Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 60



*

Chiếm được ủng hộ của phụ thân và gia gia, Ninh Vân Tấn trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Cả đời này Ninh gia che chở và cho mình thân tình, hắn vô luận như thế nào cũng không muốn lấy oán trả ơn khiến Ninh gia bị mình liên lụy vô tội.

Nếu hắn có thể xem nhẹ mình mang đến hiệu ứng bươm bướm, một lòng chỉ là hảo hảo tu luyện, như vậy thời điểm khi mình thật có thể trở thành đại tông sư, Ninh gia tất nhiên cũng sẽ bởi vì tồn tại của mình mà càng tỏ ra hiển quý. Nhưng mà làm một người nam nhân, làm một người kiến thức qua lợi hại của thực dân ngoại quốc, hắn làm không được để Đại Hạ lại lâm vào tình trạng gần trăm năm lịch sử hắc ám.

Hơn nữa Ninh Vân Tấn rõ ràng hơn, thời này không có thực dân nhưng lợi hại hơn! Bởi vì chiến loạn ba tộc Viêm Hoàng người lưu lại có được năng lực huyết mạch mấy năm nay càng ngày càng ít, nhưng mà giặc tây thông qua tôn giáo truyền thừa xuống người có được các loại năng lực đặc biệt số lượng là rất rất nhiều!

Đại tông sư tuy rằng lợi hại, nhưng mà dù sao vẻn vẹn chỉ là một người mà thôi, cũng không có khả năng sẽ làm quốc gia cường đại lên!

Một quốc gia cường đại hẳn là khiến dân chúng sinh hoạt không có phiền muộn về sau, quân đội càng cường đại hơn đủ để nước được bảo hộ không chịu xâm phạm, nhưng mà muốn làm được hai điểm này, nói trắng ra thì chỉ có một chút – tiền!

Nhưng mà loại chuyện kiếm tiền này, với sáng ý của một cá nhân mà nói, một phần phối phương độc đáo hoặc là một thương nghiệp quan trọng có lẽ có thể tạo nên một phú ông siêu cấp, nhưng đặt ở trong một quốc gia to như thế, điều này bất quá như là muối bỏ biển mà thôi.

Chân chính có thể làm cho quốc gia phồn vinh phú cường lên chỉ có cải cách, tại thể chế bên trong hiện có đối với xã hội từ cao xuống thấp tiến hành các loại cách tân thay đổi, như vậy mới có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của một quốc gia.

Nhưng mà chỉ cần cải cách thì sẽ đụng chạm đến lợi ích giai cấp của ai đó, từ lịch sử nhìn lên, vô luận cải cách cuối cùng thành công hay không, người đề xuất cải cách đều không chiếm được kết cục gì tốt, thậm chí sẽ họa liên lụy người nhà, cho nên mấy ngày gần đây Ninh Vân Tấn luôn luôn do dự chuyện tình.

Nghe xung quanh lanh lảnh tiếng đọc sách, Ninh Vân Tấn bắt đầu suy xét chuyện mình năm gần đây cần làm. Đầu tiên quan trọng nhất chính là lấy tín nhiệm tuyệt đối của Văn Chân, nếu ngay cả điểm ấy cũng làm không được, thì không cần lại nghĩ đến chuyện tiếp theo.

Ninh Vân Tấn buồn bực đến miệng phát sưng, sớm biết rằng vòng vòng chuyển chuyển vẫn là phải đối mặt tình cảm làm cho Văn Chân vui vẻ, mấy năm trước nên dốc sức một chút, tuy nói trước kia không đắc tội qua tên lòng dạ hẹp hòi, nhưng cũng có không ít ngầm vụng trộm khoe miệng lưỡi độc hại, trông cậy vào hắn không ghen ghét tựa hồ rất khó?!

Nghĩ đến sau này phải dốc sức nịnh hót nhiều người, Ninh Vân tấn đành phải yên lặng an ủi mình, không phải nói lợi ích quốc gia cao hơn lợi ích cá nhân sao, suy nghĩ như vậy hắn nhất thời cảm thấy mình cao lớn lên, nhịn không được từ trạng thái ủ rũ sử thành ngồi đến thẳng tắp.

