Tù Đồ Sở Hướng

Chương 36: Lặng Lẽ Rời Xa



4 giờ sáng, Văn Lãng Tây ôm Phó Quan toàn thân xụi lơ vào trong ngực, dùng ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve dọc theo xương sống anh, thỉnh thoảng còn cúi đầu ngắm nhìn, không nhịn được còn có thể hôn một cái.

Phó Quan đã ngủ từ lâu, cho nên cũng không biết Văn Lãng Tây đang hoàn toàn tỉnh táo.

"Phó Quan..." Văn Lãng Tây nhỏ giọng nỉ non, như đang thì thầm với Phó Quan, cũng như đang tự mình lầm bầm.

"Phó Quan..."

"Phó..Quan..."

Gọi mãi, âm thanh Văn Lãng Tây dần nghẹn ngào, đôi mắt đen sâu lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, đem đôi môi kề sát lên trán Phó Quan, thật lâu, thật lâu không nói gì.

Không biết qua bao lâu, mãi đến khi áng sáng ngoài cửa sổ len lỏi vào, Văn Lãng Tây mới nhắm lại đôi mắt chua xót, ôm thật chặt thân thể trần trụi của Phó Quan trong lồng ngực.

"Phó Quan..." Thanh âm của Văn Lãng Tây đã khàn đến mức không nghe nổi, nhưng đôi mắt đỏ hồng phủ đầy tơ máu lại ngày càng sáng, đôi mâu sắc ám trầm trong quá khứ tăng thêm một mạt thần thái chưa từng xuất hiện.

"Thật sự rất yêu anh...."

"Sao lại yêu anh như vậy...."

Văn Lãng Tây lại siết chặt lấy thân thể Phó Quan, ánh mắt mang theo mê luyến sâu sắc:"Luôn cảm thấy như anh vốn không thuộc về thế giới này, tựa như toàn bộ đều do em tự ảo tưởng ra một con người hoàn mỹ tới như vậy....".

"Mỗi lần tiến vào trong thân thể anh, đều có một nỗi sợ hãi không chân thực, như thể anh bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến trước mắt em...."

"Nhưng....anh lại thực sự tồn tại, em có thể cảm nhận được nhiệt độ bên trong cơ thể cùng nhịp đập trái tim anh, này có lẽ chính là sự quan tâm to lớn nhất mà vận mệnh này cho em"

Nói đến đây, Văn Lãng Tây dụi dụi lên thân thể Phó Quan trong lồng ngực, sau khi cảm nhận được mạch đập rõ ràng của đối phương, trong mắt hiện ra một mảnh ôn nhu, mềm mại.

"Những lời này, thời điểm anh tỉnh em không dám nói, sợ anh nghĩ nhiều, anh nhíu lại đôi mày, cũng sẽ làm em đau lòng tới nửa ngày...."

"Nhưng nghĩ lại, không khỏi thấy khó chịu thay anh, anh....sẽ hiểu cho em chứ...."

Văn Lãng Tây một đêm này chưa từng nhắm mắt, vẫn luôn tự mình lẩm bẩm một mình, như thể nói mãi cũng không hết chuyện, chất chứa vô vàn lưu luyến cùng bất lực muốn biểu đạt...

Sau sự tình này ba ngày, Văn Lãng Tây dắt Phó Quan đi xăm mình.

Trên đường đi.

"Lãng Tây! Em định xăm ở chỗ nào?"

"Anh thấy sao?"

"Ừm...trên đùi thì sao?"

"Không!"

"Vậy ở đâu?"

"Khắc lên con chữ ở trên ngực em, em không muốn xăm hình, nhưng vết sẹo sẽ mờ dần theo năm tháng, em lại không muốn con chữ này bị phai nhạt đi"

Phó Quan trầm mặc, nhìn Văn Lãng Tây không nói lời nào

Văn Lãng Tây nói tiếp:"Em có thể quyết định vị trí xăm trên người anh không?"

"...Có thể!"

"Sau gáy anh đi, chỗ em từng cắn lên, được không?"

