Trúc Mã Khó Đoán

Chương 40: Không Thể Bỏ Cuộc



"Thật sự muốn đi?"

Triệu Lâm Tô vịn tay trên tay lái, khẽ cau mày, không chịu khởi động xe.

Chu Ninh Ba ngồi ở hàng ghế sau, tay bám lấy tay nắm cửa xe, mặt mũi tràn đầy căng thẳng, dáng vẻ như sẵn sàng nhảy xuống khỏi xe chạy trốn bất cứ lúc nào.

Thẩm Ngôn thầm nghĩ trong lòng có nhầm lẫn gì hay không vậy, rốt cuộc hai đứa bọn mày là gay hay tao mới là gay?

"Đi chứ", Thẩm Ngôn đáp: "Đi mới hiểu thêm được nhiều kiến thức".

Phần lớn những lời ban nãy Thẩm Ngôn nói ra đều là những lời thật lòng.

Có rất nhiều chuyện, chỉ dựa vào suy nghĩ sao có thể nghĩ cho thật rõ ràng, chỉ có khi tận mắt nhìn thấy mới biết đâu là sự thật.

Triệu Lâm Tô vẫn không nhúc nhích, Thẩm Ngôn thúc giục: "Bác tài à, lái xe đi."

Triệu Lâm Tô đang hơi nghiêng mặt ra phía ngoài cửa sổ xe quay đầu lại, sau nhiều lần Thẩm Ngôn thúc giục, cuối cùng hắn vẫn khởi động xe.

Lần trước tới nơi này vào lúc đêm khuya, trong lòng Thẩm Ngôn lại còn đang nóng vội, căn bản không hề để ý đến phong cảnh xung quanh con phố. Lần này cậu đã chú ý nhìn, phát hiện ra con phố nơi đây có rất nhiều màu sắc, nói nó rất ồn ào náo nhiệt cũng không đúng, hoặc phải chăng do hôm nay thời tiết lạnh lẽo nên trên đường không có mấy người, chỉ có đôi ba người đang đi đi lại lại.

Triệu Lâm Tô dừng xe trước cửa quán bar.

Thẩm Ngôn – kẻ đưa ra đề nghị với giọng nói siêu lớn, thái độ vô cùng kiên quyết nằm bò xuống bên cửa sổ xe trốn tránh.

"Bé Ba, mày chưa từng vào trong đó thật hả?"

Chu Ninh Ba cũng nằm bò bên cửa sổ ghế sau.

"Ừ, thầy Lương không cho tao theo vào".

"Bên trong đó toàn là đàn ông hả?"

"Nghe nói cũng có phụ nữ đấy".

"Hả? Phụ nữ? Phụ nữ ở trong đó làm gì?"

"Có lẽ là giống như chúng ta, vào đó mở mang kiến thức".

"..."

Triệu Lâm Tô chống một cái tay ở bên cửa sổ xe đỡ trán nhìn hai người nhỏ giọng bàn tán, lặng lẽ thở dài.

"Về đi".

"Đừng---".

Thẩm Ngôn hất cánh tay về phía sau, chặn lại bàn tay đang chuẩn bị khởi động xe của Triệu Lâm Tô: "Chờ một chút, quan sát thêm một lát, quan sát thêm một lát".

Có không ít người đi vào trong quán bar, có người đi một mình, có người đi cùng bạn, cười cười nói nói, nhìn qua không có gì kỳ lạ.

Từ nhỏ tới lớn Thẩm Ngôn luôn rất ngoan ngoãn, đừng nói quán bar, ngay cả KTV cũng đến tận khi tốt nghiệp lớp 12 cậu mới lần đầu tiên theo chân các bạn học tụ hội ở đó.

Quán bar bình thường cậu còn chưa từng đến, trực tiếp nhảy thẳng đến tận quán bar gay.

Không hổ là cậu.

Thật dũng cảm.

Thẩm Ngôn đẩy cửa xe, dọa cho Chu Ninh Ba ở hàng ghế sau run rẩy. Mấy hôm trước cậu ta còn ở trước cửa quán bar khóc lóc ầm ĩ đòi đi vào. Thế nhưng hôm nay khi Thẩm Ngôn xuống xe, cậu ta lại cảm thấy sợ hãi, hai tay khép lại thành chiếc loa, nhỏ giọng căng thẳng gọi: "Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn..."

