Tử Dương

Chương 15: Mới vào sơn môn



Dịch giả: argetlam7420

"Chỉ chân tuyển* thôi đã mất ba năm?" Mạc Vấn cảm thấy ngoài ý muốn, hỏi.

(Chân tuyển: tuyển chọn đệ tử chính thức)

"Thượng Thanh Tông chân tuyển là một dịp lễ trọng đại, 120 năm mới tổ chức một lần. Sau đại lễ chân tuyển Tổ Sư sẽ đích thân truyền thụ diệu pháp, chân tuyển ba năm cũng không tính là dài." Lão đạo mặt tròn gật gù.

"Xin hỏi đạo trưởng, chín cửa quan chân tuyển chọn người như thế nào? Nếu như chúng ta không trúng tuyển thì xử lý ra sao?" lúc đi Mạc Vấn một mực đi theo phía sau, cách lão đạo mặt tròn nửa bước.

"Chuyện này bần đạo cũng chưa từng trải qua, không thể nói rõ được. Bất quá theo thông lệ của các lần trước thì qua sáu cửa quan đầu là được nhập môn, sẽ được truyền thụ pháp thuật; qua ba cửa quan sau sẽ được truyền thụ đại đạo. Ngươi thiên tư thông minh, cho dù không thể trúng tuyển cũng có thể ở lại Vô Lượng Sơn học tập pháp thuật của bổn phái." Lão đạo mặt tròn nói.

"Người tới cầu pháp thuật như ta đây tổng cộng có bao nhiêu?" Mạc Vấn hỏi.

"Chưa đến ba trăm." Lão đạo mặt tròn lắc đầu than thở, rõ ràng chê quá ít.

"Sau cùng sẽ giữ lại mấy người?" Mạc Vấn truy hỏi.

"Không hạn định số lượng, qua được sáu cửa quan đã là không dễ rồi, ba cửa ải cuối lại càng khó khăn hơn, đã gần một ngàn năm không có đệ tử Thượng Thanh Tông nào được Tổ Sư ban cho đạo hiệu rồi" Lão đạo mặt tròn lắc đầu rồi nói.

"Vãn bối nghe nói vào được sơn môn sẽ có đạo hiệu, vì sao ta vẫn chưa có?" Mạc Vấn cung kính hỏi, bởi vì đang đi theo bậc trưởng bối không thể ngắm nhìn xung quanh, cho nên hắn chỉ chú ý theo sát, cũng không để ý cảnh sắc trên núi.

"Qua được sáu cửa quan đầu là sẽ trở thành đệ tử Thượng Thanh Tông, qua hết ba cửa ải sau cùng mới có thể coi là Thượng Thanh chuẩn đồ, nếu sau này ngươi ngộ ra đại đạo trở thành Kim Tiên, phi thăng lên trời mới có thể trở thành đệ tử của Tổ Sư, được Tổ Sư ban cho đạo hiệu." Lão đạo mặt tròn giải thích.

"Kính hỏi đạo hiệu của đạo trưởng." Mạc Vấn chắp tay hỏi lão đạo.

"Bần đạo Thanh Dương Tử. Vị đạo sĩ mặt đen vẻ mặt nghiêm khắc lúc nãy là nhị sư huynh Cổ Dương Tử của bần đạo, đại sư huynh Huyền Dương Tử của ta là chưởng giáo nơi đây." Lão đạo cười đáp.

"Hai vị thân phận cao quý như vậy, tại sao phải vất vả thế?" Mạc Vấn đưa tay chỉ mái đình nhỏ dưới chân núi.

" Tiểu bối trên núi đều có việc hết rồi, không rảnh bứt ra, huống chi đây là cửa ải thứ nhất để nhập môn, nếu để tiểu bối làm sợ sẽ có sai sót." Thanh Dương Tử giải thích.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu tán thành, đúng như Thanh Dương Tử nói, cửa ải đầu tiên rất quan trọng, cần thanh lọc tuyển chọn cực kỳ cẩn thận.

Trong lúc hai người nói chuyện, Mạc Vấn chợt phát hiện trên con đường đá phía trước có một nữ tử áo trắng đang quỳ mà đi. Cô gái này cả người mặc đồ trắng, vóc dáng thon nhỏ, hai lọn tóc tinh tế rủ xuống hai bên má, bởi vì có một tấm khăn lụa che mặt nên hắn không thấy được dung nhan thật sự.

Lần đầu vào sơn môn nên Mạc Vấn không dám hỏi nhiều, hắn theo Thanh Dương Tử lách ngang qua bên cạnh cô gái mà đi. Lúc đi qua hắn quay đầu lại nhìn vừa đúng lúc cô gái cũng ngẩng đầu, Mạc Vấn cùng cô gái bốn mắt chạm nhau. Cô gái có đôi mắt cực kỳ thanh tú, ánh mắt trong veo nhu hòa. Mặc dù không thấy được dung mạo, nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt có thể biết ngay cô gái này là người nhân hậu.

Lúc Mạc Vấn quay đầu lại chẳng những thấy được đôi mắt cô gái, đồng thời hắn còn chú ý tới vết máu dưới đầu gối cô. Quỳ đi là lấy hai đầu gối đi tới trước, đường núi gập ghềnh mấp mô, thống khổ khó có thể tưởng tượng được, mà lúc này vẫn còn chưa thấy được bóng dáng đạo quan, xem ra cô gái áo trắng này còn phải quỳ đi rất lâu.

Mạc Vấn bản tính lương thiện, không đành lòng thấy người khác chịu khổ, lập tức động lòng trắc ẩn, nhưng lại nhớ ra trên người tiền bạc cũng không còn nhiều nên hơi do dự. Tuy vậy hắn chỉ do dự một chút rồi dừng lại nói, "Thưa đạo trưởng, trên người vãn bối vẫn còn ít ngân lượng, xin nguyện nộp thêm mười lượng bạc, đổi cho cô nương này được thẳng người mà đi."

"Lòng dạ từ bi, thật là đáng quý, bất quá cô gái này nhất định phải quỳ đi, không được thẳng người." Thanh Dương Tử nói nhưng mà không hề dừng lại.

Mạc Vấn đành bất đắc dĩ nhìn cô gái áo trắng, cô gái nghe được lời hắn nói khi nãy, nhìn hắn khẽ gật đầu tỏ vẻ cảm ơn. Mạc Vấn gật đầu đáp lại, xoay người rời đi.

Dù trong lòng còn nghi vấn, hắn lại không dám lắm miệng đặt câu hỏi, nơi này là đất của người ta, phải tuân thủ nghiêm đạo làm khách.

Sau đó một lúc lâu Thanh Dương Tử không nói gì, mang hai người đi về ngọn núi phía bắc. Vô Lượng sơn là do hai ngọn núi phân biệt chủ thứ tạo thành, nhìn về phía nam có thể thấy đỉnh ngọn thứ phong. Trên ngọn chủ phong chỉ cần nhìn một cái là có thể bao trọn toàn thể kiến trúc, có ba tòa nhà to lớn lần lượt ở vào ba mặt tây, đông, nam ngọn núi, giữa các tòa nhà lại có đường liên thông. Ba tòa nhà nằm trên một khu đất cực kỳ rộng lớn, bao la hùng vĩ, thâm sâu cùng cốc. Lúc này là giờ Thân, ánh chiều tà soi rọi trong núi sương khói mờ ảo, chim sẻ hót líu lo, phía đông núi có dòng suối nhỏ róc rách chảy, phía tây núi ánh sáng mờ mờ bao phủ, toàn bộ khung cảnh hiện lên vẻ cổ kính thanh nhã, ẩn ẩn linh khí tiên gia.

"Chính điện là nơi ở của đạo nhân bổn phái, các ngươi ở điện phía đông, điện phía tây là chỗ ở chuẩn bị cho chư vị chưởng giáo các phái trong Thượng Thanh Tông." Thanh Dương Tử duỗi ngón tay chỉ.

"Đa tạ đạo trưởng chỉ bảo, chưởng giáo các phái khác cũng là tới nghe Tổ Sư giảng kinh sao?" Mạc Vấn lên tiếng.

"Tổ Sư cũng không ở nơi này, Thượng Thanh Tông bao gồm rất nhiều môn phái nhỏ, pháp thuật đều có một loại tinh thông. Nếu các ngươi qua được sáu cửa quan đầu, bọn hắn là các chưởng giáo sẽ lần lượt tới đây, chuyên tâm chỉ điểm, dốc túi truyền thụ, giúp Thượng Thanh chuẩn đồ am tường tất cả pháp thuật Thượng Thanh, làm vậy là đi trước lót đường để sau này chuẩn đồ có thể thuận lợi phi thăng." Thanh Dương Tử nói.

Mạc Vấn gật đầu hiểu rõ, xem ra các môn phái nhỏ trong Thượng Thanh Tông cũng cực kỳ coi trọng đại lễ chân tuyển này. Nếu như người nào có thể thuận lợi vượt qua các cửa ải thì cũng xứng đáng học được tất cả kỹ thuật cùng pháp thuật của Thượng Thanh.

Đi được không lâu thì tới một ngã ba, Thanh Dương Tử dừng lại nói với Mạc Vấn, "Ngươi đến Đông điện trước, ta đi bố trí người làm của ngươi."

"Đa tạ đạo trưởng, đa tạ." Mạc Vấn khom người chắp tay cảm ơn Thanh Dương Tử, sau đó lại nhìn lão Ngũ, "Nhờ có đạo trưởng chiếu cố ngươi mới có thể được giữ lại, nhất định phải chuyên cần, nghe lời trưởng bối, nếu ngươi gây họa thì sẽ không thể ở chỗ này được nữa đâu."

"Lão gia ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi mất mặt." Lão Ngũ gật đầu nói.

Thanh Dương Tử đợi hai người nói xong, liền dẫn lão Ngũ đi về hướng chính điện, Mạc Vấn cầm bảng số đi về phía đạo quan phía đông.

Một lát sau, Mạc Vấn đến bên ngoài Đông điện, ngoài cửa có một đạo nhân thu lấy bảng số rồi dẫn hắn tiến vào điện. Thanh Dương Tử nói về Đông điện hết sức chính xác, bởi vì nơi này không hề cung phụng thần linh, từ đầu đến cuối đều là phòng cho người ở, ngoài ra ở phía tây điện còn có một biệt viện nữa, có lẽ cũng là cho người ở.

Nơi này tuy nhiều phòng, nhưng có rất ít người ở, phần lớn phòng đều để trống. Mạc Vấn không thích náo nhiệt liền một mình ở một phòng, trong phòng cũng chỉ có một cái giường, trên giường trải đệm màu xanh, trong phòng còn có chậu nước và thùng nước.

"Ở viện phía đông có chuẩn bị cơm nước, có thể tùy ý đi lại trong đây nhưng không được ra khỏi cửa lớn." Vị đạo nhân dẫn đường nói với Mạc Vẫn

Mạc Vấn vội vàng cảm tạ, đạo nhân xoay người rời đi.

Lúc trước liên tục đi đường nên Mạc Vấn đã sớm đói, hắn quẳng hành lý lên giường rồi tới nhà ăn, còn chưa vào tới nơi đã nghe thấy trong phòng ăn truyền đến tiếng kêu la, "Tam gia muốn ăn thịt, cái thứ khỉ gió này làm sao mà ăn được?"

Mạc Vấn nghe được liền vui mừng đi vào phòng ăn, chỉ thấy Hắc Tam đang lớn tiếng hò hét với một đạo đồng đang phân phát thức ăn. Đạo đồng còn nhỏ, bị hét giật bắn mình không biết làm sao. Trong nhà ăn có vài chục người đang ăn uống, nam có nữ có, tất cả nữ tử đều đeo khăn che mặt, mọi người nghe tiếng hét nhao nhao quay đầu nhìn nhau.

"Anh hùng." Mạc Vấn bước nhanh đến cạnh Hắc Tam.

"À há, con mọt sách, đêm hôm đó ngươi chạy đâu vậy, để Tam gia tìm mãi." Hắc Tam thấy Mạc Vấn cũng rất là mừng rỡ.

"Ta ra ngoài tìm củi đốt, kết quả bị lạc đường." Mạc Vấn kéo Hắc Tam sang chỗ khác.

"Ta đúng là không nhìn lầm ngươi, ngươi nói quả nhiên giữ lời." Hắc Tam vỗ vai Mạc Vấn, cười toét miệng.

Mạc Vấn làm sao chịu nổi lực đập từ tay nó, gượng cười mấy cái rồi nhanh chóng tránh ra.

"Cơm nước thế này đã là rất tốt rồi, ở bên ngoài người ta không được ăn ngon như vậy đâu." Mạc Vấn nói với Hắc Tam, chén cháo của mọi người nấu rất đặc, mùi gạo đậm đà.

"Ta không ăn được cái thứ khỉ gió này." Hắc Tam bản tính khó sửa đổi, nhăn mũi toét miệng nói.

"Đi theo ta, trong phòng của ta vẫn còn dư lại ít thịt hươu." Mạc Vấn nói ra.

Hắc Tam vừa nghe thấy hai mắt đã sáng lên, đi theo Mạc Vấn rời khỏi nhà ăn tới phòng hắn.

"Anh hùng, trên người của ngươi không mang ngân lượng sao?" Mạc Vấn dò hỏi Hắc Tam hiện đang ngấu nghiến thịt hươu, chỗ hai đầu gối quần của Hắc Tam đã bị mài rách, không hỏi cũng biết là hắn phải quỳ đi vào.

"Đừng nhắc tới chuyện này nữa, nhắc đến Tam gia lại tức điên lên, người khác nộp bạc là có thể vào, chúng ta đã nộp bạc lại còn phải quỳ mà vào, đây là cái đạo lý gì, thật là khinh người quá đáng." Hắc Tam trợn mắt hét lớn.

"Những người nào phải chịu nộp ngân lượng quỳ vào vậy?" Mạc Vấn nghi ngờ hỏi.

"Không phải là nhân loại thì phải quỳ đi vào, nộp tiền cũng phải quỳ." Hắc Tam giận dỗi cắn xé thịt hươu.

Mạc Vấn nghe vậy hơi giật mình, nếu như lời Hắc Tam nói là đúng, vậy cô gái áo trắng che mặt hắn gặp lúc trước cũng là dị loại biến ảo thành. Nhớ lại ánh mắt trong veo nhu hòa của cô gái kia, hắn rất khó đem cô cùng cầm thú liên hệ với nhau.

"Anh hùng, nếu là tới đây học tập pháp thuật thì không thể tùy ý làm bậy, tới nơi này rồi phải tuân thủ quy củ của nơi này, nếu không bọn họ sẽ đuổi ngươi đi, ngươi sẽ tay không trở về Bất Hàm Sơn đó." Mạc Vấn lên tiếng khuyên giải.

Hắc Tam lúc này vẫn đang nhai thịt hươu, vừa nhai vừa gật đầu.

"Anh hùng, ngươi ở chỗ nào?" Mạc Vấn hỏi, Hắc Tam ngôn ngữ suồng sã, đi đứng cử chỉ lỗ mãng, phải thường xuyên đi theo trông chừng nó, nếu không nó nhất định gây họa.

"Tây viện." Hắc Tam giơ ngón tay chỉ phía tây.

"Dọn tới cùng ở với ta đi." Sắc trời dần tối, Mạc Vấn đứng dậy thắp ngọn đèn dầu trên bàn.

"Chúng ta chỉ có thể ở Tây viện, thật là khinh người quá đáng, cái gì mà Thượng Thanh Tông thu nhận tất cả không phân giống loài chứ, Tam gia từ lúc tới nơi này đi đâu cũng kém con người một bậc." Hắc Tam dựng râu trợn mắt.

Mạc Vấn nghe vậy chỉ đành cười khổ không biết sao, đạo nhân ở Vô Lượng sơn an bài như vậy cũng là có đạo lý đấy, đem những dị loại kia bố trí ở chung một chỗ với người rất nguy hiểm, vạn nhất bọn họ thú tính bộc phát cắn chết mười mấy mạng thì khó mà khống chế được.

"Vẫn là ngươi tốt bụng, biết Tam gia là chó sói mà lại không sợ ta." Hắc Tam cao hứng nói.

Mạc Vấn nghe vậy lại một lần nữa cười khổ, Hắc Tam nếu như biết hắn đêm hôm đó là bị dọa sợ chạy thục mạng chắc sẽ không khen hắn như vậy.

"Đúng rồi, ở Tây viện có bao nhiêu người?" Mạc Vấn tò mò hỏi.

"Khoảng bảy tám tên gì đó, cũng giống ta vậy, không phải người." Hắc Tam nói.

"Đều là chó sói sao?" Mạc Vấn hỏi.

"Không phải, bản thể thật của chúng là gì ta không nhìn ra được, nhưng chắc chắn có một tên là giống chim hay gì đó." Hắc Tam nghiêng đầu nói.

"Ngày mai có thể sẽ bắt đầu chân tuyển rồi, ngươi nhất định phải đứng gần ta một chút, để khi có chuyện có thể chiếu cố lẫn nhau." Mạc Vấn trở lại chuyện chính.

"Được, ta về đây, ngươi cứ ăn đi, cái này ta lấy." Hắc Tam nắm cái chân hươu cuối cùng đứng dậy.

"Đừng vội, ngươi lại ngồi thêm chút nữa đã." Mạc Vấn thật lòng giữ lại.

"Không được a, chúng ta sau khi trời tối không được ra khỏi cửa phòng, cái này cũng không biết là quy củ *** gì nữa." Hắc Tam nắm chân nai hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Mạc Vấn đi tới cửa phòng đưa mắt nhìn Hắc Tam rời đi, lúc này trong lòng của hắn nửa vui nửa buồn, vui chính là may mắn gặp cơ duyên có thể tu luyện pháp thuật, một khi học có thành tựu rồi sẽ không bị người khác bắt nạt nữa. Buồn là Hắc Tam tính nết hoang dã bướng bỉnh, dốt đặc cán mai, rất khó giúp nó vượt qua tất cả thử thách để được giữ lại…
Chương trước Chương tiếp
Loading...