Trùng Sinh Đô Thị An Nam
Chương 33: Đe Dọa Ta Cố Nhân, Chết!
Trần Hải Bân và Anh Kiệt đứng song song với nhau, một bên giận dữ như lôi đình, bên còn lại lạnh lùng như tảng băng. Tạo ra một bầu không khí nặng nề trong phòng Như Hậu cảm thấy Anh Kiệt hôm nay quá xa lạ, trong lòng có chút hoảng sợ, vội vã đi tới bên cạnh chen vào giữa hai người dang tay ra bảo vệ Anh Kiệt, một mặt khác tức giận mắng Trần Hải Bân "Tui không cho phép anh làm hại tiểu Kiệt, anh mà dám làm gì nó tui liều mạng với anh, Đồ khốn!" Anh Kiệt giật mình, hắn đâu có ngờ chị của mình lúc này nhảy ra che chắn cho hắn? Trong lòng đủ vị khó tả, cảm kích, kính trọng cũng có chút buồn cười. Hắn chính là tu vi hiện tại đủ để đánh bại Chu Thái, người ta xưng đại sư địa vị cao thượng người người kính nể. Vậy mà vị đại sư này đang được một nữ nhân yếu đuối thể chất bảo vệ, nếu như có mấy người đại gia từng thấy Anh Kiệt thể hiện ra thấy cảnh này chắc sẽ tức cười đến chết "Em tránh ra một bên, nếu không đừng trách anh không khách khí. Cho dù em là sinh viên vinh dự của trường thì có sao? Gia đình anh có thể đuổi học em đấy biết không?" Trần Hải Bân vừa không vui vừa đe dọa, hắn vốn dĩ thấy Như Hậu là sinh viên cùng ngành, lại là cô gái dễ thương. Hắn vốn dĩ muốn mời đến đây mấy đứa bạn nữa tụ họp thỏa thích đêm nay, nào ngờ Như Hậu lôi ra một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, ăn nói hết sức phách lối, bây giờ đối mặt với Như Hậu hắn cũng có chút phản cảm Như Hậu nghe Trần Hải Bân nói thì khẽ run, Anh Kiệt cũng có thể thấy một tít tắt đó. Hắn liền hiểu Trần Hải Bân đe dọa có tác dụng lên chị mình "Hừ, dám đe dọa ta cố nhân! Nhất định phải chết! Không chết không thôi!" Anh Kiệt khẽ rên lên nói, giọng nói như từ cõi âm ty vang lên Mọi người ngơ ngác âm thanh vừa rồi phát ra từ đâu không biết, chỉ biết nó vang vọng khắp trong phòng. Nghe cũng đủ lạnh run cả xương sống, nhất là mấy cô gái càng là ngồi xích lại gần nhau hơn tìm chổ an toàn. Tất nhiên không ai biết vừa rồi là Anh Kiệt nói, hắn dùng chính là U Hồn Đoạt Mạng thay đổi giọng nói giết người giấu tay, đây chính là một chiêu của vị cao nhân Nguyên Anh kia chỉ dạy U Hồn Đoạt Mạng vừa thi triển ra chỉ có người bị dính thuật này mới thấy được quang cảnh xung quanh thay đổi, mà U Hồn Đoạt Mạng chỉ cần một niệm là có thể đoạt mạng, Anh Kiệt vừa rồi dùng giọng của ma quỷ ở địa ngục kích thích tâm trí của Trần Hải Bân Đúng là Trần Hải Bân đột nhiên hoảng sợ, hai mắt trợn tròn nhìn trần nhà. Mồ hôi bắt đầu chảy từ trên trán xuống, hai chân cũng lập tức run lẩy bẩy, khiến cho mấy người bạn hắn không hiểu chuyện gì mà Trần Hải Bân cứ nhìn trần nhà suốt, bộ trên đó có gì sao? Họ cũng lập tức ngước nhìn, nhưng đáng tiếc là Anh Kiệt không có thi triển lên bọn họ, bằng vào năng lực của Anh Kiệt bây giờ ít nhất chỉ có thể khuấy động tâm trí hai người, mà Trần Hải Bân chính là kẻ đầu tiên hắn muốn diệt. Tất nhiên người thứ hai Anh Kiệt dự định chính là Chu Hào, lúc này bỗng nhiên Trần Hải Bân hét lớn lên làm cho mọi người giật mình "A! A! Đừng có đến đây, đừng có đến đây! Cứu với, có quỷ! Có quỷ!" Hả? Mọi người ngây ngốc, tưởng rằng Trần Hải Bân bị chập mạch dây thần kinh nào rồi. Đột nhiên hét lên như thế có khác nào tên khùng không? "Mày làm sao thế? Có chuyện gì? Quỷ ở đâu ra?" Chu Hào cũng giật mình lo lắng, hắn ngó dáo dác xung quanh nhưng mà không có thấy gì. Trần Hải Bân đột nhiên loạn lên như tên điên làm cho hắn hoảng sợ tưởng rằng có quỷ thật "Làm gì có quỷ nào? Trần Hải Bân mày đừng hù dọa bạn bè!" hắn hét lên trong sự bực tức, vừa rồi tâm trạng nặng nề cùng tức giận vì bị Anh Kiệt làm loạn, bây giờ tới tên bạn của mình loạn làm cho hắn thay đổi tâm trạng 360 độ, trong lòng hết sức bực bội "Quỷ! A...! Cứu...!" Trần Hải Bân hét lên trong vô vọng, không ai biết hắn đang làm cái gì Chỉ có Anh Kiệt biết, vừa rồi thi triển ra U Hồn Đoạt Mạng hắn dùng thần niệm kích thích tâm trí của Trần Hải Bân, để cho hắn thấy cảnh tượng của cõi u minh địa ngục, mà Trần Hải Bân vừa bị kích thích tâm trí xong đột nhiên giật mình thấy bản thân ở một nơi toàn là màu đỏ, có nham thạch chảy hai bên dòng sông. Mà trong dòng sông đó có vô số đầu lâu trôi dạt đến tận nơi nào không biết, thậm chí mấy cái đầu lâu phát ra âm thanh đòi mạng. Trần Hải Bân đứng ngây ngốc hoang mang thì đột nhiên có một ma nữ xuất hiện trước mặt hắn, tóc rối xù che gần hết cái mặt trắng bệch, máu chảy dọc từ trên trán xuống mũi, há ra một cái miệng đen òm như hố đen muốn hút lấy Trần Hải Bân Ma nữ kia chính là U Hồn Đoạt Mạng, người bình thường không thấy được. Anh Kiệt muốn nó giết chết Trần Hải Bân từ bên trong, làm cho hắn điên loạn sống không được, chỉ có chết. Đúng như dự đoán, Trần Hải Bân dường như quá sợ hãi mà quên mất phương hướng, vừa chạy vừa la hét kêu cứu. Nhưng mà hướng hắn chạy chính là ban công tầng hai của quán Karaoke, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trần Hải Bân chạy đến lang cang thì nhảy lên như thật, lập tức biến mất. Mọi người ngây ngốc, lập tức hoảng hốt kéo nhau ra xem. Vừa rồi Trần Hải Bân nhảy lên lang cang chính là bị rơi xuống bên dưới, đợi mấy người Chu Hào chạy ra ban công nhìn xuống xem thì có người chịu không được mà nôn ngay tại chổ Như Hậu không biết, vì cô đứng sát bên bảo vệ Anh Kiệt, vừa rồi xảy ra chuyện gì cũng khiến cô ngơ ngác không hiểu. Ngược lại là Anh Kiệt thản nhiên như không có chuyện gì, như vừa rồi không phải hắn ra tay Nguyễn Vy cũng len lén ra xem, nhưng khi nhìn xuống cô chỉ thấy kinh hãi. Trần Hải Bân nằm dưới đường máu chảy bê bết, đầu bị dính sát trên đường dường như bị nát hết, đây chắc chắn là lúc rơi đầu hắn bị hướng xuống, làm cho cô cũng lạnh run Lúc này phía dưới có người nghe thấy động tĩnh chạy ra xem, cũng hoảng hốt kèm theo âm thanh mà người mỗi lúc càng đông Ai cũng hoang mang hoảng lạn, chỉ có một thiếu niên trong phòng đứng chắp tay sau lưng bễ nghễ, tựa như thiên thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương