Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Chương 17: Ra cung



“Là ngươi?!” Thương Giác Trưng không dám tin, sợ hãi kêu lên, sao có thể?

Đào Như Lý và Lâm công công có chút khiếp sợ nhìn người quỳ trên mặt đất, chỉ có Phong Hàn Bích bảo trì trấn định, với y mà nói, bất kì ai cũng có thể, cho nên thấy người trước mắt y cũng không giật mình, hoặc là nói, dù là ai cũng không khiến y kinh ngạc.

“Thủy Thủy, ngươi lầm sao? Hoặc là, bắt nhầm người?” Thương Giác Trưng không tin sự thật này, “Ta nhớ rõ, lúc còn rất nhỏ, nàng làm điểm tâm cho ta, sao có thể, sao có thể…… Nếu là nàng, người đứng sau không phải là……” Thương Giác Trưng lắc đầu thì thào.

“Tiểu Cước Chỉ, ta không bắt lầm người. Là nàng, thiếp thân nha hoàn của Chiêu quý phi, Tiểu Lan.” Chung Như Thủy thản nhiên, trong mắt có chút thông cảm, xem, hắn đã nói mà, người không có khả năng nhất chính là người có khả năng nhất?

“Điện hạ, nô tỳ oan uổng! Sao có thể chỉ nghe vong quốc thế tử này mà vu oan nô tỳ? Nếu nô tỳ là người hạ độc, như vậy, ý của hắn, nương nương chính là hung thủ phía sau sao? Chắn chắn ngoại tộc này có tâm địa, muốn châm ngòi mối quan hệ giữa ngài và nương nương! Hắn muốn làm loạn cung đình!” Tiểu Lan bi phẫn đến cực điểm, kêu oan, lên án Chung Như Thủy.

“Này, đại thẩm, ngươi kích động như vậy làm gì, còn đem nước bẩn giội lên người Chiêu quý phi, ta đâu có nói nàng là hung thử đứng sau, thái tử điện hạ chưa lên tiếng, ngươi nói như vậy mới là tâm hoài bất quỹ châm ngòi ly gián?” Chung Như Thủy ngồi xổm trước mặt nàng, lạnh lùng nói.

“Ngươi! Ngươi!” Tiểu Lan bị chọc giận nói không ra lời, một nữ nhân chưa đến 30 tuổi bị gọi là đại thẩm, chắn chắn giận điên lên a?

“Thủy Thủy, sao ngươi nói nàng là hung thủ, ngươi có chứng cứ không?” Đào Như Lý không muốn nghe hai người bọn họ đấu võ mồm, trực tiếp hỏi trọng điểm.

Chung Như Thủy bất mãn bĩu môi, reo lên: “Các ngươi không xem bản ghi chép thẩm tra ta đưa cho các ngươi sao? Ta tân tân khổ khổ thẩm tra cả buổi sáng! Chứng cứ rõ ràng như vậy còn hỏi ta!”

Thương Giác Trưng lật bản ghi chép của Chung Như Thủy, chữ viết đẹp đẽ rõ ràng, vấn đáp của mỗi người đều sắp xếp chỉnh tề. Nhưng hắn nhìn không ra, chứng cứ nằm ở đâu.

Chung Như Thủy nghiêng người liếc Phong Hàn Bích, Phong Hàn Bích bất vi sở động, thản nhiên nói: “Không thấy.” Nếu nơi này không có nhiều thủ vệ, nếu Chung Như Thủy có thể bất kính với Thái tử mà không bị loạn đao chém chết, hắn thật muốn nhào tới đánh cho y một trận!

Chung Như Thủy nổi gân xanh, tận lực bình khí nói với Tiểu Lan: “Được rồi, ta sẽ cho ngươi chết tâm phục khẩu phục. Hỏi lại ngươi một vấn đề, ngươi còn nhớ rõ món ăn thứ sáu là gì không?”

