Truyện Về Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen
Chương 27
Chạy từ Cà Mau về Biên Hòa xem vậy mà khá chua chát, cũng ráng chạy đến cần thơ cũng gần 12h rồi tấp vào nhà nghỉ ngủ... rồi tới sáng mới về lại... Đến trưa thì về tới nhà rồi nhắn tin cho Nhi biết cho con bé yên tâm.Về tới nhà rã rời như 1 chiến sĩ sau khi chiến trường Campuchia về mà hổng ai mừng rỡ hơn chơn thì ra là 3 bà chị với má tui đang sát phạt tiến lên với nhau.Chả thèm quan tâm thằng con zai, thằng em yêu quý của các bả mới về chỉ ờ cái xong lại tiếp tục tập trung vào chuyên môn, mà nói tí về gia đình tui. Thiệt tui không hiểu sao cái ông tổ trưởng khu phố có trao nhầm tấm bằng Gia Đình Văn Hóa cho nhà tui vì thành tích của khu phố ko nữa. Nhóm máu của cả gia đình tui chắc thuộc nhóm máu Đỏ đen chứ ko phải nhóm O, A, B, C, D như bình thường đâu các bác ợHồi ông già tui còn sống, thì ông máu đá gà lắm, có thời gian cả nhà mất ngủ vì cái đám gà ông già tui nuôi sau vườn, chủ yếu nuôi bán, ông có tay nghề nuôi gà lắm, anh H cũng học nuôi gà từ ông già tui. Nhưng do chính quyền truy quét dữ quá, nên cũng không dám nuôi nhiều như trước, chỉ mang đi đá là nhiều, về sau khi sức khỏe hơi yếu yếu thì ổng nuôi gà độ chỉ yếu là thú vui khi về già chứ không còn sức vác đi đá như xưa, bà già tui ngoài cái nghề nấu rượu gia truyền cùng với ông già tui và bán tạp hóa (trá hình thôi) thì bả còn ghi phơ cho các con đề ăn huê hồng từ chủ đề (và đó cũng là lý do tui không dám public địa chỉ nhà tui cho các bác biết), còn 3 bà chị kìa, thì bà khoái chơi bài tứ sắc, bà thì tiến lên, bà thì phỏm, binh linh tinh còn tui chỉ khoái cá độ đá banh như các bác đã biết đấyNói chung mỗi nhà 1 cảnh tui phận cũng làm con nên mấy cái thú vui của đời của họ tui cũng không xía vô, miễn đừng có lậm quá phá gia bại sản là đc rồi...Đúng là khi đi đâu đó xa xôi rồi sau đó trở lại căn nhà mà ta sinh sống thường có cảm giác rất yên bình và thoải mái, hôm qua vẫn còn thiếu ngủ nên giờ ngủ bù tí cho lại sức. Mà bật mí với các bác 1 câu là tui bị dính phải căn bệnh ngủ lang các bác ạ, có nghĩa là ngủ ở mấy nơi khác, tui thường khó thích nghi lắm, phải trằn trọc mãi mới ngủ được chứ trở về lại cái giường của tui, cái gối đầu ấy, cái gối ôm ấy, kê đầu 1 phát là thăng liền.Đến chiều thì dậy ăn cơm. Mà tết nhất nói thật tui ngại ăn cơm nhà lắm, quanh đi quẩn lại cũng Hột vịt kho tàu, 1 nồi khổ qua nhồi thịt chà bá, ko thì cũng 1 xấp bánh tráng quấn rau với thịt heo luột chấm mắm... Nhìn ngớn ngớn quá không nuốt nổi nên thôi mà nhà tui mấy ngày hậu tết thì ăn cơm linh tinh lắm, ai hứng thì vác tô ra đơm cơm ăn thôi chứ ko có chờ nhau. Bèn nhớ đến bé Nhy, nên tui móc điện thoại ra bấm số bé Nhy...- Alo, cho hỏi đây có phải là số đt của ca sĩ yến Nhi em gái Yến trang không thế ?- Nhầm rồi, đây là số Bảo Nhi(y) anh gì ấy ơi - Con bé hiểu ý ghẹo lại - Ờ thế thôi nhé, sry làm phiền, anh cúp máy - Giả vờ giận dỗi - Ấy khoan, hihi, ghẹo tí đó mà, anh về Biên Hòa chưa ?- Anh về rồi, mà đang đói quá, tính đi ăn 1 mình, mà sợ buồn nên chưa biết rủ ai đi cùng đây - Tui giả đò khích con bé- Em rảnh nè, hihihi, ghẹo em quài, cho em đi zới, em cũng chưa ăn gì ?- Đùa chứ, em thay đồ đi, tí anh ghé, mà make up vừa vừa thôi nha, làm quá nhìn muốn... - Muốn gì ? - Muốn ói... - Rồi vậy cúp máy đặng còn khỏi nghe con bé nó rủa...Tắm rửa vệ sinh chym cò sạch sẽ, dắt chiến jupiter thần thánh chính chủ, nhiên liêu đầy bình, 2 kính chiếu hậu đầy đủ mới được rửa sau chuyến đi Cà Mau ký sự về thẳng tiến đến nhà bé NhyVừa đến cửa đã thấy con bé ngồi trên cái ghế dựa rồi, chơi nguyên cái váy trắng màu mè hoa lá hẹ, đội thêm cái nón rộng vành... Thật ko khác nào con nhà tiểu thư... Đúng là 2 con bé Nhi này tuy trùng tên nhưng quả thật tính cách đến gu ăn mặc đều hoàn toàn khác nhau, nếu bé Nhi với tính cách khó hiểu, pha chút tinh nghịch và ăn mặc có phần gợi cảm sexy thì bé Nhy này tính tình có vẻ nết na thùy mị, dễ thông cảm cho người khác và ăn mặc có phần sang trọng chau chuốt kỹ lưỡng từng bộ phận lắm.Vừa thấy tui con bé đã lon ton đi tới... giờ mới để ý thêm cái guốc cao gót nữa có nhất phải dìm tui cỡ đó không ? đã cao rồi còn làm vậy nữaTui mới hỏi: - Ủa ko hôm nay ko thích đi SH hả ?- Xe nào mà hổng được, thích hông, dắt xe vô nhà đi, lấy xe em mà đi – con bé phồng má lên mà đối đáp…riết 2 con này đi với tui riết rồi lờn mặt, toàn học mấy cái tính bố láo…từ tui Hơi quê quê mới bồi thêm phát nữa: - Ủa mà nón bảo hiểm đâu, đội cái nón rộng vành vậy hổng sợ hugo nó vịn à - Ủa hugo là ai – mặt con bé bơ ra- Là mấy anh chiến sĩ công an giao thông bán mặt cho đất bán lưng cho trời vì dân vì nước đó em – tui ghẹo- À, anh mô tả nghe mắc cười quá, hihi, hổng sao đâu, anh cứ chạy đi, ông nào thôỉ…. em lo cho !!! - Đừng có xạo nha má, em lo khóc thì có !- Ơ thật mà, hổng có khóc đâu, phone cho ba em cái là ok heheMẹ, gia đình con bé Nhy cao này chắc lại con ông cháu cha cmnr - Tui thầm nghĩ về thôi đôi có cái vấn đề này nữa tới đó xem nó gọi bác Nhanh hay bác Chậm, rồi kiu con bé lên xe.Lần này leo lên xe, bé Nhy ngồi kiểu nghiêng 1 bên, 2 chân chéo lên nhau (tại mặc váy mà), 1 tay gác lên đầu gối để chặn cái váy khỏi bay 1 tay ôm eo tui. Đi đường người ta toàn dòm tui... à ko... toàn dòm bé Nhy thì đúng hơn... chắc ai cũng nhỉ 2 đứa tui là tình nhân thì phải. ___. !Hôm nay thấy tui, hình như con bé nó mừng như chúa sống lại phải, lúc nào cũng cười, rồi cứ kể lể mấy ngày qua, làm gì, ăn gì, rồi không có ai đi chơi rầu thúi ruột. Rồi con bé cũng hỏi thăm bé Nhi này nọ linh tinh qua loa. Hồi sau tui hỏi bé Nhy: - Hôm nay muốn ăn cái gì người đẹp ? mà cái gì ăn cho no nó xíu nhé, đói lắm rồi đới. - Hihi, hay đi ăn chả lụi đi, lâu quá em chưa ăn…- Ừa, vậy cũng được, sẵn sàng người đẹp…Kể sơ cho các bác món chả lụi này, hình như món này ngoài 1 số tỉnh ở miền Trung có ra thì ở cái miền nam này tui chưa thấy có ai bán, ngoài Biên Hòa chỗ tui, mà ở Biên hòa cũng chỉ có 1 con phố nó bán thôi chứ nơi khác nó cũng chả bán. Nếu ai có dịp ghé Biên Hòa hãy thử thưởng thức cái món ăn dân dã này. Nó thuộc 1 trong nhiều món ăn vặt có thể “no”. Hiện ở Biên Hòa thì các bác có thể tìm ghé ở Bửu Long, nếu đi từ Bình Dương sang, vừa qua Cầu Mới thì các bác quẹo trái…đi khoảng 2km, cứ ngó về bên tay phải sẽ khắc thấy 2, 3 quán. Món ăn có lẽ vì không được phổ biến rộng ra các tỉnh khác, 1 phần là vì gia truyền, có nhiều nơi nó cũng tập tọe làm bán nhưng thực sự ăn cho ra gì và phần thứ 2 là làm cái này rất tốn thời gian, lặt vặt lắm nên đa số vô ăn mấy quấn chỗ này toàn con cháu trong gia đình bu vô phụ người nướng, người gói nhân, người chạy bàn, người trong xe, người lặt rau tỉa bánh tráng... khách ra vô lườm lượp, ăn thì biết nó được làm từ lớp vỏ bánh tráng phơi sương mềm dẽo, được gấp gọn gàng bằng 2 đốt tay, bên trong có nhân gồm thịt heo xay nhuyễn, tôm, rồi người ta xiên nó qua 1 cái cây rồi nướng lên phết mỡ heo cho chín đều, 1 phần chả lùi hiện tại là 12 ngàn (1 người có thể ăn 2 phần là ứt hự). Khi ăn, dùng phần bánh tráng đã được phơi sương được cắt tỉa bằng hình vuông cho rau sống dưa leo, xoài, rau răm, bỏ 2 miếng chả lui vô rồi cuộn lại như gói cuốn… và chấm với nước chấm đặc trưng, cay cay, ngọt ngọt, hơi mằn mặn… nói chung là khẩu vị đặc trưng của người miền Nam.2 đứa bào như chiến hạm, công nhận con này ăn cũng ác chiến. Hai đứa chiến đấu gần 7 phần mà không xi nhê, bem hết gần cả 5, 6 đĩa rau của người ta…Ăn xong con bé rủ đi uống sinh tố ngoài bờ kè, thôi thì cũng chiều lòng thấy có vẻ vui vui làm tui cũng thích lây. Tự nhiên thích cái nụ cười tươi của bé Nhy, nếu bé Nhi nhà ta mang nụ cười khúc khích nhí nhảnh, thì bé Nhy này lại mang nụ cười mỉm lộ rõ 2 cái núm đồng tiền xinh xắn với đôi môi chúm chím. Cũng vác xe chạy ra bờ kè, mà mắt cứ phải địa hugo xem nó cứ đứng đường không. Thà tránh còn hơn, chứ không có rảnh mà mong gặp đó để con bé Nhy test. Đến nơi tui lo cất xe, để bé Nhi gọi nước, rồi ra ngồi, 2 đứa nói chuyện linh tinh từ trên trời dưới đất.Đang nói chuyện ngon lành, chợt bé Nhy khựng lại. Tui cũng thấy là lạ nên tui quay mặt ra đường thì…gặp ngay thằng bồ cũ bé Nhi chạy quá dừng lại nhìn 2 đứa tui chằm chằm. Xong rồi đề máy chạy cái èo... Bé Nhy chợt quay qua kêu tui: - Thôi về đi anh, em nghi có điều không lành. Tui quay qua cười: - Trời có gì đâu, nó có làm gì đâu mà sợ chỉ là chạy ngang qua thôi mà (và thật sự thì đến bây giờ tui vẫn còn hối hận vì ko nghe lời bé Nhy…)Bé Nhy bây giờ nói chuyện với tui mà cứ dè chừng dòm ra đường, xong rồi lại đưa mắt nói chuyện với tui, tui cứ cố trấn an con bé là có gì đâu phải sợ, chỗ này đông người mà. Mà chắc nó cũng không thù dai đâu rồi 2 đứa nói chuyện luyên thuyên trên trời dưới đất tiếp… Uống hết sinh tố, mua thêm cả cá viên chiên, nhai hết cả 2 cái tẩy, 2 đứa tui tính tiền ra về. Do hồi nãy tui chầu chả lụi tui trả rồi, nên chầu này bé Nhy dành trả, tui tính trả luôn mà con bé không cho. Cũng thích cái cách chơi con bé này. Tui để con bé tính tiền tui tranh thủ băng qua bên kia lấy xe trước… Đang lon ton băng qua bên kia, tới chiếc xe, tay đút vào túi móc chìa khóa ra thì tui nghe tiếng xe máy nẹt bô từ đầu ập tới, 3 thằng từ đầu ập tới bất tự cầm ống típ từ phía sau lao tới tui. Lúc ấy tui chỉ kịp nhớ bị bọn nó phang 1 phát đầu tiên ngay bả vai, phát thứ 2 ngay lưng và phát cuối là ngay đầu tui…rồi bắt đầu cảm thấy choáng voáng đầu óc rồi tui gục xuống tại chỗ…chỉ vỏn vẹn nghe những tiếng chửi thề của bọn nó lấn át tiếng hét của bé Nhi đang gào bên kia đường…rồi chìm vào cơn bất tỉnh lúc nào chả hay..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương