Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Chương 1: Nhân vật tàn nhẫn



Từ khi bước chân vào quan trường, Lưu Thắng Nam quyết định bỏ đi cái mặt dịu dàng quyến rũ của mình, thậm chí quyết định quên bản thân là con gái. Đúng như khi trước ông nội đặt cho cô cái tên Thắng Nam cũng là có nguyện vọng rất cao rằng cô không phải thân con trai nhưng còn hơn con trai.

Nhưng một người con gái muốn thật sự quên bản thân mình là gái có lẽ là chuyện nói dễ còn hơn làm. Hơn nữa người thanh niên đẹp trai, nho nhã đang ngồi đối mặt lại hoàn toàn tôn lên khí chất của cô, khiến cho Lưu Thắng Nam không kìm nổi lòng nhớ tới bản thân là con gái mà cố gắng thể hiện.

Chẳng lẽ mình già rồi hay sao? Chẳng lẽ sau khi ở hương trấn bao ngày, mình đã trở lại với sự quê mùa?

Lưu Thắng Nam liếc mắt nhìn người thanh niên đang ngồi bắt chéo chân ở phía đối diện, chăm chú xem tờ tạp chí ngay từ khi lên xe.

Lưu Thắng Nam nghĩ như vậy cũng không phải vì cô vừa thấy một người đàn ông anh tuấn đã nảy sinh tính mê trai. Trên thực tế nếu thằng nhóc đó trơ mặt tiến sát lại gần thì chắc chắn cô còn thấy ghét. Từng đó năm phấn đấu đi lên từ cơ sở, Lưu Thắng Nam chẳng nhớ đã gặp không biết bao nhiêu người đàn ông nhìn mình mà thèm nhỏ dãi. Đối với loại đàn ông đó nàng vô cùng căm ghét. Cô chỉ muốn những người đó lần đầu tiên gặp thì phải nhìn xuống cái ghế thể hiện vị trí quyền lực và năng lực dưới mông mình chứ không phải sắc đẹp của mình. Nhưng con người thật sự rất lạ. Nhất là phụ nữ. Khi cô phát hiện mình bị đàn ông hoàn toàn bổ qua thì trong lòng lại cảm thấy ấm ức.

Mười thằng đàn ông thì có tới chín là háo sắc còn lại một bị mù màu. Trương Vệ Đông cũng không coi người phụ nữ ngồi đối diện là không khí cũng càng không hề thấy cô có chút nào quê mùa. Thậm chí ngược lại, ngay khi bước lên xe, nhìn thấy Lưu Thắng Nam, hắn cảm thấy sáng mắt.

Vóc dáng phải nói là tuyệt đẹp. Từ khuôn mặt cho tới đôi mắt long lanh, sống mũi thẳng cộng thêm làn da mịn màng bên dưới chiếc áo sơ mi. Lại thêm chiếc quần âu bó sát khiến cho cô gái càng thêm sự tài hoa, có vẻ rất giỏi. Đối mặt với một người phụ nữ như vậy thì bất cứ ai là đàn ông cũng đều có ý nghĩ phải chinh phục được.

Nhưng bao nhiêu năm cố gắng tu luyện đã giúp cho Trương Vệ Đông có thể khống chế và bóp chết tâm trạng đang xao động. Vì vậy mà chẳng cần Lưu Thắng Nam có gợi cảm và lạnh lùng tới đâu, chỉ nhìn qua một chút, Trương Vệ Đông cũng chẳng thèm tới làm quen mà ngồi xem báo.

Bèo nước gặp nhau, chẳng ai biết ai thì cần gì phải hạ thấp mình cho mất mặt? Chưa nói bao nhiêu năm cố gắng tu luyện và học tập tạo cho Trương Vệ Đông một thói quen cô độc, trầm mặc ít nói. Cho dù có gặp bạn học thì hắn vẫn ít nói như vậy. Cũng chính vì tính cách đó mà từ khi theo học tới khi tốt nghiệp, đám bạn học và giảng viên đều đánh giá Trương Vệ Đông là người sống nội tâm, quái gở, không hòa đồng. Đương nhiên hắn còn lưu lại trong trí nhớ của mọi người về cái chỉ số thông minh và học thức uyên bác. Từ khi sáu tuổi bước chân vào tiểu học tới trung học cứ một năm nhảy hai lớp. Mười lăm tuổi hắn vào đại học, mười chín tuổi được trường cử đi học nghiên cứu sinh. Sau đó hắn trở thành thạc sĩ sớm năm năm so với quy định. Hai mươi ba tuổi tốt nghiệp tiến sĩ sĩ trở thành tiến sĩ trẻ tuổi nhất từ khi trường đại học Phương Đông thành lập học viện Khoa học và công trình cho tới nay. Đồng thời hắn trở thành vị tiến sĩ được đại học Ngô Châu tiến cử. Có thể nói thành quả của hắn làm cho người ta phải ngạc nhiên và thán phục.