"Tại sao không xăm ở ngực giống em?"

"Không muốn thợ xăm nhìn thấy ngực anh"

Phó Quan bên tai nóng lên:"....Được, vậy xăm hai chữ"Lãng Tây" sao?"

"Đừng....một chữ Tây thôi là được rồi"

"Tại sao?"

"Chữ "Lãng" quá nhiều nét, sợ anh đau"

...

Đảo mắt nửa tháng đã trôi qua, hôm nay là ngày 1 tháng 9

Sinh nhật Văn Lãng Tây

Cũng là ngày giỗ cha nuôi thứ hai của hắn, Dương Duệ

Sáng sớm, Văn Lãng Tây dẫn Phó Quan ra một bờ sông phía đông ngoại thành, hai người mặc một cây đen, sóng vai đứng ở bờ sông, trầm mặc nhìn những chiếc lá cây trôi nổi.

Phó Quan kỳ thực rất khó chịu, "Sinh nhật vui vẻ" mấy chữ này đối với Văn Lãng Tây vĩnh viễn không có cách nào nói ra khỏi miệng, sinh nhật người này, từ năm hắn 16 tuổi đã không còn ý nghĩa.

"Phó Quan" Văn Lãng Tây đột nhiên lên tiếng, trầm thấp âm điệu

Phó Quan nghiêng đầu, tầm mắt chạm đến gò má trầm tĩnh của đối phương, mím môi:"Ừm"

"Không có gì! Chỉ muốn gọi anh vậy thôi" Nói xong liền quay người, kéo Phó Quan đi về phía xe "Về đi"

"Đợi đã!"

Văn Lãng Tây quay đầu lại, nhíu mày

"Tối nay, hai đứa mình cùng ba anh dùng cơm được không?" Phó Quan dò hỏi

Văn Lãng Tây cong môi:"Được a! Tuy vẫn luôn gặp mặt chú Phó, nhưng đã lâu không cùng nhau ăn cơm rồi"

Thấy tâm trạng đối phương vẫn rất ổn định, trong mắt Phó Quan cũng nổi lên ý cười, tiến lên trước một bước ôm lấy eo Văn Lãng Tây, đặt cằm lên vai hắn nhẹ giọng nói:"Lãng Tây! Dù có như thế nào anh đều sẽ mãi mãi bên cạnh em, biết không?"

"Em biết" ánh mắt Văn Lãng Tây lóe lên một tia dị dạng chớp mắt đã biến mất, đưa tay ôm lấy lưng Phó Quan, nhẹ nhàng vuốt ve, lại bổ sung:"Anh đã khắc sâu trong lòng em, vô luận khoảng cách giữa chúng ta là bao xa, em đều cảm thấy, anh đang ở ngay bên cạnh mình".

Không ngờ, khi Phó Quan nghe Văn Lãng Tây nói những lời này, tâm tình có chút kích động, ngẩng đầu lên, cùng Văn Lãng Tây đấu mắt, trong mắt mang theo một tia thăm dò:"Khoảng cách giữa chúng ta sẽ không xa, không phải sao?".

Dừng lại một lát, lại cau mày nói tiếp:"Lãng Tây! Gần đây em đều đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Sắc mặt Văn Lãng Tây vẫn như bình thường, miệng lộ ý cười, đưa tay vén những sợi tóc bị gió thổi bay tán loạn của Phó Quan ra sau tai, ngữ khí mập mờ:"Trong đầu em đều là anh, còn có thể suy nghĩ cái gì nữa chứ?".

Giọng điệu này cũng không khiến Phó Quan yên lòng:"Có chuyện gì nhất định phải nói ra, được không?"

Văn Lãng Tây cười cười gật đầu, cúi đầu khẽ hôn lên khóe miệng Phó Quan:"Được! Đều nghe theo Phó ca ca"

....

Bên trong phòng riêng của một nhà hàng gia đình, ba người đang ngồi.

