Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 14: Phủi Áo Bỏ Đi



Bóng dáng yêu kiều, thanh lãnh tuyệt thế, chậm rãi tiến vào Đông Mai Các

Khi nàng nhìn thấy Đông Mai Các Nội này một mảnh hỗn độn, còn có Mạc Vân Long, Sở Mị, đôi mắt nổi lên một tia gợn sóng.

“Mạc tiểu thư!”

Vương Giai Hào giống như chó nhà có tang, chật vật chạy đến trước mặt Mạc Thanh Liên.

Trên mặt hắn hiện lên một tia hưng phấn, vị này Mạc tiểu thư, chính là người Mạc gia Lâm Hải Mạc, cho dù là Mạc Vân Long, bất quá cũng chỉ là một con chó của Mạc, nhưng hiện giờ ở đây chính là chân chính thiên kim tiểu thư của Mạc gia , cho dù Tần Hiên kia có bối cảnh lớn thế nào ở Tĩnh Thủy, trong mắt vị Mạc tiểu thư này, cũng chỉ là một con kiến có thể tùy tay nghiền chết.

“Mạc tiểu thư, may mắn ngài đã đến rồi, nơi này có người nháo loạn, lại còn đả thương ta!” Vương Giai Hào che lại bụng, mặt đầy thống khổ lên tiếng.

Trong mắt hắn hiện lên sự hưng phấn cùng khoái cảm, giống như chỉ một khắc sau, Tần Hiên phải quỳ xuống cầu hắn xin tha.

Vương Giai Hào thậm chí đã nghĩ sẵn những ý tưởng nhục nhã Tần Hiên sẵn trong đầu, dám đánh hắn, thù này, hắn nhất định phải báo. Hắn muốn cho Tần Hiên biết, Tần Hiên ở trong mắt hắn, cũng chỉ là một tên rác rưởi.

Nhưng mà, Mạc Thanh Liên đều không có liếc mắt nhìn hắn một cái, nàng giật mình nhìn Tần Hiên.

Bang!

Mạc Thanh Liên trở tay chính là một bạt tai, dấu tay đỏ đậm làm Vương Giai Hào triệt để ngây dại.

“Tần tiên sinh, sao ngài lại ở đây?”

Nàng có chút chán ghét liếc mắt nhìn Vương Giai Hào, vội vàng xoay người thi lễ, cung kính nói.

Từ sau trận chiến ngày hôm qua, nàng đối với Tần Hiên chính là hoàn toàn phục tùng, huống chi, Tần Hiên còn chữa thương cho ông nội nàng, chính là đại ân nhân của Mạc gia.

Tần tiên sinh!

Ba chữ này là Vương Giai Hào ngây dại, hắn bụm mặt, khó tin nhìn Tần Hiên.

Nếu nói Mạc Vân Long xưng hô như thế, hắn còn có thể lý giải, nhưng vị đại nhân vật trước mắt này, chính là thiên kim Mạc gia của Lâm Hải.

Lâm Hải Mạc gia.

Bốn chữ này ở Lâm Hải chính là một tòa núi lớn, Mạc Thanh Liên còn là cháu gái của Lâm Hải Mạc lão, hiện giờ thiên chi kiều nữ như vậy lại cung kính xưng hô Tần Hiên một tiếng Tần tiên sinh?

Hắn rốt cuộc là ai?

Trong Đông Mai Các, tất cả mọi người đều thất hồn lạc phách, khó tin nhìn thân ảnh thản nhiên của Tần Hiên.

Giờ phút này, thân ảnh này như núi cao vạn trượng, bọn họ chỉ có thể nhìn lên.

Ngay cả quý nhân trong miệng Vương Giai Hào, cũng cung kính xưng hô Tần Hiên một tiếng Tần tiên sinh, huống chi là bọn họ?

“Mạc tiểu thư!” Mạc Vân Long càng là thất sắc, vội vàng hành lễ.

Đây chính là cháu gái Mạc lão, đều là người Mạc gia, nhưng địa vị lại khác nhau như trời với đất, huống chi, phía sau Mạc Thanh Liên còn có một vị võ đạo đại sư

“Ngươi chính đại nhân vật trong miệng hắn?”

Tần Hiên khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Thế giới này thật đúng là nhỏ.”

Hắn chẳng thể nghĩ tới, đại nhân vật trong miệng Vương Giai Hào lại là Mạc Thanh Liên.

Mạc Thanh Liên ngẩn ra, cười khổ nói: “Sao dám ở trước mặt Tần tiên sinh xưng là đại nhân vật chứ, ngài là đang mắng ta a!”

