Thông tin truyện
Si Triền
Editor: Khuynh Khuynh.Design: Mộc Hữu Đản.Thể loại: Np, Sư đồ luyến, Xuyên không, Cổ đại, sủng.Nàng được ông trời thương xót cho cơ hội trọng sinh lại và mang theo ký ức của kiếp trước vào hình hài một nữ nhi mới ra đời: "Tóc đen như mực, cười nhạt tựa hoa lê",.Mang theo bên mình tuyệt học của một thân y thuật diệu thủ hồi xuân, nàng một mình đi khắp đất nước dương thịnh âm suy xa lạ, lại không biết số mệnh đã từ đó bắt đầu.Kim liên hiện, thiên hạ an.Nhất lũ hương hồn tuỳ phong thệ.Nơi nào mà đến, nơi nào về.Hồng nhan đánh đàn lạc khuynh nhàn.Cửa sổ lạc ảnh tư quân nhan.Phấn hoa tơ liễu bay xa dầnHoa lạc nhà ai tích quân liên.Hắn, phá trần cười, phong hoa tuyệt đại, nhẹ giọng thì thầm: "Ta thật vất vả chờ nàng lớn lên, cho nên, nàng hẳn là của ta...Của ta..."Hắn, đùng đùng nổi giận dùng cánh tay sắt ôm nàng vào lòng, sắc mặt thẹn thùng, ngữ khí lại bất đồng cường ngạnh: "Có phải chỉ cần ta chiếm đoạt thân thể nàng, nàng liền sẽ thành thành thật thật sinh cho ta một cái ngọc oa nhi cùng nàng tương tự?"Hắn, tư thái nhanh nhẹn, cao quý tao nhã, trong mắt đã có thị huyết ngoan ý: "Ta thương nàng, sủng nàng, cho nên trăm ngàn lần không cần cùng dã nam nhân khác câu kết làm bậy!"Hắn, nhíu mày cười, vô lại tươi cười, giống như lơ đãng nhưng lại cố chấp: "Không phải của ta, ta liền khóc, sau đó lại nháo, thật sự không được...Liền xấu lắm!"...............................Cứ tưởng rằng đã rơi vào địa phủ luân hồi, không nghĩ tới mình lại phiêu đãng ở trần gian, trở thành cái gọi là cô hồn dã quỷ.Chẳng qua, nơi này là chỗ nào?Không giống như địa phủ trong miệng mọi người thường nói, cũng không giống thiên đường. Bộ Mạch Nhiên nhíu mi, thân hình lơ lửng giữa không trung.Chung quanh đây cây cối rậm rạp bóng đen, chấm nhỏ không biết tên loé sáng giữa bầu trời đêm, vài động vật côn trùng cất tiếng kêu vang, không gian quang đãng mà âm trầm.Nàng đã ở đây ngây người thật lâu, lâu đến mức không biết đã bao nhiêu ngày tháng trôi qua. Nàng còn trẻ mất sớm, tuy lúc đầu cũng có oán hận nhưng theo thời gian cũng dần dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại bình tĩnh như hiện tại.Một trận gió nhẹ thổi qua, Bộ Mạch Nhiên rùng mình một cái, thân mình hơi di chuyển, sau đó chậm rãi dừng lại.Bất đắc dĩ cười, Bộ Mạch Nhiên nhắm mắt lại, thân bất do kỷ a...Vận mệnh chính mình lại không thể nắm giữ trong tay, như từ trước tới giờ.Ngày hôm sau,thái dương lười biếng chiếu nắng, trong sơn cốc trăm hoa đua nở, cây mọc thành rừng.Bộ Mạch Nhiên tuỳ ý cho gió thổi bay qua bay lại, cũng không giãy dụa. Không bao lâu, chợt nghe tiếng khóc nức nở "...oa...oa...", loáng thoáng, đứt quãng.Cuối cùng cũng nhìn thấy một người sống, Bộ Mạch Nhiên lười biếng mở to mắt, lần theo tiếng khóc chậm rãi bay đến.Thoạt nhìn là một đứa trẻ con hụt hơi thiếu khí, trên người được bọc bởi một mảnh tơ lụa màu đỏ, bị treo trên nhánh cây.Bộ Mạch Nhiên ngồi xuống, nghiên cứu cả nửa ngày cũng không biết có phải tất cả mọi đứa trẻ mới sinh ra đều dùng vải bọc lại như vậy hay không?Ngẩng đầu nhìn lại, bốn phía là vách núi vách đá đen gập ghềnh, lại nhìn đến đứa trẻ vẫn đang nức nở không ngừng, Bộ Mạch Nhiên không khỏi cảm thán mạng của nó lớn.Chắc là bị ngã xuống đi, nhưng như vậy cũng không chết?Bất quá nhìn sắc mặt nó xanh xanh tím tím, xem ra sẽ rất nhanh đi.Bất quá chuyện này cũng không liên quan đến mình, cho dù nó là người sống đầu tiên mà mình gặp, vậy---thì đã làm sao?Bộ Mạch Nhiên đang định rời khỏi, tuy rằng chính mình không sợ ánh nắng chiếu vào, nhưng thời gian lâu cũng sẽ không thoải mái, cho nên vẫn là trở về dưới bóng cây ngốc đi.Mới đi được vài bước liền nghe phía trước có âm thanh truyền đến "sàn sạt...sàn sạt..." âm thanh càng lúc càng lớn.Bộ Mạch Nhiên nghĩ rồi nghĩ, vẫn không khỏi quay đầu lại nhìn.Là một người áo trắng, giữa khung cảnh xanh ngắt của sơn cốc càng thêm bắt mắt, nhưng không thấy rõ khuôn mặt lắm, chỉ cảm thấy quanh thân hắn phát ra hào quang, thực ấm áp...Hắn đi tới lùm cây thấp bé, nhìn đứa trẻ mới sinh vững vàng đặt trên đó.Bộ Mạch Nhiên nhìn trường bào trên người hắn, tay áo rộng thùng thình, kinh ngạc: "Làm sao có thể là quần áo thời xưa như vậy?"Đang lúc hoảng hốt, tiếng khóc trẻ con ngừng hẳn, trước mắt Bộ Mạch Nhiên cũng tối lại, rơi vào bóng đêm.
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
- Chương 1: Kiếp sống ngâm dược
- Chương 2: Dương thịnh âm suy
- Chương 3: Diêm gia phủ đệ
- Chương 4: Quỷ lớn tuổi nhỏ
- Chương 5: Bị lừa bán
- Chương 6: Sử kế thoát đi
- Chương 7: Tình cảnh gian nan
- Chương 8: Tư vị tuyệt vọng
- Chương 9: Chậm rãi lớn lên
- Chương 10: Có chút thành tựu
- Chương 11: Kích động quá độ
- Chương 12: Lư Sơn Chân Diện Mục
- Chương 13: Uy Hiếp Buồn Cười
- Chương 14: Gặp Tiểu Hầu Gia
- Chương 15: Tình nguyện ngồi tù
- Chương 16: Oan gia trước đây
- Chương 17: Rời khỏi hầu phủ
- Chương 18: Nói toạc chuyện xưa
- Chương 19: Phi vân thuật
- Chương 20: Thái độ thân thiết
- Chương 21: Bá đạo bức hôn
- Chương 22: Ở lại diêm phủ
- Chương 23: Sóng mắt lưu chuyển
- Chương 24: Tặng đàn tranh
- Chương 25: Chỉ có thể làm thiếp
- Chương 26: Làm người chữa bệnh
- Chương 27: Nam tử cực phẩm
- Chương 28: Đến tửu lâu
- Chương 29: Ô long sự kiện
- Chương 30: Hòm Thuốc Hoàng Kim
- Chương 31: Đôi sát thủ tình nhân
- Chương 32: Tạm thời sống chung
- Chương 33: Đến sơ ảnh thành
- Chương 34: Chữa bệnh
- Chương 35: Phương pháp trị cổ
- Chương 36: Phát hiện kinh hỷ
- Chương 37: Thất vọng mà về
- Chương 38: Thiếu Niên U Buồn!
- Chương 39: Trùng phùng
- Chương 40: Tươi cười như trước
- Chương 41: Minh chủ võ lâm
- Chương 42: Thảo luận họa pháp
Thể loại truyện
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Cổ Đại
- Tiên Hiệp
- Ngược
- Khác
- Dị Giới
- Huyền Huyễn
- Xuyên Không
- Sủng
- Cung Đấu
- Gia Đấu
- Điền Văn
- Đô Thị
- Truyện Teen
- Hài Hước
- Kiếm Hiệp
- Đông Phương
- Trinh Thám
- Quan Trường
- Linh Dị
- Đam Mỹ
- Quân Sự
- Khoa Huyễn
- Mạt Thế
- Xuyên Nhanh
- Hệ Thống
- Truyện Nữ Cường
- Truyện Việt Nam
- Truyện Bách Hợp
- Truyện Dị Năng
- Truyện Võng Du
- Truyện Nữ Phụ
- Truyện Phương Tây
- Truyện Thám Hiểm
- Truyện Đoản Văn
- Truyện Sắc
- Truyện Lịch Sử
- Truyện GG Dịch