Thẩm Ngôn đóng cửa xe lại, hất cằm với hai thằng hèn nhát còn đang ở trong xe.

Xuống đây!

Triệu Lâm Tô xuống xe.

Chu Ninh Ba chớp mắt vài cái, cũng chậm rãi đẩy cửa bước xuống theo.

Ba người ba phong cách hoàn toàn khác biệt đứng bên cạnh nhau.

Thẩm Ngôn khoác một chiếc phao hơi dài, chiếc mũ áo hoodie màu xanh đen thòi ra từ bên trong cổ áo phao, quần thể thao giày thể thao, rất giống người vừa mới ra khỏi một trận đấu bóng rổ.

Chu Ninh Ba khoác một chiếc áo jacket, quần tây ống rộng, giày lười, dáng người cao lớn khôi ngô, có chút ít phong cách ăn mặc kiểu phi công.

Triệu Lâm Tô ăn mặc đơn giản nhất, áo khoác màu đen để lộ ra thân hình cao lớn, bên trong là áo len cùng màu, để lộ cổ áo sơ-mi trắng như tuyết, sắc mặt rất lạnh lùng.

Bàn tay đút trong túi áo phao của Thẩm Ngôn siết rất chặt, cậu giấu cằm vào trong cổ áo cao, hô hào: "Xông lên---".

Ở trước cửa quán bar có người nhìn ra, âm thanh bên trong rất ồn ã. Lúc ba người họ đi đến gần, người đứng ở cửa liền quan sát họ từ đầu tới chân. Thẩm Ngôn hỏi: "Thu tiền đúng không?"

"Không cần đâu", người kia cười cười đầy ý tứ sâu xa với ba người bọn họ: "Ba cậu không cần".

Thẩm Ngôn bị nụ cười của anh ta làm cho sợ hãi, trong lòng không khỏi nổi lên hồi trống thu quân.

Tầm mắt liếc sang phía bên cạnh.

Chu Ninh Ba còn lo lắng hơn cậu, khuôn mặt trắng bệch.

Triệu Lâm Tô vẫn như vậy, sắc mặt thờ ơ, không có cảm xúc gì.

Thẩm Ngôn quyết tâm: "Đi nào, vào thôi".

Người ở cửa đóng một cái dấu lên mu bàn tay của họ, lúc cái dấu này đóng xuống, không hiểu tại sao, tim gan Thẩm Ngôn lại run lên, trong thoáng chốc muốn giật tay về, co cẳng bỏ chạy.

Chu Ninh Ba và Triệu Lâm Tô một trái một phải đứng bên cạnh cậu, cuối cùng cậu vẫn không thu hồi bàn tay đó lại.

Cửa mở ra, âm nhạc ầm ĩ bên trong mãnh liệt ào tới, giống như tranh giành chỗ ngồi ở trường đại học, Thẩm Ngôn bị kẹp giữa hai thằng bạn chậm rãi đi vào trong quán bar.

Bên trong quán bar rất tối tăm, ánh đèn trên sân khấu chiếu ra bốn phía, có sàn nhảy và rất nhiều người, liếc mắt nhìn sơ qua toàn thấy đầu và đầu, họ ở trong sàn nhảy vừa nhảy vừa uốn éo, Thẩm Ngôn nhìn thấy mà ngây cả người.

"Thẩm Ngôn..." Quán bar ồn ào, Chu Ninh Ba chỉ có thể gân cổ gào lên: "Chúng ta vẫn nên đi về thôi---".

Thẩm Ngôn cũng gân cổ trả lời lại: "Tới cũng đã tới rồi---".

Thật nhiều người, thật nhiều đàn ông.

Thẩm Ngôn có thể cảm nhận được ánh mắt của rất nhiều người đang hướng về phía bọn họ.

"Tìm chỗ ngồi trước đi".

Thẩm Ngôn còn chưa kịp phản ứng, bả vai đã bị kéo đi. Cậu quay sang, hàng mày Triệu Lâm Tô hơi nhíu, sắc mặt lạnh lẽo sa sầm, một tay ôm bả vai của cậu, rũ mắt nói: "Đông người quá, đừng tách nhau ra".

