Tử Khúc

Chương 26



Trời hừng đông phớt hồng.

Tiếng gà gáy sáng chốc chốc lại vang lên. Âm thanh như đông cứng giữa không trung, rồi mạch lạc bung nở thành từng nhịp khỏe khoắn. Vạn vật chìm đắm trong bức họa bình minh, cơ hồ như không gì có thể xoay chuyển nổi sớm yên bình lắng đọng giữa chốn này.

Thế nhưng…

-Á Á Á….

Tiếng hét thất thanh đột ngột vang lên, ngốn trọn hết mọi chú ý lẫn tò mò của tất thảy người trong phủ.

Viễn Kỳ ngay sau đó liền mở cửa xông vào. Cảnh tưởng đầu tiên đập vào mắt khiến chàng phải ngỡ ngàng.

-Tử Yên…gương mặt của cô…

Tử Yên lập tức áp hai tay lên má, lắp bắp lặp lại:

-Gương mặt của tôi…Gương mặt của tôi…Tại sao??? Tại sao lại trở nên như thế? TẠI SAO!!!

Tử Yên gào toáng lên rồi quơ tay xua bể chiếc kính trước mặt.

Sáng nay nàng thức dậy, cảm thấy đầu đau như búa bổ. Nhớ lại cảnh tượng hôm qua, Tử Yên không khỏi xấu hổ. Nàng chỉ uống vỏn vẹn một chung rượu, mà đã say đến mức chẳng còn biết trời trăng mây nước gì. Tử Yên xem phim thấy nhiều người say rượu có thói quen rất xấu. Chẳng biết nết say của nàng thế nào, liệu có làm ra hành động gì kì quái không? Tử Yên vội đưa tay đỡ trán vì thấy đầu xay xẩm. Cùng lúc đó, một cảm giác thô ráp ập vào lòng bàn tay. Tử Yên sững người chốc lát, rồi dùng tay còn lại vân vê trên má mình. Vẫn là cảm giác sần sùi đáng sợ ấy. Nàng bất giác cảm thấy hốt hoảng. Tử Yên quáng quàng bước xuống giường. Luống cuống thế nào liền ngã oạch trên sàn, nhưng nàng chẳng buồn quan tâm. Tử Yên khó nhọc đứng lên. Nàng luýnh quýnh chụp lấy chiếc gương to trên bàn trang điểm, lập tức nhìn vào đó. Tiếng hét thất thanh vô thức bật ra. Tử Yên thần người chết lặng. Khoảnh khắc Viễn Kỳ bước vào phòng, cõi lòng nàng phút chốc như bùng nổ.

-Không thể nào! Người trong gương không phải là tôi! Không phải là tôi!!!

Viễn Kỳ vội vã tiến đến gần Tử Yên. Cố kìm chặt tay nàng, chàng ra sức trấn an:

-Tử Yên! Cô nghe ta nói! Bình tĩnh nghe ta nói!

Tử Yên nhất mực cự tuyệt:

-Không muốn nghe! Không muốn nghe! Tôi không muốn nghe! Nghe huynh nói có ích gì chứ? Nghe huynh nói có thể khiến tôi trở lại như cũ sao?

Viễn Kỳ lòng nóng như lửa đốt. Rõ ràng hôm qua Tử Yên vốn chỉ bị say rượu, tối về còn ngủ rất ngon. Chàng tuyệt nhiên không hề nhận thấy có điều gì bất ổn. Cớ sao hôm nay lại thành ra thế này? Đối người nữ nhi, gương mặt, diện mạo là điều quan trọng nhất. Tử Yên ra nông nổi này, bảo chàng làm sao an ủi nàng đây?

-Mọi chuyện không hề nghiêm trọng như cô tưởng. Ta lập tức gọi đại phu tới, chắc chắn sẽ có cách chữa trị cho cô.

Tử Yên như mất hết lí trí, nàng cơ hồ không nghe được gì nữa, chỉ khăng khăng bảo Viễn Kỳ tránh xa mình ra, còn bản thân cứ giấu người vào một góc.

…………………..

Vừa bước ra khỏi phòng, Viễn Kỳ liền lên tiếng:

-Đại phu! Nương tử của ta rốt cuộc bị bệnh gì? Tại sao gương mặt lại biến dạng như vậy?

-Lão phu hành nghề đã lâu, nhưng trước giờ chưa từng thấy căn bệnh nào lạ lùng thế này. Xin thứ lỗi lão phu hiểu biết nông cạn, không thể giúp được gì cho nhị thiếu phu nhân.

Dứt lời, vị đại phu ấy vội vã rời đi…

Dứt lời, vị đại phu ấy vội vã rời đi…

…cũng như ba người trước đó.

………………………

Bóng đen quyện đổ vào lòng người.

Trời dần dần buông nắng.

Chìm vào khoảng không.

Hoàng hôn phẳng lặng như tờ.

Viễn Kỳ đẩy cửa bước vào, rồi nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống bàn. Nhìn Tử Yên đang ngồi bó gối, cả người đông cứng như một pho tượng vô tri vô giác, chàng khẽ thở dài:

-Từ sáng tới giờ chưa có gì vào bụng, cô cũng nên ăn chút gì đó.

-Gương mặt của tôi… không có cách nào cứu chữa… có đúng như vậy không?

Viễn Kỳ gượng cười, giọng đượm vẻ lạc quan:

-Sao cô lại nói thế? Cũng tại hôm nay ta xui xẻo, toàn mời phải những tên lang băm, ngày mai chắn chắn sẽ tìm được người trị khỏi cho cô.

Tử Yên lại áp tay lên má. Cảm nhận rõ sự thô ráp, sần sùi của những mảng da bong tróc đang in hằn trong lòng bàn tay, nàng tuyệt vọng nói:

-Vô ích thôi…Vô ích thôi…

Viễn Kỳ dường như đã chẳng còn kiên nhẫn. Từ sáng đến giờ, Tử Yên cứ ôm mãi bộ dạng vất vưỡng đó. Tựa hồ một ngọn đuốc đã lụi tàn, không cách nào có thể châm cháy. Nàng đau lòng, thống khổ. Viễn Kỳ hoàn toàn có thể hiểu được, cũng hoàn toàn có thể cảm thông. Nhưng chàng tuyệt đối không cho phép Tử Yên buông xuôi. Viễn Kỳ ghì chặt vai nàng, giận dữ nói:

-Đây không phải là Lâm Tử Yên mà ta quen biết. Tại sao cô lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy? Hôm nay tìm không được thì ngày mai chúng ta tìm tiếp. Ngày mai tìm không được thì ngày mốt tiếp tục tìm. Nếu chúng ta kiên trì, thế nào cũng sẽ tìm được đại phu chữa khỏi cho cô.

-Nhỡ không tìm được thì sao? – Tử Yên vùng thoát khỏi vòng tay của Viễn Kỳ. Giọng nàng run rẩy vì xúc động. – Tôi suốt đời sẽ phải mang gương mặt này. Tôi sẽ làm xấu mặt Dương gia, xấu mặt huynh. Rồi huynh cũng sẽ bỏ rơi tôi. Mọi người sẽ xa lánh tôi. Tôi sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa?

-Tử Yên! Cô nghe cho rõ đây! Dù mọi người xa lánh cô, thì vẫn còn có ta. Dù cô có như thế nào, cô vẫn luôn là người của Dương gia, vẫn luôn là nương tử của ta. Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi cô. Không bao giờ!

Tử Yên vốn không phải là người chú trọng ngoại hình. Nhưng từ khi hiểu chuyện, nàng biết rõ bản thân có gương mặt khá ưa nhìn. Theo lời nhiều người, diện mạo của Tử Yên ai gặp qua cha sẽ bảo giống cha, ai đã gặp mẹ thì bảo giống mẹ. Vì vậy, cho dù không nói ra, nhưng Tử Yên vẫn thầm cảm thấy tự hào vì “nhan sắc” của mình. Nhưng bây giờ thì sao, niềm tự hào của nàng đã hoàn toàn sụp đổ. Trên gương mặt tưởng chừng như vô cùng thanh tú, bây giờ chẳng còn nhìn ra đường nét nào giống với cha mẹ nàng. Có hay chăng chỉ là những mảng da bung rời, những vết rách chằng chịt rướm máu. Gương mặt Tử Yên thảm hại thế này, chính bản thân nàng nhìn vào còn thấy sợ. Mang một gương mặt gớm ghiếc nhường này, nàng làm gì còn can đảm gặp ai. Lời Viễn Kỳ suy cho cùng cũng chỉ muốn an ủi nàng. Chàng căn bản không thể nào hiểu được cảm giác của nàng.

Tử Yên như để ngoài tai tất cả, nàng hét lên:

-Huynh nói dối! Huynh gạt tôi! Huynh đời nào chấp nhận một thê tử xấu “ma chê quỷ hờn” thế này. Sớm muộn gì huynh cũng sẽ viết giấy từ hôn, sớm muộn gì huynh cũng bỏ rơi tôi.

-Nếu không chấp nhận cô, tại sao ta phải nhọc công tìm đại phu cho cô. Nếu có ý định bỏ rơi cô, sao ta phải ở đây tìm cách an ủi cô.

Viễn Kỳ khẩn thiết:

Viễn Kỳ khẩn thiết:

-Tử Yên! Cô nhìn vào mắt ta đi! Nhìn thẳng vào mắt ta! Hãy cho bản thân một cơ hội nữa. Đừng buông xuôi… có được không?

Tử Yên thôi không la hét nữa. Nàng ngước mắt, nhìn sâu vào đôi đồng tử kiên định trước mặt. Trong trí óc bắt đầu xuất hiện sự thỏa hiệp mỏng manh.

………………………

Nằm chơ vơ giữa cánh đồng cỏ bạc đầu, là một căn nhà gỗ sơ sài nhưng xinh xắn. Chiếc cổng gai xập xệ vừa khép lại sau lưng, một thế giới huyễn hoặc đầy khói trắng như bừng mở, phảng phất hương thơm của muôn loài thảo mộc.

Viễn Kỳ thẳng chân đạp mạnh vào cánh cửa trước mặt. Một làn mưa bụi giáng xuống phủ trắng cả góc nhà.

Thân chủ dường như đã không còn lạ lẫm với âm thanh “kinh thiên động địa”, “quỷ khóc thần sầu” này, nên chỉ bình thản khua tay trên chiếc sàn phơi thuốc, âm vực hết sức nhã nhặn:

-Không tệ. Vẫn cú đá uy lực ngày nào.

Viễn Kỳ mặt mày hậm hực, vội vàng quy tội:

-Về khi nào sao không báo cho ta một tiếng.

Báo hại chàng mấy hôm nay phải “thất điên bát đảo”, chạy tới chạy lui mà chẳng thể tìm được một tên đại phu nên hồn.

-Bình thường huynh nào có quan tâm tới ta sống chết ra sao? Đến khi gặp chuyện mới sốt sắng đi tìm. Đời ta thật quá hẩm hiu…– Thân chủ giả vờ đưa tay gạt lệ, ai oán thán. –Điều ta ân hận nhất kiếp này, chính là có một người huynh đệ bạc bẽo như huynh.

Tên bằng hữu này của Viễn Kỳ lúc nào cũng dở dở ương ương, chẳng bao giờ tỏ ra nghiêm túc. Lần này cũng vậy. Viễn Kỳ chán chẳng buồn nhìn. Chàng lạnh lùng gạt ngang:

-Huynh nói nhiều như vậy để làm gì? Hôm nay ta tới đây có việc, không phải đến tán dóc với huynh.

Nhận thấy Viễn Kỳ còn đi cùng một người. Thân chủ liền húng hắng vuốt áo, phủi tay hòng lấy lại phong độ. Trông cô gái mang khăn che kín mặt đang đứng sau Viễn Kỳ, chàng mỉm cười thân thiện:

-Vị này chắc là…Dương thiếu phu nhân. Tại hạ Lục Nhất Hàn, hân hạnh được diện kiến.

