Trường Sinh Đảo

Chương 83



Chương 83

Vô đDPpề (2)

BắFDYt đYhAầPOu lườEUri nghĩO tên chap =.= Ai rảKxFnh nghĩiP hộ mình thì tốt :))

Dưới bầxIu trờOi hắxIc ám khung thương, sâu trong ma diện thành, có một cô gái duy nhấYhAt trong 22 trở lạiPi đFDYây, đWbược diện kiến ma chủ của ma giới. Lục Vân Tiên.

HắDPpn ngồi bên cửa sổ, ánh mắWbt tràn ngập nét quan tâm, cái nhìn như xoáy sâu vào cô gái, thật sự làm Linh có chút mấYhAt tự nhiên, nhưng vẫn không quên đPánh giá kỹ ngườFti đheàn ông này.

Nét mặt anh tuấiOWn với sống mũi cao và chân mày dũng mãnh. Dù nụ cườYhAi có vẻ lãnh đzWạOxEm, điOWôi mắdTt đGOó dườTng như đdTang giấFDYu đxIi nỗi sầDPpu bi thầYWSm kín, tuy vậy phong thái nam tính mạYhAnh mẽ vẫn tỏa ra từ ngườiPi anh ta. Dưới mắTt trái là một nốt ruồi duyên trông như giọt lệ nho nhỏ. Nó làm cho cái nhìn của anh thêm phầlcqn duyên dáng.

QuảUc thực đLOây là gương mặt có thểzW lấxlYy đqki trái tim ngườPOi phụ nữCS chỉKxF với một ánh mắiOWt. ―Không, có thật là sắOc đWbẹp tao nhã này chỉAKQđhzxến từ gương mặt của anh ta !? Hay là sự bi thương ẩQdGn chứQdGa trong mỗi cái nhìn kia đAKQểKxF lạYhAi cho cô ấRBn tượng sâu sắxlYc đFDYến vậy.

LắGOc lắehPc đpRLầwxu, dờPi đYhAi ánh mắEUrt, thoát khỏi gương mặt có sứUcc hấxlYp dẫn kỳ lạpRL của Lục Vân Tiên, Linh ngập ngừng một chút, rồi mới ấxp úng hỏi, giọng đtiệu nhẹ nhàng hơn rấUct nhiều:

“Có thểpRL nói cho tôi biết, đWbây là đCSâu !?”

Lục Vân Tiên cũng nhẹ nhàng gật đUcầwxu, ngẫm nghĩiOW một chút rồi đPWiáp gọn gàng nhấEUrt có thểlcq:

“Nơi này... ừm... có lẽ cách nhà của nàng khá xa. Nhưng có nói, nàng cũng chẳng hình dung đUcược đzWâu.”

“Anh biết nhà tôi ở đWHâu sao !?” Linh nghiêng đDPpầtu hỏi.

“Ta biết mọi thứehP về nàng !?”

“Mọi thứSB !?”

“Mọi thứSB !?”

“Ừ, kểlcq cảOxE nhữxyng đqkiều chính nàng cũng không biết.” Lục Vân Tiên cườPWii khẽ.

“Anh nói chuyện buồn cườhei thật, có gì về tôi mà chính tôi cũng không biết chứI !?” Linh gãi gãi đqkầDPpu cườTi ngượng nghịAKQu, - Không phảxi mình lạOi gặp đQdGược hoa si thành tâm theo đYhAuổi, bám đehPuôi lâu ngày nên cái gì cũng biết chứpRL !?

Cũng không thểEUr trách cô gái thầWbm tự sướng, cách đOây vài tuầPWin, cô vẫn là một nữSB sinh trung học năng đPWiộng hoạOt bát, ngoạDPpi hình ưa nhìn, là đxyối tượng theo đYWSuổi của vô số bạTn học. Nếu không phảiPi luôn đWHi kè kè với King, có lẽ lượng thư tình mỗi ngày đIều có thểcGđWbem đlcqi bán đFDYồng nát đqkểwCx kiếm đzWược một khoảPng kha khá.

“Tình trạdTng của nàng không tốt, lúc này chưa thểdT nghe đtược, ngoan ngoãn nghỉwx ngơi đpRLi đWbã nhé.” Lục Vân Tiên không biết từ lúc nào đBã đWHứzWng trước mặt Linh, cúi ngườiOWi thấOp xuống, gầSBn như đpRLã mặt chạPOm mặt với cô, làm cô gái mặt đDPpỏ tim đKxFập liên hồi. Ở ngườdTi đWHàn ông này có gì đxIó rấYhAt kỳ lạT, dườFtng như cô cảqkm thấTy mình biết rấOt rõ hắiPn, có thểtđPWiồng cảWm với hắDPpn, nhưng bảEUrn năng trong cơ thểWH lạxyi như đUcang muốn trốn tránh hắKxFn. Trực giác hai anh em Linh đxều thuộc loạxIi siêu nhạxlYy, lúc này trực giác đFtang cảWHnh báo cô nên tránh xa khỏi ngườDPpi đwCxàn ông này, nhưng lý trí và đFtầxlYu óc lạPi ngăn đGOiều đZZió lạOxEi. Linh cũng không biết phảbi làm sao cảWwe, cứdT ngây ra như phỗng, tùy ý đGOểO bàn tay trong suốt của hắxlYn đAKQặt lên trán mình, cô cũng không đTểxI ý đFDYược.

“A... không... tôi cảMFMm thấPOy mình lúc này rấrst tô...” Đến khi tỉhzxnh ra mới hoảxlYng loạFtn xua tay phân bua thì Linh lạehPi cảWm thấPy cơn buồn ngủ ập đcGến. Sau đIó lạWwei tiếp tục an giấCSc ngon lành trên chiếc giườWng lớn.

...

“Thật hết nói nổi cậu. Vân Tiên. Cậu còn đhzxịLOnh giữCS cái tính điPàn bà đCSấKxFy đPWiến bao giờB vậy !?”

Cửa phòng chợt mở tung, Lục Vân Tiên thảDPpn nhiên quay đWầzWu lạCSi, đcGối diện với hắtn là một ngườwxi đMFMàn ông cao lớn, vóc ngườrsi vạehPm vỡ, cảYhA ngườxi mặc bộ khinh giáp cổ nhẹ nhàng bám sát cơ thểPWi, tôn lên vóc váng uy dũng của hắKxFn. Tóc ngườWHi này đBểO dài, búi lên thành một cục nhỏ trên đSBỉhzxnh đIầYWSu, khuôn mặt nghiêm nghịEUr, hình chữQdGđcGiều, mắAKQt to, lông mày rậm, mũi thẳng và cao cùng đheôi môi dầby. Nhìn qua thì cái gì trên mặt hắQdGn cũng hơi quá khổ một chút, nhưng tổng hợp lạxyi với nhau không ngờt có chút cảlcqm giác cân đMFMối hài hòa, ánh lên vẻ đOẹp của lực lượng nam giới, thô bạLOo, tràn ngập dã tính, nhưng cũng không kém phầPn hấFtp dân.

“Anh về rồi hảWb !? Tử Trực. Thế nào !? Chuyến điOWi đKxFến tận cùng ma giới có thu hoạYhAch đxIược gì chứGO !?” Lục Vân Tiên vui vẻ đSBáp, hồn nhiên bỏ qua câu chỉhe trích vừa rồi.

Vương Tử Trực, một trong tứUcđTạwCxi ma tướng danh chấLOn ma giới, dưới trướng ma chủ, từng chiến đdTấehPu ngang ngửa chiến thầWwen Ares của thầOn giới và thiên tướng tam nhãn của tiên giới. ChỉW nhắBc đheến tên anh ta cũng đYhAủ khiến đcGám thầLOn binh, tiên tướng nghiêng ngảYWS, là chiến tướng nổi danh nhấOt và cũng là ngườWwei mạOxEnh nhấYhAt ma giới hiện tạFDYi. Đánh đPOâu thắwCxng đzWó, tưởng chừng không gì có thểpRL làm khó đKxFược ngườiOWi đzWàn ông này. Nhưng lúc này, hắOn chỉEUrđheứiPng đUcó, thở dài với thanh niên đlcqối diện.

“Vốn dĩhe không đPOịwCxnh về sớm như vậy, nhưng nghe Mộc nói cậu đZZiã thoát khỏi phong ấhzxn, nên mới vội vã chạxIy về xem sao. Hỏa Long và Phi Kiếm đMFMi tiên giới cũng đqkã sắWwep trở lạlcqi rồi. Ngày tứWHđlcqạiPi ma tướng tập họp cũng không còn xa nữYWSa.”

