Trường Sinh Đảo

Chương 52



Chương 52

Muốn ngườUei ta nghe mình, đHdánh cho nó phục trước đFxlã.

Phía sau trong khu rừng vắSHxng, hai luồng ánh sáng trắYng xuấxVNt hiện làm sáng rực cảIUc một vùng cây cối đZXKang chìm trong bóng đIUcêm..

ThầVn tiễn theo sau lưng King, thấCfVy hắlbn đclứBedng lạxgi cũng dừng lạAi theo, nhìn hoàn cảAnh tĩKKenh lặng xung quanh một chút.

Không có các sinh vật nhỏ làm khu rừng ở thực nghiệm đMEảlbo ban đqCZêm này thật sự quá yên ắxgng, không khí cực kỳ khó chịyMPu.

Đôi khi yên lặng quá cũng không phảVi là việc gì tốt.

Rồi hắSVn mới mở miệng nói với giọng khó hiểZXKu:

“Ngài gọi tôi ra đemQây làm gì !?”

King đBedứQFBng bấzxUt đVoộng trước mặt hắAn, hoàn toàn như một pho tượng đyMPá, nếu không cầjYn thiết phảcli cửđKộng, hắfzn có thểeN khống chế hoàn toàn các khối cơ cùng từng lượng calo trong cơ thểFxlđrểE không bịkyI tiêu hao vào nhữmkCng hành đmkCộng thừa thãi.

“Trương Chân là sư phụ của cậu !?”

“Đúng.” LầMEn này Thầfzn tiễn không phủ nhận, hơn một ngày trước cũng có ngườyMPi dí kiếm vào cổ hắjSzn đeNểxE hỏi về mối quan hệ giữemQa hắrn và ông lão này.

Dườvqjng như sư phụ của hắYn và TrườqCZng sinh đSVảjYo có giao tình gì đEó khá thân mật, thậm chí cảr thứi ánh sáng mà hắvqjn vẫn đEang sử dụng đCjfược thầzxUy truyền cho cũng xuấfzt phát từ trườclng sinh đSHxảxEo. Vậy thì không cầCfVn phảEi giấXiu diếm làm gì.

“Ông ta còn khỏe chứZXK !?” Là một câu hỏi quan tâm nhưng qua cách nói của King chăng khác gì ngườUKSi của bộ kiểim dịCjfch hỏi tình trạzxUng của mấyMPy khối thịPet gia súc. LạKFnh tanh mà vô cảxgm.

“Rấfzt khỏe, hằCjfng ngày vẫn mở ti vi xem đqCZều đKKeều, tu vi đlbã vượt qua hóa thầZXKn kỳ làm sư phụ không dám tu luyện ở trái đCfVấPet nữpvpa, dẫn đKFến thiên phạxgt.” ThầMEn tiễn nhún vai đSVáp.

“Vậy tạCfVi sao cách tu luyện của cậu lạzi khác hẳn ông ta !?” King hờKri hợt nói ra mấCjfu chốt của vấpvpn đXiề.

Con mắKKet thật lợi hạpvpi. ThầBedn tiễn âm thầEm nghĩNK nhưng cũng chẳng cầpvpn phảxgi giấXiu diếm:

“Gặp một số chuyện nên đCfVột phá, nếu cứeN giữUKS cách tu luyện như của sư phụ thì lúc đeNó ta đCjfã chết rồi.”

“Cậu biết nếu đYi theo con đYườqCZng này thì từ giờvqj sẽ không có ngườYi chỉlb dạCfVy cho mình nữfza chứr !?” King tiếp tục nói.

“Đườxgng đdJi là do mình tự mở ra, bấKFt kỳ ngoạvqji lực hay sự trợ giúp nào từ bên ngoài cũng chỉr là phương tiện đKKeểCfV ta dẵBedm lên mà bước qua dễ dàng hơn thôi.” ThầemQn tiễn không mấpvpy đNKểyMP tâm nói.

Dừng một lúc rồi hắHdn ngẩKrng mặt lên trờYi nhìn bầkyIu trờyMPi đSVen kịdJt của thực nghiệm đzxUảVoo với một hai tinh thểUKS phát sáng lấCjfp lánh lơ lửng trên cao, tiếp tục nói:

“Hơn nữUea tự mình dùng bàn chân của mình đKFi qua, sẽ làm nó chắEc khỏe hơn, không phảkyIi sao !?”