Phó Hoa Thăng vẫn là bộ dáng tươi cười vui vẻ kia, khẽ nhấp một ngụm trà, thả lỏng nhìn hai người bên cạnh ông, giọng điệu ung dung:"Tiểu Lãng Tây! Cứ như vậy mà dính lấy Quan nhà chú?"

Bên trong phòng là một bàn ăn tròn, Phó Quan ngồi giữa hai người.

Lẽ ra Phó Hoa Thăng sẽ ngồi ở giữa, nhưng Văn Lãng Tây từ lúc vào cửa vẫn luôn lôi kéo tay Phó Quan, chưa từng thả ra, cho nên hai người cũng tiện thể ngồi cùng một chỗ, dù sao cũng đều là người nhà, không cần để ý quá nhiều.

"Đúng vậy ạ" Văn Lãng Tây tự nhiên trả lời

Văn Lãng Tây cùng Phó Hoa Thăng nhìn nhau một cái, trong nháy mắt thoáng qua một vệt ánh sáng chỉ đổi phương mới hiểu.

"Ha!" Phó Hoa Thăng đột nhiên nở nụ cười, ngữ khí có chút thất vọng:"Được được được, tiểu Lãng Tây a, con thật sự là càng ngày càng có...chủ kiến của mình!"

Văn Lãng Tây cúi thấp đầu, nghiêm túc nói:"Là chú Phó trị liệu tốt"

Không ngờ, Phó Hoa Thăng vừa nghe lời này trên mặt chợt thoáng qua ý cười mập mờ, liếc nhìn Phó Quan, nói:"Chú lại thấy công lao này cũng không phải của chú, là của Quan đi".

Phó Quan nghiêng đầu, liếc nhìn Phó Hoa Thăng, mím mím môi, không lên tiếng.

"Đúng vậy, chú Phó cùng Phó Quan đều phải vô cùng cảm ơn hai người, đều là quý nhân của con"

Phó Hoa Thăng cười cười:"Vậy ba Văn Vân cùng mẹ Lưu thì sao? Bọn họ không phải?"

Văn Lãng Tây nháy mắt sững sờ, lập tức hòa hoãn lại, ở dưới bàn lôi kéo lấy tay Phó Quan, nhìn Phó Hoa Thăng nói:"Bọn họ đương nhiên cũng vậy".

Việc này còn phải nói tới sau khi Văn Lãng Tây dọn đi, lần đầu tiên hai người đến bệnh viện sau khi dọn nhà, Phó Quan ngồi chờ một mình trong phòng nghỉ, Văn Lãng Tây cùng Phó Hoa Thăng trong văn phòng tư vấn.

Trong lúc hai người nói chuyện, Phó Hoa Thăng lấy ra một phong thư từ trong ngăn kéo, đưa cho Văn Lãng Tây.

Bên trong là một tấm thẻ cùng một lá thư.

Chính là tấm thẻ Lưu Phượng Dương đưa khi Văn Lãng Tây rời khỏi Văn gia, lúc đó Văn Lãng Tây không lấy, không nghĩ tới mấy ngày sau lại quay về trên tay hắn.

Nét chữ trên giấy là của Lưu Phượng Dương, ý tứ trong đó rất rõ ràng, Văn Lãng Tây nên có những thứ vốn thuộc về hắn, cũng nói rõ trong công ty còn có một phần cổ phần của hắn, cho dù bọn họ không chấp nhận đồng tính luyến ái, thì nhà của hắn vẫn là cái nhà đó.

Lúc Văn Lãng Tây xem xong cũng không nói thêm gì, chỉ là trong mắt ánh sáng lưu chuyển, động tác chậm rãi đem thẻ ngân hàng cùng phong thư đều bỏ vào trong bao.

"Được rồi! Đùa con thôi" Phó Hoa Thăng cười nói:"Tranh thủ thức ăn vẫn còn nóng, ăn cơm đi!"

Bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ, ba người đều thấu hiểu nhau, đều chấp nhận nhau.