Thẩm Ngôn bị Triệu Lâm Tô ôm vào trong, Chu Ninh Ba đi theo, ba người cùng đi tới một hàng ghế dài trống không.

Thẩm Ngôn ngồi xuống rồi mới cảm thấy an tâm hơn một chút.

Nơi này thật sự quá hỗn loạn.

Âm nhạc bên tai ồn ào như muốn đòi mạng, nhân viên phục vụ hỏi bọn họ muốn dùng gì, vừa hỏi còn vừa nhún vai lắc mông theo tiết tấu âm nhạc, mí mắt lấp lánh ánh sáng ném ánh nhìn quyến rũ khác biệt tới từng người.

Thẩm Ngôn nhìn Chu Ninh Ba, Chu Ninh Ba nhìn cậu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Triệu Lâm Tô: "Gì cũng được".

"Gì cũng được?" nhân viên phục vụ cười khanh khách: "Anh đẹp trai ơi, anh muốn cái gì cũng được thế?"

Thẩm Ngôn và Chu Ninh Ba nhìn Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô lạnh mặt, khẽ ngước mắt lên.

Nhân viên phục vụ đang uốn éo qua lại đột nhiên ngừng hành động, không chỉ không uốn éo mà thậm chí còn run lập cập.

Ánh mặt kẻ này thật khủng khiếp, giống như người rừng muốn ăn thịt người.

Nhân viên phục vụ bỏ chạy.

"Bộp --- Bộp --- Bộp ----"

Thẩm Ngôn và Chu Ninh Ba giương ánh mắt sùng bái nhìn Triệu Lâm Tô, vỗ tay như hai con hải cẩu.

Triệu Lâm Tô liếc mắt lườm bọn họ: "Chỉ ở lại nửa giờ".

"Rõ".

Thẩm Ngôn ngồi trên ghế dài, hai bên là hai thằng bạn thân, cảm giác như mình có một cái tổ, yên lòng chăm chú thị sát "gay".

Cậu tùy ý nhìn quanh, liền trông thấy cách đó không xa có một hàng ghế chìm trong bóng tối, hai người đàn ông đang ngồi trên đó ôm ấp gặm cắn nhau.

Thẩm Ngôn: "..."

Cuống quýt di chuyển tầm mắt.

Ặc, bên kia cũng đang gặm cắn.

Con mắt của Thẩm Ngôn không biết nên dừng ở chỗ nào, căn bản là nơi nơi đều có --- những người đàn ông đang ôm ấp gặm cắn lẫn nhau.

Cảnh tượng hiện thực hoàn toàn không giống với những thước phim mơ mộng đã được làm đẹp kích thích thần kinh của Thẩm Ngôn. Cậu không cảm thấy mình có bất cứ cảm giác hưng phấn nào, cậu chỉ cảm thấy rất xấu hổ rất mất tự nhiên, nhưng cũng hoàn toàn không cảm nhận được sự buồn nôn ghê tởm.

Rượu được đưa tới.

Ngồi trên ghế dài cũng sẽ phải trả một số chi phí nho nhỏ nên bên cạnh có đặt đồ ăn nhẹ và trái cây.

Triệu Lâm Tô: "Đừng uống rượu cũng đừng ăn hoa quả".

"Hoa quả cũng không được ăn hả?"

"Tốt nhất không nên ăn hoa quả đã cắt ra".

Trong vô thức, Triệu Lâm Tô đã biến thành tổng chỉ huy. Thẩm Ngôn cầm túi khoai tây chiên, thầm tự nhủ người này hiểu nhiều ghê, chẳng lẽ trước đó Triệu Lâm Tô đã từng tới? Lần trước đi đón Chu Ninh Ba, Triệu Lâm Tô cũng đã nhận ra nơi này ngay...

Thẩm Ngôn mang theo tâm trạng kỳ quái mở gói khoai tây chiên ra.

Cậu hỏi: "Triệu Lâm Tô, mày đã từng tới đây rồi à?"

"Chưa từng tới".

Thẩm Ngôn nhìn hắn chằm chằm.