Hiện tại Trương Vệ Đông đang ngồi trên xe lửa từ huyện Văn Xương tới Ngô Châu, để báo danh ở đại học Ngô Châu. Vốn Trương Vệ Đông có thể chờ tới khi khai giảng mới báo danh nhưng vì tiến sĩ, giáo sư phó viện trưởng Tần Hồng của học viện Khoa học và công trình của đại học Ngô Châu có một đề tài quan trong, trong sáu tháng đầu năm sau phải có kết luận. Vừa may có một vị tiến sĩ bị tai nạn xe cộ cần phải nghỉ mấy tháng mà Trương Vệ Đông mới lấy bằng tiến sĩ nêm tạm thời không có vấn đè. Vì vậy mà Tần giáo sư mới phải điện thoại bảo Trương Vệ Đông tới học viện trước thay thế vị trí của vị tiến sĩ kia.

Từ huyện Phi Vân đi, xa lửa dừng lại một thời gian ngắn, có một nhóm người lên tầu. Trong số đó có ba người nổi bật. Một là người thanh niên cao ít nhất một mét chín lưng hùm vai gấu. Hai người còn lại đều là thanh niên, một béo một gầy, tóc nhuộm đỏ. Hai tay đút trong túi quần rộng thùng thình.

Cả ba người vừa lên tàu, tất cả mọi người lập tức cảm thấy trống ngực đập thình thịch, cúi đầu không dám nhìn họ. Thậm chí ngay cả nhân viên toa tầu đi tới vừa thấy ba người lập tức xoay mông đi tới một cái toa khác.

- Con mẹ nó! Nhìn thế kia có cho, ông mày còn phải xét, tránh cái gì?

Người thanh niên cao to đầu trọc nheo mắt nhìn nhân viên toa tầu mặc váy màu lam mà mắng.

Tên thanh niên to cao đầu trọc vừa mới dứt lời cái thằng béo đi sau đã huých gã một cái rồi nói nhỏ:

- Anh Hổ! Anh nhìn cô bé kia xem có được không?

Người thanh niên to cao đầu trọc và một người thanh niên còn lại nhìn theo ánh mắt của thằng mập thì thấy Lưu Thắng Nam với vóc dáng thành thục lập tức ánh mắt sáng ngời.

- Ha ha! Xem ra lần này anh Hổ đi đường không buồn nữa rồi.

Thằng gầy huých nhẹ người tên Hổ một cái rồi vừa nói vừa nháy mắt.

- Mấy thằng khốn chúng mày chưa nhìn thấy gái đẹp bao giờ hay sao?

Anh Hổ liếc nhìn hai người một cái rồi nói như tỏ ra khinh thường có điều hai chân lại tự động bước về phía Lưu Thắng Nam.

Hai thằng gầy, béo liếc mắt nhìn nhau rồi nở nụ cười bị ổi mà đi theo.

Tháng Tám vô cùng oi bức không phải là thời điểm thích hợp cho việc khởi hành. Chỗ trống trên xe lửa còn có rất nhiều. Bên cạnh Trương Vệ Đông và Lưu Thắng Nam đều để không.

Lưu Thắng Nam là một cô gái từng trải cho nên nhìn thấy ánh mắt của ba thằng đàn ông đang đi về phía mình thì hơi nhíu mày rồi cúi đầu xuống đọc báo chứ không tới mức luống cuống.

- Người đẹp đang xem gì vậy?

Trong lúc Lưu Thắng Nam cúi đầu chuẩn bị xem báo tiếp thì một hơi nóng mang theo mùi mồ hôi của đàn ông ập tới. Cái tên đàn ông cao một thước chín tên Hổ đã đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô.

Vóc dáng to cao của tên Hổ khiến cho băng ghế của hai người trở nên chật chội.

Chung quy thì Lưu Thắng Nam cũng chỉ là một người phụ nữ, bên cạnh lại có một người đàn ông cao tới một mét chín ngồi với ý đồ không tốt thì cũng vẫn kinh hoàng. Tuy nhiên gương mặt cô đột nhiên trở nên lạnh lùng có chút gì đó uy nghiêm rồi dịch vào trong.

Nhưng tên Hổ thấy Lưu Thắng Nam dịch người vào trong thì cũng nhích mông dịch vào theo. Y còn tủm tỉm đảo mắt qua hai bầu ngực cao vút dưới áo sơ mi của Lưu Thắng Nam rồi nói:

- Người đẹp! Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy.

- Tôi không biết anh. Xin anh hãy tự trọng.

Sắc mặt của Lưu Thắng Nam trở nên lạnh lẽo hơn, âm thanh cũng lạnh như vậy.

Trong lúc nói chuyện, không biết xuất phát từ lý do nào, Lưu Thắng Nam hơi liếc Trương Vệ Đông một cái thấy hắn vẫn cúi đầu đọc sách, dường như không biết có một gã đàn ông quấy rầy mình thì cảm thấy khinh miệt.

"Thằng hèn!"

- Hoa hồng có gai. Ha ha! Rất hay.

Tên Hổ cười cười, ánh mắt lại càng không hề kiêng nể nhìn thẳng vào ngực của Lưu Thắng Nam.

Đang mùa hè nên áo sơ mi cũng hơi mỏng vì vậy nhìn kỹ có thể thấy được một chút. Làm sao mà Lưu Thắng Nam có thể chấp nhận được một người đàn ông dám nhìn chằm chằm vào vị trí mẫn cảm của mình. Cô tức tới nỗi mím môi run rẩy. Tuy nhiên mắt mọc trên mặt người ta không phải do cô làm chủ. Chưa nói thằng thanh niên đầu trọc to con còn xăm hình con hổ, nhìn qua là biết thuộc dân xã hội đen. Nếu là ở trấn Bồ Sơn, Lưu Thắng Nam cũng chẳng sợ. Loại người này chọc vào cô, chỉ cần một cú điện thoại tới đồn cong an là đảm bảo tên đầu trọc sẽ không chịu nổi. Nhưng hiện tại cô chỉ có một mình, đối mặt với một thằng to con như vậy cũng hơi chột dạ.

Nếu biết thế này cô đã không ngồi xe lửa mà gọi tiểu Trầm lái xe đưa mình đi. Lưu Thắng Nam thầm hối hận, chuẩn bị đứng dậy bỏ đi. Vì dù sao thì chỗ trống cũng còn rất nhiều.

Nhưng khi Lưu Thắng Nam vừa định đứng dậy tên Hổ đã thò tay ra vịn lên thành ghế trước như muốn cản cô lại.

Nói thế nào thì Lưu Thắng Nam cũng là bí thư Đảng ủy của một huyện, bây giờ bị một thằng vô lại quấy rầy nên cuối cùng cũng không kìm được cơn giận.

Vừa lúc đó hai cái thằng một gầy một béo kia cũng đi tới.

Bọn chúng vừa tới đầu tiên quay sang cười với tên Hổ rồi sau đó thằng mập đường hoàng ngồi xuống bên cạnh Trương Vệ Đông.

- Thằng bảnh bao mau đổi vị trí.

Tên mập ngồi xuống liền đưa tay huých Trương Vệ Đông đang ngồi đọc sách.

- Không đổi.

Trương Vệ Đông trả lời mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.

Lưu Thắng Nam đang không kiềm chế được nghe thấy vậy thì hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Trương Vệ Đông một cái rồi thầm cười khổ. "Được! Cái tên khốn này vẫn còn có chút tình cảm. Đúng là đồ mọt sách."

Cơ thịt trên gương mặt béo tròn của thằng mập hơi run một chút rồi giơ tay giật tờ báo của Trương Vệ Đông sau đó trừng mắt nhìn hắn chằm chằm:

- Thằng nhóc! Mày biết điều thì cút đi cho ông hay là đợi ăn đòn?

Hiển nhiên tên mập cũng coi Trương Vệ Đông là một con mọt sách, chỉ cần dọa hai câu cũng đủ làm hắn sợ.

- Trả báo lại cho tao rồi cút đi. Cả mày nữa.

Cuối cùng thì Trương Vệ Đông cũng ngẩng đầu lên mà nói một cách bình tĩnh. Trong khi nói chuyện đôi mắt sau cặp kính đen cũng liếc quan tên Hổ một cái.

- Thằng ranh mày muốn chết/

Thằng mập thấy Trương Vệ Đông như thư sinh mà còn kiêu ngạo với mình như vậy thì nổi giận cầm tờ báo đập với đầu hắn.

- Cút!

Trương Vệ Đông thấy thằng mập vẫn có can đảm đánh mình trước mặt mọi người thì mặt lạnh đi hơi ngửa người vào cửa sổ lấy khoảng trống rồi co chân đạp vào bụng đối phương.

Làm sao tên mập có thể ngờ một tên thư sinh như Trương Vệ Đông khi ra tay lại nghiêm túc như vậy. Y bị Trương Vệ Đông đạp cho một cái bay thẳng vào người thằng gầy khiến cho cả hai ngã dúi dụi trên lối đi.

Cả toa tầu lập tức trở nên yên tĩnh. Tất cả đều kinh ngạc nhìn hai người đang lồm cồm bò dậy. Còn Lưu Thắng Nam thì há to miệng tới mức có thể nhét nổi một quả trứng.

Lăn lộn trong chốn quan trường rồi leo tới vị trí này, năm nay hai mươi tám tuổi, Lưu Thắng Nam có thể nói là gặp vô số loại người nhưng không ngờ được một tên thư sinh từ khi lên xe không thốt một tiếng nào chỉ chăm chú đọc sách lại là một kẻ độc như vậy.
Chương tiếp
Loading...