Tử Khúc

Chương 40



Tử Yên mân mê mấy thanh gỗ trên tay, chung quanh cô la liệt nào vải, nào giấy, và vài chiếc đèn lồng đang nằm ngổn ngang. Thành tích vàng son hai năm liền đại diện cho lớp đi thi “Hội đèn Trung thu” của Tử Yên không chỉ là hư danh. Vì vậy nàng mới nảy ra ý tưởng này để phụ họa thêm cho kế hoạch của mình.

Cảm nhận được làn sương mờ đang vây bọc tứ bề.

Tử Yên lơ đễnh thả hồn mình bay xa.

Khéo léo ẩn nấp trong những tầng kí ức tựa như vừa hôm qua, bóng dáng Vĩnh Huy vẫn hết sức rõ ràng. Nhưng một bức thành trì đã đường hoàng mọc lên, kiên định nhốt kín bao nhung nhớ, bao hảo vọng được trở về bên Huy, được quay về với chuỗi ngày hồn nhiên ấy.

Vui vẻ.

Vô tư.

Không bao giờ lo nghĩ.

Nàng…

Từ lâu đã không còn là Tử Yên của Huy nữa rồi…

Kể từ ngày đặt chân vào Dương phủ…

Nàng vốn dĩ không còn tư cách nghĩ về Huy.

Lời Viễn Kỳ tối đó đã thẳng thừng đâm nát bao ảo tưởng trong nàng. Tựa hồ như hồi chuông cảnh tỉnh vang lên đau xé lòng.

Khoảnh khắc vô tình nghe được giọng nói ấy, Tử Yên đã ngây ngô mường tượng rằng, phải chăng Huy đã đến, tìm nàng, và đưa nàng trở về. Suy nghĩ nhất thời đó khiến Tử Yên cảm thấy mình thật quá sức ngu ngốc. Tất cả đều do nàng tự huyễn hoặc bản thân. Tử Yên hiện giờ đang sống trong một không gian hoàn toàn biệt lập với thế giới của chàng, cách xa chàng hàng trăm năm lịch sử, không biết phải làm gì và đến khi nào mới có thể trở về.

Nàng không thể ích kỉ trông mong Vĩnh Huy vẫn luôn chờ đợi mình.

Vẫn luôn nhớ đến mình.

Nàng không thể ích kỉ như thế!

………..

Ngày chập chững đến, rồi ũ rũ rời đi trên những rặng liễu xa. Vòng tuần hoàn vô thường vẫn âm thầm diễn ra trong câm lặng.

Tử Yên rốt cuộc đã nghĩ thông, cũng là tự mình học cách buông tay.

Trước đây nàng vốn dĩ không hiểu, khi đã yêu một người, sao có thể dễ dàng từ bỏ. Vậy hóa ra, tình yêu đó hời hợt và giản đơn thế thôi ư? Hay phải chăng người buông tay chính là kẻ nhút nhát vì không dám đấu tranh, một kẻ thất bại trong cuộc tình của chính mình.

Nhưng bây giờ nàng đã hiểu.

Buông tay để giải thoát cho nhau khỏi những giày vò không đáng có.

Để tặng cho cả hai một cơ hội mà bước tiếp.

Để hình bóng mình vẫn thật đẹp trong tâm trí đối phương.

Nếu như mọi ý niệm đều chỉ dẫn tới một đích đến, vậy sao nàng không dứt khoát ngay lúc này. Tình yêu vẫn rất đẹp, dù cho hai người không thể cùng nhau đi chung một con đường. “Yêu và biết trước điểm dừng có khi lại hay, vì như thế con người sẽ sống trọn vẹn hơn cho thực tại.”

“Ở nơi xa, em thật lòng mong anh có thể quên em.

Và…nhất định, anh sẽ tìm được một cô gái tốt cùng anh, đi tiếp phần đường đời còn lại.

Cầu chúc cho anh luôn hạnh phúc.”

Tử Yên ngước mắt nhìn hoàng hôn màu tím biếc. Khuất sau những dãy núi bạc ánh sắc đông, cánh chim mỏi ủ rũ quyện vầng mây.

