Tù Điểu

Chương 96: Không Tính Là Người



Chương 96: Không tính là người

Vừa nãy Giang Hạ Qua có gọi điện cho Lộ Tây Trán, có vẻ tâm tình của Giang Hạ Qua không tệ, nói là vấn đề của công ty đã giải quyết xong, ông chủ Tiffany cũng đồng ý chuyện đổi tên rồi. Ông ta rất cảm động tình yêu chân thành tha thiết tốt đẹp này, quyết định ở ngày sinh nhật của Kiều Ỷ Hạ công bố chuyện đổi tên, coi như là đáp lễ phần quà mà Lộ Tây Trán tặng cho con gái ông ta. Tổng giám đốc Tiffany còn nói, mỗi ngày cô bé đều đọc mấy quyển sách, sau khi nghe kể chuyện liền la hét đòi cha mình nhất định phải giúp Lộ Tây Trán chuyện này.

Mạnh Lưu Sâm có vẻ như muốn ở lại trong nước rất lâu, bây giờ tuổi của cậu cũng không còn nhỏ, có tâm huyết, nhất định sẽ triển khai theo đuổi điên cuồng với Giang Hạ Qua. Một bên, Giang Hạ Qua trở ngại Lộ Tây Trán, sẽ không quá tuyệt tình từ chối Mạnh Lưu Sâm, nhưng cũng không có cách nào tiếp nhận cậu, một bên, Mạnh Lưu Sâm sẽ không bởi vì kiểu cự tuyệt không rõ ràng này mà cắt đứt hi vọng, sẽ khiến cậu càng lún càng sâu.

"Cậu không cần miễn cưỡng mình làm gì cả."

Mạnh Lưu Sâm ngồi trên mép giường, nhìn Lộ Tây Trán đứng bên giường, hé miệng nói: "Chị không trách em?"

"Tại sao tôi phải trách cậu?" Lộ Tây Trán nhìn sang chỗ khác, "Cho dù tôi là chị của cậu thì cũng không có tư cách quyết định cậu ở một chỗ với ai, không ở một chỗ với ai."

Nghe được Lộ Tây Trán chủ động thừa nhận mình là chị của cậu, trong lòng Mạnh Lưu Sâm một hồi ấm áp, cẩn thận ngẫm lại, đây là lần đầu tiên Lộ Tây Trán ôn nhu nói chuyện như vậy với cậu nha.

"Chị, chị ủng hộ em theo đuổi chị Hạ Qua không?"

"Tôi ủng hộ hay không có quan trọng ư?" Lộ Tây Trán nói, "Nói cách khác, sẽ không bởi vì tôi không ủng hộ mà cậu lựa chọn buông tay. Cậu hỏi câu này, chẳng qua là chờ mong tôi cho cậu một câu trả lời khẳng định, từ đó an ủi bản thân mà thôi. Giống như vậy, mặc dù tôi nói không ủng hộ, cậu cũng sẽ không lùi bước. Bởi vì trong lòng cậu đã sớm có đáp án."

Mạnh Lưu Sâm không nói chuyện, đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn về phương xa. Mấy câu ngắn gọn của Lộ Tây Trán đã nói rõ tâm tư của cậu. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Giang Hạ Qua liền cảm giác mình đã ngã vào tình yêu rồi. Không có một người phụ nữ nào giống như nàng, nhất cử nhất động, một cái nhăn mày một nụ cười đều khiến cậu nhớ thương.

"Cậu luôn luôn có quyền truy đuổi chuyện hoặc người cậu cho là đúng. Cũng như vậy, cậu cũng muốn có sự thừa nhận để cố gắng sau này của cậu không vì có được kết quả không tốt mà uể oải mất dũng khí."

Mạnh Lưu Sâm gật gật đầu, cười cười: "Chị, em còn tưởng chị sẽ mắng em cơ." Dù sao vừa nãy cậu đã nói mấy lời đó với Lam Tuyết Ngô, ý tứ vô cùng rõ ràng, cô bé kia có lẽ rất đau lòng.

"Đương nhiên, phương thức từ chối người khác của cậu rất không nể tình. Chẳng qua tôi cũng không trách cậu, ai bảo cậu là em trai của tôi chứ. Có vài phần phong độ năm đó của tôi cũng không lạ gì."

"Thật sao ạ?" Mạnh Lưu Sâm nhíu nhíu mày, đã bắt đầu nổi lên hứng thú nhiều chuyện. "Chị, kể nghe một chút đi, trước kia chị cự tuyệt rất nhiều đàn ông sao?"

Lộ Tây Trán nhìn thấy tâm trạng của cậu đã tốt hơn, không muốn nhiều chuyện với cậu nữa, xoay người định rời đi, Mạnh Lưu Sâm đuổi theo hỏi mãi, nàng không có cách nào đành phải quăng lại một câu: "Không có ai."

Mạnh Lưu Sâm mắng một tiếng, bĩu môi nói cậu mới không tin.

"Trước khi tôi gặp được Ỷ Hạ, những người gọi là theo đuổi đó, trong mắt tôi, không được tính là người."

Hành trình đi Đông Bắc lần này nửa vui nửa buồn, vui chính là tin tức Trâu Khải cung cấp rất có lợi, buồn chính là tình cảm con gái ôm ấp của Lam Tuyết Ngô đã sụp đổ. Trên máy bay trở về cô ngồi tách khỏi Mạnh Lưu Sâm, Kiều Ỷ Hạ cho rằng cô muốn rút lui, nhưng chỉ có cô mới biết, tạm thời giữ khoảng cách không phải là buông tay, mà là vì chuẩn bị bản thân tốt hơn để theo đuổi cậu lần nữa.

Ngày Giang Hạ Qua trở về đã thiết đãi nhóm người Kiều Ỷ Hạ và Lộ Tây Trán ở khách sạn, chẳng qua lần này không có Lam Tuyết Ngô đi theo, thay vào đó là một người phụ nữ khác. Mạnh Lưu Sâm để kiểu tóc như Vương tử, mặc âu phục thẳng thớm, như là người mẫu ưu tú trong tuần lễ thời trang Paris.

Kiều Ỷ Hạ có quen biết người phụ nữ dung mạo xinh đẹp, cử chỉ nhấc chân vừa vặn, như là hào phú khuê tú không giống minh tinh kia. Đó là Thẩm Linh Sam. Cũng chính là người phụ nữ cùng Giang Hạ Qua phát ra tiếng động mập mờ lần cô đến Thừa Hoài, ảnh hậu xinh đẹp đang ở đỉnh cao của giới giải trí.

Ở đây ngoại trừ Lộ Tây Trán thì Kiều Ỷ Hạ cùng Mạnh Lưu Sâm trước đây đều có chút hiểu qua Thẩm Linh Sam rồi. Mà Lộ Tây Trán tuy rằng không biết cô, nhưng rất rõ ràng mục đích hôm nay Giang Hạ Qua dẫn cô đến đây.

"Bữa cơm hôm nay, một là để chúc mừng Thừa Hoài đạt được một món tiền lớn, hai là cảm tạ sự giúp đỡ to lớn của Ỷ Hạ. Bây giờ hợp tác đã được thỏa thuận, dù có phát sinh biến cố thì cũng không tạo nên ảnh hưởng cho Thừa Hoài, cho nên nếu vụ án này tạo thành quấy nhiễu cho hai vị, tôi sẽ giao cho cảnh sát xử lí." Mặc dù lần này Giang Hạ Qua không có ăn mặc long trọng như lần trước, nhưng một thân âu phục trắng khí khái hào hùng, tóc búi cao cao, trên vành tai khéo léo là bông tai kim cương, phát ra ánh sáng lấp lánh.

"Nếu đã nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này rồi, Ỷ Hạ đương nhiên sẽ không chắp tay dâng cho người khác." Người nói chuyện là Lộ Tây Trán, đến cùng thì Giang Hạ Qua vẫn không hiểu tính của Kiều Ỷ Hạ, những lời này không chỉ làm tổn thương lòng tự ái của cô mà còn kích thích ý chí chiến đấu của cô.

"Hôm nay may mắn cùng Giang đổng, Lộ giáo sư, Kiều thị thiên kim, Mạnh công tử đi ăn tối, thật sự là phúc phận của Linh Sam. Tôi cạn ly trước, dùng nó để bày tỏ thành ý.

