Tự Cẩm

Chương 119: Hồi Kinh



Trì lão gia toàn thân chấn động, không nhúc nhích nhìn chằm chằm thân ảnh bỗng dưng xuất hiện kia.

Cửa bị gió thổi lắc lư kẽo kẹt, thế nhưng lúc này hắn không còn cảm thấy chói tai nữa, toàn bộ tâm trí đều bị thiếu nữ bên bàn đọc sách hấp dẫn.

“ Kiều Kiều, là con sao?” Trì lão gia bước nhanh vào bên trong, chỉ là sau khi đi mấy bước lại bỗng nhiên đầu váng mắt hoa, không còn sức tiến lên.

Thiếu nữ hờ hững ngồi ở bên bàn đọc sách đứng lên, chậm rãi xoay người.

“ Kiều Kiều, con nha đầu con chạy đi đâu vậy, có biết cha lo lắng đến sắp hỏng rồi không hả!” Kinh hỉ ban đầu qua đi, khuôn mặt Trì lão gia trở nên xanh mét.

Thiếu nữ nhẹ nhàng chớp mắt, từng chuỗi nước mắt chảy xuống.

“ Kiều Kiều, con làm sao vậy?” Trì lão gia khẩn trương.

Trong mắt hắn, nữ nhi lì lợm như một tiểu tử, hiếm khi rơi lệ.

“ Cha, nữ nhi đã chết rồi......”

Trì lão gia đầu tiên là sững sờ, sau đó giận dữ: “ Nói hươu nói vượn! Nha đầu chết tiệt nhà con, có phải cho rằng nói như vậy thì có thể không bị đánh hay sao?”

Hắn nói xong liếc nhìn bốn phía, liền quơ lấy chổi lông gà trên cái bàn cao rồi đi về phía thiếu nữ, nhưng mới đi được hai bước liền ngây ngẩn cả người.

Huyết lệ từ khóe mắt thiếu nữ chảy xuống, theo gương mặt tú mỹ uốn lượn mà xuống.

Bịch một tiếng, chổi lông gà trong tay Trì lão gia rớt xuống đất.

“ Cha, người nghe con nói......” Khóe mắt thiếu nữ treo huyết lệ, chậm rãi kể lại cảnh ngộ mình gặp phải.

Không biết qua bao lâu, một cơn gió mạnh thổi tới, thổi trúng áo bào đơn bạc của Trì lão gia phần phần rung động.

Gió thì ấm, nhưng phía sau lưng Trì lão gia đều là mồ hôi lạnh, bị gió thổi qua lạnh đến thấu tim.

Hắn hoàn hồn, lại phát hiện thiếu nữ đã sớm biến mất.

“ Kiều Kiều ——” Trì lão gia bước nhanh đến bên bàn đọc sách, thế nhưng nơi đó cái gì cũng không có, chỉ có một mùi thơm cực kì nhạt còn lưu lại.

Đó là mùi Hương Lộ mà nữ nhi quen dùng.

Trì lão gia dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên quay người đi ra cửa, lại phát hiện cửa phòng đóng lại.

“ Kiều Kiều, Kiều Kiều!” Trì lão gia tê tâm liệt phế kêu to.

Rất nhanh, hạ nhân nghỉ ở phụ cận chạy tới: “ Lão gia, làm sao vậy?”

“ Nhìn thấy cô nương sao?” Trì lão gia túm lấy ống tay áo hạ nhân, lớn tiếng hỏi.

Hạ nhân mang vẻ mặt không thể hiểu được: “ Lão gia, ngài nói gì đó? Cô nương không phải không ở nhà sao.”

Trì lão gia nhẹ buông tay, lảo đảo lui lại, cuối cùng đặt mông ngã ngồi xuống đất, tự lẩm bẩm: “ Sẽ không, sẽ không, Kiều Kiều sẽ không xảy ra chuyện.”

Hắn khó mà tiếp nhận được sự thật nữ nhi đã không còn trên nhân thế, nhưng khi nghĩ đến khi ra cửa liền gặp mấy cơn ác mộng, trong lòng sinh ra dự cảm bất tường.

Dường như nghĩ đến điều gì, Trì lão gia lần nữa chạy đến bên bàn đọc sách cẩn thận tìm kiếm.

Lần này hắn từ bên cạnh nghiên mực phát hiện một sợi tóc dài đen nhánh.

Vuốt ve sợi tóc dài kia, Trì lão gia run bần bật.

Hai người thành công lui thân đi trên con đường không có ánh sáng, Úc Cẩn mỉm cười hỏi: “ Thế nào, ta hữu dụng hơn nhiều so với nha hoàn kia của nàng đi?”

Khương Tự giật giật khóe miệng.

Đi so sánh với nha hoàn, hắn đúng thật là có tiền đồ.

“ Cam chịu?” Thấy Khương Tự không nói lời nào, Úc Cẩn cố ý đùa nàng.

Sự tình đã xong xuôi, bọn họ phải lập tức hồi kinh, lại nghĩ đến sớm chiều ở chung như vậy đã không còn dễ dàng, hắn đương nhiên phải quý trọng từng cơ hội.

“ Đừng tự cho là đúng, A Man biết trải giường chiếu xếp chăn màn, bưng trà đổ nước, chải đầu vẽ lông mày...... Tiểu nha hoàn biết nhiều lắm.”  Mượn ánh sao ảm đạm, Khương Tự nhìn thấy mắt đối phương cong thành độ cong đẹp mắt, bên trong có vụn sáng lấp lánh.

Thiếu niên cười tủm tỉm nói: “ Ta cũng biết. Ta còn biết nhiều hơn nữa kìa, mà nha hoàn kia của nàng tuyệt đối không biết.”

Nghe lời này, mặt Khương Tự không hiểu sao nóng lên, thốt ra: “Vô sỉ!”

Hắn đã từng nói lời tương tự rồi, còn là ở trên giường......

Úc Cẩn bày vẻ mặt vô tội: “ Sao lại vô sỉ? Ta tốt xấu cũng coi như văn võ song toàn, kiểu gì cũng mạnh hơn một tiểu nha hoàn đi?”

Chợt phát hiện cổ trắng của nàng như ráng chiều, Úc Cẩn chớp chớp mắt: “Ài, nàng nghĩ đi đâu vậy?”

Khương Tự cực kỳ lúng túng, trừng Úc Cẩn một cái liền nhấc chân đi trước.

Úc Cẩn vội vàng đuổi theo, vươn tay muốn nắm lấy tay của thiếu nữ, nhưng lúc này bầu không khí hòa hợp, hắn chỉ sợ lỗ mãng quá sẽ phá hủy hết thảy, đành phải thành thật nhịn xuống, mượn bóng đêm yểm hộ vụng trộm cười.

A Tự đối với hắn hình như không có lãnh đạm như vậy.

Chỉ là, A Tự rốt cuộc nghĩ đi đâu nhỉ?

Chuyển ngày, một đoàn người dừng lại Yến Tử trấn nửa ngày.

Khương Tự nghe nói sáng sớm Trì lão gia mang theo mấy hạ nhân vội vàng đi ra ngoài, xem như buông xuống một nửa tâm, sau đó liền đưa ra yêu cầu về nhà với Khương Trạm.

Khương Trạm rời khỏi ván trúc nhỏ với roi da của Khương An Thành giống như chú chim thoát khỏi tù đày, chơi đến cực kỳ vui sướng, thấy Khương Tự muốn trở về lại không nói hai lời liền đáp ứng rồi.

Lần này đi ra ngoài vốn chính là dính ánh sáng của Tứ muội, đương nhiên phải thuận theo tâm ý của Tứ muội rồi.

Lúc đi vừa đi vừa nghỉ, khi về lại thấy rất nhanh, không tới mấy ngày một đoàn người đã trở về kinh thành.

Đứng ở đầu đường phồn hoa náo nhiệt, Khương Trạm không khỏi cảm thán một phen: “ Đi ra ngoài chơi mặc dù cao hứng, nhưng phát hiện khi về nhà thế mà cũng cao hứng không kém.”

Khương Tự tựa ở cạnh cửa sổ xe, cười nói: “ Nhị ca khẳng định là nhớ phụ thân rồi.”

Khương Trạm nhăn mặt: “ Nói bậy.”

Phụ thân đại nhân thấy hắn thường thường là hai lựa chọn, hoặc là ván trúc hầm thịt, hoặc là roi da dính nước muối, hắn mới không nhớ đâu.

“ Khương Nhị đệ, ta đi trước một bước, khi nào tới chỗ ta uống rượu.” Úc Cẩn ôm quyền, sau đó mỉm cười với Khương Tự, phóng ngựa rời đi.

Khương Trạm âm thầm bĩu môi.

Có ý gì á, cười với Tứ muội đến đẹp như thế, nói rõ là muốn dựa vào sắc đẹp đả động phương tâm Tứ muội đây mà.

Cũng may Tứ muội không phải người nông cạn như thế!

Khương Trạm lo lắng liếc Khương Tự một cái, đã thấy ánh mắt của vị muội muội không chút nông cạn đang đuổi theo thiếu niên tuấn lãng đi xa.

Khương Trạm tằng hắng một tiếng thật to: “ Tứ muội, nhìn cái gì đấy?”

Khương Tự bình tĩnh thu hồi tầm mắt: “ Luôn cảm thấy Dư công tử rất thần bí, nhị ca chớ có bị hắn dụ mới tốt.”

Nghe Khương Tự nói vậy, Khương Trạm lập tức yên lòng, lại nhịn không được thay Úc Cẩn giải thích: “ Tứ muội yên tâm đi, Dư Thất ca tuyệt đối là người tốt.”

Khương Tự cười cười, buông xuống rèm cửa.

Vẫn là cố gắng tích lũy tiền đi, để ngày nào đó Úc Thất đem nhị ca bán, còn phải chuộc lại người về.

Trở lại Đông Bình Bá phủ, huynh muội Khương Tự đi đến Từ Tâm Đường thỉnh an trước, A Man được Khương Tự căn dặn, lặng lẽ báo cho lão Tần đi tìm A Phi.

Lần này đi ra ngoài, A Phi vẫn không quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mấy người Khương Tự, ở chùa Linh Vụ sau khi có tin tức của Trì cô nương Khương Tự liền đuổi hắn hồi kinh trước một bước.

Ngày mười chín tháng năm mắt thấy sắp đến, Khương Tự yêu cầu A Phi cùng lão Tần một người lưu ý động tĩnh của đậu hũ Tây Thi, một người thì nhìn chằm chằm dịch trạm bên kia, những cái này tự nhiên phải sớm an bài thỏa đáng.

Trên đường đến Từ Tâm Đường liền đụng phải Ngũ cô nương Khương Lệ cùng Lục cô nương Khương Bội đang đi đến.

“ Nhị ca, Tứ tỷ.” Khương Lệ nhún gối vấn an.

Khương Bội đi theo làm cái chào, cười nói: “ Tứ tỷ trở về rồi, còn tưởng rằng sau khi ngươi bồi Tam tỷ hồi phủ sẽ lại đi tìm chúng ta chơi chứ, không nghĩ tới ngươi lại một mình ra cửa.”

“ Sao lại là Tứ muội một mình ra ngoài? Nhị ca ngươi không phải người à?” Khương Trạm rất không thích vị muội muội nói chuyện âm dương quái khí này, bất mãn nói.

Trong lòng Khương Bội tuy coi thường Khương Trạm, nhưng cũng không dám mạnh miệng, tròng mắt xoay chuyển nói: “ Khi chúng ta trở về Nhị tỷ cùng Hầu phu nhân thưởng nhiều thứ lắm đó, đáng tiếc Tứ tỷ bỏ lỡ mất rồi. Tứ tỷ, nếu không chờ lát nữa ngươi đến chỗ ta nhìn xem, có thích thứ gì thì cứ lấy mà dùng.”

Khương Tự nhoẻn miệng cười: “Không cần, Lục muội cao hứng là được. “
Chương trước Chương tiếp
Loading...