Tiểu Lan thở dài một hơi, có chút đắc ý nói: “Đương nhiên nhớ rõ, món ăn thứ sáu là súp hạch đào tổ yến……” Vừa mới dứt lời, sắc mặt Tiểu Lan bỗng chốc trở nên trắng bệch.

Lâm công công “Di” một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ, ra là như vậy!

“Món ăn đậy nắp! Mỗi món ăn từ trù phòng đi ra đều được đậy nắp để bảo trì nhiệt độ và ngừa cát bụi bay bào, căn bản không thấy bên trong là món gì, người biết rõ món ăn, ngoại trừ nương nương tự tay chế biến, cũng chỉ có…”

“Người hạ độc.” Chung Như Thủy tiếp lời, “Hôm nay ta nấu cơm, Lâm công công theo thói quen muốn đậy nắp, ta liền biết rõ ta đoán không sai. Mười một người, ta hỏi bọn họ cùng một vấn đề, bọn họ đều trả lời không biết hoặc không rõ ràng lắm, mỗi mình ngươi, nói rõ ràng như vậy, nguyên nhân chỉ có một, ngươi mở nắp ra, hạ độc vào món ăn.”

Phong Hàn Bích nhìn Chung Như Thủy, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập tự tin, mắt hạnh thần thái phi dương, trong nội tâm khẽ động. Chung Như Thủy như vậy, so với tuyệt sắc mỹ nhân trong “Như hoa mỹ quyến”, càng thêm chói mắt động lòng người.

“Nói đi, thái tử điện hạ đắc tội với ngươi thế nào, khiến ngươi nguyện ý giúp người kia hại hắn?” Chung Như Thủy nhìn chằm chằm vào nàng, Thương Giác Trưng có chút khổ sở mở miệng: “Tiểu Lan tỷ tỷ, sao tỷ phải làm thế? Điện hạ và nương nương đối đãi với tỷ tốt như vậy……” Tiểu Lan chấn động, trong mắt chợt lóe lên áy náy, lạnh lùng nói: “Hừ hừ, nương nương đối đãi ta thế nào trong lòng ta biết rõ, nếu không, ta sẽ không mạo hiểm chịu tội chu di cửu tộc giúp nàng hạ độc Thái tử.”

“Ngươi nói bậy! Sao nương nương có thể hại điện hạ! Từ nhỏ đến lớn, nàng thương yêu Thái tử nhất! Nói, là ai sai ngươi hạ độc Thái tử, hãm hại nương nương!” Hiển nhiên Thương Giác Trưng đã thất vọng cực độ về Tiểu Lan, giọng điệu mang theo phẫn nộ.

“Ta đã nói rồi, chính là nương nương sai sử, không còn ai khác.” Tiểu Lan quỳ trên đất, bất vi sở động, kiên quyết nói Chiêu quý phi gây nên.

“Hảo, coi như ngươi nói thật, vậy tại sao lúc bị bắt ngươi không nói, tới bây giờ mới nói?” Đào Như Lý tiến lên một bước, giữ chặt Thương Giác Trưng muốn động thủ.

“Vừa mới bị bắt sẽ không ai hoài nghi ta? Khả năng có kẻ chết thay rất lớn, ta không cần vội vàng bán đứng chủ tử, dù sao nếu ta được phóng xuất cũng muốn tiếp tục theo nàng, không cần chặt đứt đường lui của mình. Hiện tại thân phận của ta đã bại lộ, chắc hẳn nương nương sẽ không bảo vệ ta, kéo nàng cùng chết, trên đường hoàng tuyền cũng có bạn, đúng không?” Tiểu Lan tự giễu, giọng điệu thường thường.

“Vậy ngươi chết ngay bây giờ đi!” Thương Giác Trưng rút trường kiếm nơi thắt lưng, thẳng tắp đâm vào nàng! Giết nàng, có thể bảo trụ thân nhân cuối cùng của Tiểu Hàn, cũng có thể bảo trụ thế lực phía sau y!