Sau khi ăn xong nhân lúc Phó Quan đang đi lấy xe, Phó Hoa Thăng xong mắt ý cười phai nhạt, nghiêng đầu nhìn ánh mắt đang dính chặt trên bóng lưng Phó Quan của Văn Lãng Tây hỏi:"Thật sự quyết định rồi?".

"Vâng" Văn Lãng Tây nhàn nhạt đáp, tầm mắt vẫn dính lên người Phó Quan như trước.

"Cam lòng?"

Đợi thân ảnh Phó Quan biến mất khỏi tầm mắt, Văn Lãng Tây mới quay đầu nhìn Phó Hoa Thăng, trong mắt phát ra ánh sáng:"Con muốn cùng anh ấy sống đến cuối đời".

Nghe người thanh niên hôm nay mới vừa tròn 20 tuổi kiên định nói ra hứa hẹn không rời không bỏ như vậy, Phó Hoa Thăng lại có cảm giác thành công bị thuyết phục.

Văn Lãng Tây không hề giống 20 tuổi, so ra hắn thành thục hơn nhiều.

Một lát sau, Phó Quan đã lái xe đến, Phó Hoa Thăng cúi đầu khẽ thở dài, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bờ vai dày rộng của Văn Lãng Tây, gằn từng chữ:"Chuyện sau đó chú có thể giúp con nhưng điều kiện tiên quyết là phải trấn an được Quan nhà chú".

Sau khi hai người về đến nhà đã là đêm khuya, vừa đóng cửa lại liền quấn quýt hôn nhau không thể tách rời, Văn Lãng Tây ôm lấy bờ mông căng tròn của Phó Quan bế lên đẩy người dựa vào tường, hai chân Phó Quan chặt chẽ vòng qua kẹp lấy phần eo cứng cáp của Văn Lãng Tây, hai người ôm cứng lấy nhau, bởi vì hôn môi quá mức kịch liệt, gấp gáp mà âm thanh dâm mỹ không ngừng truyền ra.

"A ân...Lãng Tây..." Phó Quan ngước đầu lên, trong mắt tràn đầy dục vọng, mở rộng lồng ngực, mặc cho Văn Lãng Tây môi lưỡi dán chặt mút liếm cần cổ anh.

"Phó Quan...Phó Quan...Phó Quan...." Văn Lãng Tây một bên động tình hôn, một bên lầm bẩm nỉ non, tựa như cái tên này hắn vĩnh viễn có gọi bao nhiêu cũng không đủ.

Đến khi tâm tình đạt đến cao trào kích động, Phó Quan đuôi mắt phiếm hồng, cắn môi, thấp giọng nói:"Vào phòng...."

Trong phòng ngủ, hai người lại tiếp tục đối mặt một lần nữa, Văn Lãng Tây đặt Phó Quan dưới thân, một lần lại một lần hôn lên sau gáy người kia, chữ "Tây" chỉnh tề ngay ngắn.

....

Đối với Phó Quan mà nói, biến cố chân chính phát sinh vào ngày 10 tháng 9

Anh sáng sớm rời giường, bên cạnh không có bóng dáng một ai.

Kéo lê thân thể tối qua bị chơi đùa đến mềm nhũn, Phó Quan ngồi dậy, khàn tiếng gọi:"Lãng Tây!"

Không ai đáp!

Lại kêu:"Lãng Tây..."

Vẫn không ai phản hồi!

Phó Quan trần trụi ngồi bên giường, một tiếng lại một tiếng, liên tục gọi không ngừng, không biết mệt mỏi mà kiên trì gọi.

Không biết qua bao lâu, Phó Quan thanh âm khản đặc từ từ yếu đi, cho đến khi âm thanh ngưng bặt.

Không đi nhà bếp tìm, cũng không đi phòng khách tìm, chỉ nằm lại lên giường, gối đầu lên gối Văn Lãng Tây, đắp chăn lên, nhắm mắt lại.

Anh biết, Văn Lãng Tây đi rồi

Phó Quan đã sớm dự cảm được, người kia nhất định sẽ đi.

Cũng mơ mơ hồ hồ hiểu được nguyên nhân, nhưng....vẫn...

Vẫn là thấy vô cùng khổ sở.

Trái tim trong phút chốc trở nên trống rỗng, không còn cột chống, Phó Quan chôn mắt lên gối Văn Lãng Tây, từ lúc đầu bi thương biến thành nhỏ giọng nức nở, lại từ nhỏ giọng nức nở chuyển thành từng trận gào thét.

Nước mắt chính là đến nhanh như vậy, Phó Quan chưa bao giờ biết một người đàn ông có thể chất chứa nhiều nước mắt như vậy, mãi đến khi gối cũng bị thấm ướt một mảng lớn, mới mệt mỏi ngưng lại.

Anh nhắm mắt nằm trên vị trí của Văn Lãng Tây đợi tâm tình hòa hoãn lại mới đứng dậy, cặp mắt sưng đỏ lấy đồ ngủ của Văn Lãng Tây từ trong tủ ra mặc vào, đi ra ngoài.

Phó Quan bắt đầu tìm kiếm đồ vật.

Anh tin tưởng Văn Lãng Tây không thể không nói tiếng nào đã đột ngột biến mất, chắc chắn hắn có để lại gì đó.

Đi ngang qua phòng ăn, Phó Quan nhìn thấy trên bàn ăn có một hộp giữ nhiệt đựng cháo loãng, đi ngang qua ban công, Phó Quan nhìn thấy trên sào treo đồ đã phơi sẵn quần áo, đi ngang qua phòng khách Phó Quan nhìn thấy một phong thư xanh đỏ, bên cạnh phong thư đặt một nhánh bồ công anh.

Không hề nghĩ ngợi, Phó Quan trực tiếp ngồi quỳ trên thảm trải sàn, nhẹ nhàng cầm lấy phong thư tinh xảo kia, cẩn thận mở ra.

Bên trong là một tờ giấy viết thư màu trắng, mặt trên có một đoạn chữ, được viết bằng mực nước màu xanh, nét chữ ngay ngắn.

Gửi người em yêu nhất:

Tha thứ cho em không có cách nào nhìn vào mắt anh nói lời từ biệt

Đừng khổ sở,

Em luôn luôn ở bên cạnh anh

Mỗi ngày đều sẽ viết thư cho anh

Sẽ hái một đóa hoa tặng anh

Cũng chỉ rời đi một khoảng thời gian

Có lẽ là mấy tháng, cũng có lẽ là mấy năm

Em không muốn làm một bệnh nhân cần anh phải chăm sóc

Chỉ muốn thuần túy làm người yêu anh

Là loại người yêu có thể làm nũng với em, có thể nổi giận với em

Mà em hiện tại trong mắt anh chỉ như một món đồ dễ vỡ

Em cũng như chuyện hiển nhiên mà coi anh như thần bảo hộ

Đây lại không phải là điều em muốn

Em chỉ muốn làm người đàn ông của anh

Anh cho em cuộc sống mới,

Kéo em ra khỏi âm tào địa phủ

Cho nên em rất giống con trai anh

Ỷ lại anh, độc chiếm anh, yêu anh

Anh cho em niềm tin để sống tiếp

Cho em thấy được thế gian còn có thể tốt đẹp đến mức này

Nhà của em ở trong tim anh

Đó vĩnh viễn là nơi để về của em

Cho nên, Phó Quan!

Đợi em!

Đợi đến ngày em gom đủ dũng khí một lần nữa đứng trước mặt anh!

Đợi đến ngày em có thể không cần kiêng dè bất cứ điều gì mà nói ra lời yêu anh!

Đợi đến ngày em vượt qua được chướng ngại nhân cách ranh giới này!

Đợi đến ngày em từ hàng dễ vỡ biến thành viên kim cương!

Đừng tìm em

Đừng lo lắng

Đừng nhớ mong

Em luôn luôn ở bên cạnh anh

Hoa hôm nay là một đóa bồ công anh, thích không?

Người yêu không hiểu chuyện của anh

Lãng Tây!

Ngày 10 tháng 9.
Chương trước Chương tiếp
Loading...