Trường Tình
Chương 44: 43: Chút Tiến Triển
Chương 43 “Dung Dung, nếu như không chán ghét vậy thì thử tiếp nhận một chút coi sao, thử một chút cũng không mất gì…..” Nàng thật vất vả mới kéo Dung Dung lại gần một chút, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay. Mộc Hãn là bạn thân, có lẽ còn muốn thân hơn bạn thân gấp mấy lần, thậm chí Tạ Khinh Dung từng thương Mộc Hãn giống như muội muội. Cho nên Tạ Khinh Dung vẫn không thể thuyết phục bản thân nhận thứ tình cảm đó của Mộc Hãn. “Quay lại giường của cậu rồi ngủ đi, tôi không muốn muốn đến chuyện này thêm lần thứ ba.” Thanh âm Tạ Khinh Dung nặng nề cảnh cáo. “Ờ.” Giọng điệu của Mộc Hãn vô cùng mất mát, lúc trước chỉ cần Tạ Khinh Dung nghiêm túc hay tức giận, Mộc Hãn đều chỉ có thể đầu hàng. Mộc Hãn trèo lên giường mình, liên tục mấy ngày nay luôn ngủ chung giường với Dung Dung, hiện giờ chỉ ngủ một mình, Mộc Hãn uể oải nhìn người nằm trên chiếc giường sát bên, rõ ràng nàng và Dung Dung có thể thân mật như vậy, vì cớ gì mà Dung Dung không chịu lấy dũng khí để bước thêm một bước nhỏ thôi? Tạ Khinh Dung nhắm mắt lại, muốn ngủ rồi, chỉ là dù thế nào cũng không ngủ được, cô nghe được âm thanh trở mình của Mộc Hãn ở sát bên, thực hiển nhiên Mộc Hãn cũng chưa ngủ. Nói thật, cô cũng không chán ghét khi Mộc Hãn kề cận hay thỉnh thoảng thân mật, thậm chí lại có chút thích nữa cơ. Lúc trước sở dĩ chịu làm hòa với Mộc Hãn cũng là vì nàng biết so với người khác, Mộc Hãn luôn dính và ỷ lại chính mình, vì thế mặc dù biết Mộc Hãn đối với mình có thứ tình cảm như vậy, nhưng cô cũng không có quá lớn phản cảm với Mộc Hãn, chỉ cảm thấy tình cảm này là không đúng cũng như không nên có. “Dung Dung, tớ ngủ không được.” Mộc Hãn rốt cục vẫn nhịn không được phát ra tiếng, không biết Dung Dung ngủ chưa nữa, nếu ngủ rồi liền len lén leo lên giường Dung Dung ngủ. “Cậu cứ trở mình suốt như vậy thì làm sao tôi ngủ được.” Tạ Khinh Dung hơi thở dài, rõ ràng Mộc Hãn cũng là một nữ nhân lớn tuổi, chính là không hiểu tại sao Tạ Khinh Dung vẫn không tự chủ được đem Mộc Hãn này liên hệ với thiếu nữ thiếu hụt tình yêu và cảm giác an toàn của mười năm trước. “Dung Dung, cậu ngủ không được à!” Mộc Hãn ngạc nhiên nói, chẳng lẽ Dung Dung cũng không quen khi không có mình ngủ bên cạnh? “Nếu không có cậu làm phiền thì có lẽ tôi đã ngủ lâu rồi.” Tạ Khinh Dung vẫn cảm thấy là do Mộc Hãn làm ồn, vì nghe thấy Mộc Hãn trở mình liên tục, nên mình mới không ngủ được. “Người ta thật sự ngủ không được mà, hơn nữa mình không thích ngủ một mình, chăn có chút lạnh.” Mộc Hãn giả vờ đáng thương nói. “Cậu mở điều hòa lên là được.” Tạ Khinh Dung biết Mộc Hãn rất sợ lạnh. “Không phải Dung Dung không thích mở điều hòa sao?” Nàng nhớ rất rõ, mặc