“Dừng tay!” Đào Như Lý ra tay như chớp, rút trâm bạc trên tóc cản một kiếm của Thương Giác Trưng, giơ tay ngăn trước người Tiểu Lan, nói: “Chuyện này không phải chết một người là có thể giải quyết, huống hồ người này ở bên cạnh nương nương, nàng chết, chẳng khác gì nương nương giết người diệt khẩu, chân tướng không có người đối chứng? Ngươi làm như vậy là hại nương nương!”

“Tiểu Cước Chỉ a, sao ngươi so với gia còn xúc động hơn?” Chung Như Thủy chạy đến bên người Thương Giác Trưng, cẩn cẩn dực dực lấy trường kiếm trong tay hắn, “Người này không thể chết, ít nhất bây giờ không thể chết! Chúng ta phải dựa vào nàng bắt hung thủ đứng sau , nàng chết manh mối sẽ đứt, chúng ta ăn cơm cũng không an tâm! Quan trọng nhất là, ta phải kiêm chức đại trù, cũng không được tính thêm lương!”

Phong Hàn Bích một mực không nói gì, lúc này mới đi tới, đem trường kiếm bỏ vào vỏ kiếm của Thương Giác Trưng, lạnh lùng nói với Đào Như Lý: “Giao cho các ngươi, chỉ cần không chết, các ngươi muốn thẩm tra thế nào cũng được.” Sau đó kéo Chung Như Thủy ra ngoài, Chung Như Thủy bị hành động của y làm mơ hồ, “Ai……”

Ra khỏi hình thất, Chung Như Thủy hít sâu một hơi, không khí bên ngoài vẫn tốt hơn! Nhìn trời, mưa đã tạnh, nhưng còn âm u.

“Này, cái gì cũng không hỏi, ngươi yên tâm sao?” Chung Như Thủy rút tay về, khiêu mi hỏi Phong Hàn Bích.

“Ta hỏi nàng sẽ nói sao?” Phong Hàn Bích thản nhiên nói, lòng bàn tay bỗng nhiên mất đi nhiệt độ khiến y có chút mất mát.

“…… Cũng đúng, dù sao ta không thích chỗ đó. Giao cho Tiểu Đào Nhi a!” Chung Như Thủy gian xảo liếc nhìn Phong Hàn Bích, Phong Hàn Bích cười nhạt một tiếng, “Ngươi đi thay y phục thái giám.”

“Ô ô ~” Chung Như Thủy hoan hô, “Đi ra ngoài chơi đi ra ngoài chơi!”

Phong Hàn Bích theo sau Chung Như Thủy, nhìn bóng dáng minh hoàng chen chúc trong đám người ngó đông ngó tây, trong mắt to lóe lên quang mang hưng phấn, tung tăng như chim sẻ. Tuy người Ngu quốc dù là nam hay nữ đều nhỏ nhắn khéo léo, nhưng không thể tưởng được, y phục lúc mười hai tuổi của y, Chung Như Thủy mười lăm tuổi mặc vừa vặn. Bất quá, lời này để Chung Như Thủy nghe được, phỏng chừng sẽ bị chọc giận. Hắn ghét nhất người khác nói hắn dáng người thấp bé, vừa nghe sẽ xù lông. Hoàng sắc rất hợp với hắn, qua ít ngày làm cho hắn vài bộ y phục mới…… Phong Hàn Bích nghĩ.

Kỳ thật cũng không thể trách Chung Như Thủy phản ứng kịch liệt, ai bảo sau khi sống lại chiều cao tương phản quá lớn? Ở thế kỷ hai mươi mốt, hắn là nam sinh anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong cao bảy thước! Nhưng sống lại…… Tướng mạo ta không so đo, dù sao Đại lão gia không chú trọng bộ mặt đẹp xấu, không sợ trộn lẫn với người thường. Nhưng chiều cao kém tới mức thái quá! Khi còn sống một mét tám, sau khi chết một mét sáu a! Dù thân thể này mới mười lăm tuổi, đang thời kì trưởng thành, nhưng chỉ có một mét sáu cũng quá đáng! Là lừa người sao! Không tiếp thu được sự thật này, mỗi ngày Chung Như Thủy chạy bộ nhảy quyển, vận động phát huy đến tối đa! Rốt cục, hơn hai tháng không ngừng cố gắng – hắn cao thêm vài cm. Chung Như Thủy cắn bánh ngô, lệ rơi theo gió, an ủi chính mình: “Cô đọng tinh hoa!”