Nàng hạ thấp tư thái, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Vũ, hơi ngẩn ra, xong cũng không nhiều lời.

Toàn bộ Đông Mai Các, một mảnh tĩnh mịch.

Những cái đó bị Tần Hiên đả thương thiếu niên, giờ phút này sớm đã sợ hãi vạn phần.

Giờ đây bọn họ hiểu rằng, thiếu niên tưởng như tầm thường này, lại là người mà ngay cả cha mẹ bọn họ cũng không trêu chọc nổi. Nếu như Tần Hiên muốn trả thù, đừng nói tới Mạc Thanh Liên, chỉ cần Mạc Vân Long, cũng đủ làm cho gia nghiệp nhiều năm của bọn họ tiêu tán.

Mục Tuyết Nhi lại một lần nữa dại ra, nàng cắn chặt môi dưới, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.

Mạc Thanh Liên, vô luận là dung mạo hay là khí chất, đều hơn nàng rất nhiều, mỹ nữ như vậy, đối với Tần Hiên đều cung kính lễ độ?

Nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lòng càng vô cùng hối hận.

Nếu lúc trước nàng đối với Tần Hiên tốt một chút, trở thành bạn gái thực sự của Tần Hiên, nàng hiện tại sẽ như thế nào?

Mạc Vân Long hiện giờ cũng sẽ đối với nàng cung kính, toàn bộ Tụ Vân Hiên đều sẽ do mình tự do lui tới.

Mục Tuyết Nhi bỗng nhiên cảm thấy chính mình thực buồn cười, nàng chưa bao giờ coi trọng Tần Hiên, đối phương vậy mà lại là một thần long thấy đầu không thấy đuôi. Vốn dĩ nàng còn có một tia cơ hội, nhưng hiện tại Mục Tuyết Nhi biết, nàng và Tần Hiên không bao giờ có khả năng ở bên nhau.

Cũng như lời nàng nói, từ nay về sau, bọn họ là người của hai thế giới, hai đường thẳng song song, vĩnh viễn cũng không giao nhau.

“Hiện tại, ngươi đã rõ chưa?”

Tần Hiên nhìn xuống Mục Tuyết Nhi đang thất hồn lạc, nói: “Ở trong mắt ta, Ngươi! Cái gì cũng không phải!”

Một câu này đem cọng rơm cuối cùng, triệt để đem nội tâm kiêu ngạo của Mục Tuyết Nhi toàn bộ đánh nát, trở thành bột mịn.

Sự thật bày ngaytrước mắt, nàng thậm chí một câu phản bác cũng không nói nên lời.

Tần Hiên cười nhạt, nhẹ nhàng phủi phủi quần áo của mình, không để ý tới ai, bước ra khỏi Đông Mai Các.

Phất áo bỏ đi, nở nụ cười quên hết oán thù.

Từ nay về sau, giữa hắn và Mục Tuyết Nhi…

Không còn liên quan!

——

Màn đêm buông xuống, hắn không để ý sau đó Đông Mai Các xảy ra chuyện gì, mà trở lại chỗ ở của Hà Vận.

Hà Vận còn chưa về, nhưng Hà Vũ còn đang siêng năng đọc sách.

Nghe được tiếng mở cửa, Hà Vũ mặt lạnh ra khỏi phòng.

“Ngươi còn biết về nhà?”

Hà Vũ hai tay chống eo, lạnh lùng nói.

“Sao lại không về nhà?”

Tần Hiên nhàn nhạt cười, cũng không để ý tới Hà Vũ, về phòng thu thập đồ đạc.

“Ngươi……” Hà Vũ khuôn mặt đỏ lên, nói: “Hừ, đừng cho là ta không biết ngươi làm gì, hôm nay là sinh nhật Mục Tuyết Nhi đúng không?”

Tần Hiên ngẩn ra, có chút kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết?”

Hắn bỗng nhiên nhớ lại, Hà Vũ cũng học cùng trường với hắn, cũng là lớp mười hai, nhưng không cùng lớp.

“Hừ, Mục Tuyết Nhi khinh thường cậu, ngươi còn ở đó theo đuổi không bỏ.” Hà Vũ lạnh lùng nói: “Có thời gian, không bằng đem thành tích học tập của ngươi nâng cao một tý, nếu không Tú tỷ lại trách bọn ta..”

Tần Hiên cười, hắn nhìn Hà Vũ.

Hà Vũ ở trường học là nổi danh thiếu nữ thiên tài, mỗi một cuộc thi đều là đứng đầu, trường học xem nàng như bảo bối.

Chỉ tiếc, dù cho kiếp trước Tần Hiên nỗ lực học tập, nhưng thành tích so với Hà Vũ đúng là một trời một vực.

“Mẹ ta sẽ không trách các ngươi, một chút thành tích mà thôi, tùy thời đều có thể nâng cao!” Tần Hiên nhàn nhạt nói.

Hắn chính là Tiên giới Thanh Đế, ngay cả đại đạo pháp tắc đều khảm trong tâm, huống chi là thành tích học tập.

Đời trước, hắn thất hồn lạc phách, thi đậu một trường đại học hạng ba.

Nhưng hiện tại, sao hắn có thể làm cha mẹ thất vọng? Hắn sớm đã có mục tiêu.

“Một chút thành tích? Tùy thời đề cao?”

Hà Vũ cười nhạo một tiếng, trong lòng càng khinh thường.

Vốn nàng cho rằng Tần Hiên còn có thể tiến bộ một chút, kết quả lại mạnh miệng như vậy.

Nếu thành tích dễ dàng nâng cao như vậy, ngươi cho rằng người khác đều là tên ngốc sao?

“Ta cũng muốn nhìn xem, sau khi thi, ngươi còn có thể nói chuyện tự tin như vậy trước mặt ta hay không!” Hà Vũ lạnh lùng nói, rầm một tiếng, đóng cửa lại.

Trong lòng nàng oán giận, nhưng là càng thất vọng nhiều hơn.

Một người quan trọng ở chỗ tự biết nỗ lực, Tần Hiên lại chỉ biết yêu đương, một chút cũng không nỗ lực học tập, chờ đến thi đại học, chỉ sợ hối hận cũng không kịp.

Tần Hiên lắc đầu bật cười, Hà Vũ luôn luôn như thế, hắn sớm đã thành thói quen.

Hắn trở lại phòng mình nhìn sách vở, khẽ lắc đầu.

Đường đường Thanh Đế, lại đi học sách giáo khoa cao trung, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Hắn thu dọn một ít quần áo, sau đó đi đến Hòn ngọc Tĩnh Thủy.

Tu luyện một dêm, sáng hôm sau Tần Hiên đúng giờ đến trường.

Mới vừa vào lớp, toàn bộ lớp đều yên tĩnh.

“Mẹ kiếp, còn tưởng là chủ nhiệm lớp đến!”

Ngay sau đó, toàn bộ lớp như ong vở tổ, vô cùng nháo loạn.

Tần Hiên tìm được chỗ ngồi của mình, lấy sách ra, lẳng lặng nhìn.

Với trí nhớ hiện giờ của hắn, đọc nhanh như gió đều không phải có vấn đề, hơn nữa bản thân đã lĩnh ngộ đại đạo, đem những bài tập này lĩnh ngộ thấu triệt, cũng là nhẹ nhàng đến cực điểm.

“Này, Tần Hiên!”

Bỗng nhiên có người mở miệng, nhẹ nhàng chạm vào Tần Hiên một chút.

“Chuyện gì vậy?” Tần Hiên ngẩn ra, quay đầu lại nhìn lại, phát hiện là một cái thiếu niên tóc xoăn.

“Nghe nói, cậu với Mục Tuyết Nhi chia tay?” Thiếu niên ghé vào trên bàn, thấp giọng nói.

Hắn tên Mạnh Đức, là một trong số ít bạn tốt của Tần Hiên ở kiếp trước, cha làm quan, mẹ là công nhân viên chức nhà nước.

Chỉ tiếc, sau đó gia đình gặp nạn, nghe nói bỏ học đại học, cho đến khi Tần Hiên trở lại Tĩnh Thủy, hai người mới uống suốt một đêm, thổ lộ chua xót đắng cay mấy năm nay.

Hình như là do cha mẹ hắn đắc tội người không nên chọc, kết quả làm cho mẹ hắn bị sa thải, cha cũng xuống ngựa.

“Đừng thương tâm, có anh em ở đây, không bằng buổi tối tôi dẫn cậu đi chơi?” Mạnh Đức cười, lôi kéo Tần Hiên nói.

“Không cần, tôi đã sớm không còn để trong lòng rồi.” Tần Hiên cười.

“Khoác, cậu khoác lác nữa đi!” Mạnh Đức cười nhạo nói.

Nữ thần theo đuổi suốt hai năm, đổi lại là hắn mấy đêm liền cũng không ngủ nổi, sao Tần Hiên có thể không để trong lòng.

“Quyết định vậy đi, cậu cũng đừng cự tuyệt!”

Mạnh Đức nói thẳng, không cho Tần Hiên cơ hội cự tuyệt.

Tần Hiên ngẩn ra, chợt thở dài một tiếng, khẽ gật đầu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...