Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 69: Quay Về Trường



Cuối cùng cũng nói đến trọng điểm!

Tô Vân Nguyệt khẽ cười khổ, nàng biết Tần Hiên nhất định sẽ hỏi.

“Ta......” Tô Vân Nguyệt há to miệng, dừng phút chốc, tiếp đó bất đắc dĩ nói: “Ta tới Tĩnh Thủy, kỳ thực là đào hôn .”

Đào hôn?

Tần Hiên giật mình, khẽ nhíu mày.

Cục diện rối rắm như vậy hắn cũng có thể gặp phải? Hay là nói thiên chi kiều nữ những thế gia này đều tùy hứng như vậy , không đào hôn thật giống như cuộc đời không có ý nghĩa.

Tô Vân Nguyệt có chút tức giận: “Biểu hiện này của ngươi là ý gì?”

“Biểu hiện ngoài ý muốn.” Tần Hiên thản nhiên nói: “Vậy nhân tình mà ngươi muốn là giúp ngươi ngăn cản người nhà?”

Tô Vân Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, sau khi Hà Bách Xuyên trở về, tin tức ta tại Tĩnh Thủy nhất định sẽ bạo lộ, cho nên......”

“Ngươi nghĩ đến ta?” Tần Hiên lông mày giãn ra, nhìn về phía Tô Vân Nguyệt, “Tô gia vì để ngươi trở về, phái ai tới? Một vị tông sư, hay là nhiều hơn?”

“Làm sao có thể!” Tô Vân Nguyệt tức giận nói: “Ngươi coi tông sư là rau cải trắng sao? Tô gia ta trước mắt cũng chỉ có ba tên tông sư mà thôi, hơn nữa, bắt ta một nữ tử yếu đuối, còn phải cần tông sư? Nội kình đại thành cũng là coi trọng ta.”

Tần Hiên hơi nhíu mày, trong lòng thở dài.

Xem ra, nhân tình của mình hoàn toàn bị Tô gia đại tiểu thư coi thường.

“Bất quá......” Tô Vân Nguyệt có chút dừng lại: “Gia tộc không sẽ phái cao thủ tới, nhưng chưa chắc có khả năng không xuất hiện tông sư.”

Tô Vân Nguyệt có chút do dự: “Ta cũng không quá chắc chắn, bất quá Tống gia nói không chừng lại phái tông sư tới.”

“Vị hôn phu của ngươi là người Tống gia?” Tần Hiên khẽ giật mình.

Tô Vân Nguyệt có chút tức giận: “Cái gì vị hôn phu, một tên hoàn khố, làm nam nhân của Tô Vân Nguyệt ta hắn cũng xứng?”

Tần Hiên không hỏi nữa, sự tình của Giang Nam thế gia hắn lười tham dự.

Hắn chỉ đem số điện thoại của mình cho Tô Vân Nguyệt, “Có chuyện liền gọi điện thoại cho ta, ta sẽ lập tức tới.”

Tô Vân Nguyệt nghe vậy mừng rỡ không thôi, nàng muốn chính là câu nói này.

Sau đó, nàng nhìn thấy biểu lộ Tần Hiên không lạnh không nóng kia , liền biết đây là đang hạ lệnh đuổi khách.

Tiểu tử đáng chết này!

Tô Vân Nguyệt âm thầm cắn răng, dù sao nàng cũng là danh hoa của Giang Nam, không biết bao nhiêu đại thiếu truy cầu, nhưng Tần Hiên ngược lại hết lần này đến lần khác đuổi nàng như đuổi ruồi.

Nếu không phải tiểu tử này thực lực kinh khủng, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha tên đáng giận này.

“Ta đi đây!” Tô Vân Nguyệt không để cho mình tự chuốc nhục nhã, trực tiếp đứng dậy rời đi, căn bản không cho Tần Hiên thời gian hạ lệnh trục khách .

Tần Hiên gật đầu, đợi đến sau khi Tô Vân Nguyệt rời đi, hắn nhìn đồng hồ.

“Cũng nên trở về trường!”

Đã nửa tháng hắn cũng không đi học, hôm nay có kỳ thi thử, cũng nên trở lại.

Khi Tần Hiên trở lại trường, chung quanh có không ít học sinh.

Bọn hắn nhìn thấy Tần Hiên không khỏi nhao nhao lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nghi hoặc, còn có hâm mộ.

Dù sao, Tần Hiên hôm nay thực sự là danh chấn toàn trường.

Còn chưa đi đến lớp, Tần Hiên liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Tiêu Vũ tay ôm quyển bút ký, lẳng lặng nhìn hắn.

“Đã trở về?” Tiêu Vũ mỉm cười nói, người như thanh liên, ánh mắt như nước, thanh tịnh vô cùng.

“Ân!” Tần Hiên gật đầu.

Tiêu Vũ cũng không có nhiều lời, cùng Tần Hiên sóng vai, đi đến lớp.

“Hiên tử!” Bất quá những người khác liền không có yên tĩnh như Tiêu Vũ , Mạnh Đức cách thật xa nhìn thấy Tần Hiên, liền phất tay hô to, cơ hồ đem tất cả ánh mắt của người hấp dẫn.

Đám người nhìn thấy Tần Hiên cùng Tiêu Vũ, trong mắt nhao nhao lập loè ánh mắt hâm mộ và ghen ghét.

Đây chính là hoa khôi đệ nhất trường, thế mà cứ như vậy tiện nghi một tiểu tử nghèo? Là một nam nhân đều sẽ cảm giác tức giận bất bình, cảm thấy ông trời bất công.

“Hiên tử, thời gian này ngươi đi đâu? Ta còn tưởng rằng ngươi mất tích !” Mạnh Đức nện một quyền nhẹ lên ngực Tần Hiên.

“Có việc!” Tần Hiên cười, cũng không quan tâm.

Mạnh Đức đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, hắn biết Tần Hiên không giống bình thường trong mắt người khác như vậy, nếu như hình dung, e rằng chỉ có năm chữ thần bí không lường được.

Ngay cả quán bar TK cũng là của Tần Hiên , liền nữ nhân của Mạc Thiên Long cũng phải khúm núm, Tần Hiên có thể bình thường?

“Ngươi biết không? Lục Vân Phàm chuyển trường rồi!” Mạnh Đức lặng lẽ nói: “Thế này cũng không ai giành Tiêu Vũ với ngươi nữa!”

Nói đến Lục Vân Phàm, Mạnh Đức có chút kỳ quái, thậm chí tất cả học sinh trường học này đều cảm giác kỳ quái.

Xem như đệ nhất nhân trường học lúc trước, thế mà tại nửa tháng trước vô thanh vô tức chuyển trường , không có nửa điểm lý do, cũng không có nửa điểm dấu hiệu.

Thậm chí đến bây giờ, một số ít người còn không biết tin tức này.

Tần Hiên cũng không có nửa điểm kinh ngạc, khẽ gật đầu.

Còn Tiêu Vũ, nghe Mạnh Đức nói, chỉ bình tĩnh nhìn Mạnh Đức một cái. Không buồn giận, cũng không thẹn thùng, tựa hồ câu nói này cũng không thể để cho nội tâm nàng có nửa điểm gợn sóng.

Bất quá chính là ánh mắt bình tĩnh này, khiến Mạnh Đức lập tức ngậm miệng lại, cười gượng không dám nói lời nào.

Hắn quên mất Tiêu Vũ còn bên cạnh .

Mạnh Đức cùng Tần Hiên hàn huyên vài câu, tiếng chuông đột nhiên vang lên.

“Bắt đầu thi rồi!” Mạnh Đức ngây người, tiếp đó ngựa không ngừng vó hướng phòng thi của mình lao đến.

“Đây là thẻ dự thi cùng chỗ ngồi của ngươi.” Tiêu Vũ lấy ra một tờ tờ giấy, phía trên kiểu chữ thanh tú để cho người ta hai mắt tỏa sáng.

Tần Hiên cười nhẹ một tiếng: “Cảm ơn!”

Tiêu Vũ chỉ cười gật đầu, cũng quay người rời đi.

Tần Hiên nhìn chữ trên tờ giấy , không nhanh không chậm hướng phòng thi đi đến.

Sau khi tiến vào phòng thi, Tần Hiên nao nao, nhíu mày.

Hắn không nghĩ tới mình tại phòng thi này thế mà lại gặp phải người quen.

Hà Vũ!

Tần Hiên âm thầm lắc đầu, hướng chỗ ngồi của mình đi đến.

Hà Vũ nhìn thấy Tần Hiên, cũng không khỏi ngơ ngẩn.

Thật là đúng dịp!

Hà Vũ có chút ngẩn người, trong đầu nàng bỗng nhiên vang lên lời nói lúc trước của Tần Hiên .

“Tần Hiên, để ta xem cuộc thi lần này ngươi được bao nhiêu điểm? Gia hỏa chỉ biết nói mạnh miệng , đợi đến khảo thí kết thúc, nhìn ngươi còn giả bộ thế nào.” Hà Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Hiên lẩm bẩm.

Bất quá ánh mắt Hà Vũ cũng phức tạp, nàng không biết Tần Hiên rốt cuộc làm bằng cách nào.

Nhưng, kinh mạch của tỷ tỷ nàng thế mà thật sự được chữa trị.

Đến giờ, nàng còn nhớ rõ dáng vẻ cười không ngậm được mồm của Hà Vận.

Kể từ sau khi ra ngoài nhà họ Hà , Hà Vũ lần đầu tiên nhìn thấy Hà Vận vui vẻ như vậy.

Hơn nữa, để cho Hà Vũ thầm hận chính là tựa hồ Hà Vận càng thêm yêu quý Tần Hiên , mỗi lần sau khi tu luyện , đều sẽ không tự chủ lẩm bẩm tên Tần Hiên , nghe nhiều Hà Vũ muốn phát điên.

Hà Vũ không hiểu, rõ ràng mình thân là muội muội của Hà Vận , vì cái gì Hà Vận lại thiên vị một tiểu tử thúi, cùi chỏ hướng ngoài.

Hừ lạnh một tiếng, Hà Vũ nghiến răng, nhìn chằm chằm Tần Hiên, càng nhìn càng cảm thấy tên gia hỏa này đáng giận.

Còn Tần Hiên, hắn biết có người đang nhìn mình, không cần nghĩ cũng biết chủ nhân ánh mắt này là ai.

Tần Hiên khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, Hà Vũ thật đúng là cùng kiếp trước giống nhau, không có nửa điểm thay đổi.

Hắn nhìn giấy bút trên bàn, mỉm cười.

Tiếng chuông lần nữa vang lên, một thân ảnh chậm rãi đi vào trường thi, bất quá sau khi thân ảnh này đi vào phòng thi , tất cả thí sinh toàn bộ biến sắc, không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Xui xẻo !
Chương trước Chương tiếp
Loading...