Có lẽ Phong Hàn Bích nghĩ quá nhập thần, đến khi nhìn lại, bóng dáng Chung Như Thủy đã biến mất, chỉ còn đám người ồn ào. Quỷ Tà quốc ban đêm náo nhiệt hơn ban ngày, nếu Chung Như Thủy muốn đào tẩu, rất khó tìm thấy. Đôi mắt hẹp dài của Phong Hàn Bích nheo lại, tản ra lãnh quang. Hôm nay ra cung là nhất thời cao hứng, thị vệ không mang, mà ngay cả ảnh vệ, y cũng bảo cách xa. Nếu Chung Như Thủy muốn chạy trốn, đây quả thật là cơ hội tốt.

“Hừ.” Phong Hàn Bích cười lạnh một tiếng, trong lòng nổi lên sát ý. Cùng Chung Như Thủy đùa giỡn quá lâu, y đều quên mất thân phận thật sự của đối phương là thế tử Ngu quốc. Muốn chạy trốn, là chuyện đương nhiên. Lấy hộp nhỏ tinh xảo trong ống tay áo, mở nắp, một con ong mật bay ra, vòng quanh người Phong Hàn Bích rồi bay lên phía trước. Phong Hàn Bích liền đi theo phương hướng của ong mật, y hạ hương phấn đặc biệt trên người Chung Như Thủy, chỉ cần có con ong mật này, dù hắn chạy đến chân trời góc biển, y cũng tìm được hắn. Có thể do hàn khí và sát khí trên người Phong Hàn Bích quá nặng, đám người chen chúc vội vàng tản ra, bảo trì khoảng cách nhất định với y, ba người năm người vụng trộm thảo luận, nam tử tuấn mỹ vô song lại phát ra sát khí kia có thân phận gì.

Phong Hàn Bích nhìn như không thấy, tiếp tục đi lên phía trước, đột nhiên ong mật ngừng lại bên cạnh y, vỗ vỗ cánh, Phong Hàn Bích mở hộp cho nó trở về. Ong mật dừng lại, chứng tỏ người đang ở gần đây, cách y không xa. Nhờ có đám người tự động nhường đường, rốt cục Phong Hàn Bích thấy được bóng dáng Chung Như Thủy.

Chung Như Thủy một tay cầm hai xâu kẹo hồ lô, tay kia ôm túi giấy – đều là đồ ăn, có chút bối rối nhìn đông nhìn tây như đang tìm kiếm cái gì đó, đột nhiên cảm ứng được, quay người lại. Chung Như Thủy thở dài một hơi, vội vàng chạy đến.

“Thật muốn giết ngươi! Mới mua đồ ăn, quay lại đã không thấy tăm hơi! Ngươi muốn hù chết ta nha! Bỏ đi cũng không nói một tiếng, nếu như lạc mất ngươi ta sẽ bị người nhà của ngươi lột tám tầng da a!” Chung Như Thủy một hơi chạy đến bên người Phong Hàn Bích, chưa đứng lại đã mở miệng mắng, khẩu khí tựa như đại nhân giáo huấn tiểu hài tử không nghe lời. Chung Như Thủy mẫn cảm đảo mắt hai vòng nhìn bốn phía, phát hiện hắn và Phong Hàn Bích đang bị mọi người vây xem, mặt đỏ lên, nhét hai xâu kẹo hồ lô vào tay Phong Hàn Bích, kéo y bỏ chạy! Việc xấu trong nhà không thể truyền ra, muốn mắng thì đến nơi không người rồi mắng!

Phong Hàn Bích thấy Chung Như Thủy gấp đến đỏ mắt, tâm tình thoải mái, như buông xuống một tảng đá lớn. Hóa ra, hắn không định trốn, thậm chí không hề nghĩ, lại lo lắng mình không ở bên cạnh hắn. Khóe miệng chậm rãi giơ lên, gió nhẹ mang theo hương vị của kẹo hồ lô, Phong Hàn Bích cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Thật vất vả tìm được một tửu lâu, bao một phòng. Chung Như Thủy thả đồ ăn trên tay xuống bàn, một chân giẫm lên ghế một tay chỉ vào Phong Hàn Bích: “Tiểu tử! Ngươi hại gia tìm vất vả!”

Phong Hàn Bích có chút hiếu kỳ nhìn hai xâu kẹo hồ lô đỏ tươi, thử dùng đầu lưỡi liếm một cái, ân! Quá ngọt! Sau đó lại thử cắn một cái, cau mày nhấm nháp, ngọt ngào, cũng không tệ lắm. Hoàn toàn không để mắt đến sự lên án của Chung Như Thủy!

Chung Như Thủy nổi gân xanh, tay nắm chặt, rốt cục nhịn không được muốn tiến lên đánh cho y một trận, Phong Hàn Bích đột nhiên hỏi: “A, trong túi là cái gì? Rất thơm, có vẻ ngon.”

Chung Như Thủy sững sờ, “Ôi chao?” Sau đó chậm rãi đáp: “Đậu tằm ngũ vị hương, bã đậu khô và bánh thịt bò……”

“Ta muốn ăn.” Phong Hàn Bích nói ngắn gọn mà hữu lực, Chung Như Thủy không tự chủ được đẩy đồ ăn tới trước mặt y, bắt đầu giới thiệu: “Nghe nói những thứ này đều là món ăn bình dân nổi danh nhất Quỳ Tà quốc, ta đã ăn thử trước khi mua, thật sự rất ngon! Đặc biệt là bánh thịt bò……” Bánh thịt bò?

“Đâu phải lúc ta nói cho ngươi về bánh thịt bò, hỗn đản! Ngươi còn chưa kiểm điểm mình sai ở đâu đã muốn ăn! Nằm mơ đi!” Chung Như Thủy hoàn toàn tỉnh ngộ! Kéo toàn bộ đồ ăn về phía mình, tiện thể đoạt lại mứt quả.

Phong Hàn Bích nhún nhún vai, nâng bình trà lên rót một chén, mắt thấy Chung Như Thủy có xu thế phát hỏa, lập tức đưa ly trà cho hắn, bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ chớp mắt đã không thấy ngươi, còn tưởng ngươi chạy trốn.”

Chung Như Thủy tức giận, mắng to: “Sao ta có thể chạy trốn a! Ngươi còn nợ ta hai tháng bổng lộc! Ta tưởng ngươi muốn quỵt nợ nên bỏ mặc ta!”

“Vâng vâng vâng, đều là hiểu lầm, ngươi đói bụng không? Tửu lâu này có tiếng, món tôm hấp rượu ở đây danh dương thiên hạ, muốn nếm thử?” Phong Hàn Bích rất thông minh, không muốn tiếp tục chủ đề này, lập tức dùng món ăn dời đi lực chú ý của Chung Như Thủy.

“Di? Thật sao? Ta thích ăn trứng tôm!” Chung Như Thủy không phải tiểu bạch, ngược lại, hắn còn rất thông minh, nhưng nói đến đồ ăn – hắn sẽ tiểu bạch hóa! Cứ như vậy, dễ dàng, Phong Hàn Bích đem chuyện này ném đi.

Cả bàn đồ ăn, Phong Hàn Bích còn có ý xấu gọi một bình rượu trái cây. Cùng Chung Như Thủy ăn chung ngủ chung hai tháng, thói quen sở thích của hắn, y đã sớm nhìn thấu. Tỷ như, hắn thích ngọt. Quả nhiên, hơn nửa bàn thức ăn vào bụng hắn, bình rượu cũng bị hắn uống gần hết, còn ồn ào muốn mua vài bình về cho Thương Giác Trưng nếm thử. Phong Hàn Bích không vui nhíu mày, Chung Như Thủy rất thân thiết với Thương Giác Trưng, hơn nữa y không phải người mù, nhìn là biết Thương Giác Trưng động tâm với Chung Như Thủy. Chung Như Thủy tuyệt đối không phải đoạn tụ, y có thể khẳng định, nếu không, hắn đâu xem sự quan tâm và ân cần của Thương Giác Trưng như tình huynh đệ. Bất quá, cái này không chứng tỏ hắn sẽ không động tâm với nam tử, huống hồ Thương Giác Trưng là nam tử ưu tú như vậy. Phong Hàn Bích vươn tay đỡ lấy thân thể lảo đảo của Chung Như Thủy, nở nụ cười tà mị, cho dù hắn động tâm với nam tử, cũng chỉ có thể động tâm với Phong Hàn Bích y!

Chung Như Thủy say, mặc dù không đến mức bất tỉnh nhân sự, nhưng muốn hắn đứng thẳng hành tẩu là không thể. Phong Hàn Bích khổ não nhìn Chung Như Thủy say bí tỉ, nằm sấp trên bàn cười khúc khích, còn phát quái thanh “Đô đô đô”. Y cố ý làm hắn say, y không muốn Chung Như Thủy phục hồi tinh thần lại tiếp tục nói vấn đề lúc nãy, nhưng không muốn giống như bây giờ, chính mình phải khiêng hắn trở về!

Xoa xoa mi tâm, Phong Hàn Bích thanh toán tiền, sau đó dưới hai mắt mở to của mọi người, điềm nhiên cõng Chung Như Thủy về nhà.

Chung Như Thủy nằm trên lưng người ta còn không thành thật, chố chốc cọ cọ, rồi buông tay khua loạn xạ. Phong Hàn Bích có chút kinh hãi ổn định hai chân Chung Như Thủy, bất tri bất giác đổ mồ hôi. Tiểu gia hỏa này, say còn quậy hơn lúc tỉnh!

“Phong Hàn Bích!” Chung Như Thủy đột nhiên kêu to một tiếng, trên đường trống trải mờ mịt, thanh âm đặc biệt vang vọng. Phong Hàn Bích đầu đầy hắc tuyến ứng một câu, trong lòng âm thầm bội phục mình suy tính trước, phòng ngừa Chung Như Thủy say khướt đột nhiên gây mất mặt, nên chọn đường nhỏ vắng người để đi. “Ngươi, thật đáng ghét! Vừa thấy mặt gia đã đùa giỡn như lưu manh, nụ hôn đầu của ta là để dành cho thê tử của ta, ngươi cư nhiên đoạt mất, sau này sao ta giải thích với thê tử a……”

Tâm Phong Hàn Bích vừa động, thấp giọng nói: “Không thú thê, không được sao?”

“Không, không được!” Chung Như Thủy lớn tiếng: “Ta muốn, muốn một gia đình, ách!” Chung Như Thủy nấc một cái, nói tiếp: “Còn muốn một hài tử, đáng yêu như thê tử của ta, ta sẽ rất thương nó, cho nó mọi thứ tốt nhất trên đời, ta sẽ không giống phụ mẫu của ta, vứt bỏ ta hơn hai mươi năm chẳng quan tâm, mặc kệ sống chết của ta……”

Phong Hàn Bích dừng cước bộ, trầm giọng hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”

“Ta muốn có một gia đình…… Còn muốn một hài tử, muốn hài tử……” Chung Như Thủy lẩm bẩm, dần dần truyền đến tiếng ngáy, hắn đang ngủ. Phong Hàn Bích cảm thụ được hô hấp nóng ấm của Chung Như Thủy, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, cuối cùng cho ra một suy đoán không tưởng.

“Người nào!” Phong Hàn Bích đột nhiên trầm giọng quát!

Bốn Hắc y nhân bỗng dưng xuất hiện, bao vây Phong Hàn Bích và Chung Như Thủy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...