Thẩm Linh Sam là một cô gái thông tuệ, Giang Hạ Qua dẫn cô đi theo không phải không có đạo lí, cô là người hiểu nguyên tắc, biết nhìn mặt nói chuyện, năng lực tùy cơ ứng biến rất cao, có thể khéo léo hóa giải bầu không khí lúng túng. Vì vậy mọi người cũng không thảo luận chuyện vụ án khiến người ta không vui này nữa, bắt đầu nói chuyện phiếm.

Trước đó Kiều Ỷ Hạ chưa từng kể với Lộ Tây Trán chuyện của Giang Hạ Qua và Thẩm Linh Sam, thứ nhất, đây là chuyện riêng của Giang Hạ Qua, thứ hai, từ trước đến nay cô không có hứng thú nhiều chuyện. Nhưng thông minh như Lộ Tây Trán, ngay từ lúc vào cửa nhìn thấy Thẩm Linh Sam ngồi bên hông Giang Hạ Qua thì nàng đã hiểu, đây không chỉ đơn thuần là tiệc cảm ơn, mà còn im hơi lặng tiếng cho thấy lập trường của mình, diệt cỏ tận gốc chuyện Mạnh Lưu Sâm nảy sinh bong bóng màu hồng yêu thương với nàng.

"Cho em?"

Mạnh Lưu Sâm chỉ lo ăn cơm nãy giờ không nói lời nào, mãi đến khi một miếng thịt cua tươi ngon được thả vào dĩa thức ăn của mình thì cậu mới ngẩng đầu, hỏi Lộ Tây Trán ngồi bên cạnh.

Lộ Tây Trán ừ một tiếng, không có nhiều lời.

Bữa cơm này có thể nói là vui, cũng có thể nói là không vui, cũng có thể nói là khá nặng nề, Thẩm Linh Sam lại rất biết cách điều tiết bầu không khí. Lúc đi ra đại sảnh, Giang Hạ Qua nói muốn đi vệ sinh, Lộ Tây Trán cũng nói tạm thời rời đi một chút.

Nước chảy lướt qua bàn tay mềm mại trắng nõn thon dài của Giang Hạ Qua, cong cong khóe môi nhìn Lộ Tây Trán bên trong gương, sau đó lại cúi đầu: "Quà của cậu, mình nhận."

Lúc ăn cơm Lộ Tây Trán có mượn cớ đi ra ngoài một lần, Giang Hạ Qua biết nàng là đi tính tiền. Mặc dù gian phòng kia là do Giang Hạ Qua đặt trước, nhưng chỉ cần Lộ Tây Trán muốn, nàng vẫn sẽ có cách thay Giang Hạ Qua trả tiền. Tuy rằng chút tiền ấy cũng không là gì với Giang Hạ Qua, nhưng đây cũng là chuyện duy nhất mà Lộ Tây Trán có thể làm.

"Chắc là lễ vật của mình, Lưu Sâm cũng sẽ hài lòng."  Giang Hạ Qua lau tay, xoay người nói. "Nếu không, cậu ấy làm sao có cơ hội ăn miếng thịt cua vốn không thuộc về cậu ấy."

Biến hóa vẻ mặt của Mạnh Lưu Sâm được Lộ Tây Trán thu hết vào mắt, nơi đó đang cố tình che giấu sa sút của bản thân, mà loại sa sút này càng được cậu che giấu thì càng lộ rõ. Nhưng miếng thịt cua kia, cũng chỉ có thể an ủi một phần bé nhỏ mà thôi. Sinh vật sống trong hải dương sẽ không bởi vì thiếu nước mà chết, nhưng một người đang mất phương hướng nơi hoang vu sẽ bởi vì một giọt nước mà một lần nữa nhìn thấy ánh sáng.

"Chuyện cổ phần công ty, tôi nói được thì làm được, nhất định sẽ cho cậu." Lộ Tây Trán nói, "Về phần cậu và Mạnh Lưu Sâm, cậu không thích nó, tôi sẽ không để nó lại xuất hiện trước mặt cậu."

Giang Hạ Qua nghiền ngẫm gật đầu, đi đến gần nàng, hai người thân cao bằng nhau, hầu như là bốn mắt nhìn nhau.

"Mình hiểu được, cậu đây là cảm thấy bất bình vì em trai cậu bị tổn thương?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...