Tử Yên ngước mắt nhìn hoàng hôn màu tím biếc. Khuất sau những dãy núi bạc ánh sắc đông, cánh chim mỏi ủ rũ quyện vầng mây.

Thưa vãn từng âm thanh khô gãy giữa không gian tịch mịch, vài chiếc lá đang lảo đảo lìa cành.

Chông chênh.

Lạc lõng.

“Tạm biệt.

Tạm biệt…anh.

Vĩnh Huy.”

…………….

Một ngăn kéo gọn gàng vừa khép lại, thì một ngăn kéo khác lại bất thình mở ra, cũng ngổn ngang và bừa bộn không kém.

Hình ảnh Viễn Kỳ đêm hôm ấy đột nhiên kéo đến cuốn lấy tâm trí nàng.

Mập mờ.

Khó hiểu.

Đây là lần đầu nàng thấy chàng như vậy.

Ánh mắt sâu hút âm u, nụ cười lạnh lẽo như cường hãn xoáy sâu vào lòng Tử Yên.

Thật ra nàng đã làm gì sai cơ chứ?

Sau một hồi chểnh mảng, Tử Yên lại tiếp tục quay về với công việc thêu thùa, uốn, dán. Nàng rầu rầu tự hỏi, sao mọi chuyện lại cùng lúc ập đến, khiến bản thân nàng nhất thời không biết làm thế nào cho phải.

Vài tán liễu trên cao cũng ngao ngán thở dài.

…………..

Kể từ buổi tối cãi nhau hôm đó, Tử Yên không hề nhìn thấy Viễn Kỳ. Cứ y như chàng đã bốc hơi khỏi cuộc sống của nàng, không để lại vết tích.

“Viễn Kỳ có việc bận, phải ra ngoài ít ngày. Nó không nói lại với con sao?”

Tử Yên nhớ tới câu trả lời của Dương phu nhân, tâm tình vừa hờn dỗi, vừa chơi vơi tựa lòng hồ cạn nước.

“Đi như vậy mà cũng chẳng thèm nói với tôi một tiếng. Rốt cuộc huynh đang giận gì chứ?

Được!

Đã vậy bổn cô nương mặc kệ huynh. Không quan tâm tới huynh nữa!”

…………………..

Trời mỗi lúc một lạnh.

Mùi gỗ thơm trong phòng vẫn không ngừng lan tỏa. Màu nâu sần cô quạnh bám cứ khắp mọi nơi, nhan nhản gieo nên hương nồng đậm mang mùi vị trống vắng.

Phóng tầm mắt ra ngoài song cửa, những tàng cây trơ khất, đang oằn mình trong dáng vẻ khẳng khiu. Lá đã theo gió đi cùng mùa thu. Có hay chăng chỉ chừa lại những đốm vàng héo úa, rụng rơi giữa khoảng sân ảm đạm.

Phóng tầm mắt ra ngoài song cửa, những tàng cây trơ khất, đang oằn mình trong dáng vẻ khẳng khiu. Lá đã theo gió đi cùng mùa thu. Có hay chăng chỉ chừa lại những đốm vàng héo úa, rụng rơi giữa khoảng sân ảm đạm.

Tiếng cửa mở kẽo kẹt vang lên.

Tử Yên vội quay mặt ra ngoài, hồ hởi lên tiếng:

-Huynh về rồi đấy à?

-…

Chỉ có khoảng không hờ hững đáp lời. Cơn gió thốc làm cánh cửa mở toan. Thanh âm kẽo kẹt vẫn trơ lì tồn đọng.

Nụ cười chợt đông cứng trên môi.

Tử Yên thoáng ngẩn ngơ.

Đôi mắt ráo hoảnh, vẻ mặt vô thần, không cảm xúc.

Trong lòng nàng tựa hồ đang hiện hữu một khoảng trống mờ nhạt.

Từ tâm trạng hờn dỗi ban đầu, bỗng chuyển thành một xúc cảm lạ lẫm.

Hình như là…

Chờ mong.

Đã bao lâu rồi nhỉ?

