Trương Công Án

Chương 95



Lòng bàn tay đang cầm tờ giấy của Tạ Phú đổ đầy mồ hôi.

Chuyện lớn rồi.

Lời của tên họ Trương quả không sai. Lừa gạt không báo, để thái hậu dâng hương trên mảnh đất bị nguyền rủa tuyệt hậu vĩnh viễn không thể xoay mình đổi thế, vấn thành tội nguyền rủa vận mệnh quốc gia, giết cả chín họ cũng không tính là oan uổng. So tính thiệt hơn, thì việc gánh cái tội ngộ tín yêu tà, giấu giếm mê hoặc chúng sinh, rồi thì vài người rơi đầu, mấy kẻ mất chức quan, đi đày, thực tình vẫn còn nhân từ chán.

Bàn tay Tạ Phú khẽ run lên.

Liễu Đồng Ỷ nói: “Tôi xin nhiều lời vài câu, chuyện phong thủy suy cho cùng cũng chỉ là một kiểu kiến giải. Nếu nhắc đến trong quan văn báo lên trên thì cũng không ổn. Việc Trương huynh phong tỏa núi đào cây là cực kỳ đúng đắn. Được thì cứ bí mật lên núi, sau khi bật cây, nắm trong tay chứng cứ xác thực có liên quan đến vụ án rồi hãy bẩm báo giải thích, có bằng chứng xác thực thì càng chắc chắn hơn.”

Tạ Phú không kìm được ngẩng đầu lên nhìn y, kỳ thực Liễu Đồng Ỷ là đang ngầm ra hiệu, đừng nhắc đến chuyện phong thủy, cứ báo lên là quan tài đào ra được có liên quan đến án mạng.

Đã nhiều năm như vậy mà không ai nhận ra, nếu mấy con người hiện có mặt trong phòng này không nói ra, cứ thế giếm đi, thì việc hóa to thành nhỏ là hoàn toàn có thể.

Tạ Phú không khỏi nhìn Liễu Đồng Ỷ đầy cảm kích, mới đầu ông cứ cho rằng tên thiếu niên dung mạo đẹp đẽ mặc thường phục đến tìm Trương Bình này chỉ là con cháu làm chức vụ nhàn rỗi của gia đình nào đó trong kinh mà thôi, nhưng chưa từng nghĩ rằng y ta mấy lần lên tiếng hóa giải cục diện đều vô cùng lợi hại. Xem ra tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.

Trương Bình gật đầu: “Phong thủy, vốn là một kiểu kiến giải. Án này là vụ án giết người, phong thủy chính là đầu mối.”

Tạ Phú trong lòng run một chập, may thay Vô Muội đã đi trước ông một bước, quát to: “A Bình à, ông nội Trương của tôi ơi, đệ chỉ cần bẩm báo với người của thái hậu nương nương đây là vụ án là được, cần gì lải nhải tới mấy chuyện đầu mối đầu miết gì chứ. Cái thế hung thần thế này mà để thái hậu đến dâng hương, dù cho đệ không liên quan gì, ca cũng chỉ là người qua đường thôi, nhưng hai ta nhất định sẽ bị rơi đầu đấy. Ca mới làm đạo sỹ thôi, còn chưa đủ tư cách thành tiên nữa. Đệ cứ báo là án giết người đi. Mấy cái khác cứ bỏ qua. Dù cho đám quý nhân đó biết là có chuyện gì đó xảy ra thì đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, vậy là được rồi. Họ cũng không thích nghe mấy chuyện vụn va vụn vặt đâu.”

Tạ Phú không khỏi lại nhìn Vô Muội với ánh mắt cảm kích, tên họ Trương này thật đáng ghét, ơn giời những người kết giao với hắn đều là dân hiểu chuyện cả.

Trương Bình đáp: “Vâng.”

Tạ Phú cảm thấy nhẹ nhõm như thể con dao trên cổ ông đã lách ra xa nửa tấc vậy: “Đám nha dịch đều suy xét cho huyện nên tạm thời không để lộ lý do muốn phong núi, nhưng phải có người giám sát, thế mới đảm bảo hơn.”

Trương Bình không phản đối quay người đi, Liễu Đồng Ỷ lập tức chắp tay nói: “Trương huynh, vậy tôi cũng xin cáo biệt để về kinh vậy.”

Trương Bình xoay đầu nhìn y: “Không cùng lên núi à?”

Liễu Đồng Ỷ cười cười: “Không được rồi, Trương huynh đương bận, tôi ở lại chỉ thêm gây rối, với lại đại nhân đang chờ tôi về phục lệnh.”

Kỳ thực Trương Bình rất muốn Liễu Đồng Ỷ tạm thời cứ lưu lại, có thêm người cùng mình suy nghĩ về vụ án này, hắn cảm thấy rất tốt, hơn nữa những lời Liễu Đồng Ỷ nói với hắn càng có khả năng xâu chuỗi vụ án này lại.

Nhưng hắn cũng biết, chuyến này chắc chắn Liễu Đồng Ỷ đã tìm lý do nào đó để rời khỏi kinh thành cố ý chạy đến đây, công việc ở Đại lý tự bận rộn thế kia, Liễu Đồng Ỷ cũng không thể ở lại đây quá lâu.

Hắn cũng chắp tay đáp: “Vậy đi đường cẩn thận. Cảm tạ. Tôi sẽ viết thư.”

Hai mắt Liễu Đồng Ỷ lại phát sáng: “Vậy thì tôi cũng phải cám ơn Trương huynh rồi.”

Tạ Phú sốt ruột đi lòng vòng cạnh bên, ông rất biết ơn Liễu Đồng Ỷ cơ mà lúc này quả thực một khắc cũng không được chậm trễ, may mà Trương Bình đã lập tức rời khỏi tiểu sảnh. Ấy thế mà mới đi tới trong viện, Lưu chủ bộ đã vội vội vàng vàng xông đến trước mặt: “Tri huyện đại nhân, hạn hán mùa xuân của thôn trang Cửu Công sắp không cầm cự nổi rồi, liệu trong hôm nay đại nhân có thể giải quyết chuyện dẫn kênh lấy nước được không ạ?”

Trương Bình nhíu mày.

Tạ Phú đanh giọng giành nói: “Không phải mục này ta đã phê chuẩn rồi sao?”

Lưu chủ bộ sửng sốt nhìn sang Tạ Phú, liền sau đó đâm ra khó xử: “Lúc trước…chỉ là phê mục hạ khoản, lao dịch vẫn chưa hợp lý….hiện giờ Trương đại nhân phải kiểm tra đối chiếu rồi trả lời, mới có thể thi công.”

Tạ Phú quay đầu nhìn sang Trương Bình nói: “Hạ quan đã cẩn thận đối chiếu rồi, không có vấn đề gì, đại nhân có thể lập tức phê chuẩn. Nếu có vấn đề thì hỏi tội tôi là được.”

Trương Bình nói với Lưu chủ bộ: “Tôi phải đi lên núi Thọ Niệm, trên đường đi sẽ đọc công văn, phiền Chủ bộ ngồi cùng xe với tôi, đợi xem xong lại phiền Chủ bộ mang về.”

Trong lòng Tạ Phú khẽ hừ một tiếng, xem ra vị Trương đại nhân này vẫn là không chịu tin ta. Đúng rồi, sao hắn lại có thể cả tin thế chứ? Hắn làm người rất tỉ mỉ chu toàn. Cả tin rồi, hắn mới là hồ đồ ấy, sao xứng làm quan. Sau khi hai mắt nhắm lại, còn quan tâm gì đến bình xét và phán quyết của người khác. Thôi thôi, chỉ cần không để lỡ sự, không hại đến tính mạng của người khác là được.

Bên này, Lưu chủ bộ lại khó xử nhìn Trương Bình: “Đại nhân muốn đi lên núi? Nhưng…thứ hạ quan nói thẳng, ngoài dẫn kênh lấy nước, còn có mấy mục hải vận, thờ cúng đang chờ để duyệt nữa ạ. Thương muối đều đang chờ để được cấp muối, nếu không nhanh lên thì không có muối để bán. Số tiền thuế muối đều đã đầy đủ, Hộ phòng cũng đã làm xong sổ sách, chỉ đợi đại nhân xét duyệt nữa thôi. Những việc này đều cần đại nhân trả lời thật nhanh. Ngoài ra…chỗ trọ của Vương công công cùng rượu thịt đón tiếp, vẫn nên là đích thân đại thân quyết định vẫn thỏa đáng hơn ạ.”

Trương tri huyện là dựa vào phá án để tiến thân, nhưng, đem chuyện đại sự của bá tánh đặt cạnh bên người từ cung đến, vì vụ án một nhà một hộ mà tự mình chạy lên trên núi, Lưu chủ bộ cảm thấy có chút đầu đuôi lẫn lộn.

Tạ Phú hận không thể một cước đá văng Lưu chủ bộ đi, lạnh lùng bảo: “Vụ án Trương tri huyện đang xử lý, chính xác là một vụ cực quan trọng, mấy chuyện khác cứ hoãn lại trước đã, chẳng chết được ai đâu.”

Chuyện này ngộ nhỡ mà có sai sót, không đào ra được yếu tố mấu chốt ở chỗ cái cây, rồi lại chui ra một người nhìn ra bố cục phong thủy này, sau đó báo lên trên, thì số lượng người phải bỏ mạng không thể tưởng tượng nổi.

Lưu chủ bộ ngẩng đầu lên, vừa mới há miệng thì đột nhiên lại có một bộ khoái vội vã chạy đến.

“Đại nhân…đại nhân…”

Sắc mặt Trương Bình thay đổi, tên bộ khoái này chẳng phải là một trong những bộ khoái sáng sớm nay được phái qua đổi phiên gác bên Diêu phủ, tiếp tục trông coi hiện trường với bảo vệ người bên Diêu gia hay sao.

Lưu chủ bộ lập tức quát: “Chuyện gì mà phải thất kinh đến như vậy, mau tạ lỗi tội làm loạn với đại nhân mau!”

Tên bộ khoái đó quỳ cái bộp xuống: “Đại nhân, tiểu nhân lỗ mãng thất lễ, xin thứ cho tiểu nhân tội chết. Mời đại nhân mau đến Diêu gia xem qua ạ, Phủ Doãn đại nhân cùng Hình bộ Thị lang đại nhân người lần trước đã đến huyện ta để điều tra vụ mất tích của đứa con Diêu gia, đều…đều đang ở Diêu phủ ạ…”

Sắc mặt bộ khoái đỏ lên, tràn ngập nỗi khổ khó nói nên lời.

“Tiểu nhân, tiểu nhân không dám nhiều lời…mời, mời đại nhân mau chóng qua bên đó ạ…”

Bình quay sang nhìn Tạ Phú: “Tôi phải nhanh lên núi đã, liệu có thể nhờ Tạ đại nhân qua bên Diêu phủ được không?”

“Đại nhân!” Tiểu bộ khoái thất thanh ngắt ngang, “Tiểu nhân đáng chết! Nhưng…nhưng thỉnh đại nhân đích thân qua ạ, chỉ một mình Tạ đại nhân sợ rằng không ổn. Phủ Doãn đại nhân sắp choảng nhau tới nơi với vị Vương Thị lang kia rồi ạ!”

Trương Bình mặt không cảm xúc nói: “Ta qua đó rồi thì họ có đánh nhau cũng sẽ đánh nhau thôi.” Chắp tay với Tạ Phú rồi quay đầu nói với Lưu chủ bộ, “Việc lên núi hiện giờ là cấp bách nhất, phiền Lưu chủ bộ mang theo công văn cần xử lý gấp, tôi sẽ xem trong xe.”

Tạ Phú nhìn theo hắn, gật đầu nói: “Được. Nhưng việc trên núi mong đại nhân nhất định phải xử lý chu toàn.”

Trương Bình cụp mắt xuống.

Lưu chủ bộ cũng chỉ có thể cúi lưng đáp: “Hạ quan tuân mệnh.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...