Hắn nghĩ chuyện quá mức tập trung, bởi vậy không phát hiện tiếng đọc to đã ngừng lại, một đám tiểu tử không có hảo ý đang nháy mắt cho nhau, ngẫu nhiên trộm liếc mắt nhìn hắn một cái. Chờ lão sư hôm nay Trương Bang Ngạn chân trước rời khỏi thượng thư phòng, hai thứ mang theo mùi thôi liền hướng phía hắn trước mặt bay tới.

Bất quá Ninh Vân Tấn là ai! Cho dù thất thần hắn cũng sẽ không bị đám củ cải này tính kế.

Đầu hắn hơi hơi nghiêng thì hai vật bay không rõ hiện ra. Chỉ nghe ‘Bốp bốp’ hai tiếng, thứ tanh hôi kia nện ở trên người hai thư đồng bên người Hoàng tử.

Phải nói một chút chỗ ngồi thượng thư phòng cũng là có để ý, phía trước nhất tự nhiên là Hoàng tử ngồi, sau đó là con cháu tôn thất, tiếp nữa mới là con của vài tên đại quan đặc cách và thư đồng của hai vị Hoàng tử.

Trong nhà thân phận của Ninh Vân Tấn ở trong tầng lớp bọn họ là thấp nhất, nhưng cố tình hắn lại có tước vị trong người, tự nhiên chỉ ở dưới con cháu tôn thất, mà ngay cả Tả Sư Thành cũng phải ngồi ở ghế bên cạnh.

Bởi vậy phía sau Ninh Vân tấn một trái một phải phân bố chính là thư đồng khác của Nhị Hoàng tử tôn quý, khi hắn né tránh vật bay không rõ kia liền ở trên bàn trước người bọn họ bể ra.

Thấy hắn tránh thoát một kích, lại có người nhanh mà ném hai bao qua.

Ninh Vân Tấn không chút hoang mang mà đối với bọn họ nhe răng, lần thứ hai nhàn nhã né tránh.

Hai bao này ném nói không rõ là tốt hay là kém, dù sao một cái vừa vặn dừng ở trên mặt thư đồng Minh Lãng Thanh của Nhị hoàng tử, một bao khác nện ở trên người Lô Văn Đạo.

Sau khi mấy thứ kia triệt để bể ra, một làn mùi cá và nước mực mùi thối liền tràn ngập trong không khí, khó ngửi đến cực điểm.

Ninh Vân Tấn không thể không cảm thán sáng ý của bọn người kia, cư nhiên nghĩ đến dùng mang cá nước mực đến chỉnh người, nhìn hai người xui xẻo bị dính trúng, chỉ sợ cả ngày cũng rửa không sạch mùi khủng bố kia.

Hắn rung đùi đắc ý đối với mấy cái người hai mặt nhìn nhau nói, “Chậc chậc, các ngươi làm sao có thể ném loạn rác, phá hỏng nhiều hoa hoa cỏ cỏ không tốt.”

Lô Văn Đạo một trong hoa hoa cỏ cỏ sắc mặt xanh mét, một gốc cây cỏ khác mới sáu tuổi Minh Lãng Thanh một phen lau nước mực nồng mùi trên mặt, ủy khuất đến hốc mắt đỏ lên, dứt khoát trực tiếp khóc thét lên.

Hai vị Hoàng tử huynh đệ lần này rốt cuộc đoàn kết nhất trí một lên, bọn họ không hẹn mà cùng giận trừng Ninh Vân Tấn, quát, “Ninh Vân Tấn, ngươi thật to gan!”

Ninh Vân Tấn thần tình vô tội mà nhìn hai người bọn họ, hành lễ nói, “Hồi bẩm điện hạ, vi thần chẳng qua là hoạt động cổ một chút mà thôi, vẫn là làm việc vượt mặt khác, thỉnh điện hạ minh giám.”