kệ nóng hay lạnh, cho tới bây giờ Dung Dung đều không thích mở điều hòa ngủ, từng bị Mộc Hãn nói là chứng sợ hãi điều hòa. Nếu không bật điều hòa, thì với một người vốn sợ lạnh như Mộc Hãn e là cả đêm cũng không ngủ yên. “Cậu lại đây đi, tuy nhiên không được động tay động chân.” Tạ Khinh Dung miệng tuy nói rất nghiêm nghị, nhưng vẫn không nhìn được mà mềm lòng. Mộc Hãn nghe Tạ Khinh Dung cho phép, lập tức vạch chăn nhảy xuống, nhanh chóng leo lên trên giường Tạ Khinh Dung, liền lập tức ôm lấy Tạ Khinh Dung. Tạ Khinh Dung vốn không muốn cho Mộc Hãn ôm, nhưng khi tay chân lạnh lẽo của Mộc Hãn dán vào trên người mình, cô lại mềm lòng, cố chờ một chút, chờ cho tay chân Mộc Hãn trở nên ấm áp, thì sẽ không cho nàng ôm nữa. Hiện giờ cứ để cho nàng ôm một lát vậy, chỉ một lát thôi, Tạ Khinh Dung thầm nghĩ. Mộc Hãn ôm toàn thân ấm áp Tạ Khinh Dung, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Dung Dung thật sự rất tốt với mình, rõ ràng tay chân lạnh như băng của mình dán trên người nàng, nhưng vẫn xem như không có gì, Dung Dung cũng chưa bao giờ phàn nàn cái gì. “Có lạnh đến Dung Dung không?” Mộc Hãn hỏi. “Sau này chuẩn bị một ít thuốc cho cơ thể thể chất hàn của cậu, mỗi khi đến mùa đông, tay chân đều lạnh như vậy, không thể cứ để như vậy mãi.” Tạ Khinh Dung cảm giác được tay chân Mộc Hãn truyền đến nhiệt độ lạnh như băng liền nói. “Người ta nói, tay lạnh người yêu thương, tay nóng cha mẹ thương.” Mộc Hãn không chút nào để ý đến thể chất của mình, tay chân lạnh, Dung Dung sẽ giúp mình sưởi ấm. “Vậy cậu mau chóng tìm một người yêu đi.” Tạ Khinh Dung nhẹ giọng nói. “Được thôi, sau này mình sẽ tìm một người rất rất yêu mình, sau đó đối với mình rất rất tốt.” Mộc Hãn nói giỡn. “Không cho phép cậu ôm tôi!” Tạ Khinh Dung đẩy Mộc Hãn ra lãnh đạm nói. Mộc Hãn vừa mới bị Tạ Khinh Dung đẩy ra lại lập tức dính lên. “Mình càng hi vọng người kia là Dung Dung.” Mộc Hãn ôm chặt lấy Tạ Khinh Dung nỉ non nói, thanh âm rất nhỏ, nhưng mà vẫn để Tạ Khinh Dung nghe được, chẳng qua Tạ Khinh Dung lại coi như không nghe thấy. “Cậu mà dám ôm tôi lần nữa, tôi liền đạp cậu xuống giường.” Tạ Khinh Dung thấp giọng cảnh cáo, Mộc Hãn tựa như kẹo cao su, chỉ cần dính là gỡ không ra nổi, thật sự thì Tạ Khinh Dung cảm thấy mình không nên dung túng Mộc Hãn như thế. Mộc Hãn nghe vậy liền hơi thả lỏng, không cho chính mình ôm Dung Dung chặt quá, phải biết rằng từ trước đến nay, Dung Dung nói được là làm được. Trang Ỷ Mộng gọi điện cho Mộc Hãn xong, tâm tình vô cùng tệ, quay đầu xe lại, chạy thẳng trở về, rất nhanh đã trở lại nhà Kim Linh, giống như muốn làm theo ý nguyện của Mộc Hãn, cùng Kim Linh triền miên. “A……” Nghe được tiếng rên rỉ mập mờ khiến người trưởng thành như Trang Ỷ Mộng tự nhiên biết thanh âm này là gì, Trang Ỷ Mộng nghĩ đến Kim Linh lại triền miên cùng người khác, trong lòng liền sinh ra cảm giác ghê tởm chán ghét, khi nàng chuẩn bị bỏ đi, bên trong lại truyền ra âm thanh đứt quãng. “Ỷ Mộng…..Mau…..” Trang Ỷ Mộng vừa nghe thấy tên của mình liền nghĩ có lẽ là mình nghe nhầm, không khỏi bước lại gần phòng ngủ của Kim Linh, muốn nghe rõ ràng một chút, càng đi tới gần Trang Ỷ Mộng càng cảm thấy không đúng, không có giọng nói của người khác, chỉ có giọng của một mình Kim Linh, lẽ nào… Trang Ỷ Mộng bất tri bất giác đi đến trước cửa phòng Kim Linh, phát hiện Kim Linh để cửa khép hờ, xuyên thấu qua cánh khe cửa nàng nhìn thấy một mình Kim Linh nằm ở trên giường, đang đối với cơ thể của mình làm chuyện tình khiến người ta thẹn thùng, đã vậy còn mở miệng gọi tên của mình. Trang Ỷ Mộng lập tức hiểu được thì ra Kim Linh lấy mình làm đối tượng ảo tưởng làm tình, loại cảm giác này thật sự rất quỷ dị, nhưng không thể không phủ nhận, thân thể của cô bị một màn này gợi lên dục vọng, cô đẩy cửa đi vào phòng ngủ của Kim Linh. Trang Ỷ Mộng đột nhiên xuất hiện làm cho Kim Linh hoảng sợ, ngón tay vội vàng rút ra khỏi cơ thể của mình, nàng cảm thấy có chút chật vật, thế nhưng bị Trang Ỷ Mộng nhìn thấy khi đang tự giải quyết, vả lại còn gọi tên của nàng. Kim Linh có cảm giác giống như trong lòng có bí mật không thể đưa ra ánh sáng nào đó, rồi bất chợt bị bại lộ dưới ánh mặt trời, nàng cực kỳ không thích loại cảm giác này chút nào. “Sao bỗng nhiên cô lại trở về đây?” Kim Linh hỏi, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Trang Ỷ Mộng quay trở lại đúng là khiến cho nàng rất cao hứng, với điều kiện kiên quyết là không để bị nhìn thấy một màn này, chắc có lẽ ở trong lòng Trang Ỷ Mộng, vị trí của mình lại tăng cao không ít. “Sao cô không tìm người giải quyết?” Trang Ỷ Mộng có chút khó hiểu, nữ nhân như Kim linh, tùy tiện búng cái ngón tay đều sẽ có vô số người gục dưới chân nàng, thật sự không cần thiết phải ủy khuất mình như vậy. “Phiền phức.” Kim Linh khinh thường nói, lười đi ra ngoài, lại không muốn đem người về nhà, hơn nữa dạo gần đây không có hứng thú với người khác. “Tôi cũng không ngờ cô thèm khát tôi như vậy, ngay cả đối tượng tự sướng cũng là tôi.” Trang Ỷ Mộng ngồi xuống bên giường Kim Linh vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm Kim Linh, cười như không cười nói. “Lúc nãy thân thể bị tôi khơi gợi nóng lên, rồi bị cô bỏ mặc , cho nên người ta mới muốn cùng cô giao triền.” Kim Linh tuyệt đối không thừa nhận lần trước sau khi bị Trang Ỷ Mộng mãnh liệt áp, trong đầu óc đều là Trang Ỷ Mộng, hạn chế cùng không hạn chế đều có. Hết chương 43
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương