Tử Khúc

Chương 17



Viễn Kỳ nhanh chóng bắt kịp Tử Yên. Thấy nàng đang lấp ló nấp vào một ngôi nhà ven đường, chàng tiến đến gần, thì thào:

- Này!

Tử Yên giật mình như tên trộm vặt vừa bị bắt thóp. Nàng ôm tay trước ngực, nói với vẻ trách móc:

- Huynh muốn hù chết tôi sao? Không đi dùng trà cùng Nhược Cầm cô nương à?

Phớt lờ câu hỏi của Tử Yên, Viễn Kỳ cũng đáp lại bằng một câu hỏi:

-Sao lại phải lén lút thế này? Cô định giở trò gì nữa đây?

-Trò gì là trò gì? Huynh thật là…

Tử Yên quay mặt đi với vẻ hờn dỗi. Như vừa nghĩ ra điều gì đó, nàng luôn miệng:

- Huynh từng hứa, nếu có dịp, nhất định sẽ giúp tôi đòi lại công bằng, huynh còn nhớ chứ?

Viễn Kỳ hiểu Tử Yên đang nói đến điều gì. Chàng đáp chắc nịch:

-Dĩ nhiên ta nhớ.

Tử Yên nhìn gã trung phu đang ngồi dùng bữa ở tửu lầu phía trước. Nàng nói:

-Nếu vậy, cơ hội để huynh thực hiện lời hứa… đến rồi kìa.

………………..

Trời chốc chốc lại nổi lên từng đợt gió hanh hao, rét cắt. Bước chân khách bộ hành cũng vì thế mà trở nên vội vã. Đâu đó trong dòng người tấp nập, một thanh y nữ tử với dáng vẻ lúng túng đang ngơ ngác nhìn quanh. Nhưng hình như chẳng có ai chú ý đến nàng.

-Lão bá bá! Xin hãy chỉ giúp cháu đường về Tây Gia thôn!

Cụ già nhìn vị cô nương trước mặt, lắc đầu ái ngại rồi vội vã bước đi.

- Đại thẩm! Xin cho cháu hỏi, muốn về Tây Gia thôn phải đi theo hướng nào? Ơ kìa…Đại thẩm! Đại thẩm!

- Thúc thúc! Xin hãy chỉ giúp cháu đường về Tây Gia thôn!

Người trung phu thoáng chần chừ. Y rút tay vào sâu trong áo, ôn tồn nói:

-Cháu cứ đi thẳng, đến ngã ba phía trước rẽ trái, rồi lại rẽ phải là đến Tây Gia thôn.

Thanh y nữ tử lễ phép tạ ơn. Đợi cho vị trung phu ấy đi khuất, nàng lại quay sang hỏi thăm người khác.

Thanh y nữ tử lễ phép tạ ơn. Đợi cho vị trung phu ấy đi khuất, nàng lại quay sang hỏi thăm người khác.

Vài nam nhân đang dạo chơi trên phố, trông thấy thanh y nữ tử bèn lân la đến gần, toan giở trò chọc ghẹo. Nhưng khi mặt đối mặt với nữ nhân ấy, cả đám thanh niên chỉ biết… nhìn nhau đánh ực, vì chiều cao quá khổ thuộc vào loại hiếm có của nàng. Ánh mắt thanh y nữ tử bỗng dưng“xẹt lửa”, làm cả bọn hoảng hồn, lập tức tháo chạy.

Đúng lúc này, một gã trung phu to béo với gương mặt trắng bủng bỗng xuất hiện. Hắn ngước nhìn thanh y nữ tử, môi dãn rộng hết cỡ khiến đôi gò má bất thần căng mọng, mi mắt cũng khép chặt tạo thành hai kẽ chỉ oái ăm. Hắn lên tiếng:

- Tiểu cô nương, cháu bị lạc đường sao? Thúc là Đinh Lý. Thúc cũng có việc phải về Tây Gia thôn, nếu cháu không ngại, hãy để ta đưacháu một đoạn.

Cô nương ấy nghe vậy không giấu nổi vui mừng. Nàng tươi cười đáp:

- Vậy thì tốt quá! Đa tạ thúc.

Trông thấy thanh y nữ tử cùng tên Đinh Lý đi vào con đường vắng, Tử Yên khoái chí bật tay tanh tách:

-Đúng là “bổn cũ soạn lại”, đầu lão ta cùng lắm chỉ nghĩ ra được mỗi chiêu này.

………………

Vị cô nương vận áo xanh váng vất nhìn quanh. Nàng lo lắng hỏi:

-Đinh Lý thúc thúc, đây là đâu mà vắng vẻ quá vậy?

Bất chợt…

Tiếng gió rít từ phía sau vọng đến. Hơi thuốc mê nồng nặc phả đặc vào không gian.

Một bàn tay đen nhẻm thình lình xuất hiện, kèm theo một chiếc khăn nồng mùi Mị hương.

“Bặt”

Âm thanh khô khốc vang lên.

Trong chớp mắt, bàn tay ấy đã nằm gọn trong gọng kìm của thanh y nữ tử.

Hành động linh hoạt vừa rồi của cô nương áo xanh làm Đinh Lý ngỡ ngàng. Hắn mấp máy môi:

-À…à…thì…thì ra ngươi biết võ. Được lắm! Người đâu!

Sáu tên lính lác vai u thịt bắp, mặt mũi bặm trợn đồng loạt xuất hiện.

- Mau dạy dỗ nha đầu này cho ta!!!

- Mau dạy dỗ nha đầu này cho ta!!!

Sau lời quát tháo ra lệnh, cả bọn nhất tề lao lên. Giữa lũ người phàm phu tục tử, nổi bật lên một vóc dáng thanh cao đang đơn độc tả xung hữu đột. Với vũ khí là chiếc quạt trắng, trên có đề một bài thơ Đường tràn đầy nhã ý, từng động tác của y vừa quyết đoán mạnh mẽ, vừa vô cùng chuẩn xác. Trong chốc lát, hết thảy sáu gã ỷ đông hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ đều cùng nhau đổ rạp.

Trông thấy sự việc đã quá tầm kiểm soát, Đinh Lý thất kinh toan xoay người bỏ trốn. Nhưng ông vô tình gặp lại người quen cũ.

-Đinh thúc thúc, thúc khoan đi đã! Thúc còn nhớ cháu không?

Đinh Lý trố mắt nhìn nữ tử trước mặt. Hắn ấp úng như gà mắc tóc:

- Chẳng…chẳng phải ngươi…ngươi đã bị ta bán cho Thiên Hương quán rồi sao? Ngươi đang…đang làm gì ở đây? Ngươi…ngươi muốn gì ?

Đinh Lý vừa dứt lời, Tử Yên đã lập tức xông tới, đấm thật mạnh vào mặt hắn để trút cơn thịnh nộ.

-Dám đem ta bán cho thanh lâu, lão đúng là không biết sống chết! Trước đó không biết đã có bao cô gái là nạn nhân của lão. Ta hôm nay phải thay trời hành đạo. Cho lão chết! Cho lão chết! Cho lão chết!

Nữ tử áo xanh vẫn lặng yên không nói. Nàng đứng xem Tử Yên đang hoạt động cật lực, ánh mắt phản chiếu những tia nhìn phức tạp.

- Các ngươi…các ngươi là ai mà dám động đến ta? Đồ…đồ không biết trời cao đất dày. Khôn hồn thì mau ngừng tay, quỳ xuống xin ta tha lỗi, ta sẽ không chấp nhất với lũ trẻ ranh các ngươi mà niệm tình bỏ qua. Bằng không ta sẽ…

Thấy Đinh Lý đến lúc này vẫn còn già mồm. Không đợi hắn kịp nói hết câu, Tử Yên đã lui người lấy đà, ngay sau đó là cú đá trái chân sở trường, khiến Đinh Lý đo đất và bất tỉnh tức khắc.

Tử Yên đưa tay huýt sáo. Từ bên ngoài, một toán quân nhân liền hối hả chạy vào, nhanh nhẹn áp giải bọn tội phạm về Dương phủ. Thì ra, lúc cô nương áo xanh đang đối phó với đám tay sai của Đinh Lý, Tử Yên đã kịp chạy về nhà báo tin.

Tử Yên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt chăm chú của thanh y nữ tử. Tử Yên chỉ mỉm cười thật tươi.

Dưới vỏ bọc thanh thoát màu xanh lá, phải chăng có điều gì như vừa được cởi bỏ, trả lại cho cố chủ một chất giọng trầm ấm:

-Cô càng ngày càng khiến ta ngạc nhiên.

Tử Yên nghe vậy chợt bật cười thích thú:

-Huynh sẽ còn phải ngạc nhiên dài dài.

……………..

Trên đường trở về.

Tử Yên lâu lâu lại lén nhìn sang người bên cạnh, khúc khích cười thầm. Thái độ kì quặc đó của nàng làm thanh y nhân dù đã cố kìm chế nhưng cũng không cách nào bình tĩnh. Y gằn giọng:

- Cô mà còn cười nữa là… chết với ta!

- Cô mà còn cười nữa là… chết với ta!

- Được rồi, được rồi! Không cười nữa. Tôi không cười nữa. Được chưa? Thật là…

Tử Yên toan nói điều gì nhưng bỗng dưng im bặt. Khi nhìn thấy gương mặt tối sầm của kẻ vận áo xanh, nàng chẳng dám hó hé thêm lời nào. Thanh y nhân cũng lặng yên không nói.

Cả hai cứ thế sóng bước bên nhau, cùng nhìn ánh hoàng hôn đang dần dần giao thoa vào khoảng trời xanh biếc.

……………

Tử Yên dịu giọng khuyên giải:

- Huynh bình tĩnh nào! Nếu muốn tóm được Đinh Lý và động bọn của hắn, chúng ta tất phải có “mồi nhử”. Tôi thì chúng đều biết mặt cả rồi. Chỉ còn mỗi huynh thôi. Nghĩ thử xem, huynh cứ giữ nguyên hình dáng này đi lừa Đinh Lý, hắn sẽ sập bẫy sao? Huynh chịu khó một chút. Chỉ một lúc thôi! Sẽ chẳng ai nhận ra huynh đâu.

Viễn Kỳ thoáng nhíu mày nghĩ ngợi, đôi môi bất chợt trễ xuống thành nụ cười đắc ý.

- Được, nếu cô tìm ra bộ nữ phục vừa vặn với ta, nhất định ta sẽ đồng ý.

Viễn Kỳ những tưởng, muốn tìm được bộ y phục nữ nhi vừa vặn với vóc dáng cao lớn của chàng lúc này là một việc không thể. Nào ngờ Tử Yên lại lôi chàng đến nhà Nương đại thẩm cách đó không xa, người hôm nàng gặp nạn đã tiện đường cùng nàng trở về phố Hoàn Chinh. Nương đại thẩm có cô con gái sở hữu chiều cao thuộc vào hàng “quá khổ”, vừa về nhà chồng cách đây ít hôm. Nghe qua sự tình, bà tỏ ra hết sức bất bình, lập tức đồng ý cho Tử Yên mượn tạm bộ quần áo của tiểu nữ nhà mình để thực thi kế hoạch.

Tử Yên cầm bộ thanh y trong tay, ướm thử vào người Viễn Kỳ. Tuy không chắc sẽ vừa khít với thân hình rắn rỏi của chàng, nhưng ít ra cũng có thể mặc được vào người. Viễn Kỳ lúc này bị đặt vào tình huống dở cười dở mếu, chẳng cách nào khác đành miễn cưỡng chấp nhận.

Ôi! Cuộc đời oanh liệt của một Đạo Hoa Vương, cũng có lúc “thê thảm” thế này.

………….

Tử Yên ngần ngại ngó sang Viễn Kỳ. Chàng lúc này đã trở về hình hài cũ. Nhìn dung mạo anh tuấn hơn người, phong thái bộc trực nét hào hoa, đạo mạo, Tử Yên bối rối mở lời:

- Viễn Kỳ…

Viễn Kỳ khẽ chau mày, chờ Tử Yên nói hết.

- Hôm nay…

…đa tạ huynh.

Tựa những làn gió thu thoáng xao động, bước chân Tử Yên bất chợt nhanh hơn. Để lại một người vẫn ngẩn ngơ đứng đấy, chợt cảm thấy bao bực dọc như đã được rửa trôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...