“Không. Sai rồi, tự mình mày mò cũng có thểV khiến cậu đxgi vào vực sâu không lối thoát.” King lạUKSnh lùng ngắemQt lờii ThầPen tiễn.

ThầEn tiễn trầxVNm mặc rồi nói với King:

“Ngài nói với ta nhữAng lờjSzi này đMEểpvp làm gì !?”

“Ta có thểzxU giúp cậu quay trở lạKFi vô tình đIUcạjYo của Trương Chân.” King bắHdt đVầfzu nói ra mục đXiích của mình.

“Ta có thểzxU giúp cậu quay trở lạKFi vô tình đIUcạjYo của Trương Chân.” King bắHdt đVầfzu nói ra mục đXiích của mình.

“Ta từ chối.” Nhưng chẳng ngờkyI ThầyMPn tiễn chưa cầeNn nghĩjSzđNKến một giây đFã cự tuyệt.

“TạVi sao !?” LầzxUn này đjYến lượt King thấSAy ngoài ý muốn, nếu ThầPen tiễn đSHxi theo con đVoườIUcng giống Trương Chân, hắpvpn sẽ có kinh nghiệm của nhữKFng ngườUei đjSzi trước, con đrườKrng đyMPó không phảfzi dễ dàng hơn sao !?

“Nói không thích ngài có tin không !? “

“Không.” Đến lượt King chẳng cầSAn nghĩKđUKSến một giây đCfVáp.

ThầxVNn tiễn như biết trước King sẽ nói như vậy, hắSHxn lập tứPec tiếp lờzxUi :

“Là vì ta nhìn thấSVy ngài, nếu ta tu luyện thành vô tình đpvpạCjfi đKKeạqCZo, chắCfVc cũng không khác gì ngài lúc này chứz !?”

“Bảfzn chấUet không giống nhưng kết quảSA giống.” King đzáp.

“Cách tu luyện của Trương Chân là từ từđemQề cao đHdến cực đjYỉpvpnh một loạkyIi cảclm xúc nào đpvpó của ngườemQi tu luyện, rồi đEến cửa khẩZXKu quan trọng nhấemQt đKFểVđFột phá, họ sẽ tự mình cắvqjt đpvpứIUct cảxEm xúc cuối cùng đKó, từđxVNó đQFBắclc đBedạjYo...”

“ĐấUey, đVoấfzy chính là lý do.” ThầmkCn tiễn lập tứfzc ngắFt lờSHxi King.

“Trở thành tồn tạjSzi mạVnh mẽ đUKSểd làm gì !? Không phảVoi đmkCểYđmkCứXing trên đPeầSHxu kẻ khác sao !? Ta từng nghe rấFxlt nhiều chuyện về các tu chân giảE hùng mạVnh từ sư phụ, nhưng tấSAt cảzxU nhữZXKng gì họ làm chỉxg là bế quan, tu luyện, gặp phảKi bình cảrnh, chạFxly đcli du ngoạdn, đNKột phá rồi lạri trở về tu luyện, quên năm quên tháng...”

“Với cái mục đlbích hư vô, trở thành bấUet tử, sống cùng trờMEi đjSzấKt, và rồi tấHdt cảpvpđeNều như nhau... trở thành một đyMPám mắZXKt cao hơn đFầfzu, coi con ngườjYi là con kiến. Coi nhữxEng kẻ tu đIUcạdJo khác đxgều là kẻ thù. ĐểF nâng cao tu vi thì bấKFt chấAp thủ đcloạcln...”

“Họ chẳng khác gì ngài, tự mình làm lấCjfy hết mọi chuyện, không tin tưởng ai, cũng không có ai tin tưởng. Nếu không phảIUci ba Fake Queen luôn trung thành với ngài vô đjYiều kiện, ta dám cá một ngườSVi đCjfểIUc tin tưởng thực sự ngài cũng không có.”

“Ta hỏi ngài, sống như vậy có còn là sống không !? Ta là con ngườjYi, và ta chưa bao giờyMP phủ nhận mình là con ngườzi, cho dù ta có trở thành tồn tạSVi đCjfỉfznh cao ngang bằMEng với bọn thầQFBn thánh đZXKó, ta vẫn muốn giữKKe nhữYng cảmkCm xúc này của con ngườAi.”

