Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 11: Quà Sinh Nhật



Đối với câu hỏi kinh ngạc của Tiêu Vũ, Tần Hiên chỉ cười, cũng không trả lời.

Kiếp trước trong khoảng thời gian dày vò nhất hắn cùng Tiêu Vũ thường trò chuyện với nhau, đối phương đối với hắn luôn khách khí, nhưng tình cờ trong một cuộc nói chuyện lại biết được thân phận của đối phương.

Tiêu gia!

Thời đại học, Tần Hiên đối với cái tên này chính là như sấm bên tai, nhưng mà Tiêu Vũ lại là con ngoài dã thú, mẫu thân xuất gia làm ni cô, cho nên Tiêu Vũ từ nhỏ đã là một người lương thiện, lễ Phật hướng đạo.

Hơn mười phút sau, hầu như mọi người đều tới, mười mấy chàng trai cô gái tụ tập, đều là con nhà giàu có, bối cảnh không nhỏ.

Mục Tuyết Nhi cũng không liếc mắt nhìn Tần Hiên một cái, mỉm cười.

“Nào, mọi ngườicùng nhau chúc Tuyết Nhi sinh nhật vui vẻ!”

Triệu Tiểu Ngữ đứng lên, mở một chai rượu vang đỏ của nhà máy rượu Bordeaux ở Pháp, nâng ly chúc mừng.

Một đám thiếu niên thiếu nữ,

“Tuyết Nhi, sinh nhật vui vẻ!”

“Chúc Mục Tuyết Nhi sinh nhật vui vẻ!”

Một đám nam nữ ồn ào, sau đó Tiêu Vũ cũng đứng lên, giơ ly rượu vang đỏ, mỉm cười. Mục Tuyết Nhi mặc bộ váy trắng, như một nàng công chúa kiêu ngạo trên thế gian, xinh đẹp không gì sánh được

“Cảm ơn mọi ngườ!”

Mục Tuyết Nhi mỉm cười, vô cùng vui vẻ.

“Nhanh lên, chúng ta đều tặng quà sinh nhật đi!” Lý Phong buông ly rượu, lớn tiếng nói.

Nếu là dự sinh nhật Mục Tuyết Nhi, bọn họ một đám thiếu gia thiên kim sao có thể thiếu quà?

Mọi người lập tức lấy ra hộp lớn hộp bé đưa đến trước mặt Mục Tuyết Nhi, mỗi một hộp quà đều giá trị xa xỉ.

“Tuyết Nhi, đây là quà tôi tặng cậu!”

Bỗng nhiên, Vương Giai Hào đứng lên, mỉm cười ôn hòa.

Khuôn mặt non nớt của thiếu niên mang theo một tia đắc ý.

Chỉ thấy một chiếc hộp pha lê đặt trước mặt Mục Tuyết Nhi, bên trong là một miếng bạch ngọc, toàn thân trong suốt, dưới ánh đèn lập lòe ánh sáng nhu hòa.

“Cái này… Không phải chứ?” Triệu Tiểu Ngữ đột nhiên che miệng kêu lên.

Nàng nhìn thấy cái tên trên hộp pha lê, Tierfei, đây là bậc thầy điêu khắc ngọc bích nổi tiếng quốc tế, chưa nói đến phẩm chất của miếng ngọc này, chỉ riêng cái tên của Tierfei cũng đáng giá ít nhất mười vạn

“Trời ạ, Vương Giai Hào, sao cậu lại tặng món quà quý giá như vậy?” Cả Lý Phong cũng vô cùng kinh ngạc, khó thể tin nó

Mục Tuyết Nhi càng là ngẩn ra, nhìn về phía Vương Giai Hào cười ấm áp, mặt hơi ửng hồng.

Nàng cũng chỉ là một thiếu nữ, mối tình đầu, đối với bạn trai tương lai cũng sẽ ôm ảo tưởng.

“Miếng ngọc này, ít nhất cũng mấy chục vạn đi?” Mọi người xung quanh bàn tán. Bọn họ quả thật đều là người giàu có, nhưng ở tuổi này, mới hơn mười mấy tuổi, đưa một cái liền là mấy chục vạn, đây cũng xem như là danh tác.

Vương Giai Hào nhẹ nhàng cười, nói: “Không tính là đắt, vừa vặn 18 vạn, cùng với Tuyết Nhi tuổi tác tương đồng.”

“Mỹ ngọc xứng giai nhân, đừng nói mười tám vạn, dù là 180 vạn, tôi cũng thấy đáng giá.”

Mục Tuyết Nhi che miệng lại, trong lòng không khỏi mềm nhũn.

Nội tâm của nàng kiêu ngạo, vốn là thiên chi kiêu nữ, giờ khắc này, cũng không tự chủ được động tâm

Những người còn lại đều mặt đầy hâm mộ, ngọc bội mười tám vạn, hơn nữa còn do Tierfei tự mình điêu khắc, tính sơ một chút, ít nhất cũng hơn ba mươi vạn.

“Giai Hào, ngươi cũng thật không có ý tứ, vậy mà không nói tôi biết!” Lý Phong tức giận nói, hung hăng đấm vào ngực Vương Giai Hào.

“Lý Phong, chừng nào ngươi mới có thể tặng ta một khối?” Triệu Tiểu Ngữ hai mắt phiếm hồng, trong giọng nói mang theo vài phần chua xót.

Lý Phong cắn răng một cái, nói: “Chờ đến sinh nhật ngươi, ta cũng tặng một khối!”

Mấy chục vạn mà thôi, đối hắn mà nói cũng không tính là gì, cùng lắm thì xin cha mẹ

Người cuối cùng tặng quà là Tiêu Vũ, là một quyển kinh Phật, ai cũng biết, Tiêu Vũ tin phật, lễ Phật, đối với nàng mà nói, kinh Phật là thứ rất trân quý, ngày thường cho dù có người muốn, Tiêu Vũ cũng quyết sẽ không tặng.

“Đúng rồi, Tần Hiên, quà của ngươi đâu?”

Đột nhiên có người mở miệng, nhìn về phía Tần Hiên

Tất cả mọi người đều đưa quà sinh nhật, chỉ có Tần Hiên ngồi tại chỗ, nhàn nhã nhấm nháp rượu vang đỏ.

Triệu Tiểu Ngữ càng khinh thường liếc Tần Hiên một cái, châm chọc nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng là bạn trai của Tuyết Nhi, không phải là quà sinh nhật cũng không có chứ?”

“Đúng vậy, Tần Hiên, ngươi là bạn trai Tuyết Nhi, quà khẳng định là cực kỳ đắt tiền?” Lý Phong cũng cười nhạo nói, đầy mặt trào phúng, chờ xem Tần Hiên bị chê cười.

Ánh mắt những người còn lại đều tập trung trên người Tần Hiên, mặc dù là đánh cuộc, nhưng Tần Hiên cũng là bạn trai hiện tại của Mục Tuyết Nhi, bất luận nói như thế nào, tặng quà quá rẻ chỉ sợ sẽ bị cười đến rụng răng đi?

Vương Giai Hào cũng cười lạnh, nhìn về phía Tần Hiên: “Đúng vậy, ngươi là bạn trai của Tuyết Nhi, không phải quà sinh nhật cũng không mang theo chứ?”

“Ha ha, Giai Hào sao ngươi có thể nói như vậy, nếu là ta, đoán chừng là quà quá khó coi, không dám mang ra đi!” Lý Phong cười càng to.

“Tần Hiên!”

Mục Tuyết Nhi bỗng nhiên mở miệng, âm thanh trong phòng dần yên tĩnh lại, tất cả mọi người vẻ mặt trào phúng nhìn Tần Hiên.

Giống như Tần Hiên là một kẻ đáng thương, bọn họ đều học cùng trường với Tần Hiên, tự nhiên cũng biết dáng vẻ nghèo khó ngày thưởng của tiểu tử này.

Quà?

Đùa cái gì thế, đổi lại là bọn họ, đã sớm không còn mặt mũi ngồi đây rồi.

Trái lại Tần Hiên bộ dáng nhàn nhã tự nhiên, uống một ngụm vang đỏ, từ trong túi quần lấy ra một phong thư.

“Đây là quà của tôi!”

Tần Hiên đem phong thư đưa đến trước mặt Mục Tuyết Nhi, mỉm cười.

“Phong thư?”

Mọi người ngẩn ngơ, chợt, một người cười ha hả, ngay sau đó là tiếng cười vang toàn bộ Đông Mai Các.

“Đừng nói với tôi, cậu là đưa chi phiếu?”

“Ha ha ha, lại đưa một phong thư, chẳng lẽ là thư tình?”

Ông trời ơi, sinh nhật Tuyết Nhi, ngươi đưa một phong thư, xuất thủ thật là rộng rãi!”

Một đám thiếu nam thiếu nữ tùy ý cười, ánh mắt nhìn Tần Hiên tràn ngập khinh miệt, khinh thường, trào phúng……

Tiêu Vũ hơi quay đầu, nàng nhìn Tần Hiên thần sắc bình tĩnh như nước, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Nàng nhìn ra được, Tần Hiên không phải ngụy trang thành một bộ dáng bình tĩnh, mà là không thèm để ý, giống như những kẻ cười nhạo hắn mới là tên hề, còn thiếu niên này, lại vững như núi Thái Sơn.

Mục Tuyết Nhi càng lộ ra vẻt thất vọng, nàng vốn tưởng rằng, Tần Hiên cho dù không có quà gì quý giá, ít nhất cũng là có tâm.

Đưa một cái phong thư là chuyện gì chứ?

“Quên đi, cần gì phải để ý đâu!”

Mục Tuyết Nhi nhẹ nhàng cười, cũng không nhận phong thư, nói mấy câu, cùng mọi người ngồi xuống trò chuyện.

Tần Hiên ngồi ở một bên, không buồn không vui, cũng không hề liếc mắt nhìn bất kì một ai, một mình một thế giới.

“Đúng rồi, Giai Hào, ngươi nói vị đại nhân vật kia sao còn chưa tới?”

Đột nhiên, Triệu Tiểu Ngữ nói, đôi mắt chớp chớp vô cùng tò mò.

Trước bữa tiệc sinh nhật Mục Tuyết Nhi, tất cả mọi người đều biết Vương Giai Hào muốn mời một vị đại nhân vật tới để chúc mừng sinh nhật Mục Tuyết Nhi. Hơn nữa, nghe nói người này lai lịch không nhỏ, là Vương gia quý nhân.

Gia đình bọn họ ở Tĩnh Thủy đều có chút thân phận, biết được thế lực cha mẹ Vương Giai Hào gần đây tăng nhiều, nghe nói là nhờ kết giao được đại nhân vật rất quan trọng

Vương Giai Hào có chút xấu hổ, nói: “Chắc là hắn có chuyện gì đi!”

“Đúng rồi, Giai Hào, tôi nghe nói nhà cậu lại đầu tư hai ngàn vạn ở khu khai phá phải không?” Một thiếu niên gia đình cũng mở công ty nói.

Vương Giai Hào gật đầu, nói: “Chắc vậy, sự tình gia đình tôi cũng không hiểu biết lắm!” Hắn nói thực khiêm tốn, lại là một bộ bộ dáng kiêu ngạo.

“Vẫn là nhà Giai Hào có tiền, về sau huy hoàng, cũng đừng quên chúng tôi a!”

“Sẽ không sẽ không!” Vương Giai Hào cười nói.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, cửa Đông Mai Các đột nhiên mở ra, một người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp bước vào.

Toàn bộ Đông Mai Các, nháy mắt yên tĩnh
Chương trước Chương tiếp
Loading...