Trường Tương Tùy

Chương 7



Lấy lại hình dạng con người đi trong núi, mới khiến cho ta phát hiện ở núi tốt đẹp, rêu xanh, cây cổ quái, càng nhìn càng thân thiết. Sơn đạo không dễ đi, Tiêu Triết thấy ta đang bị bệnh, thường xuyên dắt ta, thập phần cẩn thận. Bay qua núi thật vất vả, bước trên đường lớn bằng phẳng, Tiêu Triết thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn không chịu buông tay.

Trời chiều tà tà chiếu vào trên người Tiêu Triết, khiến bóng dáng thêm vài phần hùng vĩ. Tiêu Triết lôi tay của ta, hai tay kéo thẳng tắp, trên mặt đất là một cái bóng tà tà thật dài.

Ta thường thường hậu tri hậu giác(luôn để ý xung quanh), đặc biệt ở thói quen  nhìn ngó trước sau. Ví dụ như hiện tại, ta vừa mới mới phát hiện một chuyện thật kinh người.

Ta kích động nhịn không được đứng lên.”Tiêu Triết......” Không, vẫn là không nên nói, để tránh phức tạp. Tiêu Triết nghe vậy quay đầu lại, đối diện ta không cười, cố gắng khôi phục khuôn mặt méo mó bình thường. Tiêu Triết nhìn ta quái dị, thập phần khó hiểu.

“Không có việc gì, không có việc gì......” Ta đảo mắt đi chỗ khác, “Ta chỉ là muốn, ha hả, đêm nay hẳn là có thể, cái kia, ở trọ. Ân, đúng, chính là như vậy, ha hả a.” Nói chuyện này ngay cả ta cũng cảm thấy mình như ngốc, chính Tiêu Triết cũng không nói gì. Hắn dần dần nghiêm túc gương mặt, dùng ánh mắt rất sâu rất sâu nhìn ta, giống như nhìn thẳng vào linh hồn ta.

“Ân, đúng vậy, phía trước đúng có một tiểu ***.” Bỗng nhiên xoay tầm mắt đi, Tiêu Triết nhìn về phía trước thản nhiên nói.

Lúc sau, Tiêu Triết vẫn không nói gì, cũng không buông tay, nhưng từ trong lòng bàn tay kia truyền đến cái gì đó có chút bất đồng, ta cảm thấy cảm giác không hề giống nhau, giống như một con dơi đột nhiên xâm nhập, làm rối loạn không gian của con người.

“Ông chủ, hai gian phòng.” Ngữ khí Tiêu Triết vững vàng, ta sửng sốt, không cần ngủ cùng nhau? Sắc mặt Tiêu triết cũng cực vững vàng, ta cái gì cũng nhìn không ra. Nhưng chính biểu tình vững vàng này làm cho ta cảm thấy không ổn. Nghĩ lại, một người một gian, thật cũng thoải mái, cũng không nói gì nữa.

Dùng xong cơm chiều, tắm xong, Tiêu Triết đem ta an trí hảo, trở lại phòng mình. Ta ở trên giường trở mình đến trở mình đi, chỉ chờ đêm dài yên tĩnh.

Ta nhìn trộm Tiêu Triết, đã ngủ, rất là an ổn, vì thế yên tâm xuống dưới. Đi đến bên cửa sổ, ta thả người nhảy ra.

Bay nhanh ở trên đường lớn ban đêm, lòng ta chỉ tràn đầy một thanh âm! Ta tự do! Ta rốt cục tự do! Không có khóa  yêu gì đó, ta toàn thân từng lỗ chân lông đến mạch máu đều rất hưng phấn, ta đã lâu không du đãng ban đêm như vậy. Ta ở trên cây nhìn quanh, bóng đêm hạ màu đen quỷ dị, nhánh cây trông như cái sừng, ở trong mắt ta đều là đáng yêu.

Ta đứng ở trên một nhánh cây, phương xa có đám mây trắng, ánh trăng ở phía sau lộ ra một hình ảnh huyền ảo. Ta thân khai song chưởng, chậm rãi vận khí, khiến tinh khí từng chút một tràn đầy toàn thân của ta. Cảm giác thống khoái vui vẻ thoải mái. Ngưng thần yên lặng nghe, xa xa có tiếng nước róc rách truyền đến, ta cười rộ lên, xoay người theo tiếng nước kia mà đi.

