Tử Khúc

Chương 24



Tử Lưu Hương đã hiện ra trước mắt.

Cảnh cũ thật khiến lòng người không khỏi bồi hồi.

Vẫn là đầm sen ấy, thuần túy, dịu dàng, như muốn vòng tay ôm trọn xiết bao, cả tinh hoa mỹ lệ của địa thủy thiên sơn. Vẫn là chiếc cầu trắng phiêu diêu thoát tục, kiêu hãnh nối kết giữa tiên cảnh bồng lai với nhân sinh phàm giới.

Bức tranh tuyệt đẹp trước mắt khiến Tử Yên vô cùng phấn khích. Nàng co chân chạy nhanh, điệu bộ chẳng khác nào ngựa hoang vừa đứt cương.

Viễn Kỳ còn chưa kịp lên tiếng can ngăn, thoắt cái đã thấy Tử Yên một mình đứng trên cầu. Chân tay múa loạn xạ, miệng không ngừng la hét. Chứng kiến cảnh tượng ấy, chàng chỉ có thể lắc đầu bất lực.

-Cẩn thận! Coi chừng rơi xuống nước! – Viễn Kỳ la lên cảnh báo khi nhìn thấy Tử Yên đang chồm người hái sen.

Tử Yên hồ hởi đáp:

-Không sao đâu, tôi sắp hái được rồi.

Đóa sen xấu số nằm ven hồ cuối cùng cũng đã nằm gọn trong tay nàng.

-Đây! Huynh xem…hoa đẹp chưa này. Ơ… – Tử Yên đang giơ đóa hoa vừa hái được khoe với Viễn Kỳ thì bất thìnhtrượt chân.

Vở kịch “anh hùng cứu mỹ nhân” này Viễn Kỳ diễn đi diễn lại không biết đã bao lần. Và lần nào cũng thành công rực rỡ. Cảm thấy có hơi ấm đang vòng quanh eo, theo phản xạ tự nhiên, Tử Yên vội la toáng lên:

-Viễn Kỳ!Ai cho huynh chạm vào tôi! Buông tôi ra! Buông tôi ra!

Thấy Tử Yên cứ không ngừng quẫy đạp, Viễn Kỳ trong lòng vừa tức vừa buồn cười. Sao lại có người không biết điều như vậy? Thế là chàng liền buông tay mà chẳng chút do dự.

Nhận rõ mình đang ngã xuống với tốc độ chóng mặt, Tử Yên lại hét lên:

-Cứu mạng!

Phịch.

Tử Yên chầm chậm mở mắt. Khoảng cách giữa nàng và mặt nước lúc này có thể nói là gần trong gang tấc. Tử Yên nhìn gương mặt đáng ghét đối diện, hớt hãi nói:

-Huynh…huynh thật quá đáng. Tôi sớm muộn gì cũng bị huynh dọa chết.

-Là cô bảo ta buông tay mà. – Giọng Viễn Kỳ hết sức bình thản.

-Huynh trở nên biết nghe lời từ lúc nào thế? Còn không mau kéo tôi lên!

Viễn Kỳ chau mày khó chịu. Là chàng đã quá nhân nhượng nàng rồi sao? Càng lúc càng không biết phép tắc. Xem ra Viễn Kỳ không tranh thủ dạy dỗ Tử Yên, về sau ắt sẽ khó bề quản thúc.

Viễn Kỳ chau mày khó chịu. Là chàng đã quá nhân nhượng nàng rồi sao? Càng lúc càng không biết phép tắc. Xem ra Viễn Kỳ không tranh thủ dạy dỗ Tử Yên, về sau ắt sẽ khó bề quản thúc.

-Ta không nghĩ đó là lời nhờ vả? –Môi chàng bỗng nhiên gợi mở một nụ cười ma mị. – Mà hình như tắm bùn rất tốt cho da…

Tử Yên lúc này vẫn đang treo lơ lửng trên mặt nước.

Vài chú cá con quẫy đuôi, trồi lên từ lòng hồ tạo thành những làn sóng mỏng, gợn lăn tăn. Chúng cứ bơi đi bơi lại quẩn quanh nơi Tử Yên in bóng xuống như muốn cùng đùa vui.

Lũ cá chết tiệt. Nhìn gì mà nhìn! Bộ vui lắm sao? Bổn cô nương mà lên được rồi, nhất định sẽ bắt chúng bay đem nướng sạch cả lũ.

Tử Yên không muốn tiếp tục tư thế nằm đau tim này nữa, nên đành cười trừ, xuống giọng van lơn:

-Hì hì, Viễn Kỳ ca ca, phiền huynh đỡ tôi dậy.

Viễn Kỳ hừ một tiếng, rồi kéo Tử Yên lên. Chỉ trong chớp mắt, nàng đã an toàn đứng trên cầu. Tử Yên vuốt vuốt lại quần áo bị xốc xếch. Miệng không ngừng lầm bầm:

-Đồ lòng dạ hẹp hòi. Những người như huynh sớm muộn gì cũng bị luộc chín.

-Có gì bất mãn sao?

Viễn Kỳ lại đột ngột chen ngang làm Tử Yên giật thót người. Nàng giả lả đáp:

-Ấy! Làm gì có. Tôi chỉ bảo rằng huynh quả là người rộng lượng. Những gì tôi nói, dù tốt hay xấu, huynh đều không để bụng.

-Bây giờ cô mới biết sao?

Dứt lời Viễn Kỳ phất quạt bước đi. Tử Yên liền nhại lại bộ dạng “bây giờ cô mới biết sao” một cách đầy sáng tạo, hài hước. Nàng còn tranh thủ chun mũi trêu ngươi chàng một cái.

———————

Cảnh đẹp chỉ còn thiếu mỗi bóng giai nhân. Giai nhân ở đây ắt không phải nói đến Tử Yên.

-Nhược Cầm, muội và Viễn Kỳ đến rồi đây.

Tử Yên tất tả chạy đến và ôm chầm lấy Nhược Cầm, khiến nàng bất ngờ không biết phải phản ứng thế nào.

Viễn Kỳ lên tiếng châm chọc:

-Ở chung với cô lâu nay, sao chưa bao giờ thấy cô chào hỏi ta nhiệt tình như vậy?

-Ở chung với cô lâu nay, sao chưa bao giờ thấy cô chào hỏi ta nhiệt tình như vậy?

Tử Yên liếc mắt lườm Viễn Kỳ:

-Tôi cũng lấy làm khó hiểu, sao huynh có thể nói ra những lời ấy mà không hề thấy ngượng miệng?

-Thôi thôi, mỗi người nhịn một câu. – Nhược Cầm lên tiếng giảng hòa, luôn miệng giới thiệu. - Hôm nay đến đây là khách quý. Nào! Mời ngồi vào bàn.

Tử Yên và Viễn Kỳ vừa an tọa, thức ăn lập tức được mang lên nườm nượp. Các món ăn được bài trí vô cùng công phu, mùi hương hấp dẫn, màu sắc tươi ngon. Chỉ việc nhìn cũng khiến dạ dày người khác phải sôi réo cồn cào. Điều đó chứng tỏ người nấu đã dồn hết tâm huyết vào bữa cơm này.

Nhược Cầm nhìn Viễn Kỳ đầy ẩn ý:

-Hôm nay thiếp đã cố tình chuẩn bị toàn những món chàng thích.

Bầu không khí dường như có đôi chút ngượng ngập, cả Tử Yên lẫn Viễn Kỳ nhất thời đều không biết phải đối đáp ra sao.

Cơ hồ vừa nhớ ra điều gì, Nhược Cầm liền chữa lời:

-Xin lỗi muội, Tử Yên. Ta không biết muội thích ăn món gì.

-Không sao. Muội hiểu mà. – Tử Yên mỉm cười cảm thông. – Toàn món ngon vật lạ. Viễn Kỳ, khẩu vị của huynh xem ra rất khá!