Triệu Lâm Tô quay mặt sang, mắt đối mắt với Thẩm Ngôn, lặp lại: "Chưa từng tới."

"... Ồ".

"Trước khi đến đây tao đã tìm hiểu trước". Triệu Lâm Tô nhàn nhạt nói thêm.

Thẩm Ngôn lại "Ồ" một tiếng, thầm nghĩ không hổ là mày.

Tính cách và phong cách làm việc của cậu và Triệu Lâm Tô có sự khác biệt rất lớn. Cậu rất hay xúc động, giống như lần úp rổ hôm ấy, thỉnh thoảng sẽ làm ra những việc bất chấp mọi hậu quả. Còn Triệu Lâm Tô tương đối bình tĩnh, là kiểu người dường như làm chuyện gì cũng phải lập kế hoạch.

Trong quán bar mây khói lượn lờ, những tia lửa mập mờ nổi lên từ bốn phía. Thẩm Ngôn làm tổ tại chỗ này ăn khoai tây chiên, hai mắt lúc thì quan sát lúc thì trốn tránh, giống như chú hamster trốn trong ổ vào ngày đông.

Cậu không di chuyển nhưng có người lại di chuyển.

Ngồi chưa đầy năm phút, đoàn người lần lượt tới bắt chuyện không ngừng nghỉ.

Thẩm Ngôn một mực chỉ ăn và mỉm cười, Triệu Lâm Tô căn bản không thèm quan tâm tới người khác, vắt chân ngồi ở bên, cánh tay khoác lên ghế sofa sau lưng Thẩm Ngôn, mi mắt không thèm nhúc nhích cũng đã đủ khuyên một đám người lùi bước.

Chu Ninh Ba là người đầu tiên không thể chịu đựng được.

Cuộc đời này của cậu ta chưa từng bị nhiều người gọi là "anh trai" như vậy.

"Anh trai nhỏ ơi, em mời anh uống rượu nha".

"Anh trai ơi, nhảy với em không nào?"

"Anh tới chơi với bạn hả, một người có nhàm chán lắm không, hay là thêm Wechat em nhé?"

Mặt Chu Ninh Ba đỏ đến tận mang tai, miệng lưỡi cậu ta vụng về chỉ biết xua tay, dáng vẻ trung thực ngây thơ chọc cho đám người tới bắt chuyện cười ha ha. Có một cậu trai lớn mật còn muốn ngồi thẳng vào trong ngực Chu Ninh Ba, dọa cho cậu ta vội vàng nhảy dựng lên. Thẩm Ngôn cũng vội vàng trốn sang bên cạnh, bả vai lại được ôm lấy. Triệu Lâm Tô ôm một nửa cơ thể của cậu vào trong lòng mình, giúp cậu tránh trận tai bay vạ gió.

Cơ bắp rắn chắc, nhiệt độ cơ thể, mùi hương cùng hơi thở đều phả tới. Triệu Lâm Tô kề sát bên tai cậu, hỏi: "Có sao không?"

Lại tới nữa.

Cái cảm giác nhịp tim hơi tăng tốc.

Thẩm Ngôn ngây người vài giây rồi ngồi trở lại, che che giấu giấu cầm khoai tây chiên lên ăn, vừa ăn vừa nói: "Không sao".

Tiếng nói của cậu rất nhỏ, quán bar lại ồn ào, Triệu Lâm Tô không nghe thấy, chỉ khẽ nhíu mày: "Về chứ?"

Thẩm Ngôn "Ừ" một tiếng, nghĩ thầm cứ ngồi ngốc ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng khi quay đầu lại thì mới phát hiện ra Chu Ninh Ba đã biến mất.

Thẩm Ngôn: "..."

"Bé Ba đâu rồi?" Thẩm Ngôn khiếp sợ gào lên.

Sự chú ý của Triệu Lâm Tô một mực đặt trên người Thẩm Ngôn, cũng không phát hiện ra Chu Ninh Ba đã biến mất từ lúc nào.

"Gọi điện thoại."

Thẩm Ngôn vội vàng gọi điện thoại cho Chu Ninh Ba.

Chu Ninh Ba không nhận.

Thẩm Ngôn sốt ruột, vội vàng đi hỏi cậu trai vừa bị đẩy ngã xuống còn đang mải chỉnh sửa lại quần áo ở bên: "Cậu có thấy người bạn kia của chúng tôi đi đâu rồi không?"

Mái tóc màu sắc lòe loẹt của cậu trai nọ có cài mấy sợi lông vũ, cậu chàng vừa vuốt lại mấy sợi lông vừa đáp lời: "Đi rồi".

"Đi đâu rồi?"

"Vừa rồi có một anh đẹp trai nhã nhặn đeo kính vẫy anh ta, anh ta lập tức đi sang".

Thẩm Ngôn: "..." mẹ kiếp, cái thằng trọng sắc khinh bạn này!

Nghe miêu tả thì người kia tám phần là Lương Khách Thanh, chứ người bình thường mà vẫy tay chắc chắn Chu Ninh Ba sẽ không ngoan ngoãn đi theo như vậy.

Chờ khi cậu trai nhỏ nọ rời đi, Thẩm Ngôn không khỏi than với Triệu Lâm Tô: "Không phải bé Ba nói nó đã hết hi vọng rồi hả?!"

Ánh đèn mờ ảo trong quán bar chiếu lên gương mặt Triệu Lâm Tô làm cho biểu cảm của hắn cũng có chút tối tăm khó hiểu, hắn thấp giọng nói: "Lời nói hết hi vọng này đều chỉ là lời tự mình nói tự mình nghe, dùng để lừa gạt chính mình".

Đây hình như là lời nói dài nhất mà Thẩm Ngôn được nghe Triệu Lâm Tô nói trong suốt khoảng thời gian gần đây. Câu nói của hắn hết sức bình thản, không có chút gợn sóng nào, nhưng từng chữ từng chữ lại cứ lượn một vòng trong tai Thẩm Ngôn. Nỗi lòng Thẩm Ngôn khẽ rung động, cậu bảo: "Thôi bỏ đi, mặc kệ nó, để nó đi đi. Chúng ta về".

Hai người đứng lên, Triệu Lâm Tô tiến sát đến, cánh tay tự nhiên ôm lấy bờ vai Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn biết Triệu Lâm Tô đang bảo vệ cậu.

Tâm trạng của cậu rất phức tạp, cậu không nói nên lời, lòng hơi ê ẩm. Cậu định giãy giụa tránh ra nhưng lại cũng không quá muốn né tránh. Cậu biết Triệu Lâm Tô có lòng tốt, trước giờ hắn luôn như vậy, luôn đối xử tốt với cậu.

Thẩm Ngôn còn đang suy nghĩ lung tung, phía sau đã có người đụng tới. Triệu Lâm Tô ôm cậu, kéo cậu tránh sang một bên. Thẩm Ngôn quay đầu lại, nhận ra một người quen.

Đường Thần nhìn hai kẻ ôm nhau đứng cùng một chỗ, cười lạnh, giọng điệu chua loét cất lời: "Ôi, thật sự là đời người nơi nào không tương phùng, đi đến tận đây rồi vẫn có thể gặp được bạn học".

Cậu ta đã sớm trông thấy ba người cùng vào trong quán từ lâu.

Ba nam sinh vốn rất nổi bật hấp dẫn nhiều ánh mắt trong trường đại học, đến nơi này chẳng khác gì ném một quả bom vào trong nhà vệ sinh – uy lực vô cùng!

Mới ngồi vài phút, một nửa người trong quán bar đã chạy qua bắt chuyện!

Đường Thần thấy thế thì nổi cơn giận dữ, Triệu Lâm Tô không tính làm gì, đàn ông cậu ta không la liếm được miếng nào có nhiều lắm, không quan trọng. Nhưng trên đời này cậu ta ghét nhất đám gay giả trai thẳng! Loại người giống Thẩm Ngôn, cậu ta chán ghét tới chết!

Thẩm Ngôn chỉ nhận ra mặt, còn chưa kịp phản ứng nói ra lời nào, Đường Thần đã bắt đầu tiếp tục há miệng.

"Ở trong trường thì ra vẻ trai thẳng đứng đắn, ra ngoài lại âm thầm thuê phòng đi bar với người gọi là anh em tốt của mình, khoe khoang trình độ dâm đãng quyến rũ đàn ông". Đường Thần không chút keo kiệt bày tỏ hết sự cay nghiệt của bản thân: "Tao nhổ vào, thằng trai thẳng đĩ điếm!"

Thẩm Ngôn bị chửi đến độ choáng váng.

Không phải cậu chưa từng bị người khác chửi bới, trong trò chơi có không ít anh hùng bàn phím, không ai dám nói là mình chưa từng bị chửi, bị chửi đến độ lôi cả họ hàng hang hốc ra, dấu sao chiếm đầy màn hình.

Nhưng Thẩm Ngôn chưa từng bị chửi như thế này bao giờ.

Khoe khang... dâm đãng...

Quyến rũ... đàn ông...

Trai thẳng... đĩ điếm...

Mấy thứ này là cái quái gì vậy?

Thẩm Ngôn sững sờ nhìn Đường Thần đang ngẩng đầu phẫn nộ.

Đường Thần lùn, mắng người phải kiễng chân lên.

"Ảnh là do cậu chụp?"

Triệu Lâm Tô đứng bên đã tóm được trọng điểm, ánh mắt sắc bén bắn về phía Đường Thần.

Đường Thần bị hắn nhìn hơi run rẩy, nhưng vẫn không sợ hãi. Dù sao hắn cũng là thằng đàn ông cậu ta có la liếm được miếng nào đâu, sợ cái con mẹ nó: "Tao chụp đấy? Sao nào? Muốn người ta không biết thì tốt nhất đừng làm!"

Cuối cùng Thẩm Ngôn cũng tỉnh táo lại: "Này cậu, chúng tôi có "làm" hay không thì liên quan quái gì đến cậu?" Cậu cười cười: "Cậu hâm mộ hay là ghen tị thế?"

"Mày---"

"Hay là cậu cảm thấy đồng tính luyến ái rất mất mặt, có thể lấy chuyện đó ra công kích người ta? Cậu đang coi thường bản thân đấy hả? Xin lỗi cậu nhé, tôi không chỉ cảm thấy không mất mặt, tôi còn cảm thấy rất kiêu ngạo."

Đường Thần không ngờ Thẩm Ngôn ăn nói thẳng thắn như thế, tức giận đến độ bờ môi phát run, hiếm khi không biết cãi lại như thế nào.

Thẩm Ngôn giơ tay lên, cũng ôm lấy bả vai Triệu Lâm Tô, kéo người đến bên, nhướng mày với Đường Thần: "Chúng tôi lại muốn đi thuê phòng rồi, cậu đừng nóng nảy quá đà đấy nhé".

Nói xong, cánh tay cậu nhẹ nhàng vỗ xuống bả vai Triệu Lâm Tô, quay đầu nhìn về phía hắn. Triệu Lâm Tô lẳng lặng nhìn cậu, ánh sáng mờ nhạt chợt sáng chợt tắt chiếu trong mắt. Thẩm Ngôn nháy mắt với hắn, hai người họ cứ thế ôm nhau ra khỏi quán bar.

"Ha ha----".

Thẩm Ngôn lên xe vừa đóng cửa xe vừa cười: "Vừa rồi mày có thấy sắc mặt của cậu ta không? Tao thấy cậu ta tức giận đến nỗi sắp nổ tung rồi".

Gương mặt Triệu Lâm Tô cũng hiện ra nụ cười nhàn nhạt: "Mày không sợ cậu ta lại tiếp tục về trường nói bậy sao?"

"Nói thì cứ nói thôi". Thẩm Ngôn đáp: "Miệng ở trên người cậu ta, dù sao tao cũng không quan tâm. Cách khinh bỉ tốt nhất chính là không thèm nhìn, càng để ý cậu ta sẽ càng hăng hái, cứ để một mình cậu ta khó chịu đi".

Thẩm Ngôn vặn vặn thắt lưng, lại nói: "Nơi này không vui, lần sau không tới nữa".

Triệu Lâm Tô khởi động xe: "Ngay từ đầu tao đã bảo mày đừng đến".

"Dù sao cũng phải thử xem mới biết có vui hay không, hơn nữa cũng có thu hoạch rồi đấy. Mày xem, chẳng phải "hi vọng" của bé Ba đã "sống lại" rồi đó sao?"

Chiếc xe chạy ra khỏi con đường rực rỡ sắc màu, Thẩm Ngôn kéo cửa xe xuống, không khí trong trẻo lạnh lẽo tạt vào mặt. Cậu hơi ngẩng đầu lên, cảm nhận không khí mới mẻ tươi mát của ban đêm, thoải mái hơn hẳn nơi quán bar chướng khí mù mịt.

"Dừng xe". Thẩm Ngôn đột nhiên gọi.

Đường công viên vào tối mùa đông không có người nào, rất yên tĩnh. Thẩm Ngôn cùng Triệu Lâm Tô đi dạo trên đường, cậu vừa đi vừa nói: "Chơi ở chỗ này vẫn vui nhất, cái quán bar ban nãy quá ồn ào, đến giờ tai tao vẫn còn đau."

Triệu Lâm Tô không nói gì, hắn vẫn còn đang nhớ đến cái nháy mắt ban nãy.

Thẩm Ngôn ôm hắn, nét mặt phấn khởi, không hề e ngại chút nào.

"Tôi không chỉ cảm thấy không mất mặt, tôi còn cảm thấy rất kiêu ngạo".

Chói mắt đến độ trái tim của hắn nhói đau.

"Anh ơi".

Thẩm Ngôn suýt chút nữa đã lên cơn khủng hoảng sau sang chấn tâm lý, quay đầu nhìn lại mới phát hiện được có một bé con tầm năm sáu tuổi đứng cách một lùm cây đang lên tiếng gọi cậu.

Thẩm Ngôn nghiêng đầu: "Ơi?"

"Anh ơi, em muốn chơi xích đu, anh có thể đẩy hộ em không ạ?"

"Trễ thế này rồi sao em vẫn còn một mình chơi ở chỗ này?"

Bé con lắc đầu: "Bố em đang gọi điện thoại ở bên kia".

Thẩm Ngôn nhìn thấy một người đàn ông đang đứng bên cạnh hố cát gọi điện thoại, trong tay xách một chiếc túi nhựa cực lớn, nói được hai câu thì nghiêng mắt nhìn sang phía bên này, cau mày nghe đầu bên kia điện thoại nói không ngừng. Anh ta đi tới gần, kéo đứa bé lại, đưa bé trở về bên cạnh hố cát. Bé con ngồi xổm bên đó, hai mắt vẫn lưu luyến không rời nhìn xích đu, lại nhìn Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn quay đầu nói với Triệu Lâm Tô: "Tao đi một lát".

Triệu Lâm Tô nhìn Thẩm Ngôn vượt qua lùm cây, khoa tay múa chân ra hiệu với người đàn ông trung niên kia một hồi. Người đàn ông vừa nghe điện thoại vừa gật đầu, Thẩm Ngôn kéo đứa bé quay lại xích đu bên cạnh hố cát. Bé con ngồi lên xích đu, Thẩm Ngôn cúi đầu nói với bé hai câu, có lẽ là dặn dò bé chú ý an toàn. Sau khi bé con ngồi xuống xong xuôi, Thẩm Ngôn liền bắt đầu đẩy xích đu cho đứa bé, bé con cười khanh khách. Thẩm Ngôn dừng lại ra hiệu, chỉ chỉ vào người đàn ông đang gọi điện thoại cách đó không xa, ý bảo bé con nhỏ tiếng lại. Bé con gật gật đầu, Thẩm Ngôn tiếp tục đẩy xích đu cho bé, nụ cười trên mặt còn vui vẻ hơn cả bé con.

Triệu Lâm Tô hơi ngẩng mặt, bàn tay trong túi siết chặt.

Giết chết hi vọng bằng cách nào?

Trái tim một mực rung động, làm thế nào mới có thể khiến nó từ bỏ?

Bé con và bố của bé phải đi, hai bố con cùng nhau vẫy tay với Thẩm Ngôn. Bố đứa bé rút ra một chiếc phô mai que từ trong túi nilon, bảo con: "Cảm ơn anh trai đi, tạm biệt anh trai nào".

Bé con đưa phô mai que cho Thẩm Ngôn, "Anh ơi, tạm biệt".