Một tháng…

Lâu thế rồi cơ à?

……………

Lại tiếng sáo quen thuộc.

Du âm mị hoặc gánh theo cả nỗi buồn não nề mà dai dẳng.

Viễn Kỳ đứng trên vách đá, nhìn dải mây ngàn dạo bước bóng cô liêu. Khung cảnh điệp trùng bao thâu trong tầm mắt.

Tuy đã rời xa nơi đau lòng ấy, nhưng sao tâm tình vẫn chẳng hề dễ chịu.

Vết thương vô định cứ âm ỉ đeo bám, thỉnh thoảng lại rộ lên cảm giác nhức nhối.

Làm cách nào mới có thể chữa lành?

Vết thương sâu không thấy máu này…

Làm cách nào mới có thể chữa lành?

……………

Đêm.

Gai góc và sắc lạnh.

Tiếng gió khẽ vỗ hờ những giấc mộng chập chờn trong không gian đơn lẻ.

Tiếng gió khẽ vỗ hờ những giấc mộng chập chờn trong không gian đơn lẻ.

Tử Yên đột nhiên choàng tỉnh.

Nàng dáo dát nhìn quanh, rồi mau mau bước xuống, thắp nến lên.

Căn phòng ngập chìm trong luồng sáng mờ ảo, kiêu dũng xua tan bóng tối đang vây bủa nơi nơi.

Tử Yên ngồi bó gối trên giường.

Gặm nhấm cảm giác tỉnh giấc giữa đêm khuya.

Đối diện với cái lạnh đang bẽn lẽn lượn lờ.

Nàng không kìm lòng đưa mắt nhìn sang.

Chỗ góc nằm đã từng như vốn dĩ…

Bỗng thiếu đi làn hơi ấm quen thuộc.

…Lại một đêm thật dài…

……………

Trời nhập nhoạng tối.

Áng chiều thưa vãn, chìm sâu trong từng mảng mập mờ, rời rạc.

Khoảnh đen đặc lại, vươn cao giữa những vì tinh tú, lấp lánh hào quang như tham lam hút cạn chút ánh sáng sót lại của một ngày đã tàn.

Viễn Kỳ bước vào thư phòng. Chàng định về nhà lấy vài thứ rồi lập tức đi ngay. Nhưng có điều gì đang cố níu chân chàng.

Sau khi hỏi vài gia đinh trong phủ, chẳng ai biết người chàng tìm hiện giờ đang ở đâu, Viễn Kỳ đành phải “tự thân vận động.”

Dưới ánh đèn chao lượn như nhảy múa, Tử Yên đang kiên định ngồi chờ.

Càng nghiền ngẫm, Tử Yên càng thấy mình ấu trĩ vô cùng. Nàng hao tâm tổn trí như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, ngộ nhỡ ngày hôm nay Viễn Kỳ không về, thế khác nào nàng đã phícông dã tràng? Nhưng chẳng hiểu sao Tử Yên không hề muốn dừng lại. Một giọng nói cứ thường trực trong đầu, âm thầm động viên mỗi khi nàng nản chí, thôi thúc nàng tiếp tục chuẩn bị. Linh cảm cho nàng hay, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thỏa. Ít ra đây là điều duy nhất Tử Yên có thể làm, hòng ôm hy vọng xoa dịu những xích mích chẳng mấy dễ chịu giữa cả hai, còn hơn là ngồi đó ủ dột tự vấn về thái độ kì lạ của Viễn Kỳ.

Đáy mắt Tử Yên vẫn hướng về góc xa xăm hư ảo. Bờ vai gầy cụm co giữa cái lạnh cắt da. Mỗi khi gió buốt bất thình thốc tới, nàng lại rụt người che một cú hắt hơi đến trời đất quay cuồng.

Viễn Kỳ đứng nhìn từ xa không khỏi nhói lòng.

“Sao lại ngồi ngoài trời rét như vậy?”

Chàng thoáng lặng người.

Chẳng biết mình đứng thế đã bao lâu.

Chỉ là…

Đôi chân chàng không cách nào rời khỏi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...