Hai huynh đệ Hồng Minh Hồng Tích bị hắn nói biến thành chán nản, nhưng mà lại không thể nói ra muốn Ninh Vân tấn ngoan ngoán đứng để cho bọn họ phá, đành phải đối với hắn hừ lạnh một tiếng. Bọn họ gọi người tiến vào quét dọn đóng lộn xộn này, lại dẫn theo thư đồng của mỗi người về cung rửa mặt chải đầu thay quần áo, Hồng Minh càng là sắc mặt âm trầm mà hạ lệnh không cho phép bất luận kẻ nào lắm mồm.

Thời gian nghỉ trưa tốt đẹp bọn họ chẳng những không thể chỉnh được Ninh Vân Tấn, còn vì sai lầm biến thành ngay cả cơm trưa cũng chỉ là tùy tiện lùa hai cái, có thể xác định chính là thù này to ra!

Ninh Vân Tấn kỳ thật rất rõ ràng tiểu tử này vì sao đột nhiên hận thù mình như thế, nói đến nói đi vẫn là bởi vì chuyện Văn Chân tự mình dạy mình hấp thụ tri thức.

Quang vinh đặc biệt như thế không nói đến những tiểu hài tử đó, mà ngay cả hai hoàng tử Hồng Minh Hồng Tích cũng không ngừng hâm mộ, đó chính là đãi ngộ mà bọn họ thân là nhi tử cũng không được hưởng qua, bọn họ có thể không hâm mộ ghen tỵ sao?!

Hắn cũng không định bụng trả thù lại, nhưng mà cũng lười cho bọn người kia giữ mặt mũi. Ninh Vân Tấn rất có lòng tinh với mình, dù sao chờ những người này kế thừa tước vị hoặc là đi vào quan trường mình hẳn là cũng có thể trở thành đại tông sư, khi đó hoàn toàn không cần lo lắng mấy chuyện xấu của bọn họ.

Một đường nghĩ tính toán ngày sau cho mình, Ninh Vân Tấn chạy tới Dưỡng Tâm điện phát hiện người phía ngoài hơi nhiều, hắn nhìn hai tiểu thái giám canh cửa ngày thường ở đây.

Bọn họ gần đây đã thông qua các loại túi bạc phát triển ra ‘Hữu nghị’ tốt đẹp, một người trong đó lại gần nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng hôm nay đến trước, sắc mặt tựa hồ không tốt lắm, Ninh công tử chú ý một chút.”

Ninh Vân Tấn ngầm hiểu mà gật gật, người nọ còn lại liền lấy lòng mà cười cười, vì hắn mở cửa điện ra.

Hắn vừa vào cửa thì nhìn thấy Văn Chân ngồi nghiêng trên bảo tọa, thần sắc tựa hồ có chút mệt mỏi. Ninh Vân Tấn nhẹ khép cửa lại, tìm một cái đệm cói mà ngồi xuống.

Ninh Vân Tấn cũng không lo lắng tồn tại của mình sẽ quấy nhiễu đến Văn Chân, người như hắn ta tuy rằng võ công cao cường, nhưng mà xung quanh không có khả năng hoàn toàn không có người, đã luyện từ sớm chưa tới gần phạm vi nhất định thì không có kỹ năng phản ứng.

Tuy rằng ngồi ở trên đệm cói, nhưng mà hắn cũng không tính toán luyện công trong hoàng cung, đành phải nhàm chán đánh giá tiền điện không ít lần đi lại.

Dưỡng Tâm điện nguyên bản chính là vì để Hoàng đế lâm thời nghỉ ngơi mà bố trí cung điện, bên trong tiền điện vốn có ngự án ngai vàng, thậm chí còn có tủ sách.

Bất quá cũng có lẽ là vì để cho mình tới nơi này luyện tập, ngự án bị bỏ đi, bởi vậy có vẻ phá lệ rộng rãi, cũng bởi vậy hắn có thể nhìn thấy không sót một điểm gương mặt ngủ của Văn Chân.

Người này tựa hồ ngủ rất say, dựa vào đèn đã đốt trong điện, có thể rõ ràng nhìn thấy dưới mắt hắn có một quầng thâm, cũng không biết là lông mi quá dài, hay là giấc ngủ quá ít mệt mỏi.

Ninh Vân Tấn suy nghĩ nguyên nhân Văn Chân bận rộn tư duy liền phát tán, năm nay nha môn lúc này đều đóng kín không có chuyện gì, phụ thân mấy ngày nay tựa hồ cũng bận bịu. Xem ra cho dù lần này đại thắng không hoàn mỹ, nhưng nếu kết quả đã vậy, vẫn là phải luận công đi thưởng, vậy lợi ích to lớn trong đó, nghĩ đến quan hệ phức tạp đã khiến cho người ta đau đầu…

“Nếu đến, thế nào không gọi trẫm tỉnh lại!”

Văn Chân còn cho là ai dám vào tiền điện lại an an tĩnh tình không ra tiếng, vừa mở mắt ra lại nhìn thấy tiểu tử kia nhìn chằm chằm mặt mình ngẩn người. Mình đã quan sát hắn một hồi lâu, gia hỏa lại cứ một bộ như đi vào cõi thần tiên vô hồn cư nhiên vẫn luôn không phát hiện, khiến Văn Chân đành phải mở miệng trước hỏi ý kiến.

Ninh Vân Tấn liên tục chớp mắt hai lần mới miễn cường điều chuẩn tiêu cự, nhìn thấy Văn Chân đối diện mình cười, hắn sờ sờ mũi nói, “Vi thần thấy Hoàng thượng tựa hồ mệt, lại ngủ đến đến sâu…”

“Ngươi có lòng rồi! Ngày mai hãy bắt đầu ngày hưu đầu tiên, cũng không có chuyện gì, trẫm liền trước ở bên này, chỉ là như thế trong chốc lát cư nhiên chợp mắt đến ngủ.” Văn Chân uể oải mà thẳng thân thể, vừa nói vừa cầm dực thiện quan lưới vàng1 hai tay nâng, chuẩn bị đưa đến trên đầu.

“Hoàng thượng mỗi ngày nhật lí vạn kỵ, đúng là vất vả!” Ninh Vân Tấn khen một câu, lại cảm thấy mông ngựa này rất khô khan, vội vàng thêm vào một câu, “Hoàng thượng nên bảo trọng long thể a!”

Văn Chân vui vẻ, cười nói, “Ngươi tiểu tử này chung quy là thích quản việc nhỏ lặt vặt, nghe nói ngươi ở nhà thì chung quy thích nhìn chằm chăm thân thể phụ thân ngươi, như thế nào, bây giờ còn chuẩn bị quản đến trên đầu trẫm?”

“Nào có a! Vi thần chỉ là quan tâm phụ thân mà thôi.” Ninh Vân Tấn cợt nhả mà nói, làm ra một bộ phiền muộn ‘Người trong thiên hạ không hiểu lòng ta’. Thấy Văn Chân chọc cười, thì lại nói, “Hoàng thượng ngài khỏe mạnh du quan thiên hạ, tự nhiên phải chú ý nhiều hơn.”

“Ngươi cứ lắm miệng, trẫm vốn tưởng rằng tiểu tử ngươi lớn lên đổi tính, hóa ra vẫn là như vậy!”

Ninh Vân Tấn thu hồi tươi cười, nghiêm trang chững chạc mà nói, “Hoàng thượng ngài hiểu lầm, vi thần đây không phải đang lắm lời, là đang quan tâm chuyện quốc gia đại sự đó!”

Thấy Ninh Vân Tấn hôm nay quét đi câu nệ mất tự nhiên mấy ngày trước, Văn Chân cũng không đa nghi, chỉ đem tiểu tử này thành thật vài ngày liền lộ bản tính. Từ đáy lòng cười, hắn ngược lại tương đối quen thuộc bộ dạng hài tử miệng lưỡi trơn tru, cảm giác sẽ thân thiết hơn một chút.

Ninh Vân Tấn thấy tốt thì thu, không lại ở đây dây dưa trên đề tài này, nói nhiều liền khiến người ghét! Hắn có chút chần chờ mà nói, “Hoàng thượng, mũ ngài lệch một chút, nếu không vi thần gọi Lý tổng quản tiến vào?”

Văn Chân không chút suy nghĩ nhân tiện nói, “Không cần, ngươi lại đây giúp trẫm chỉnh lý một chút.”

Bản đại gia mới không muốn hầu hạ ngươi đâu!

Ninh Vân Tấn ở trong lòng oán thầm, trên mặt lại hết sức kích động. Hắn tiến lên đứng ở bên người Văn Chân, trái trái phải phải di chuyển vị trí dực thiện quan.

Văn Chân sau khi nói xong câu kia, trong lòng mình đều có chút kinh ngạc, từ thời điểm nào bắt đầu cư nhiên đối với hài tử này yên tâm như thế, có thể cho hắn kề sát bên cạnh mình như thế. Bất quá nhìn thấy tiểu tử này ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà đứng ở bên cạnh mình, loại cảm giác này lại cảm thấy không tồi, thậm chí còn có loại cảm giác quen thuộc, khiến Văn Chân thật sự có chút nghi hoặc.

“Còn chưa chuẩn bị tốt? Có phải hay không bị bảo thạch ở trên làm cho lóa mắt.” Trước mắt chính là mũ thường phục của Hoàng đế, không nói đến lưới vàng đan thành thân, mặt trên dùng lưới vàng xếp chồng làm thân rồng, sau đó khảm các bảo thạch cùng trân châu làm nhị long hí châu thì đúng là phối với bề ngoài, có thể nói cực kỳ xa hoa.

“Nào có…” Ninh Vân Tấn xấu hổ mà xua tay, vội vàng vì hắn chỉnh tốt vị trí mũ, thần tình thành kính, phát ra từ gan phổi mà nói, “Vi thần đây đều là lần đầu tiên đụng đến dực thiện quan, cho nên…Không cẩn thận có chút khẩn trương ạ!”

Lời này của hắn Văn Chân tuy rằng nửa lời không tin, rồi lại cảm thấy hài tử này cho dù tham tiền hành động cũng đáng yêu đến khó đỡ, nhịn không được trêu chọc nói, “Với năng lực Văn Hương cư ngày vào đấu vàng, cho dù làm chế một cái cũng không phải việc khó mà!”

Ninh Vân Tấn vẻ mặt khổ chát mà nhìn hắn, “Hoàng thượng chớ để ý vui đùa của vi thân, tiểu tử lá gan quá nhỏ, cũng không dám làm loại chuyện chế tạo vượt quá này!”

Dựa thiện qua là mũ thường phục của Hoàng đến, Quận vương tôn thất ở trên, đồng thời cũng là một loại mũ ô sa, có thể mang chỉ có quan viên, vô luận loại nào hắn hiện tại chính là đều không có tư cách mang!

Văn Chân cười ha ha, vỗ vỗ bờ vai của hắn, không thể không chân thành mà an ủi, “Mau mau lớn lên, về sau thì có thể mang mũ ô sa đỡ nghiện!”

Hai người nói một hồi, thời gian dạy hôm nay đã đi hơn phân nửa. Văn Chân đơn giản nhân tiện nói, “Hôm nay thì không dạy ngươi nội dung mới, múa một lần cho trẫm động tác hôm qua dạy ngươi, trở về nhà hảo hảo nghỉ ngơi đi!”

Ninh Vân Tấn thành thành thật thật mà đáp ứng, thần tình thân thiết mà nói, “Bắt đầu từ ngày mai Hoàng thượng cũng có thể hảo hảo nghỉ ngơi, năm mới rồi!”

Văn Chân không đem lời của hài tử hắn để ở trong lòng, năm mới trong cung so với bình thường càng vội, vừa nghĩ đến vài ngày sau đó vòng quanh, tâm tình hắn vừa mới sáng sủa lên lập tức lại chuyển thành nhiều mây!

Ninh Vân Tấn nhìn sắc mặt của hắn, vội vàng chọn thanh kiếm, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, đánh xong kết thúc công việc. Hắn lặng lẽ phát thệ dưới đáy lòng nói, lần này cũng thật không phải cố ý, chỉ do phản xạ có điều kiện!

______

1. Dực thiện quan

Chương trước Chương tiếp
Loading...