Tử Yên nhìn thật kĩ vị công tử trước mặt. Người này từ dung mạo đến phong thái đều không hề kém cạnh Viễn Kỳ. Cả hai là bằng hữu chi giao, thật đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Nàng ngần ngại gật đầu:

-Lục công tử. Huynh cứ gọi tôi là Tử Yên.

Viễn Kỳ lạnh lùng nhắc nhở:

-Được rồi. Mau vào việc chính đi.

-Tử Yên, cô gỡ mạng che mặt ra trước, như thế ta mới khám bệnh được.- Nhất Hàn ôn hòa nói.

Nhận thấy Tử Yên thoáng ngập ngừng, Viễn Kỳ liền trấn an:

-Đừng sợ. Không sao đâu.

Nhất Hàn nhìn Viễn Kỳ, ánh mắt choáng ngợp sự ngạc nhiên. “Tiểu tử này, càng ngày càng giống một đức lang quân thực thụ.”

Nhất Hàn nhìn Viễn Kỳ, ánh mắt choáng ngợp sự ngạc nhiên. “Tiểu tử này, càng ngày càng giống một đức lang quân thực thụ.”

Tử Yên hít một hơi thật sâu, rồi từ từ cởi bỏ khăn che mặt.

Ánh mắt Nhất Hàn khẽ dao động. Sau một hồi lặng im như nghĩ suy điều gì, chàng lập tức khẳng định:

-Tử Yên, cô thực chất không hề bị bệnh, mà là do… trúng độc.

-Trúng độc. – Viễn Kỳ bất giác lặp lại.

-Đúng vậy. Loại độc này có tên là Dương Lịch Toái – được điều chế dưới dạng bột trắng không màu, không mùi, không vị, xuất xứ từ Tây vực nên vô cùng hiếm có. Kỳ thực đây chỉ là loại dược liệu giúp nữ giới chăm dưỡng dung nhan. Nhưng nếu sử dụng quá liều, lập tức sẽ trở thành kịch độc gây kích ứng, khiến da mặt bong tróc, và trở nên biến dạng.

-Dương Lịch Toái? Tử Yên! Cô có dùng qua thứ này sao? – Viễn Kỳ nghi ngại hỏi.

Tử Yên lắc đầu giải thích:

-Không hề, tôi trước giờ vốn không hứng thú với các loại dược phẩm làm đẹp. Với lại, chẳng phải Lục công tử vừa nói, đây là dược liệu Tây vực vô cùng hiếm có. Tôi khi không sao tìm được thứ ấy mà dùng chứ.

Nhất Hàn ngồi xuống chiếc bàn đang phát ra những tiếng kêu già cỗi. Chàng nhấp một ngụm trà. Sau khi suy tính mọi khả năng, Nhất Hàn liền đưa ra nhận định:

-Vậy tức là… có người ra tay hạ thủ?

-Là ai? Thật ra… là ai chứ?

Tử Yên thoáng run rẩy. Nàng cố lục lọi trong trí óc, tìm xem mình rốt cuộc đã đắc tội với nhân vật nào, “thâm thù đại hận” ra sao mà người ấy lại nhẫn tâm ám hại nàng như vậy.

Viễn Kỳ nãy giờ vẫn không hề lên tiếng. Một hình ảnh đột ngột vụt qua. Dường như chàng vừa nhớ ra điều gì.

Viễn Kỳ vội đổi chủ đề:

-Nhất Hàn, gương mặt của Tử Yên…có chữa được không?

Nhất Hàn lại lần nữa ra vẻ đăm chiêu:

-Chỉ có bốn chữ…

Lòng bàn tay Tử Yên rịn đầy mồ hôi. Nàng nhìn Nhất Hàn, ánh mắt đầy hy vọng.

Giọng Nhất Hàn lọt thỏm trong tiếng gió:

-…Vô phương cứu chữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...