Tự Cẩm

Chương 142: Vui như lên trời



Giữ vị trí trong Tứ phi, sinh được hai vị hoàng tử, cứ việc Thất hoàng tử từ khi sinh ra đã ra cung, Hiền Phi ở trong hậu cung xem như là Tần phi ưỡn eo đến mức thẳng nhất. Đừng quên, hiện tại Hoàng hậu ngay cả một hoàng tử đều không có, chỉ có một đứa con gái là Phúc Thanh công chúa thôi.

Người có thể đi đến một bước này, đương nhiên sẽ không vô tâm vô phế, hoặc là nói loại người này thích nhất là lặp đi lặp lại lăn lộn suy nghĩ mọi chuyện.

Hiện tại Hiền Phi liền bắt đầu suy nghĩ: Lão Thất bởi vì gặp rắc rối mà gặp được Hoàng Thượng, có thể thấy được gặp rắc rối này rất có thể là cố ý gây nên. Như vậy, đứa con trai nuôi dưỡng ở dân gian mười tám năm bà chưa từng liếc mắt lấy một cái này có phải là rất có tâm cơ hay không?

Thân ở Hoàng gia có tâm kế là chuyện tốt, nhưng mấu chốt phải xem hắn có thái độ gì.

Nếu như trong lòng lão Thất có người mẫu phi bà cùng huynh trưởng, vậy dĩ nhiên là vạn sự đại cát, nếu như có tâm tư khác, vậy bà phải cẩn thận nhìn chằm chằm, không thể để cho lão Tứ có nguy cơ được.

Trong lòng Hiền Phi chuyển qua suy nghĩ chưa tính toán gì, bỗng nhiên sinh ra tâm tư gặp Úc Cẩn một lần.

Bà muốn tận mắt nhìn thử một chút mới có thể an tâm.

Hiền Phi bên này có tâm tư gặp nhi tử, Ninh phi bên kia trực tiếp hất luôn bàn ăn.

Ninh phi là mẫu phi của Ngũ hoàng tử, xuất thân Tướng môn, mỹ mạo mạnh mẽ, nhiều năm qua thánh sủng không suy, ở trước mặt Cảnh Minh Đế đều dám hất luôn cả bàn, huống chi bây giờ còn không có người ngoài.

“ Tức chết ta rồi, một đứa con hoang lại dám đánh nhi tử ta!”

Ninh phi vừa phát lửa, đám cung tỳ từng người mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không người dám khuyên, chỉ nghe được thanh âm lách cách của chén canh rơi xuống đất.

“ Hoàng Thượng còn chưa tới sao?” Đợi một hồi, Ninh phi hỏi.

Vừa nghe nói nhi tử bị đánh, Ninh phi lập tức phái người đi mời Cảnh Minh Đế, thường ngày lúc này Hoàng Thượng đã sớm đến đây, hiện tại thế mà còn không có động tĩnh.

Nội thị nơm nớp lo sợ nói: “ Hoàng Thượng đang phê duyệt tấu chương, nói chờ hết bận sẽ đến.”

“ Cái gì?” Ninh phi bật người đứng lên, nhấc chân liền đi ra ngoài.

Phê duyệt tấu chương? Thuần túy là lấy cớ, rõ ràng là sợ bà tìm Hiền Phi cùng đứa con hoang kia tính sổ.

Bà đương nhiên không thể cứ bỏ qua như vậy được, bằng không về sau ai cũng dám đến giẫm con trai của bà một cước.

Hoàng Thượng không đến, bà liền đi qua!

Trong ngự thư phòng, Cảnh Minh Đế vẻ mặt buồn rầu lật quyển thoại bản.

Mấy đứa con không bớt lo, những phi tử kia cũng không yên tĩnh gì, không lâu sau đó,  nội thị đến mời ông như thế cũng có ba bốn người rồi.

Ông tạm thời cũng không muốn đối mặt với những phi tử khóc sướt mướt kia, vẫn là trốn ở ngự thư phòng xem thoại bản thoải mái hơn.

Phan Hải rón rén đi tới, thấy Hoàng Thượng xem đến nghiêm túc, mặc dù không đành lòng quấy rầy lại không thể không nói: “ Hoàng Thượng, Ninh phi nương nương đến đây.”

Tay cầm thoại bản của Cảnh Minh Đế run lên một cái, cau mày nói: “ Cứ nói trẫm đang bận ——”

Lời còn chưa dứt một mỹ nhân nhi thân cung trang giáng đỏ đã xông vào.

Cảnh Minh Đế vội vàng nhét thoại bản dưới chồng tấu chương chất đầy, cười khan nói: “ Ái phi sao lại tới đây?”

“ Hoàng Thượng, đầu Cảnh Nhi đều bị người ta đập vỡ, thần thiếp có thể không đến sao!”

“Còn tốt, không tính nghiêm trọng.”

Mặt Ninh phi trầm xuống: “ Không nghiêm trọng? Hoàng Thượng, đây chính là đầu, không phải chỗ nào khác, cho dù nhìn thấy không nghiêm trọng nhưng lỡ như lưu lại mầm bệnh làm sao bây giờ? Lại nói, nhìn cũng rất nghiêm trọng mà, thần thiếp nghe nói Cảnh Nhi máu me đầy mặt cơ!”

“ Ách, máu me đầy mặt chính là lão Lục, mũi của hắn bị lão Ngũ đánh chảy máu.” Cảnh Minh Đế tận dụng mọi thứ giải thích nói.

Ninh phi ngữ khí cứng lại, chầm chậm nói: “ Bất kể nói thế nào, ngài phải trừng phạt kẻ cầm đầu thật nặng! Mặc kệ là lão Ngũ hay là lão Lục hoặc là mấy vị vương gia khác, bọn hắn thụ thương còn không phải bởi vì người nào đó động thủ trước sao. Hoàng Thượng ngài làm sao không nghĩ, mấy vị vương gia trước kia cũng tụ tập với nhau nhưng chưa bao giờ xuất hiện qua loại sự tình này......”

Ninh phi nhanh mồm nhanh miệng nói một hồi, thấy Cảnh Minh Đế không có phản ứng, đưa tay bắt lấy ống tay áo của ông: “ Hoàng Thượng, ngài nói một câu đi nha!”

“ Ách, ách, ái phi nói đúng, là nên phạt!”

Khóe miệng Ninh phi giương lên: “ Hoàng Thượng dự định phạt như thế nào?”

Cảnh Minh Đế cười nói: “ Ái phi yên tâm, trẫm đã hung hăng xử phạt qua rồi.”

“ Thần thiếp không nghe nói gì mà.” Ninh phi rất là buồn bực.

Lẽ nào tin tức sai?

“ Trẫm bắt lão Thất đi Tông Nhân phủ diện bích hối lỗi rồi.”

“ Cái gì?” Ninh phi trong nháy mắt trừng lớn mắt, thấy Cảnh Minh Đế bày một khuôn mặt nghiêm túc, tức giận đến môi anh đào trắng bệch, bật thốt lên, “ Đó thì coi là trừng phạt gì? Thần thiếp nghe nói mấy vị vương gia thậm chí Thái tử đều phạt diện bích hối lỗi, ngài bắt Thất hoàng tử cùng bọn hắn cùng nhau chịu phạt, thế này sao lại là bị phạt nha, thuần túy là cất nhắc hắn. Hắn cũng xứng!”

Ninh phi nói xong, chợt phát hiện bầu không khí trong phòng một mảnh ngưng trệ, lại nhìn Cảnh Minh Đế, lại là sắc mặt băng lãnh, lông mày xoắn thật sâu.

Đã rất nhiều năm bà chưa từng nhìn thấy biểu tình như vậy của Hoàng Thượng.

Trầm mặc chỉ chốc lát, Cảnh Minh Đế mở miệng: “ Ái phi làm sao lại cho rằng bị phạt là cất nhắc lão Thất đâu?”

Ninh phi nhiều năm được sủng ái, nắm chắc tính tình tốt của Cảnh Minh Đế, nghe vậy bĩu môi nói: “ Không nói Thái tử, mấy vị hoàng tử đều là người nào? Bọn hắn đều là thân vương, ngoại trừ mấy vị trong cung chúng ta thì bọn hắn là tôn quý nhất. Mà Thất hoàng tử thì sao, lớn lên ở thôn trang, nói đến có khác gì thôn phu hương dã đâu? Hoàng Thượng ngài muốn hắn và mấy vị vương gia cùng nhau bị phạt, không phải là cất nhắc hắn hay sao!”

“ Thì ra là thế.” Cảnh Minh Đế chậm rãi gật đầu.

Ninh phi mím môi: “ Hoàng Thượng, Thất hoàng tử hại các vương gia bị thương, gây ra họa lớn như thế, ngài cũng không thể cứ bỏ qua như vậy được, nhất định phải trách phạt nặng để tránh sau này hắn gây ra nhiễu loạn lớn hơn nữa.”

“ Phan Hải ——” Cảnh Minh Đế hô một tiếng.

Phan Hải hợp thời nhô đầu ra: “ Có nô tài.”

Xem ra Thất hoàng tử sắp gặp xui xẻo rồi, Hoàng Thượng cái gì cũng tốt, duy độc không gánh được gió bên gối, mà Hiền Phi là tuyệt đối sẽ không giúp đỡ Thất hoàng tử cầu tình.

Phan Hải xuất thân nhà nghèo khổ, trong nhà huynh đệ tỷ muội đông đúc, cũng là đứa không được sủng ái, lúc này nghĩ đến Thất hoàng tử từ nhỏ nuôi dưỡng ở ngoài cung bởi vì gặp rắc rối mới được nhìn thấy phụ thân, khó tránh khỏi sinh ra mấy phần đồng bệnh tương liên.

“ Truyền trẫm ý chỉ, phong Thất hoàng tử Cẩn làm Yến Vương, lệnh Tông Nhân phủ cùng Khâm Thiên Giám mau chóng chọn ngày lành tháng tốt chuẩn bị sắc phong......”

Cảnh Minh Đế lời này vừa nói ra, Ninh phi cùng Phan Hải đều ngây ra như phỗng.

Đợi một hồi không có động tĩnh, Cảnh Minh Đế không vui hừ một tiếng: “ Phan Hải, ngươi là kẻ điếc sao?”

Phan Hải đột nhiên hoàn hồn, vội nói: “ Nô tài lĩnh chỉ.”

Trời ạ, đây là tình huống ra sao? Vận khí của Thất hoàng tử nghịch thiên như thế, không lẽ là con ruột của lão thiên gia?

Phan Hải chóng mặt đi ra ngoài, lau mặt một cái.

Hoàng Thượng không ra bài theo lẽ thường như thế, quá khiêu chiến năng lực phản ứng của đại thái giám hắn rồi.

Phan Hải còn chưa đi ra bao xa, trong ngự thư phòng bộc phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa: “Hoàng Thượng, ngài đây là ý gì?”

Cảnh Minh Đế một bộ tính tình tốt: “ Ái phi đừng vội, không phải ngươi nói lão Thất không xứng bị phạt sao, trẫm trước hết làm cho hắn có cùng thân phận với các hoàng tử khác, mới tốt phạt hắn.”

Ninh phi tức giận đến toàn thân run rẩy, á khẩu không trả lời được.

Có đạo lý như thế, bà còn có thể nói cái gì? Nói thêm gì đi nữa có phải là còn muốn phong đứa con hoang kia làm Thái tử luôn không?

Hiền Phi nghe nói Ninh phi đi ngự thư phòng cáo trạng, mặc dù không thèm để ý Úc Cẩn như thế nào, lại chỉ sợ ảnh hưởng tới Tứ hoàng tử, vội vàng chạy tới ngự thư phòng, trên nửa đường gặp được Phan Hải.

Phan Hải vừa thấy Hiền Phi lập tức chúc mừng: “Chúc mừng Hiền Phi nương nương.”

~~~ Hết chương 142 ~~~
Chương trước Chương tiếp
Loading...