Nhược Cầm tròn mắt hỏi:

-Ở cùng Viễn Kỳ lâu như vậy, chẳng lẽ ngay cả những món tướng công mình thích ăn muội cũng không biết sao?

Bầu không khí lần thứ hai rơi vào im lặng.

-Thôi đừng nói nhiều nữa. – Viễn Kỳ lên tiếng phá tan cục diện quái lạ này. – Mau ăn thôi kẻo thức ăn nguội mất.

Nhược Cầm trước hết gắp thức ăn cho Viễn Kỳ bằng một cử chỉ vô cùng duyên dáng.

-Viễn Kỳ, đây là món “rồng lửa nhả châu” mà chàng thích nhất, chàng xem thiếp nấu có vừa miệng không?

-Cảm ơn nàng, Nhược Cầm. Cứ để ta tự nhiên.

Tử Yên nhận rõ ánh mắt Nhược Cầm nhìn mình rất khác. Tình ý của Nhược Cầm dành cho Viễn Kỳ, nàng không phải không biết. Nhưng trước giờ Tử Yên đều thấy Nhược Cầm không biểu lộ gì nhiều. Có hay chăng, đôi khi chỉ là một ánh nhìn trìu mến choáng ngợp bao ẩn khuất, hay một lời ngợi khen chất chứa bao tâm tư. Nhưng dường như hôm nay Nhược Cầm đang muốn bày tỏ những điều thầm kín ấy, không chỉ riêng với Viễn Kỳ mà còn để cho Tử Yên nhìn thấy. Đấy giống như là… một lời tuyên chiến ngầm.

Phải chăng mình quá đa nghi?

Những suy nghĩ vừa vụt qua khiến Tử Yên bối rối. Nàng gượng cười, cố lấp liếm bằng một câu hỏi:

Những suy nghĩ vừa vụt qua khiến Tử Yên bối rối. Nàng gượng cười, cố lấp liếm bằng một câu hỏi:

-Chỉ là món tôm hùm xào nấm rơm thôi mà, có cần đặt tên khoa trương vậy không?

Nhược Cầm dịu dàng giải thích:

-Muội không biết đấy thôi, một cái tên hay sẽ làm món ăn thêm ngon miệng. Đây là món tỷ tự tin nhất. Muội cũng nếm thử xem sao.

Viễn Kỳ yên lặng nãy giờ, bỗng cất tiếng gọi.

-Tử Yên!

-Hửm?

-Cho cô.

Tử Yên còn chưa kịp phản ứng, đã trông thấy nguyên con tôm hùm đang nằm gọn trong chén của mình.

Viễn Kỳ tiếp lời:

-Nhược Cầm rất chu đáo, biết cô mới khỏi bệnh nên đã cố tình chuẩn bị toàn những món bổ dưỡng. Cô nên ăn nhiều một chút. – Viễn Kỳ vừa nói, vừa lia lịa gắp thức ăn cho vào chén Tử Yên. – Đây! Đây! Đây! Đây nữa!

Chẳng mấy chốc, chén cơm của Tử Yên đã đầy đến mức nàng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Tử Yên nhìn gương mặt vui vẻ của Viễn Kỳ lúc này, giận đến mức tay chân run rẩy, nàng nói gần như hét:

-Dương Viễn Kỳ! Huynh coi tôi là gì đây? Người mới ốm dậy hay là lợn con cần được vỗ béo. Gắp nhiều thức ăn như thế, đến một chút sĩ diện cũng chẳng chừa cho tôi.

-Ấy! – Viễn Kỳ nhếch mày thích thú. - Thế mà ta cứ sợ cô chê ít.

-Huynh…

Nhược Cầm nhìn cảnh tượng trước mắt, trong tâm thức chợt nhói lên cảm giác đau đớn đến cùng cực. Nàng đã hoàn toàn bị lãng quên. Tâm trạng cứ như một người qua đường bất hạnh, vô tình lạc vào thế giới không hề có vị trí của mình. Bàn tay nàng đột ngột nắm lại.

Mình rốt cuộc đã sai ở đâu? Sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Chương trước Chương tiếp
Loading...