Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ

Chương 12



“Em nói xem? Theo em thì vì sao?”

“Em hỏi trước, anh phải trả lời em trước.”

“Thích em, không muốn nhìn em chết? Là anh kém cỏi, để em bị thương.”

Mặt Tưởng Tiệp đỏ lựng cả lên, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích.

“Ừm, anh thẳng thắn thật, em chỉ nghĩ anh sẽ nói, chắc là vì anh hơi hơi thích em.”

“Ha ha, Tưởng Tiệp, anh đã qua cái tuổi ngượng ngùng rồi, thích thì bảo thích, còn phải làm bộ làm tịch sao?”

Tưởng Tiệp hơi bối rối, ngẩn ra cười một lúc, sau đó mới nghiêm túc bảo:

“Chưa có ai đối tốt với em như vậy, cho nên, em cũng không biết cảm xúc hiện tại của mình là như thế nào nữa.”

“Em cứ từ từ suy nghĩ, rồi sẽ đến lúc em nhận ra thôi.”

“Ừm.” Tưởng Tiệp tựa vào Chu Chính nhắm mắt nghỉ ngơi, chút sức lực ban nãy còn lại trong cơ thể dường như đang đào thoát ra ngoài qua từng lỗ chân lông. Người cậu mềm oặt trượt từ trên mình Chu Chính xuống. Chu Chính cảm thấy không ổn, cơ thể trong lòng anh rõ ràng đã tới giới hạn chịu đựng, gò má Tưởng Tiệp áp vào tay anh nóng ran. Hơi thở của cậu chạm vào da thịt anh, dù đã cách một lớp áo, vẫn nóng hầm hập. Chu Chính đặt tay lên trán Tưởng Tiệp, nóng đến nỗi khiến anh lập tức rút tay về:

“Bị sốt sao không nói tiếng nào?” Chu Chính vội đặt Tưởng Tiệp nằm hẳn xuống giường, mặt cậu đỏ bừng bừng, mới nãy thấy sắc mặt Tưởng Tiệp hồng hào hơn đôi chút, hóa ra là vì lên cơn sốt sao?

Tưởng Tiệp nghiêng đầu thều thào bảo, “Nãy giờ em bận nói chuyện với anh mà.”

“Vậy thì em cũng phải bảo mình bị sốt chứ! Chịu đựng một mình thoải mái lắm hả?” Nói xong, Chu Chính lớn tiếng hô vọng ra bên ngoài: “Gọi bác sĩ tới đây! Mau lên!”

“Chu Chính, em sợ.” Đột nhiên Tưởng Tiệp nắm lấy tay Chu Chính đang đặt ở trên trán mình, bàn tay cậu nóng kinh hồn.

“Em bị sốt đến mức thần trí hỗn loạn rồi à? Sợ cái gì? Ngoan, đừng có đá chăn.” Chu Chính vừa nói vừa kéo chăn lại cẩn thận cho Tưởng Tiệp.

Nhưng Tưởng Tiệp lại mở he hé mắt, hai mắt cậu hồng hồng, mông lung vô định, hình như còn ngân ngấn nước:

“Em sợ khi ngày đó đến, tất cả đều sẽ quá muộn.”

Chu Chính giật mình nhìn Tưởng Tiệp, cứ nghĩ mãi về câu nói cậu vừa mới thốt ra trước khi lịm đi, anh thoáng thất thần tại chỗ, mãi đến khi bác sĩ bước vào, kiểm tra tình hình của Tưởng Tiệp.

Sau khi cho Tưởng Tiệp vài mũi giảm đau và hạ sốt, bác sĩ mới nói với Chu Chính:

“Đêm nay chắc sẽ vất vả đây, có cần gọi y tá đến chăm sóc không?”

“Để tôi trông cậu ấy được rồi. Bao giờ thì mới hạ sốt?”

“Khó mà nói được, còn phải tùy xem cơ thể cậu ấy phản ứng với thuốc ra sao.”

Mới đầu Tưởng Tiệp chỉ ngủ li bì, nhiệt độ luôn ở ngưỡng ba chín rưỡi bốn mươi độ không hề thuyên giảm. Sau đó bác sĩ tiêm thêm cho cậu hai mũi giảm sốt nữa nhưng vẫn không có tác dụng. Không biết là vì vết thương hay vì mũi kim cỡ lớn chọc vào da thịt làm cho bị đau, Tưởng Tiệp bắt đầu rên rỉ, nghe như đang khóc, rồi giọng cậu cao dần lên, nức nở không ngừng, nhưng quanh đi quẩn lại chỉ có vài ba câu:

“Mẹ ơi mẹ, Tiểu Tiệp sai rồi, đừng mà mẹ, đừng vứt bỏ Tiểu Tiệp…ư ư…đừng mà, đừng mà mẹ.”

Càng về sau tiếng gọi mẹ càng trở nên dồn dập, cơ thể Tưởng Tiệp rúm ró vào, nhất là chân và tay, người cậu lăn qua lăn lại trên giường, cứ chốc chốc lại giãy giụa đòi vùng dậy, vật vã xoay tới xoay lui, những chữ thốt ra từ miệng cũng không còn rõ nghĩa nữa, chỉ là những âm tiết vỡ vụn nghẹn ngào. Mắt Tưởng Tiệp vẫn nhắm nghiền, nước mắt thi nhau lã chã tuôn rơi, khuôn mặt chẳng mấy đã ướt đẫm. Chu Chính cuống cuồng giữ Tưởng Tiệp lại, sợ cậu ngọ nguậy động vào vết thương trên vai, đồng thời liên tục thay túi chườm nước đá trên trán cho cậu.

“Thế này là sao?” Chu Chính nổi khùng lên hỏi bác sĩ, “Ông tiêm cho thằng bé cái gì vậy? Sao một chút tác dụng cũng không có?”

Vị bác sĩ vội lấy rượu cồn ra, bảo Chu Chính giữ chặt Tưởng Tiệp rồi cẩn thận lau ở cổ, nách và háng. Tưởng Tiệp không chịu phối hợp, khóc nức nở giãy mình tránh ra, may mà hiện giờ cậu chẳng có nhiều sức lực nên cũng không phản kháng được mấy, Chu Chính cẩn thận che chắn cho vết thương của Tưởng Tiệp, ôm chặt cậu vào lòng, không ngừng an ủi bên tai cậu:

“Tưởng Tiệp, ngoan nào, chỉ một lát là không sao rồi, đừng cựa quậy, Tưởng Tiệp, sẽ hết đau ngay thôi, ráng chịu đựng một chút.”

“Cậu ấy đang mê sảng, không nghe được lời anh nói đâu.” Bác sĩ đang bận rộn chăm sóc vết thương, ngẩng lên nói với Chu Chính.

Ai mà nghĩ cậu nhóc ngày thường rõ là hiền lành này, lúc ốm đau lại khó săn sóc đến vậy. Đầu Chu Chính đau như búa bổ, nhưng anh lại không thể để mặc Tưởng Tiệp. Anh tự hỏi vì sao chỉ khi không tỉnh táo Tưởng Tiệp mới dám khóc thành tiếng? Lần trước say rượu cũng thế, cứ khóc mãi không thôi. Anh chăm chú nhìn hàng lông mày nhíu chặt của cậu, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt đang đỏ ửng vì cơn sốt cao kia, chẳng hiểu vì sao, đôi môi đang run rẩy của Tưởng Tiệp lại hấp dẫn ánh nhìn của Chu Chính, khiến anh không thể nào dời tầm mắt. Anh áp môi tới, mân mê đôi môi nóng như lửa nọ, không tiến sâu vào, chỉ khiêu khích hai bờ môi, từng chút từng chút một, rồi dịu dàng mút lấy. Ban đầu Tưởng Tiệp còn rên rỉ cự tuyệt, rồi dần dần không tránh né nữa, nhưng cũng không phối hợp. Môi Chu Chính lướt nhẹ đến bên tai Tưởng Tiệp, anh thầm thì: “Tiểu Tiệp, đừng khóc, Tiểu Tiệp, Tiểu Tiệp” Chu Chính lặp đi lặp lại, như muốn vỗ về cậu trong cả cơn mơ. Quả nhiên, Tưởng Tiệp dần bình tĩnh lại, không còn giãy giụa nữa, cũng thôi nức nở. Mồ hôi trên mặt, trên người từ từ thấm ra.

Lần thứ hai Tưởng Tiệp tỉnh lại, tia nắng sớm mai len qua khe hở của tấm rèm che nhạt màu rọi vào trong phòng. Vết thương trên vai không còn bỏng rát đau đớn nữa, nhưng hai mắt thì rất khó chịu, mí mắt giống như tờ giấy nhám, cảm giác cọ xát lúc nhắm vào mở ra đau khôn tả.

“Tỉnh rồi?” Chu Chính nhìn như cả thế kỉ rồi chưa cạo râu, mặt đen thui một mảng, chẳng khác nào con khỉ to xác.

“Nhìn em bây giờ chắc cũng thê thảm chả kém gì anh hả?”

“So với anh thì bảnh hơn nhiều, anh thấy bộ dạng em khá lắm.” Chu Chính đỡ Tưởng Tiệp ngồi dậy, “Không ngờ em khóc ghê vậy, người em làm từ nước sao? Lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy?”

Mặc Tưởng Tiệp đỏ phừng lên, “Em đã nói những gì?”

“Ha ha, em cứ níu lấy anh gọi mẹ mãi.”

“Làm gì có chuyện đó? Sao em không nhớ gì nhỉ?”

“Ai cha, định giả vờ cho qua hả?” Chu Chính đùa cợt nhìn Tưởng Tiệp, rồi ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc nhưng vẫn ẩn chứa nét dịu dàng, “Tưởng Tiệp, em không cần phải kiềm chế cảm xúc của mình, lúc nào muốn khóc cứ khóc, anh sẽ không cười bảo em là con gái đâu.”

Mặt Tưởng Tiệp nóng bừng, ngay cả tai cũng đỏ ửng lên, “Anh nhất định sẽ cười, sẽ bảo em giống con gái.”

“Anh mà cười, cho em phạt anh.”

“Phạt kiểu gì?”

“Phạt anh,” Chu Chính đảo mắt, “Phạt anh mặc váy, sau đó em có thể chụp lại lưu niệm.”

Chu Chính cảm thấy, Tưởng Tiệp giống như một nhánh cây xấu hổ mọc ở góc vườn, trái tim của cậu đang lặng lẽ hé mở từng ngày. Thế nhưng, anh muốn Tưởng Tiệp đừng bao giờ núp mình sau lớp vỏ ngụy trang nữa, anh muốn thấy nhánh cây kia đường hoàng bung mở dưới ánh mặt trời. Đôi mắt cậu đẹp như vậy, khi cười lên nhất định sẽ vô cùng cuốn hút.

Trong khoảng thời gian Tưởng Tiệp dưỡng thương, Chu Chính cũng bận tối tăm mặt mũi, ngay cả Thẩm Binh và Giang Sơn cũng không thấy bóng dáng đâu. Cuộc đấu súng rượt đuổi trên phố kéo dài hơn mười phút, muốn ỉm xuống cũng không dễ dàng gì. Không biết mạng lưới quan hệ của Chu Chính vững chắc cỡ nào mới có thể giải quyết được một vụ khó nhằn như vậy. Tưởng Tiệp mới nghỉ ngơi được vài ngày đã đòi tháo băng vết thương đến trường, Chu Chính khuyên sao cậu cũng không nghe, đành phải ngày ngày đưa đón cậu, mỗi lần đi đi về về mất gần ba tiếng đồng hồ, chỉ sợ sức cậu không chịu được.

Hôm nay lúc tan học, người đến đón Tưởng Tiệp là Phó Hiểu Niên.

“Hôm nay Chính ca bận nhiều việc nên bảo tôi đến đón cậu.” Hiểu Niên mỉm cười, đôi mắt dài mảnh hơi hơi cong lên.

“Thực ra tôi tự đi được mà.” Tưởng Tiệp nhanh nhẹn bước vào xe, ngồi cạnh Hiểu Niên.

“Sau chuyện lần trước, cậu nghĩ Chính ca còn có thể yên tâm để cậu ra ngoài sao? À phải rồi, anh  ấy có đưa cho tôi danh sách những việc cần kiểm tra đây.”

Phó Hiểu Niên lấy một tờ giấy trong túi áo ra, trên đó có ghi mấy dòng chữ:

“Thứ nhất, có uống thuốc đúng giờ không?”

Tưởng Tiệp bật cười ha ha gật đầu một cái.

“Thứ hai, có bị sốt không?”

“Không, không hề.”

“Thứ ba, có nhớ Chính ca không?” Hiểu Niên thấy Tưởng Tiệp lộ ra vẻ lúng túng khó xử, vội bảo. “Việc này cậu có thể đích thân báo cáo với anh ấy.”

Hiểu Niên nhìn thấy trên tóc Tưởng Tiệp lẫn vài mẩu giấy vụn, bèn duỗi tay nhặt xuống cho cậu,

“Làm gì mà tóc toàn giấy thế này?”

“À!” Tưởng Tiệp dùng tay không bị thương gạt gạt qua loa, “Lớp tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng tôi đi học trở lại.”

“Cậu thích đến trường lắm hả? Vết thương còn chưa lành mà đã đi học ngay rồi.”

“Tôi thuộc diện học bổng, suốt ngày xin nghỉ không ổn lắm, hơn nữa khối lượng bài vở cũng rất nặng, nếu không tới lớp thì sẽ không theo kịp mất.”

“Dù sao vẫn phải chú ý cẩn thận, Hiểu Thanh cũng vì không cẩn thận, nên mới bị bắt đi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...