"Bye bye~".

Thẩm Ngôn cầm phô mai que, chạy về lòng vòng bên cạnh Triệu Lâm Tô: "Nhìn này, tao mới kiếm thêm được một khoản thu nhập đấy".

Triệu Lâm Tô cười cười với cậu, Thẩm Ngôn phát hiện ra, Triệu Lâm Tô đã khôi phục lại trạng thái thoải mái hồi trước, trong mắt nhẹ nhàng tràn ra từng đợt từng đợt dịu dàng, là cái sự dịu dàng tỏa ra từ tận trong tâm hồn. Nụ cười của Thẩm Ngôn cứng lại, vô thức hơi muốn lùi về phía sau.

Ngay trước khi bước chân của cậu kịp dịch chuyển, Triệu Lâm Tô đã mở miệng.

"Có muốn tao đẩy xích đu cho mày không?"

Thẩm Ngôn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mũi giày buông xuống.

"Thôi đi, tao ngồi lên xích đu còn cần mày đẩy hả?"

Thẩm Ngôn tháo bỏ bao bì bên ngoài phô mai que, ngậm que vào trong miệng, chân dài hơi dùng sức: "Thấy chưa? Xích đu mà còn cần mày giúp? Mày cho rằng tao cũng là trẻ con sao?"

Xích đu đi lên rồi lại đi xuống, mũi chân vừa mới chạm xuống mặt đất sau lưng liền có sức lực truyền sang. Thẩm Ngôn bị đẩy lên, cậu vừa cười vừa bảo: "Mẹ kiếp, mày muốn làm gì, mưu sát bố mày đấy hả?"

"Đã ghi âm, lát nữa về sẽ gửi cho giáo sư Triệu".

Đầu gối dùng sức đẩy vào lưng, Thẩm Ngôn lại đung đưa lên phía trước, cậu vừa đung đưa vừa cười càng thêm lớn tiếng: "Mẹ mày, nhẹ một chút!"

"Cái xích đu này sẽ không đứt đấy chứ?"

"Có thể đấy, mày quá nặng mà".

"Biến, tao mới có 65 kg".

"Có con heo nhẹ như thế thật sao?"

Chao tới chao lui vài lượt, Triệu Lâm Tô bắt lấy hai bên xích đu để nó dừng lại. Thẩm Ngôn theo quán tính không nhẹ không nặng nện vào ngực hắn, gương mặt cậu hơi ngẩng lên, ánh sao đầy trời đều phản chiếu trong đôi mắt đang tươi cười.

Triệu Lâm Tô cũng cười cười, đưa tay nhẹ nhàng véo má Thẩm Ngôn: "Đến lúc phải về nhà rồi".

Triệu Lâm Tô đã quay đi, Thẩm Ngôn vẫn còn ngậm que phomai trong miệng, tay khẽ sờ lên gò má mới bị Triệu Lâm Tô véo. Cậu nhìn theo bóng lưng hắn đã bước ra khỏi lùm cây, chậm chạp lên tiếng: "Tại sao lại véo má tao, mày muốn chết à----".

Véo má cậu... Thẩm Ngôn đứng lên, trong lòng thầm nhủ, thẳng biến thái chết tiệt, lại lợi dụng cậu...

Một cái chạm khẽ như vậy lại khiến trái tim cậu đập nhanh hơn bao nhiêu tình cảnh lố bịch trong quán bar...

Thật sự quá mức kỳ quặc.

"Nhanh lên". Triệu Lâm Tô đứng bên cạnh xe, kéo cửa ghế phụ lái ra chờ cậu: "Trễ thêm chút nữa anh Thận sẽ về đấy".

Thẩm Ngôn đi tới, trợn mắt cảnh cáo Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô nhướng mày, nghiêng mặt sang phía cậu: "Khó chịu thì có thể véo lại".

Thẩm Ngôn thầm nói, dựa vào đâu mà ông đây phải thưởng cho mày như thế?

Cậu nhìn về phía sườn mặt nghiêng nghiêng rất đẹp trai dưới ánh trăng của Triệu Lâm Tô, cong ngón tay lên, tặng cho hắn một cú chấn động não cực kỳ vang vọng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...