...

“Cái thằYWSng ngốc này... ChỉUc cầxyn chờzW mườOi năm nữUca, chắOxEc chắFtn bọn ta sẽ có cách phá vỡ phong ấcGn cho cậu, tạLOi sao phảFDYi khổ như vậy !?”

“MườAKQi năm... có thểO thay đtổi rấlcqt nhiều chuyện, có thểLO khiến tôi vĩdTnh viễn không thểxlY gặp lạWwei cô ấOy nữzWa.”

“MườAKQi năm... có thểO thay đtổi rấlcqt nhiều chuyện, có thểLO khiến tôi vĩdTnh viễn không thểxlY gặp lạWwei cô ấOy nữzWa.”

“Lạlcqi là mườwCxi năm... Tôi thật chẳng hiểDPpu nổi cậu. ThờEUri gian cậu ở cùng Nguyệt Nga giỏi lắWwem chỉDPp chưa đWHược mườFti năm. Vậy mà cậu vì cô ấxy có thểEUr bỏ qua nhữhzxng ngườxi luôn bên cạWHnh cậu cảKxF ngàn năm... có đWáng không !?”

“Anh muốn nói đDPpến Mộc sao !?” Lục Vân Tiên cườehPi khẽ.

“Không phảPi chỉEUr có mỗi cô ấhzxy.” Vương Tử Trực nghẹn họng nói.

“Có nhữQdGng tình cảBm khắwxc cốt ghi tâm, chỉUc một phút giây cũng đOáng giá ngàn đCSờCSi, con ngườQdGi chúng ta khác ma tộc ở đcGiểiOWm này, tôi tưởng anh cũng biết chứcG. Giống như anh và Richard luôn quan tâm đwxến Mộc vô đBiều kiện, tôi dám chắEUrc... nếu cô ấWy xảwCxy ra chuyện, dù phảrsi chờdT cảrs vạxIn năm nữSBa hai ngườqki cũng sẵiOWn lòng...”

“Thôi...thôi... tôi đUcầKxFu hàng. Đừng có lôi mấRBy bài giảWng đhzxạWweo sến súa của cậu ra nữxya. Ngườqki ngoài biết ma chủ của ma giới là một tên lụy tình thế này chắhec là cườPOi đCSến vỡ bụng mấWbt.” Vương Tử Trực biết tên này lạLOi sắWHp sửa tâm trạtng, nhanh chóng xoay ngườWi muối rờFti đWwei. Hơn nữLOa, bịdT ngườYhAi ta chỉLO rõ tình yêu đbơn phương của mình cũng khiến hắqkn cảiPm thấehPy ngạxIi khó tảZZi. Ở lạKxFi chỉP tổ rước lấdTy phiền phứcGc, vẫn là tránh xa tên tự kỉMFM này ra thì hơn.

“Athena biết rồi đWbấxyy.” Lục Vân Tiên cườCSi nói.

RầiOWm.

Vương Tự Trực lảCSo đbảUco, bộ giáp trên thân đWbánh vào tườxng một cái thật mạYWSnh, làm cảYWS cung đehPiện cũng có phầOn run rẩcGy lên một chút.

...

" Chúng ta sẽ chia ra tìm trận pháp..."

" Tìm cách giết thằxyng đFDYầYWSu bạWbc đxyó..."

King, Thầwxn tiễn, Claude và Robert tám mắlcqt nhìn nhau, sau đhzxó cùng vểPWinh tai nghe thật kỹ nhữxlYng phân phó của Richard cho nhữFDYng ngườGOi khác.

Thì ra mục đheích của Richard khi lên đbảPWio cũng là trận pháp hấPOp thụ năng lượng đDPpó.

Hòn đFtảiPo này là do King tạQdGo ra, nhưng hắrsn chẳng hề hay biết về trận pháp cho đlcqến ngày Linh tìm đAKQược lờFti nhắYhAn trong gốc cây ở căn nhà nhỏ bên hồ đqkó. Trong khi một đAKQám ngườTi ngoài lạAKQi biết trước. Đúng là mỉhea mai.

Trên đEUrờFti này có duy nhấYWSt hai ngườbi mà King không thểhzx hiểZZiu đrsược, dù có phân tích hay suy diễn bao nhiêu lầPWin đRBi chăng nữFta. Đó là Lục Vân Tiên và Kiều Nguyệt Nga. Cũng là ma chủ và true Queen của trườrsng sinh đWweảcGo. Hai ngườiOWi này luôn làm việc có vẻ tùy ý, tự phát vô cùng, nhưng phảWi mãi về sau hắWHn mới biết đMFMược mục đwxích thật sự của họ.

Không hiểiPu đWbược thì sẽ không cố hiểLOu nữWa. King trước giờzW luôn như vậy. Bây giờT quan trọng nhấOt là làm thế nào tìm ra trận pháp trước Richard. NghĩFtđhzxến đYhAây, hắhzxn lạDPpi mở con mắMFMt chân lý lên, truyền tin cho mọi ngườMFMi:

"Chúng ta phảxlYi đYWSẩdTy nhanh tốc đlcqộ, với đBộ càn quét của đxyám quỷ dạW hành và tửđMFMồ, Richard sẽ tìm đFDYược trận pháp rấiPt nhanh thôi ! Nhưng trên đehPườehPng đRBi sẽ tiếp tục gặp tửđOồ, thậm chí là ghouls. Cực kỳ nguy hiểiPm khi chúng ta không còn trận pháp hộ vệ nữMFMa. Mọi ngườiPi có ý kiến gì không !?"

"Không !!! Nhanh tăng tốc đehPi thôi, tôi muốn về nhà lắiPm rồi !!!"

"Đúng thế, thà rằxlYng liều mạpRLng !!! Rờxi khỏi nơi quái quỷ này sớm ngày nào hay ngày đUcó !"

" Cũng không phảZZii là chưa từng đIánh qua tửđLOồ, sợ gì chứpRL !! "

Bấhzxt ngờRB là không hề có ai phảehPn đCSối. Dù biết rằBng tăng tốc di chuyểPWin, không có trận pháp bảOxEo vệ thì họ sẽ gặp nguy hiểxIm hơn rấxIt nhiều, nhưng điPi cũng chết mà ở cũng chết. Chi bằqkng oanh oanh liệt liệt một lầpRLn, cầhzxu sinh trong tử. Suy nghĩSBđSBược ăn cảPWi ngã về không này King khó mà hiểSBu đFDYược. Trước giờx hắIn chỉFt có thói quen căn cứx vào số liệu, phân tích mọi việc, sau đTó căn cứDPp vào khảiP năng thành công rồi mới đFDYưa ra quyết đWweịxInh. Vậy nên đcGã không làm thì thôi đOã làm thì chắxc chắPOn phảrsi thành công.

Mọi ngườxyi đtều đUcã đheồng ý, vậy thì chẳng cầEUrn do dự gì nữiOWa. King nhạxIt giọng:

" Vậy đGOược rồi, tấPOt cảLO chuẩiOWn bịhe nước sạBch và đPOồ ăn, sau đBó xuấFDYt phát. Các pháp sư, hãy khắcGc nhữlcqng trận pháp này lên gậy phép. Đủ mườSBi cái có thểAKQ cấiPp tốc dựng một vòng bảKxFo hộ tạLOm thờPi. Nếu gặp vật thểUc bấLOt minh tấhzxn công, cắdTm mườOi cây gậy xuống, sau đFDYó vận chuyểiPn mana như quỹ tích vận hành của trận pháp lớn này là đehPược. Sau hai giờFDY nữba chúng ta sẽ xuấxlYt phát."

"Rõ, thưa ngài" Mọi ngườhei đGOồng thanh vui vẻ nói. Có thểEUr sống đrsến lúc này, lạTi thấSBy đwCxược hi vọng về nhà, nhân sinh đOã đCSủ mĩT diệu rồi.

King mệt mỏi tắxlYt chân lý, tiếp tục ngủ vùi. Thương thế của hắDPpn vẫn chưa hồi phục, trái lạKxFi ngày càng nặng hơn. Đến cơ miệng hắrsn cũng chẳng dùng đpRLược nữFta, chỉUc còn cách lấiPy chân lý truyền tin.

Đểrs yên cho hắxyn ngủ. Mọi ngườBi lặng lẽ bắRBt đZZiầEUru làm việc.

Bừng bừng sứTc sống, tràn ngập niềm tin.

...
Chương trước Chương tiếp
Loading...