thịnh, mà Kiều Đa Bảo lại vừa vặn chỉa về phía cô răn đe, xấu hổ không chịu nổi sau đó thiếu chút nữa lại hôn mê bất tỉnh. . .

Mà Dụ Đàm cùng Ôn Thịnh nghe được lời của cô, cũng không khỏi toàn thân chấn động, ánh mắt có chút ít phức tạp, không nói trước có thích hay không là một chuyện, nhưng có thể như vậy ở trước mặt không nể mặt cự tuyệt người của bọn họ, cô còn là đầu tiên. . .

Kiều Đa Bảo dự định rời đi, lúc quay lại đã nhìn thấy người không nhúc nhích đứng ở phía sau bọn họ, chỉ là hơi sững sờ lại sắc mặt không thay đổi, phảng phất không thấy được hai người bọn họ, cùng bọn họ lướt qua nhau.

Long Phượng Kiều đứng sau lưng Đa Bảo nhìn hai đại soái ca, nhất là Dụ Đàm, sắc mặt trong khoảnh khắc đó càng thêm khó coi, không khỏi nhếch miệng không nói lời nào.

"Baby, are you all right?"

Từ cửa, Lôi Tư thở hổn hển vội vã chạy đến, trông thấy Kiều Đa Bảo liền lập tức giang hai cánh tay chạy đi qua.

Kiều Đa Bảo bắt lấy Lôi Tư tay uốn một cái, đem người hắn quay lưng đối với mình.

"Tôi xem cái răng cửa của cậu rất đẹp mắt, lần nữa xoá sạch như thế nào?" Kiều Đa Bảo vỗ vỗ miệng của hắn 'phong khinh vân đạm' hỏi.

Lôi Tư cả kinh, vội vàng lắc đầu liên tục.

"Vậy sau này liền cách tôi xa một chút!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...