Từ Bi Điện

Chương 31



Tần Cửu An nói một tiếng “Được” rồi vội vàng đi làm việc mà Chưởng ấn phân phó.

Có điều nếu đổi lại là một tháng trước thì chắc chắn Chưởng ấn sẽ không có chuyện muộn như vậy mà còn muốn về. Bây giờ trong nhà trống không, không trống thì còn có việc để chạy về, giống như bọn họ vậy, tịnh thân vào cung, chẳng khác gì cắt đứt sạch sẽ với những người, những việc ở quê. Cho dù tương lai có nở mày nở mặt thì cũng sẽ không có suy nghĩ áo gấm về quê, dù sao cũng đã làm thái giám, đoạn tử tuyệt tôn, trở về cũng chỉ bị người ta cười chê sau lưng. Bọn họ tình nguyện bò leo trong Tử Cấm thành cũng không cầu mong người trong nhà gọi một tiếng “Gia”. Nhưng nói đi phải nói lại, cách xa quê hương, nếu như có người nhờ cậy ngươi thì trong lòng đương nhiên là thích, dù sao cũng là thân thể máu thịt, ai mà không có một chút thất tình lục dục* chứ. Sống sót trong cái kinh thành người không ra người quỷ không ra quỷ này, thời gian dài cũng cảm thấy cô đơn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ.

*Thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.

Tần Cửu An đi đến Thần Võ môn truyền lệnh, để Tăng Kình hôm nay trực dặn dò người chuẩn bị xe, Tăng Kình hỏi: “Đã trễ thế này rồi mà lão tổ tông còn xuất cung về nhà sao?”

Tần Cửu An cắm tay vào ống tay áo, hít mũi một cái: “Còn không phải à. Không dối gạt ngài, ta cũng muốn có một muội muội.”

Chọc cho Tăng Kình cười ậm ờ.

Cho nên nói lão tổ tông không có chút hứng thú nào đối với Vương nương nương, đó cũng là điều phải thôi, dù sao thì nàng ta cũng từng mang thai với nam nhân khác, có trẻ hơn đi nữa thì cũng thiếu đi một chút thú vị, lão tổ tông vẫn là dáng vẻ sạch sẽ như vậy, không muốn lội vào vũng nước đục kia. Vẫn là trong nhà tốt, muội muội tiến cung thì không sao, không tiến cung mà nuôi ở nhà cũng không tệ, dù sao thì thế nào cũng được, đổi lại là hắn ta, hắn ta cũng thích trời tối mà còn về nhà.

Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, quay người lại nhìn thì người cũng đã từ Thuận Trinh môn đi ra. Tần Cửu An và Tăng Kình mang theo người hầu phía dưới bước nhanh lên trước tiếp đón, nâng cánh tay lên đỡ Lương Ngộ lên xe. Người trong xe đã vào chỗ, hắn nhạt giọng nói: “Quan sát nhiều một chút, nhất là phải cẩn thận những thứ dễ cháy, năm mới sắp tới rồi, mọi người đều mong bình an.”

Tần Cửu An và Tăng Kình khom eo đáp vâng, bọn họ đứng trong ngọn gió Tây Bắc, đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa.

Cũng may mà hẻm Băng Trản ở gần, ra khỏi cửa cung rồi đi chưa đến một khắc là đến. Tiểu thái giám gác cổng trực đêm thấy có xe đi vào đầu hẻm thì vội vàng lớn tiếng gọi Chưởng sự. Tào Điện Sinh luôn ngủ muộn, nghe thấy tiếng kêu thì từ trong phòng đi ra, hắn ta đứng ngoài lan can nghênh đón. Xe đi đến trước bậc thang, Cẩm Y vệ điều khiển xe vén màn xe lên, hắn ta bước lên phía trước đỡ người đi xuống, hỏi: “Đốc chủ về vào giờ này, ở trong cung đã dùng bữa chưa? Nếu không thì tiểu nhân gọi người chuẩn bị.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ.

Lương Ngộ nói không cần: “Đã sớm dùng rồi. Cô nương đâu? Ngủ chưa?”

Tào Điện Sinh nói: “Vừa rồi còn đang hỏi, nên cho dế ăn thì cho ăn, đoán chừng chưa ngủ đâu. Ta liền cho người thông truyền với cô nương một tiếng, sáng nay cô nương dậy rất sớm, vốn muốn tiễn ngài ra ngoài, đáng tiếc là không thể gặp được, ngược lại đã ảo não rất lâu đấy.”

Nói như vậy thì vẫn tính là một nha đầu có lòng, Lương Ngộ phát hiện thật ra mình cũng không nghiêm khắc như người khác tưởng tượng, ít nhất thì sự phiền muộn trong lòng đã vì lời hồi bẩm của Tào Điện Sinh mà được hóa giải hơn phân nửa.

Hắn mở cúc cổ áo ra, Tào Điện Sinh vội vàng cởi bỏ áo choàng cho hắn, hắn sửa sang lại áo mũ nói: “Không cần làm kinh động đến nhiều người, ta đi qua đó nhìn một chút là được rồi.”

Tào Điện Sinh đáp vâng, hắn ta không khỏi cảm khái, người nhà không thể giận nhau qua đêm được. Đốc chủ đối đãi với người ngoài thì không có sự nhẫn nại tốt đẹp đó, cũng chỉ có đại cô nương là có thể khiến cho ngài ấy nhiều lần nhượng bộ bỏ qua.

Tào Điện Sinh xách đèn lồng soi đường ở phía trước, đi qua khoa viện* thì hồi bẩm: “Còn có một việc còn chưa báo cho Đốc chủ biết, hôm nay quan viên trông coi hồ trân châu ở Quảng Đông vào kinh, kính biếu cho Đốc chủ hai hộp trân châu năm nay làm ra. Tiểu nhân nhìn chất lượng, so với những năm qua thì không chỉ tốt hơn một chút, còn có kích cỡ, từng viên một có viên to bằng móng tay cái.”

*Sân ở hai bên sân chính.

Lương Ngộ ồ một tiếng: “Hồ trân châu Bình Giang, hồ trân châu Lạc Minh ở Lôi Châu, hồ trân châu Dương Mai ở Vĩnh Yên, còn có hỗ trân châu Thanh Anh ở Liêm Châu, đó cũng đều là nơi tốt sản xuất ra trân châu của Đại Nghiệp chúng ta. Bình thường báo cáo mấy năm liên tục, chi phí khai thác trân châu thật sự vượt qua số trân châu thu được, gia đây còn chưa kịp trừng trị bọn chúng, bây giờ lại tự mình đưa tới cửa rồi. Cứ để mấy viên trân châu đó ở đó đi, chờ sang năm, ta lại đưa đến trước mặt Hoàng thượng.” Hắn quay đầu, kéo môi cười cười: “Miếng thịt mỡ lớn như vậy, bổ sung khẩu vị của mấy người khác thì chi bằng chúng ta tự ăn vào miệng. Mấy tiểu tử bên dưới kia, từng người mở mắt ra mà nhìn nơi khác, cũng đã làm bọn chúng tanh miệng, không quá đáng sao.”

Tào Điện Sinh hiểu ý rồi, cười nói vâng: “Câu nào của Đốc chủ cũng có lý, những quan viên trông coi hồ trân châu kia quả thật hơi tham, đã xòe tay đòi bạc khai thác từ triều đình rồi mà lại muốn giấu trân châu giá cao bán cho nước Tô Lộc, lại tùy cho nước Tô Lộc mua đi bán lại vào Đại Nghiệp. Một vào một ra như vậy thì hao phí biết bao nhiêu, chỉ cho rằng cấp trên không biết.”

Lương Ngộ cười lạnh một tiếng: “Không nói đến thói đời bây giờ, từ xưa đến nay có triều đại nào mà không như vậy? Chỉ dựa vào một chút bổng lộc này của triều đình còn chưa đủ cho bọn chúng đi xem kịch một lần.” Nói xong thì đã đến bên ngoài viện của Nguyệt Hồi, không mang việc công vào nhà riêng, hắn liền giơ tay lên, ra hiệu cho Tào Điện Sinh ở bên ngoài chờ.

Giương mắt nhìn, phòng chính còn để đèn, nha đầu đi vào lại đi ra, xem ra Nguyệt Hồi vẫn chưa ngủ.

Bây giờ nghĩ kỹ lại chuyện ngày hôm qua thì đúng là hắn đã quá so đo, vốn cũng không phải là chuyện lớn không thể cứu vãn gì, kết quả lời nói ra càng nói càng nghiêm trọng, tự mình buồn phiền, cũng dọa cho nàng sợ hãi. Hôm nay nên làm thế nào để xem như không có chuyện gì xảy ra mà trôi qua một cách tốt đẹp, trong lòng hắn cũng không chắc, hắn chỉ chậm rãi giẫm lên bậc thang, chậm rãi dọc theo hành lang mà đi về phía trước. Bỗng nhiên trong sự yên tĩnh truyền đến tiếng dế kêu, hắn đứng đó, lại không quá nguyện ý.

Nguyệt Hồi ở bên trong không hề hay biết, nàng cho dế ăn xong liền sờ vào hai cái bầu hồ lô. Dụng cụ nuôi dế cũng có sự chú ý rất lớn, ở đầu hồ lô có khảm một cái vòng, nàng suy nghĩ một hồi, cảm thấy nhuộm cái vòng đó thành màu xanh lá, lại kết hợp với phần thân hồ lô màu đỏ hạt dẻ, nhất định là vừa tục khí vừa đẹp mắt.

Nàng đang tưởng tượng thì mơ hồ nghe thấy tiếng thỉnh an của nha hoàn ngoài cửa, nàng giật mình, biết là ca ca trở về.

Nàng vội vàng ném hồ lô đi rồi chạy tới cửa, nhìn thấy Lương Ngộ đang từ dưới hàng lang nhà lưỡng vu* đi tới, hắn mới về nhà nên chưa thay y phục, trên người vẫn là duệ tát lúc ban ngày. Nguyệt Hồi thích dáng vẻ hắn mặc công phục, đeo vàng đeo bạc giống đóa hoa phú quý, trông có quyền thế lại có tiền. Nàng vốn còn bởi vì cãi nhau mà khó chịu, thế nhưng nghĩ lại, Lương Chưởng ấn là nhân vật lớn như vậy cũng chịu lùi một bước rồi, nàng có đạo lý gì mà không thuận theo bậc thang rồi bước xuống?

*Nhà nhỏ đối diện với nhà chính ở hai bên.

Thế là nàng nhảy ra khỏi cửa, vô cùng thân thiết mà gọi ca ca: “Huynh mới về à? Trở về liền muốn đến chỗ muội sao?”

Lương Ngộ liền đứng trong ánh đèn dưới hiên mà nhìn nàng, nàng thật sự là một nha đầu không biết để bụng là gì, ngày hôm qua không thoải mái, qua một đêm liền quên hết rồi. Vẫn là bởi vì phiêu bạt ở bên ngoài, chịu quá nhiều khổ sở nên cuộc sống không có nhiều chỗ trống như vậy, để có thể chứa một đứa trẻ sống qua ngày cũng khó khăn mới không sinh ra tính tình kiêu ngạo.

Hắn gật đầu rồi cất bước đi qua: “Huynh nghe nói hôm nay muội mua hai con dế?”

Nguyệt Hồi nói đúng vậy, giống như hiến vật quý mà kéo hắn vào trong nhìn. Chỉ thấy một cái hộp giấy rất lớn xung quanh được vải bông bọc lại, ở trong đó là hai con dế xanh mơn mởn ngẩng đầu ưỡn ngực, bởi vì bụng còn chưa được nuôi đến mức căng lên, cánh trên lưng rất dài, giống như một tiểu tướng quân trẻ tuổi nóng tính.

“Huynh xem, có phải là dế rất đẹp không?” Nguyệt Hồi cười nói: “Nhìn cái cánh vừa đậm màu vừa thô ráp này, muội mua trúng hai con khờ đấy.”

Lương Ngộ lại lui về sau nửa bước, đối với người không chơi côn trùng mà nói, đến gần một chút đã cảm thấy không thoải mái. Hắn thậm chí còn ngửi thấy một loại mùi kỳ lạ, giống như cỏ xanh hư thối, lúc này hắn đưa tay che mũi, dời ánh mắt đi: “Muội nghĩ thế nào vậy? Sao lại thích nuôi cái này? Dáng dấp giống như châu chấu…”

Hắn vừa nói xong, hai con dế kia liền mở cuống họng kêu lên, Nguyệt Hồi lập tức yêu thích không buông tay, nàng sốt ruột mà đính chính cho chúng nó, nói: “Dế biết kêu, châu chấu không biết kêu. Hơn nữa dáng dấp châu chấu gầy dài, như chết đói, nào có vừa khỏe mạnh vừa cường tráng như dế của chúng ta, toàn thân phát sáng.”

Lương Ngộ không nhìn ra có gì khác nhau, thật ra ngay cả việc nhìn lâu một chút hắn cũng cảm thấy bực mình. Có người chính là như vậy, có thể giết người không chớp mắt nhưng lại kiêng kỵ một con côn trùng nho nhỏ.

Hắn ra sức né tránh, Nguyệt Hồi có lơ đễnh hơn nữa cũng phát hiện ra: “Huynh sợ côn trùng à? Sợ nó làm gì, nó cũng đâu ăn thịt huynh.”

Lương Ngộ che mũi lại lùi ra sau nửa bước, cho dù hắn sợ thì ngoài miệng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cũng sẽ không bộc lộ một chút vẻ sợ hãi, hắn ưỡn lưng thẳng tắp, còn cố gắng duy trì thể diện, nghiêng đầu nói: “Không phải huynh sợ, là cảm thấy không sạch sẽ. Nuôi vật này có gì thú vị đâu, vẫn là đưa ra ngoài phóng sinh đi.”

Nguyệt Hồi nói vậy thì không được: “Loài dế vào mùa đông phải được chăm sóc, đưa ra ngoài một lúc là chết rét.” Nói xong nàng quan sát hắn, trong lòng hiểu rõ, dưới chân hoàng thành này không có bí mật, nhất cử nhất động của nàng là vì cái gì, hắn đã sớm biết rồi.

So với việc bị hắn dụ nói thật thì còn không bằng tự mình trung thực khai báo. Nguyệt Hồi đuổi dế chạy vào trong hồ lô, đóng nắp lại rồi mới nói: “Thật ra mấy con dế này là mua cho Hoàng thượng, trong thâm cung cô đơn lạnh lẽo, có dế kêu lên cũng náo nhiệt hơn một chút. Muội còn có một dự định, trước tiên là dạy Hoàng thượng chơi dế, chờ đến khi ngài ấy chơi thành thạo rồi thì những nương nương kia vì lấy lòng ngài ấy, tự nhiên cũng nuôi dế theo. Đến lúc đó, muội có thể trở thành người bán dế trong Tử Cấm thành, một con năm lượng hay mười lượng đều do muội ra giá.”

Lương Ngộ nghe xong thì nhìn nàng với cặp mắt khác xưa: “Tiền đồ của muội rất lớn, định buôn bán trong Tử Cấm thành?”

“Muội đây là tìm đến chỗ tốt của chủ tử, vì chủ tử mà phân ưu, có lỗi sao?” Nàng cười cười: “Còn nữa, huynh chưởng quản Ti Lễ giám, chỉ cần lên tiếng không cho phép các thái giám ra ngoài mua dế cho chủ tử, vậy thì vụ buôn bán này muội có thể làm lâu dài, hơn nữa càng làm càng lớn.”

Đây coi như là có đầu óc làm ăn, tính toán làm lũng đoạn, còn không cho người ta so sánh giá cả. Lương Ngộ cảm khái: “Muội là muốn làm bá chủ một phương ở trong cung à.”

Nguyệt Hồi cảm thấy không có gì lạ: “Các ngành các nghề trong Kinh đều là người như vậy, giống như người nhặt than gọi là trùm than, gánh phân gọi là trùm phân. Chí hướng của muội không lớn, làm trùm côn trùng trong cung, cả một đời cũng không lo ăn mặc nữa.”

Lương Ngộ xem như là không còn lời gì để nói nữa, chỉ có thể gật đầu.

Nàng giỏi đánh trống lảng, vốn dĩ bầu không khí lúng túng trong dự đoán sẽ không xuất hiện, nhưng tâm tư Nguyệt Hồi rõ ràng đã có sự thay đổi, điểm ấy khiến hắn không có cách nào xem nhẹ được.

Hắn ngầm suy tính, bước đi thong thả đến ghế bành rồi ngồi xuống, hồi lâu sau mới nói: “Hôm nay huynh về trễ, muội không hỏi tại sao à?”

Nguyệt Hồi thầm nghĩ Ti Lễ giám nhiều việc, nán lại một hai canh giờ không phải là bình thường sao. Nhưng hắn đã có ý chỉ dẫn nàng, vậy thì nàng không thể không nể mặt nên liền cười nói: “Muội vốn muốn hỏi, kết quả là vừa nói sang chuyện khác liền quên mất. Vậy vì sao huynh về muộn thế, cách lúc đóng cửa đã lâu rồi.”

Lương Ngộ rũ mắt xuống, hắn xoa đầu gối nói: “Hôm nay Diên Khánh điện có trộm, huynh đến đó xử lý. Vương lão nương nương kia, muội còn nhớ không?”

Nguyệt Hồi chớp mắt mấy cái, suy nghĩ một vòng mới nhớ ra: “Vương lão nương nương của Diên Khánh điện, không phải chính là Quý nhân có ý với huynh sao.”

Lương Ngộ im lặng, hắn cũng không vội giải thích, cách một lúc mới nói: “Sau khi sự việc xong xuôi, Vương lão nương nương giữ huynh lại nói vài lời riêng tư.”

“Cái gì?” Nguyệt Hồi trợn mắt há mồm: “Nương nương bây giờ thật là khó lường, còn đúng lúc làm mai cho bản thân đấy? Vậy nàng ta nói gì với huynh?”

Lương Ngộ nói: “Không có gì mới mẻ, chỉ nói đều là người khổ, muốn ở trong cung làm bạn gì đó.”

Nguyệt Hồi giận mà không có chỗ phát tiết: “Khổ với không khổ cái gì, người khổ trong cung nhiều lắm, người khác cũng không giống như nàng ta… vậy huynh thì sao? Huynh có suy nghĩ gì?”

Lương Ngộ cười nhạt: “Tương lai muội chung quy cũng sẽ có nơi để trở về, huynh cũng không thể độc thân cả một đời. Những chuyện dơ bẩn trong cung không phải chính là như vậy à, mở một mắt nhắm một mắt thì mọi thứ không có gì trở ngại.”

Hắn nói nửa thật nửa giả, thật ra hắn cũng không biết là mình đang mong chờ điều gì, có lẽ là chờ mong muội muội đau lòng cho hắn nhỉ!

Trên khuôn mặt hắn lộ ra một chút vẻ cay đắng, không nhiều lắm, nhưng chính một chút như vậy đã gợi lên sự khổ sở của Nguyệt Hồi. Nàng đi về phía trước hai bước, ngồi xổm bên chân hắn, ngửa mặt lên nói: “Ca ca, lời muội đã nói vào ngày trở về, huynh nhớ không? Muội nói muội không xuất giá, ở bên cạnh huynh cả đời.”

Ánh mắt Lương Ngộ chuyển qua, bình tĩnh nhìn nàng: “Muội có thể tự mình làm chủ sao?”

Phải, hắn nhớ, dường như thứ hắn mong đợi chính là câu nói này. Biết rõ là không có khả năng nhưng hắn vẫn muốn nghe lại một lần.

Nguyệt Hồi không có nhiều tâm tư trầm bổng như vậy, nàng ngẩng cổ lên nói: “Muội có thể tự mình làm chủ, không gả chính là không gả, có gì khó đâu.”

Lương Ngộ không lên tiếng, vẻ mặt vẫn bình thường, trong mắt bởi vì phản chiếu ánh nến mà luôn có ánh sáng đang nhảy nhót.

“Mỗi người đều có mệnh số riêng, không ai cứu được ai, trên đời cũng không có đạo lý vì ca ca mà làm lỡ cả đời. Thật ra hôm nay huynh đã có suy nghĩ thử một chút, tình yêu nam nữ chỉ ôm ôm ấp ấp, chuyện này thì có gì khó, kết quả…” Hắn tự giễu mà cười một tiếng: “Đối với huynh mà nói là quá khó, huynh không thích người khác chạm vào huynh.”

Lời của hắn vừa dứt, móng vuốt của Nguyệt Hồi liền phủ lên mu bàn tay hắn, một đôi mắt trông mong mà nhìn hắn.

Lương Ngộ kinh ngạc: “Làm gì?”

“Muội chỉ chạm vào huynh một chút.” Nàng nhìn kỹ khuôn mặt hắn, giống như lúc nào hắn cũng sẽ ngất đi: “Khó chịu không?”

Có đôi khi trong đầu nha đầu này toàn chứa bã đậu, Lương Ngộ thở dài: “Cái này có thể giống nhau sao?”

Sau đó nàng leo lên, ôm cổ hắn nói: “Thế này thì sao?”

Trong lòng Lương Ngộ nhảy lên một cái, sau khi kinh ngạc thì vội trấn định lại, hắn cau mày nói: “Muội là người nhà, không giống với nữ nhân bên ngoài.” Dứt lời, hắn lấy tay nàng từ trên cổ xuống.

Trong lòng từ từ dâng lên một loại cảm giác không tự nhiên, không phải là khó chịu phản cảm, chỉ là không được tự nhiên. Cái tật xấu tùy tiện này của Nguyệt Hồi, không biết lúc nào có thể sửa được, nàng không biết kiêng kỵ, muốn làm là làm, thực sự là tạo ra sự bối rối cho người khác.

Hắn xoa xoa cái trán đang nóng lên: “Muội lớn rồi, không phải trẻ con nữa, huynh nói với muội bao nhiêu lần rồi.”

“Có lớn hơn nữa thì không phải cũng là muội muội ruột của huynh sao.” Nàng nhe răng cười với hắn: “Muội ấy, từ nhỏ đã bị lạc, nhìn thấy người lớn nhà khác ôm con, muội liền cảm thấy trông mà thèm. Tật xấu này mãi cho đến hôm nay cũng không đổi, muội cảm thấy cho dù muội lớn đến tám mươi tuổi thì cũng vẫn nguyện ý ở bên cạnh huynh. Ca ca ôm muội một cái, trong muội liền rất an tâm, biết được mình cũng là đứa trẻ có người yêu thương.”

Mặc dù lúc nói những lời này nàng cười nhưng trong mắt chứa nước mắt, mấy năm nay Lương Ngộ đã rèn đúc ra ý chí sắt đá, thấy nàng thì không dùng được nữa. Hắn rũ mắt xuống nhìn nàng, ngón cái lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, đuôi sợi dây của chuỗi bồ đề trên tay rũ xuống, hổ phách phát sáng, chiếu xuống một vùng màu cam nơi cổ nàng.

“Muội có thể thoải mái, ca ca thì không. Chỗ mà muội không nghĩ tới, ca ca phải suy nghĩ chu toàn, nếu không…” Hắn nói rồi ngừng lại, thê lương mà lắc đầu: “Không được, biết chưa?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...