Trúc Mã Cực Sủng

Chương 64: Ngoại Truyện Vạn Tiểu Bân



|

Thời điểm Chu Tích Tiệp lên tiểu học, Kiều Đa Bảo mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng bởi vì không có kết bạn với người khác cũng liền cùng theo học một lúc.

Ở bọn họ đều vào tiểu học năm đầu tiên, Chu Huyền lại bởi vì trong cuộc thi từ tiểu học lên sơ trung, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người mà lưu ban.

Nhưng Chu Mạch lại nhảy đến lớp sáu, nói cách khác, hai anh em ngẫu nhiên cùng học mộy lớp, sau đó lại dưới sựu phân chia "Trùng hợp” của thầy giáo, bọn họ còn trở thành ngồi cùng bàn.

Chu Huyền cùng Chu Mạch khác biệt rất lớn, hay nói cách khác là hoàn toàn đối lập về tính sạch sẽ lẫn cả thành tích học tập. Chu Mạch cảm thấy mất mặt muốn chết, mà da mặt Chu Huyền so với đế giày còn dầy hơn, lại cảm giác gì cũng không có, ngược lại vì có thể ngồi cạnh chép bài tập mà âm thầm cao hứng, một chút ngượng ngùng cùng hổ thẹn cũng không có khi bị so với em trai của mình.

Kể từ khi Kiều Đa Bảo cùng Chu Tích Tiệp lên tiểu học, thành tích của Chu Tích Tiệp cũng như Nhị ca đứng hàng đầu, có thể nói là cùng ‘văn võ song toàn’, ‘có dũng có mưu’. Nhưng tức là như thế, cũng vẫn không thoát khỏi những năm tháng đen tối bị hai anh trai bắt nạt bởi vì chênh lệch tuổi.

Kiều Đa Bảo ngồi cùng bàn với tiểu nam sinh lớn lên trắng tinh, nhu nhu nhược nhược, gọi là Vạn Tiểu Bân. Kiều Đa Bảo mới vừa phân đến cùng một bàn với hắn, lần đầu tiên nhìn hắn cũng không nói gì, trực tiếp đưa tay tới cấu một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Vạn Tiểu Bân vọt thoáng cái đỏ mặt, cúi đầu, con mắt nghiêng mắt nhìn xung quanh, chính là không dám nhìn Kiều Đa Bảo.

Kiều Đa Bảo nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, thấy hắn không nói lời nào lại đưa tay tới cấu một cái. Lần này mắt to của Vạn Tiểu Bân bắt đầu sáng uông uông lại ẩn chứa sương mù bay đến, hắn sợ hãi ngẩng đầu nhìn Kiều Đa Bảo một cái lại cúi đầu cực nhanh, ngoan ngoãn hai tay chồng lên, đoan đoan chính chính ngồi trên vị trí.

Kiều Đa Bảo nhìn thấy bộ dáng đáng thương của hắn để cho người ta khí dễ đã cảm thấy rất thú vị, khó khi cảm thấy hứng thú châu đầu vào, lại một lần nữa đưa tay nắm lại bàn tay nhỏ bé trắng nõn của hắn.

Lần này Vạn Tiểu Bân ‘nước mắt cây đậu’ cuối cùng cũng rớt xuống, hắn rụt rụt bàn tay nhỏ bé sau đó có chút ai oán nhìn sang Kiều Đa Bảo, dịch hạ băng ghế ngồi ra ngoài.

Nhìn thấy Vạn Tiểu Bân cứ như vậy rơi nước mắt, Kiều Đa Bảo không khỏi nghi ngờ hỏi: "Tớ căn bản không dùng lực, vì cái gì cậu khóc?"

Vạn Tiểu Bân không có trả lời, chỉ ở một bên cúi đầu nức nở, ngay cả thanh âm khóc đều là thanh tú như vậy. Kiều Đa Bảo nhìn bộ dạng này, cũng tự thấy mất mặt, không tiếp tục đùa hắn.

Khi đi học, Vạn Tiểu Bân lúc nào cũng ngồi đoan đoan chính chính, phi thường nghiêm túc nghe giảng bài, một bộ dáng ngoan ngoãn. So sánh với Kiều Đa Bảo là nghiêng nửa bên đầu đè nặng tay trái, lưng dính vào vách tường, tay phải đặt ở gò má, thở to ngủ.

Nhanh chóng đến thời điểm tan học, Vạn Tiểu Bân mới dám len lén đánh giá bạn ngồi cùng bàn của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm, lông mi dài như bàn chải nhỏ vậy, cái miệng nhỏ nhắn, đỏ thắm bởi vì nửa bên mặt đè nặng trên tay mà khẽ cong lên. Chợt nhìn đều cảm thấy rất đáng yêu, nhìn kỹ càng cảm thấy muốn nhìn tiếp nhịn xem, càng nhìn càng tinh xảo.

Vạn Tiểu Bân trong lúc nhất thời nhìn cô lại có chút ít ngây người. Ngồi giữa bọn họ, tổ 3 có Chu Tích Tiệp vừa mới bắt đầu thấy thời điểm Kiều Đa Bảo cùng Vạn Tiểu Bân cùng nhau liền chú ý tới. Bởi vì lúc ấy xếp chỗ ngồi là dựa theo thân cao để xếp hàng, tuổi của Kiều Đa Bảo là nhỏ nhất trong lớp, mà Vạn Tiểu Bân cũng thấp bé gầy yếu, hai người cùng ngồi ở bàn 1 tổ 1, đúng ở gần cửa phòng học.

Chu Tích Tiệp vẻ mặt trầm trầm nhìn chằm chằm Vạn Tiểu Bân, một tên ‘Tiểu đệ’ trầm ổn lại rất ngang ngược phất phất tay, vẻ mặt nịnh nọt hỏi: "Lớp trưởng, chuyện gì?"

Là trưởng lớp, Chu Tích Tiệp dựa vào mỗi thành tích đều xuất sắc, cầm cờ đi đầu hơn nữa phương pháp xử sự tương đối có chút biểu hiện giả dối, hoàn toàn xứng đáng nên đã trở thành trưởng lớp.

"Tiểu bạch kiểm kia là ai?" Chu Tích Tiệp hất cằm về phía Vạn Tiểu Bân, cũng không nhìn một chút hắn cũng mới mấy tuổi, nói ra có chút không biết nên khóc hay nên cười.

"Ai? A, cậu nói 'Củ cải trắng' kia nha, cậu ta tên là Vạn Tiểu Bân nha, có phải là hay không đắc tội với cậu? Trưởng lớp cứ nói, chờ sau khi tan học các huynh đệ sẽ đánh cậu ta! Đã lâu không có đánh người, bây giờ nhìn cái bộ dáng trắng nõn, mềm mại kia, ngứa tay !"

Chu Tích Tiệp gật đầu nhẹ, nhìn lướt qua ‘tiểu đệ’, hài lòng chụp vỗ vai hắn, "Lần sau cho cậu làm ủy viên vệ sinh."

"A, thật tốt quá!"

Một đám tiểu đệ không giải thích được hoan hô lên.

Nghỉ giữa khóa, Kiều Đa Bảo một giây trước còn đè nặng sách vở, ngủ đến bất tỉnh nhân sự, bất quá ở một giây sau đột nhiên ngẩng đầu lên, đỉnh đầu rối bời, mở to đôi mê mắt mang liền nghiêng mắt nhìn bốn phía --- cuối cùng tròng mắt dừng lại ở trên tay bạn ngồi cùng bàn mới- Vạn Tiểu Bân. . . Hai khối bánh mì loại lớn!

Vạn Tiểu Bân vừa định thừa dịp tan học lấy bánh rán trong nhà mang đến bỏ vào trong bụng, còn chưa có bắt đầu ăn cũng cảm giác được bên cạnh có khiến hắn rợn cả tóc gáy, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn.

Hắn kinh hồn từ từ xoay đầu lại, nhìn Kiều Đa Bảo kia thèm thuồng, con mắt không giống bình thường nhìn chằm chằm hắn, trong lòng hắn có chút sợ hãi, liền hồi lâu cũng không dám cử động.

Mấy giây sau, Kiều Đa Bảo tựa hồ là nhịn không nổi, duỗi ngón tay ra chỉ vào đồ gì đó Vạn Tiểu Bân đang nâng trên tay, hỏi,

"Đây là cái gì?"

"Rán. . Bánh rán, mẹ tớ làm."

"Ăn ngon không?"

"Còn. . . Có thể ăn."

Nói thật, hắn cảm thấy mẹ của hắn làm bánh so với bất luận một nhà nhà nào ở xóm đều ăn ngon hơn nhiều.

Kiều Đa Bảo lên tinh thần, chống cái bàn đi tới gần, nhìn xem bánh rán kia còn chảy nước miếng.

Vạn Tiểu Bân nhìn bộ dáng này liền chủ động đem bánh đưa tới, "Nếu không thì. . Cậu. . . Cậu ăn một miếng đi."