Quả nhiên, một con sông uốn lượn xuất hiện ở trước mặt ta. Cởi quần áo, ta vui vẻ nhảy xuống, đi tới chỗ sâu tận thắt lưng, ta bắt đầu nghịch nước. Chạy rất xa, cơn buồn ngủ lại kéo đến, còn pha mệt mỏi, nước lạnh kích thích làn da của ta, mạch máu co rút rất nhanh, một trận khoái ý.

Bò lên bờ, ta nằm trên mặt đất, nhìn ánh trăng mông lung. Đêm nay quả thật vui vẻ hết sức.

Phương đông vừa sáng, ta đứng lên mặc quần áo, thầm nghĩ, phải mau trở về, Tiêu Triết mà biết nhất định sẽ lại lắm chuyện.

Ta nhìn sang bốn phía, một mảnh phong cảnh xa lạ. Ta cười rộ lên, xoay người một cái, liền trở lại bên lữ ***. Ta ngẩng đầu nhìn cửa sổ ta đã nhảy ra, nghĩ không biết có nên đùa Tiêu Triết một chút không. Vừa mới nhấc chân đi hai bước, ta đột nhiên đứng sững lại.

Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì đã đi xa vậy mà lúc này chân ta lại hướng về lữ ***? Vì cái gì ta vẫn phải quay về? Tại sao ta không thừa cơ hội này rời khỏi hắn vĩnh viễn không quay đầu lại? Vì cái gì vì cái gì vì cái gì? Chẳng lẽ Ngân hồ ta mới ở núi này mấy tháng ngắn ngủi mà đã có thói quen kết bạn với phàm nhân? Phàm nhân? Tiêu Triết...... Cái tên này vang mãi trong lòng ta.

Ta ôm đầu đau khổ ngồi xổm trên mặt đất. Vì cái gì ta đối với này người này nhớ mãi không quên, nhưng lại quên ta vốn là sơn dã vật(ý nói không phải người). Vì cái gì? Vì cái gì ta đã chạy đến nơi hoa cỏ cách xa lữ ***, lại vẫn là nghĩ phải mau trở về, trở lại bên người hắn? Bên người hắn? Ta giật mình. Ta nghĩ đến khi Tiêu Triết ôm lấy ta, Tiêu Triết hôn ta, Tiêu Triết nắm tay ta,cảm giác của Tiêu Triết vẫn còn ở trong từng thớ thịt trên người ta. Ta còn Huy Duệ, Huy Duệ cũng sẽ ôm ta, hôn ta, nắm tay ta, nhưng toàn bộ cảm giác đều không giống nhau. Ta rốt cuộc là vì cái gì? Ta ngừng lắc đầu.

“Không thể tưởng được, bất quá một ngày, ngươi không ngờ đối với ta tình đã thâm sâu......” Một thanh âm ầm ầm vang lên trong đầu ta, bùng nổ một trận sấm sét. Lời nói của Tiêu Triết lúc mới quen trở lại bên ta, ta ôm đầu kháng cự. Càng kháng cự, thanh âm này càng mãnh liệt, cứ âm ỷ ngay cả màng tai đều rung động, vang ong ong. Tình đã thâm sâu! Tình đã thâm sâu! Tiêu Triết Tiêu Triết Tiêu Triết! Không! Nhất định không phải như vậy!

Ta khí cực, nghĩ muốn cố gắng bỏ qua chuyện này.

Tiểu nhị trong *** đi ra đổ nước, phát hiện ta.

“Công tử? Không phải công tử này ngày hôm qua mới vào *** sao! Vị khách quan này, tiểu *** vừa mới chuẩn bị tốt đồ ăn sáng, khách quan nếu phải đi sớm, có muốn dùng bữa trước không?”

Đồ ăn sáng? Ta phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện ta ôm mặt ngồi xổm trên mặt đất đến tận lúc mặt trời đỏ ửng vẫn không nhúc nhích, bộ dáng thập phần buồn cười. Không ngờ lúc này, ta lảo đảo đứng lên, chân tê dại.Dìu ta đến ngồi trên ghế mộc một lúc lâu, chân mới khôi phục tri giác.

Tiểu nhị kia lại đi ra dọn đồ vật này nọ, đối ta thiện ý cười cười.

Đúng! Ta vỗ trán, rốt cục tìm được một đáp án vừa lòng. Ta cảm kích hướng về phía tiểu nhị bày ra một nụ cười rất vui vẻ, tiểu nhị kia không hiểu vì sao, gãi đầu, ngượng ngùng đứng lên.

Ha ha ha ha! Chính là như vậy! Thì ra là thế! Cho nên ta mới nhớ mãi không quên hắn! Ha ha ha ha! Đáp án này thật sự là hảo.

Tâm tình rộng mở trong sáng, ta sôi nổi theo cửa chính lữ *** trở về phòng. Đi ngang qua cửa phòng Tiêu Triết, ta ghé lỗ tai lên cửa, không có một chút động tĩnh. Ta yên tâm đẩy cửa phòng mình ra, đã thấy Tiêu Triết như một pho tượng thần ngồi bên cạnh bàn.

Đi nhầm phòng? Ta lui ra ngoài nhìn nhìn lại, không có a. Chẳng lẽ Tiêu Triết đã phát hiện ta đi chơi đêm, đặc biệt đến bắt tội ta?

Ta hé ra khuôn mặt tươi cười đi qua, còn chưa mở miệng, Tiêu Triết thoáng cái vụt đứng lên, gắt gao ôm ta, giống như muốn khiến ta vỡ nát ra trong thân thể hắn.

“Tiêu Triết, đau......” Ta kháng nghị. Tiêu Triết mắt ngơ tai điếc. Đầu của hắn buông xuống, dính sát vào cổ của ta, một ít thanh âm mơ mơ hồ hồ nhỏ vụn nhỏ giọt vào tai ta, không biết hắn than thở nói cái gì.

Thật vất vả mới nghe được rõ ràng, nguyên lai hắn lặp đi lặp lai bất quá bốn chữ “Ngươi đã trở lại”. Đột nhiên hiểu được ta bỗng dưng run lên. Thanh âm của Tiêu Triết mang âm mũi rất nặng(cái này là trong cách phát âm của người Trung có một số âm gọi là âm mũi), hắn lập lại thật lâu, cuối cùng rốt cục nói, ngươi nếu hôm nay trở về, như vậy, ta sẽ không bao giờ … thả ngươi đi nữa, nếu có ngày ngươi muốn rời khỏi ta, ta nhất định sẽ dùng đủ loại phương thức khóa trụ ngươi, trói chặt ngươi, cho ngươi vĩnh viễn không thể thoát thân.

Ta cảm thấy được tai mình thật ướt, có chất lỏng theo cổ ta chảy xuống, chảy ròng đi thẳng vào tâm can của ta. Lời nói của Tiêu Triết làm cho ta không an tâm. Mặc hắn gắt gao ôm ta, ta nói, ân, ta sẽ không đi. Tiêu Triết buông ta ra, nhưng chỉ thoáng chốc, lại bị hắn kiềm trụ. Đôi môi bị hắn cầm trụ, hắn cạy răng nanh của ta, không chút lưỡng lự xâm nhập tiến vào, ta thực tự nhiên hôn hắn. Cái hôn này so với trước kia khắc sâu hơn, mãnh liệt hơn, lâu dài hơn, ùn ùn kéo đến, tâm tình ở lời lẽ Tiêu Triết cuồn cuộn không ngừng truyền tới. Ánh sáng mặt trời ở sau lưng hắn miễn cưỡng dâng lên, thân ảnh hắn đích hoàn toàn vây quanh  ta. Mặc kệ bên ngoài thế nào vẫn tiếp tục ôm ta .

Lúc sau thả ta ra, Tiêu Triết nâng mặt ta lên, chăm chú nhìn ta.”Tiểu hồ ly, ta thích ngươi.” Ánh mắt Tiêu Triết thực đỏ, ta bị màu đỏ này làm xúc động, hít sâu một hơi, tận tình sa vào trong tâm ý Tiêu Triết.

“A!” Ta kêu ra tiếng sợ hãi, xoay người ngồi xuống. Tiêu Triết bị ta đánh thức, thập phần bất mãn.

“Tiểu hồ ly, ngươi làm gì?”

“Ngươi...... Ngươi......” Ta chỉ vào hắn. Người kia sao lại ngủ trên giường ta?

“Tiểu hồ ly ngươi kinh ngạc  như vậy làm gì? Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên ngủ cùng nhau như vậy.” Tiêu Triết đem ta ấn xuống, nhẹ nhàng ôm ta. “Ta tối hôm qua một đêm không ngủ, bây giờ còn chưa ngủ đủ, ngươi không nên ầm ĩ.” Nói xong lại nhắm mắt lại. Một đêm không ngủ? Giật mình, hiểu được lý do hắn cho ta một phòng. Ta giống như có thể thấy hắn đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ta nhảy vào bóng đêm, lại đợi cho ta trở lại lữ ***. Lòng ta gắt gao thắt lại, rồi lại chợt triển khai, ta quyết định quyết tâm, quay về ôm hắn. Nhìn khuôn mặt ngủ say của Tiêu Triết, đôi mắt cái mũi cái miệng hắn lẳng lặng hiện rõ trước mặt ta, đột nhiên trong lúc đó, ta cảm thấy ngượng ngùng, không biết nên dời ánh mắt đi đâu. Ta chuyển động con mắt, thế nhưng đều là gương mặt Tiêu Triết, vô khổng bất nhập(ở mọi chỗ). Ta ngừng thở, thật cẩn thận tiếp cận.Mắt Tiêu Triết bỗng dưng mở ra. Ta sợ tới mức lập tức lùi về, nhắm chặt hai mắt, làm bộ đà điểu(nguyên văn là con đà điểu, Ảnh chẳng hiểu nó là cái bộ dáng gì nữa a~~).

Người bên cạnh có động tĩnh, một trận cười khẽ từ trên đỉnh đầu truyền đến.

Ta cẩn thận mở mắt ra, phát hiện Tiêu Triết đã ở trên mặt ta, hai tay chống đỡ hai bên.

“Lại nói tiếp, ta còn chưa nghe tiểu hồ ly ngươi trả lời thuyết phục đâu.” Tiêu Triết mỉm cười nói.

“A? Cái gì trả lời thuyết phục?”

“Cũng không biết là ai thất lễ như vậy, vừa mới nghe người ta tâm sự, liền vù vù ngủ, làm cho người ta thập phần thương tâm.” Ta cả kinh, chuyện lúc này lại như đang tái hiện trước mắt. Ngẫm lại hành động vừa rồi của ta, lại nhìn vẻ mặt Tiêu Triết biểu tình như định liệu, càng làm cho ta mặt đỏ tai hồng đứng lên.

“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết nâng mặt ta, “Ngươi phải nói như thế nào?” Thanh âm Tiêu Triết tràn ngập từ tính, giống như trong bóng đêm dắt ta đi không rõ hướng đến nơi nào.

“Ta...... Ta......” Ánh mắt Tiêu Triết thập phần mê hoặc lòng người, ta thấy lòng mình cũng như nhảy đi đâu mất, không hề thuộc về ta, “Ta...... cũng thích......” Đầu của ta càng lúc càng cúi thấp, thanh âm nhỏ đến mức chính mình không nghe thấy. Không được! Lại bị hắn dắt mũi rồi! Bỗng nhiên trong lúc đó linh quang thoáng hiện.” Cơm ngươi làm!” Ta lớn tiếng nói ra hợp lý hợp tình.

“Bởi vì cơm ngươi làm ăn rất ngon, cho nên ta mới trở về!” Ta khốn khổ lớn tiếng tuyên bố đáp án này. Biểu cảm của Tiêu Triết nháy mắt biến hóa liên tục, từ vui sướng trở nên chua xót, hé ra mặt đều là cười khổ bất đắc dĩ.

“Tiểu hồ ly, ngươi thật sự là......” Tiêu Triết lắc đầu, thở dài một hơi thật mạnh, “Quên đi, sớm biết ngươi sẽ không hảo hảo mà nói.” Tiêu triết suy sụp quay về vị trí cũ. Ta ngó  Tiêu Triết từ từ nhắm hai mắt, khuôn mặt chất chứa nỗi khổ, trong lòng cũng từng trận hạnh phúc, nhịn không được trở mình đưa lưng về phía hắn cười rộ lên.

“Tiểu hồ ly, ta đã buồn bực như vậy, ngươi không nên cười......” Tiêu Triết không nói nữa, thật sự buồn rầu. Ta tuy có một chút không đành lòng, nhưng ta nghĩ, cho dù không nói, trong lòng Tiêu Triết cũng nên hiểu được, liền vươn tay ra nhẹ nhàng cầm tay Tiêu Triết.
Chương trước Chương tiếp
Loading...