King trầjSzm mặc nghe ThầFn tiễn nói hết nhữFng suy nghĩIUc của mình. Nếu như ThầdJn tiễn còn ở NgạNKo thiên môn, môn phái của hắEn, nhữUKSng lờemQi lẽ này chắCfVc chắjYn sẽ bịME coi như phảdJn bội tông môn, đBedạfzi nghịHdch bấIUct đEạro, nhưng đmkCứmkCng trước ngườZXKi có quan hệ sâu xa với môn phái, hắmkCn vẫn ngẩKFng cao đCjfầyMPu nói thẳng như vậy.

Con ngườxVNi này thật sự có giá trịkyI.

King vốn nhìn ra tiềm năng của ThầzxUn tiễn, còn trẻ như vậy đjYã có thểMEđvqjột phá, nếu như tiếp tục bồi dưỡng hắVon thì sẽ thành một nhân tuyểCjfn đUeắKrc lực cho TrườSVng sinh đFảfzo, thậm chí có thểzxU thay thế hắUen.

Nào ngờZXK ngườCfVi trẻ tuổi này lạUKSi có nhữBedng ý nghĩvqj như vậy.

HắxEn có chết cũng muốn giữeN lòng kiêu ngạemQo đKró.

“Không sống lâu như bọn họ, cậu không thểvqj nào hiểkyIu đAược, một mình tồn tạMEi qua nhữPeng năm tháng dài đmkCằdng đKẵCjfng, cảlbm xúc sẽ mang lạPei nhữNKng bấPet lợi như thế nào trên con đAườxVNng tu luyện.” King vẫn muốn thuyết phục ThầmkCn tiễn.

“Nếu không thểqCZđeNem nhữUeng ngườcli ta yêu quý sống cùng đEến cuối đlbờKFi, ta hỏi ngài, tu luyện điểfz làm gì vậy !? ĐểCjf một mình ngồi tự kỉpvp suốt quãng đxgờZXKi còn lạVoi à !? Hay đXiểjSzđFxli biểEu diễn sứfzc mạUenh của mình khắqCZp nơi cho thế nhân ngưỡng mộ.”

“Có sứzc mạHdnh cậu có thểVo bảVo vệđPeược nhiều ngườcli hơn. Nhữzng ngườVoi ngườlbi yêu quý là con ngườBedi, vậy nhữPeng ngườqCZi khác không phảri là con ngườKKei sao !?” King lạclnh giọng nói.

“SứUKSc mạCfVnh càng cao, trách nhiệm càng lớn, nếu chỉz có cậu và nhữEng ngườri cậu yêu quý còn mãi tồn tạzi, liệu có công bằPeng với nhữSVng ngườxEi khác không !?”

“Dẹp cái đHdịzxUnh nghĩHda về sứBedc mạVonh với trách nhiệm qua một bên đVi, ta tu luyện là vì ta, thế gian này có ra sao thì quan hệ quái gì đPeến ta !? Ngài làm đHdủ việc cho thế giới này, nhưng ngài nhận đqCZược nhữFxlng gì !? Vừa mấUet sứAc mạBednh đxVNã bịUKS ngườxgi ta bu lạdi đemQuổi giết, sống như ngài mới là kẻ thấBedt bạEi.”

“Hơn nữBeda, theo cái nhìn của ta, mọi hành đkyIộng trước giờr của ngài đKKeều có vẻ như đZXKang đxgiên cuồng trảkyI thù thầSVn thánh hay hủy hiệt nhữZXKng thứXi phi nhân loạxEi thôi.”

“ChỉemQ cầEn mục đFích cuối cùng đCjfược hoàn thành, cái nhìn của ngườAi khác không quan trọng !” King lập tứxgc phảSAn bác.

ThầKrn tiễn lắxEc đdầPeu:

“Chúng ta không có chung quan đKKeiểdJm, vậy hãy dùng cách thứzc của điàn ông đKFểkyI quyết đSVịAnh đZXKi.”

Nói rồi hắUKSn lấmkCy ra cây cung cực kỳ lớn của mình, cùng vài viên đIUcá kỳ lạA, ném xung quanh hai ngườmkCi, hình thành một lồng phòng hộ chừng 100m vuông.

“Cách của đKFàn ông !?” King khó hiểfzu hỏi. HắVn nhìn qua mấXiy góc đrộ của viên đCfVá hình thành trận pháp.

Đây là trận pháp ngăn cách âm thanh và sứxgc mạjYnh phát tán ra ngoài, đemQồng thờKFi giới hạSVn khảjSz năng vận dụng sứSVc mạvqjnh của nhữzng ngườIUci bên trong. Muốn phá rấUet dễ, đxgánh lệch một viên đqCZá bấCjft kỳ đpvpi là đQFBược.

ThầCjfn tiễn đfzáp:

“Nếu ngài tự tin vô tình đdJạxVNo là con đZXKườEng đemQúng đQFBắSAn, vậy hãy dùng thực lực đxVNểcl chứSVng minh đKri. “

Lồng phòng hộ rực sáng bao phủ hai ngườAi ở bên trong, không hề có lối thoát nào khác.

“Diệt linh trận, trận pháp này sẽ giảSVi trừ hết sứxVNc mạKrnh lấCjfy đAược từ môi trườHdng bên ngoài. Cũng tứeNc là, hai chúng ta hãy dùng nhữUKSng sở ngộ và kỹ năng của mình, quyết điấjSzu bằSAng thân thểxgđFxli.”

Đặt xong đeNạjYi trận phứxEc tạPep, ThầHdn tiễn mắfzt rực sáng nói.

Hắin mong chờHd trận chiến này lâu rồi.

Thiên tài chiến đzxUấru của con ngườqCZi vs thiên tài chiến đmkCấCfVu đBedược chúng thầQFBn công nhận.

King nhìn đjSzôi mắclt rực lửa chiến ý của ThầjYn tiễn, cũng biết đrược lúc này nói gì cũng vô dụng...

Hắpvpn thảFxln nhiên phấNKt tay, cây ánh sáng tụ tập, cây gậy màu trắkyIng tinh khiết lầAn nữCjfa hiện ra, đdJôi mắVt nhắxVNm vào, mở ra đEã sáng rực ánh vàng.

Đạclo bấKt đxEồng, muốn đCjfội chung trờjYi chỉQFB còn cách dẵCfVm lên đzạKFo của đemQối phương.

Nói nhiều vô ích.

Đánh trước khuyên bảIUco sau.

...

Bên ngoài cái lồng hắVc khí đXiược hình thành bởi trận chiến giữdJa Richard và Orochi.

Ji Won thở ra từng ngụm nặng nhọc đlbôi mắBedt thẫn thờeN nhìn vào màn hình phía trước.

Bóng dáng một con dơi tan tác hiện ra, toàn thân bốc khói với nhiều vết cháy xém xám xịyMPt, nhưng vẫn không át đfzi đxgược màu đAỏ rực trong con mắZXKt yêu dịfz, cùng hàm răng trắeNng ởn đYang nghiến kèn kẹt.

Bấlbt mãn, lão Bat đqCZang cực kỳ bấclt mãn.

Kẻ đzịdch chỉE là con ngườFxli, vậy mà làm cho lão phảxgi hao tốn máu huyết tu bổ cơ thểkyI không biết bao nhiêu lầMEn.

Nhìn vào con Robot lúc này đSHxã phủ đxEầUey cát bụi cùng một số chỗ lõm vào, méo mó thảIUcm thương phía trước, lão Bat thật sự khó kềm đKFược lửa giận của mình.

Nhìn vào con Robot lúc này đSHxã phủ đxEầUey cát bụi cùng một số chỗ lõm vào, méo mó thảIUcm thương phía trước, lão Bat thật sự khó kềm đKFược lửa giận của mình.

Nhưng tạCfVm thờVoi lão cũng không có cách nào với đYối phương.

Kim loạqCZi Orihancol nổi tiếng không chỉjY vì đxEộ cứeNng mà còn vì đCfVộ đUeàn hồi, dù một trảeNo của lão đrập xuống làm nó méo mó, nhưng chỉpvp vài phút sau chỗ bịMEđzánh đCjfã khôi phục lạEi như cũ.

Tên ngườEi phía trong dườBedng như cũng đlbã khôn ra, mỗi lầin giao chiến đAều chỉSHx dùng tay chân robot ngạSHxnh tiếp, tuy có méo mó, nhưng dựa vào một thứF gì đSHxó kỳ quái tán đKri lực lượng, sứxgc mạxVNnh truyền đCjfến con robot chỉjY còn dược một phầXin nhỏ, đPeến phi công thì gầXin như chảSV còn gì.

Lão cũng chảE còn bao nhiêu máu đclểUKS hồi phục cảfz.

Nhưng kẻ đAịKFch di chuyểKFn chậm hơi lúc đZXKầclu rấpvpt nhiều, khẩHdu súng quái ác không còn bắYn ra nhữKFng phát trí mạdJng liên tục nữyMPa.

Rõ ràng thế trận bây giờYđVã trở thành tiêu hao chiến.

Bên nào hết hơi trước là thua.

BịmkC ép phảNKi chiến đxVNấjSzu với con ngườzi chật vật đSAến mứmkCc này làm tổn thương lòng tự trọng của lão Bat.

Vì vậy mà con dơi lạzi gầzn lêm một tiếng phẫn nộ, đZXKôi cánh thịPet đSVập mạvqjnh phát ra nhữNKng tiếng nổ âm vang như sấclm rồi biến mấZXKt.

“LạUKSi đzến nữCjfa !!” Ji Won cườri khổ kéo mạNKnh tay lái.

HắUKSn cũng không dễ chịkyIu, chưa nói đxgến cơ thểyMPđfzang bịK lực xung kích còn dư đFánh cho muốn tan nát, mà năng lượng đxgểKF Robot tiêu hao không còn nhiều. Hòn đKKeảro quỷ quái này lạxEi không có ánh mặt trờii đFểPe nạVp đlbiện mới ứCfVc chế.

Ngay khi hắQFBn kéo tay lái, đxVNộng cơ lập tứSHxc phảdn ứmkCng, sau lưng con robot chợi bùng sáng, phảvqjn lực cực mạxVNnh đCjfẩPey cảcl khối sắxgt nặng nề về phía trước với vận tốc chẳng kém gì lão Bat, làm con dơi lạemQi một lầHdn nữCfVa vồ hụt.

Cố nén cảjYm giác nhộn nhạKKeo trong cơ thểdJ, Ji Won xoay cầzn, con Robot lập tứclc quay ngườVi giơ súng bắfzn ra một đxEườIUcng laze như ánh chớp thổi bay một cánh của chú dơi to xác. Làm nó gào thét phẫn hận rồi lạFi lập tứic khôi phục.

“Còn may kẻ đjYịVch IQ không cao lắBedm, chỉIUc có bảVon năng dã thú thuầQFBn túy thì phảxEi, hành vi quá dễđKFoán.”

Tiếng Ji Jine lẩSHxm nhẩxgm trong bộ đqCZàm, Ji Won cũng gật đyMPầSVu tán đfzồng.

“Nếu nó khôn hơn chút nữPea thì anh đjYã tiêu từ nãy rồi. Dù thế, hòn đeNảvqjo này cũng thật quỷ quái.”

“Hay là rút lui thôi, năng lượng sắdp hao hết, nano machine trong cơ thểd anh cũng không đmkCủ đSVểCjf chữvqja trịxE nếu cứxE liên tục thụ thương như vậy điâu.” Ji Jine lo lắjSzng nói.

Ji Won lập tứVc cườKri thảQFBm.

“Anh cũng muốn đSVi lắrm.” Rồi hắZXKn ấemQn nút, hình ảlbnh mà Robot quét đeNược lập tứUKSc truyền đCjfến điầmkCu bên kia làm Ji Jine không còn gì đdJểIUc nói. Đôi mắxVNt dưới gọng kính tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

Xung quanh robot Omega bây giờz không chỉkyI có một con dơi lúc đeNầBedu, mà từ một hướng khác, một thanh niên với thanh kiếm tỏa ra từng làn quỷ khí đSHxen ngòm, mái tóc phấzxUt phơ trong gió cùng nụ cườeNi tàn khốc đSAang nhìn hắCfVn với con mắit lạjSznh lẽo.

Là Orochi.

Đối diện với hắYn, Richard toàn thân tảPe tơi, cái áo choàng rách tan nát trông chẳng khác gì áo ăn mày, xoa xoa cặp mắpvpt tím bầKKem, trôi nổi giữUKSa ngọn lửa đMEen hình thành thế chân vạdJc, bao vây Ji Won vào giữFxla.

“MấSVy đZXKạjSzi ca này đkyIánh nhau xong rồi sao !?” CảzxU hai thiếu niên khổ sở thầSVm nghĩKF.

...
Chương trước Chương tiếp
Loading...