Kiều Đa Bảo gật đầu nhẹ, cầm lên một miếng bánh liền hướng vào trong miệng gặm, cũng không để ý dầu mỡ đầy tay lẫn trên mặt mũi. Đem bánh ăn xong, một bên nhai lấy một bên hàm hồ hướng về phía Vạn Tiểu Bân cười cong khóe mắt, sau đó bàn tay nhỏ bé cọ cọ ở trên sách vở ...

Vạn Tiểu Bân có chút thanh tú ngượng ngùng cười cười, vừa định há mồm cắn lên một miếng bánh cuối cùng trong tay hắn, nhưng mà mới vừa ăn một miếng, bụng còn chưa có kịp tiêu hóa hết, Kiều Đa Bảo lại mắt bất chấp lục quang đến gần, chỉ chỉ gì đó trên tay hắn, "Đây là cái gì? Tớ có thể ăn một chút không?"

Vạn Tiểu Bân có chút kinh ngạc mở to hai mắt nhìn cô, vừa mới không phải là đã ăn một cái sao?

Hiển nhiên đứa nhỏ này không biết rõ Kiều Đa Bảo có tật xấu mau quên, mà đúng lúc Kiều Đa Bảo ăn hết bánh rán, trong nháy mắt lại quên mất mình có phải hay không đã ăn rồi, bất quá dư vị trong miệng làm cho cô cảm thấy đồ trong tay Vạn Tiểu Bân tựa hồ ăn thật ngon.

Kết quả cuối cùng là Vạn Tiểu Bân phải chịu đói bụng đến tan học, Kiều Đa Bảo hiếm khi có chút tinh thần, không ngủ mà ngồi nghe giảng nửa tiết.

Từ nay về sau, Vạn Tiểu Bân mỗi ngày đều mang mấy cái bánh đến, bởi vì chỉ có như vậy mỗi lần vừa đến nghỉ giữa khóa Kiều Đa Bảo liền đúng giờ tỉnh lại, so với tiếng chuông tan học còn chuẩn hơn.

Chu Tích Tiệp đem nhất cử nhất động của bọn họ đều thu ở trong mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo hết sức, chẳng thèm ngó tới "Tiểu bạch kiểm" kia, trong miệng có chút giận dỗi lầm bầm, "Không phải chỉ là hai cái bánh rán sao, lần sau cũng bảo mẹ rán vài cái vài cái. Hừ, quỷ tham ăn!"

Kết quả là buổi tối, sau khi tan học về nhà, Dương Yên bị Chu Tích Tiệp cuốn lấy không xong, thực tại nghĩ không ra vì cái gì mà tên nhóc bình thường một chút cũng không làm ầm ĩ đột nhiên bát nháo muốn ăn bánh rán, nhưng vẫn là sáng sớm liền đứng lên làm một chảo đầy bánh, cho ba anh em bọn họ đều bao một túi, cầm tới trường học ăn.

Bởi vì mấy tháng này Kiều Đa Bảo về ở Kiều gia, cùng đến trường với ba anh em thường cũng sẽ ở cửa nhà cô đợi cô đi ra.

Chỉ thấy lúc đi ra, Kiều Đa Bảo nhấc theo túi sách mà ngáp, Chu Mạch liền bước lên một bước, đem bánh trong tay đều kín đáo đưa cho Kiều Đa Bảo, trên mặt trắng nõn thanh tú khẽ mỉm cười, hắn sờ sờ cái đầu nhỏ của Kiều Đa Bảo, ôn hòa mà nói: "Còn nhiều, để cho chừa chút nữa nghỉ giữa khóa ăn, như vậy sẽ không bị đói bụng."

Một bên Chu Huyền vốn là cũng muốn cầm trong tay bánh đều đưa cho Kiều Đa Bảo, không biết làm thế nào lại không ý thức được, ăn chỉ còn một cái, hắn cũng mày dạn mặt dày đưa cho Kiều Đa Bảo, có chút cười ngây ngô: "Còn nhiều, ăn nhiều một chút, sau đó mau mau lớn lên!"

Kiều Đa Bảo cười hì hì đều tiếp nhận tất cả, đối với đồ ăn gì đó đều là ai đến cũng không cự tuyệt.

Mà Chu Tích Tiệp đứng ở phía sau nắm thật chặt cái túi trong tay, liếc mắt nhìn Kiều Đa Bảo, vốn là thấy cô đi ra liền muốn đưa túi ra, nhưng lại thu lấy trở lại, làm bộ như không kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng, "Bị muộn rồi, vẫn còn ở nơi này mà cười."

Nói xong nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái vượt lên đầu đi ra ngoài, sau đó tay bên trong lấy ra một cái bánh hung hăng hướng vòa trong miệng, cắn.

Đối với cử động của hắn,bọn họ đều tập mãi thành thói quen, cũng không biết là có cái gì, mà Dương Yên ở cửa liếc trộm là ý tứ hàm xúc không rõ nở nụ cười.

Ngày này, nghỉ giữa khóa, Vạn Tiểu Bân đi nhà cầu đi tiểu một chút, còn chưa có nâng lên quần liền bị một người cầm lấy, ấn ở trên tường.

"Các cậu. . . . Các ngươi cậu làm gì? Ô ô. . . . Không cần đánh tớ."

Vạn Tiểu Bân bih hù dọa, mặt mũi trắng bệch, gặp hai bạn cùng lớp thường xuyên bắt nạt hắn, nước mắt lập tức ào ào rơi xuống.

Chu Tích Tiệp ôm ngực, đứng ở phía trước, nhìn xem cái mông của Vạn Tiểu Bân để trần trắng bóng không ngừng nức nở, đầu óc có chút rối rắm.

Tên mặt trắng nhỏ này lại không phải là nữ sinh, như thế nào động một chút là khóc đến lợi hại như vậy?

"Lớp trưởng. . . Các cậu bắt tôi làm cái gì? Ô ô

tôi muốn mách với cô giáo~~" Vạn Tiểu Bân phát hiện Chu Tích Tiệp liền đứng ở trước mặt hắn, hắn phát hiện lớp trưởng thế nhưng cũng bắt nạt hắn, cũng không biết lấy ở đâu ra can đảm nhắc đến cô giáp để uy hiếp bọn họ.

"Hừ, cậu cho rằng tìm cô giáo liền có thể giúp cậu sao, cậu cảm thấy là cô giáo tin cậu hay là tin tớ?" Chu Tích Tiệp cười lạnh nói, còn nhỏ tuổi thế nhưng cũng có đầu óc như vậy.

"Ô huhu ~~ các cậu đến cùng muốn thế nào ~~ huhu

" Chu Tích Tiệp một câu nói Vạn Tiểu Bân cũng không biết làm sao bây giờ , chỉ lo khóc.

"Về sau không cho phép lại mang bánh rán đến trường học ăn, có nghe hay không?"

Vạn Tiểu Bân sững sờ, không nghĩ tới lớp trưởng mang người chặn hắn dĩ nhiên là vì một cái nguyên nhân như vậy.

Chu Tích Tiệp trừng mắt liếc hắn một cái, nghe chuông vào học vang, câu nói vừa dứt, "Nhớ kỹ, tạm biệt cậu một lần liền đánh cậu một lần!"

Nói xong, bàn tay nhỏ bé vung lên, hai tên nam sinh buông Vạn Tiểu Bân ra, cái người rất có phong độ lão đại chắp tay sau lưng đi ra ngoài. Chỉ để lại Vạn Tiểu Bân run rẩy kéo quần, lau khô nước mắt.

Từ đó sau, Vạn Tiểu Bân thực không có lại mang bánh rán đến, Kiều Đa Bảo vừa đến giờ nghỉ giữa khóa, kịp thời tỉnh ngủ sau lại phát hiện không có đồ ăn vặt, rất là thất vọng, lúc ấy hắn cũng cảm thấy hết sức thẹn thùng.

Bất quá ngày hôm sau nghỉ giữa khóa. Vạn Tiểu Bân lại ngoài ý muốn trông thấy Kiều Đa Bảo trong tay thế nhưng cầm lấy hai cái bánh nhỏ bánh đắc ý gặm, hắn hỏi cô là lấy bánh ở đâu, Kiều Đa Bảo lại nói là từ trong ngăn kéo sinh ra.

Rất nhanh là hắn biết đáp án, nguyên lai là khi nghỉ giữa khóa thừa dịp tất cả mọi người không chú ý mà Kiều Đa Bảo còn chưa ngủ tỉnh, hắn trông thấy Chu Tích Tiệp len lén đút một bao bánh rán vào trong ngăn kéo cô. Sau đó Kiều Đa Bảo ngửi thấy hương vị liền lập tức tỉnh lại, lại tìm được bánh rán liền vui vẻ, rạo rực gặm, cũng mặc kệ là ở đâu ra.

Cho đến khi Kiều Đa Bảo chán ăn xong, Vạn Tiểu Bân mới không nhìn thấy Chu Tích Tiệp hướng vào trong ngăn kéo cô nhét đồ, hắn mím miệng, trong lòng lại đối với trưởng lớp rất phẫn nộ, không cho phép người khác mang, chính mình lại mang, đáng ghét!
Chương trước Chương tiếp
Loading...